Kể từ khi biết Hyuga sắp tỉnh lại, cục bông gòn cứ quanh quẩn bên anh ta. Từ sáng đến tối, một mình tôi loay hoay lo chuyện trong ngoài đền, một mình tôi nấu cơm, ăn cơm giống hệt những ngày đầu đặt chân đến đây. Tôi không trách con cáo nhỏ. Bởi tôi luôn chuẩn bị tinh thần cho một ngày nào đó phải thả nó về rừng để an tâm rời xa nơi này. Ngày đó chưa đến nhưng tình cảnh hiện tại gợi ra cảm giác chia li rất rõ ràng. Cục bông gòn giống hệt như con vật do Hyuga nuôi, nó đến nơi này để đợi ngày chủ nhân của nó hồi tỉnh.
Ngày nhanh tàn và đêm lại đến. Hôm nay là đêm trăng tròn, mặt trăng tròn to và sáng rực trên nền trời. Cảnh tượng trước mắt rất đẹp nhưng chỉ có mình tôi thưởng thức. Ánh trăng trải đều trên mặt sân, bao trùm toàn bộ khuôn viên của ngôi đền. Tiếng chuông cảnh báo trong và đền bất chợt mạnh hơn. Cùng lúc đó, tiếng thét rất to và dài của cục bông gòn vang lên từ nơi Hyuga nằm. Tiếp theo là tiếng cười độc ác của một người con trai.
Tôi đi vào nơi Hyuga đang nằm, tát một phát thật mạnh lên đầu kẻ vừa tố cáo tôi chứa chấp người lạ trong đền. Và cơn tức giận lên đến đỉnh điểm khi tôi nhìn thấy túm lông trắng của cục bông gòn cùng một vết máu tròn nhỏ vương lại trên chăn. Đến nước này, không thể giữ được bình tĩnh và sự dịu dàng miễn cường dành cho một người bệnh, tôi gắt lên:
“Đồ khốn nạn! Anh đền ơn tôi thế hả? Anh đã làm gì con cáo?”
Hyuga mỉm cười, không trả lời. Gương mặt băng lạnh kết hợp với điệu cười nửa miệng toát lên nét thâm sâu khó đoán. Kết liễu một sinh mạng chưa đủ làm anh ta thỏa mãn. Và chính sự phẫn nộ của tôi đã khiêu khích bản năng thú tính khó lường của tên ác ma đội lốt thư sinh. Mặc kệ linh cảm báo hiệu nguy hiểm đang cận kề, tôi vẫn gào lên chất vấn trong sự phẫn nộ cùng cực, cố gắng ép tên ma quỷ nói ra sự thật. “Trả lời tôi! Anh đã làm gì con cáo?”
Đôi mắt màu ngọc lục bảo lạnh giá như băng sơn, sâu thẳm như đại dương nhìn chút kỉ vật do con cáo nhỏ để lại trong vài giây, bất thình lình, khi hàng chân mày đỏ nâu thanh mảnh của Hyuga nhíu lại, một ngọn lửa xanh bùng lên, thiêu rụi túm lông trắng bé xíu trên chăn. Khi nhận thêm một cái tát nữa từ tôi, anh ta vẫn không rời mắt khỏi chút tro bụi vừa tạo ra và mỉm cười, lên tiếng. “Cái tay nghịch ngợm. Vừa tái ngộ đã chào hỏi bằng bạo lực à?”
“Đừng tự ý nhận người quen!” Tôi bóp chặt nắm đấm, sẵn sàng cho anh ta thêm một cú đấm khi cần, và tức giận nhắc lại câu hỏi. “Anh đã làm gì con cáo?”
“Hồ li tinh là thực phẩm bồi dưỡng rất tốt.” Đầu lưỡi của Hyuga lướt nhanh trên đường viền mảnh giữa hai môi. Anh ta nhìn sang tôi, vứt tấm chăn sang một bên rồi đứng lên, nở nụ cười của kẻ sát nhân. “Giờ thì đến lượt cô.”
Anh ta dồn tôi vào góc tường, nở một nụ cười thích thú đầy ma quái. Gương mặt ác quỷ chuyên ăn tươi nuốt sống ẩn dưới lớp vỏ thư sinh tri thức dần hiện rõ. Trong mắt anh ta, tôi như con thỏ con. Mọi nỗ lực phản kháng để tự giải cứu đều trở thành những hành động khiêu khích, khơi dậy dòng máu ác thú trong người anh ta. Hai cánh tay đầy sức mạnh ôm siết chặt thân người, chặn đứng dòng hô hấp của tôi và chỉ để hai cánh tay được tự do đánh đấm, cấu cào như một cách để tăng thêm cảm giác cho trò chơi biến thái. Hơi thở lạnh lẽo phả lên vùng da gần cổ, và cảm giác đau nhói vì bị cắn khiến tay tôi bấu chặt vào tay anh ta.
Trong khoảnh khắc vô vọng nhất, sức mạnh tiềm ẩn trong người tôi bùng lên thành ánh sáng đẩy Hyuga ra xa. Tôi thở dốc, cảm nhận được mồ hôi đang chảy ướt mái tóc mỏng trước trán và hơi nóng nguồn sức mạnh kì lạ ở hai bàn tay đang dần vơi đi.
Hyuga liếc nhìn làn khói mỏng bay lên từ tro bụi của lớp vải áo bị thiêu đốt, mỉm cười và phủi nhẹ. Lớp bụi mịn rơi xuống, chưa kịp tiếp đất đã tan biến thành những hạt ánh sáng nhỏ xíu, lấp lánh tan biến trong ánh trăng. Anh ta tiếp tục tiến về phía tôi. Trong đầu tên biến thái khát máu này không có khái niệm bỏ cuộc.
“Mấy trăm năm rồi, bỗng dưng lại nhận được những điều này, ngay tại nơi này… Cảnh cũ, người xưa, đáng tiếc, em không còn là em của năm đó.” Anh ta bắt đầu nói những điều khó hiểu. Trong đôi mắt màu ngọc lục bảo là sự lạnh giá, sâu thẳm và bí ẩn của một con người luôn đầy ngập toan tính và không đơn giản.
Ở cửa ra vào, tiếng kèn kẹt rờn rợn nối tiếp nhau. Những dây leo thò ra từ cánh cửa gỗ vươn vào trong phòng, đóng chặt lối thoát duy nhất. Đám thực vật thân thảo không khống chế tôi bởi chủ nhân của chúng thích chơi trò mèo vờn chuột ngay trong căn phòng này. Hyuga vào lúc này như một bóng ma lướt nhẹ, vây quanh, lấy việc tìm kiếm, ngắm nghía sự sợ hãi trên gương mặt của tôi làm niềm vui. Và nhanh như chớp, hai tay anh ta lại ôm chặt, bế tôi lên, đặt xuống giường.
“Lâu rồi không gặp.” Ngón tay không có hơi ấm chạm nhẹ, vẽ lướt nhanh theo đường viền khuôn mặt tôi. Hyuga hạ người thấp xuống thì thầm và mỉm cười. “Chúng ta đùa vui một chút nhé?”
Dưới lớp vải mỏng của tấm ga giường, những đường vân nổi xuất hiện, trườn thật nhanh, xuyên qua, lộ nguyên hình là những dây leo thân gỗ cứng cáp, và quấn chặt lấy hai tay lẫn hai chân của tôi.
Một nụ hôn sâu và lạnh được tiến hành. Giấc mơ kì lạ và đau thương ở khách sạn Kansai lại quay về. Cảm giác ngột ngạt khi bị lấy hết dưỡng khí khiến tôi nảy sinh phản xạ cắn chặt thứ đang hoành hành trong miệng mình.
Hyuga kết thúc nụ hôn ma quỷ đó. Hành động phản kháng của tôi chỉ khiến anh ta cảm thấy thích thú và thèm khát chinh phục nhiều hơn. Tất cả những quyết tâm đều hiện rõ trong mắt Hyuga. Lại một nụ hôn khác ở cổ cùng một vết cắn đau nhói. Có lẽ, mục tiêu của anh ta đã thay đổi. Thứ anh ta muốn là máu.
Rất nhiều máu bị lấy đi từ vết cắn. Cảm giác mỏi mệt, kiệt sức và lạnh cóng bao trùm lấy thân thể tôi. Khi cơ thể không còn nghe lời, ý thức phản kháng chỉ còn là tia sáng le lói trong đầu. Những ngón tay bắt đầu tê cứng, mất hết khả năng cảm nhận và không thể cử động. Đến lúc ý thức trở nên mơ hồ, tôi mới cảm nhận được cơn đau ở cổ đang dần dần dịu đi.
Sau khi thỏa mãn thú vui bệnh hoạn, tên khát máu đứng lên, đi về phía cửa. Lũ thực vật ở lối ra vào lùi sang hai bên để nhường đường. Và những chuyện sau đó chỉ còn là một khoảng kí ức tối đen.
Tôi tỉnh dậy ngay trong căn phòng của mình và chạm tay lên nơi từng bị cắn. Vết thương do Hyuga tạo ra đã biến mất nhưng cảm giác đau buốt vẫn chưa thuyên giảm.Và hơn hết, cảm giác mệt mỏi rã rời bám chặt lấy từng tấc da thịt, ngấm vào tận gân xương khiến mọi cử động đơn giản nhất cũng trở thành gánh nặng.
Tiếng bước chân ở bếp đều đều vọng lại. Hyuga bê một bát thuốc đến, đặt lên bàn gỗ ở đầu giường, mỉm cười đầy thiện chí.
“Tôi sắc thuốc bổ cho em. Nhân lúc thuốc còn nóng, em uống đi. Thứ này nguội rồi sẽ rất khó uống.” Giọng nói trầm ấm đều đều đánh lạc hướng suy nghĩ của tôi về cơn đau ở cổ. Thấy tôi vẫn nghi ngại, Hyuga giải thích. “Để hoàn toàn sống như một người bình thường, tôi cần một chút máu tươi. Xin lỗi vì đã làm em sợ hãi.”
“Đồ ma quỷ!” Tôi tức giận chửi rủa. Nếu còn chút sức lực trong người, chắc chắn tôi sẽ đứng dậy, liều mạng với anh ta.
Kẻ khát máu bật cười thích thú, phản bác, “Sai rồi! Tôi là yêu quái!” và anh ta ngồi xuống, dùng ngón tay trỏ vẽ theo đường viền khuôn mặt của tôi như một cách trêu đùa. “Gương mặt của em trong những lúc tức giận và sợ hãi trông rất quyến rũ. Giống như một kiểu thức tỉnh và mời gọi những bản năng mà tôi luôn cố gắng kiềm chế và cất giữ suốt mấy ngàn năm nay.”
“Thả tôi ra!” Tôi ra lệnh. “Đó là cách duy nhất để anh trả ơn cho tôi.”
“Tôi không muốn để em bỏ trốn như bảy trăm năm trước. Em hứa quay lại nhưng lại để tôi ở đây một mình, đợi hơn bảy trăm năm. Em nghịch ngợm đủ rồi. Bây giờ, em phải ở đây với tôi.”
“Ăn nói nhảm nhí!”
Gương mặt Hyuga thoáng chút bất ngờ. Anh ta chạm ngón tay trỏ lên trán tôi, khống chế và kiểm soát mọi cử động nhỏ nhất của tôi trong một thời gian ngắn, và trả lại tự do cho cơ thể tôi rồi thở dài:
“Quả nhiên, em không còn nhớ gì cả.” Nhưng chỉ trong nháy mắt nỗi buồn trên gương mặt tên ác ma tan đi như khói trong gió, và khuôn miệng mỉm cười tô điểm thêm sự tự tin cùng cho giọng điệu thâm trầm quả quyết. “Không sao. Chỉ còn em còn ở đây, chúng ta sẽ bắt đầu lại.”
Tôi bật cười như điên. Lại một tên hoang tưởng thích ôm mộng làm người yêu của tôi. Thế gian đúng là lắm chuyện khôi hài.
Những dây leo ở tay vẫn giữ chặt hai tay để ngăn việc tôi từ chối cái ôm của Hyuga. Cảm giác cô độc lại vây lấy tôi. Những hình ảnh đau thương về người con trai tóc bạc bị giam giữ, đày đọa trong không gian chật hẹp, tối tăm được tái hiện nhưng sự thương cảm trong tôi không tồn tại nữa.
Nhận ra nỗ lực của bản thân là vô nghĩa, Hyuga buông tôi ra và bắt đầu cho tôi uống thuốc. Bản tính bất cần giữ kín miệng, ngăn không cho một giọt nước đắng nào rơi vào miệng tôi. Và tôi hất đổ muỗng thuốc trên tay Hyuga bằng một cái lắc đầu thật mạnh.
Sự nhẫn nại, dịu dàng hơn người giúp anh ta chiến đấu với sự kháng cự ương bướng của tôi. Đến cuối cùng, tôi vẫn là kẻ thua cuộc. Bởi nếu hất đổ muỗng thuốc này thì vẫn còn những muỗng thuốc khác. Và nếu bát thuốc này đổ hết, anh ta sẽ nấu lại bát thuốc khác. Sức lực của tôi có hạn, còn sự kiên nhẫn của anh ta dành cho tôi là vô hạn. Dường như anh ta hiểu tôi nhiều hơn tôi nghĩ.
Hyuga đưa tôi ra ngoài. Anh ta không nói cho tôi biết cục bông gòn đang ở đâu. Khi được hỏi, anh ta chỉ cười và lắc đầu, hỏi. “Ghét tôi nhưng không thể ghét nó. Như vậy có ích gì?”
“Đừng có ở đây mà giở trò yêu ngôn hoặc chúng! Nếu khỏe rồi thì cút về Tokyo! Định ở đây ăn bám đến bao giờ?” Tôi đay nghiến.
“Bây giờ về cũng ở nhà một mình. Mẹ tôi đi du lịch hưởng tuần trăng mật rồi.” Huyga trả lời, anh ta lại đùa nghịch giọt mồ hôi lạnh vừa chảy xuống từ trán của tôi. “Ở đền này cũng chỉ có mình em, chi bằng để tôi ở lại, trước làm người bảo vệ, sau làm cáo cho em chải chuốt, cưng nựng, được không?”
“Người đưa anh đến đây là ai? Không phải mẹ anh sao?” Tôi kinh ngạc. Linh cảm về việc mình bị lừa khiến tôi tức giận. Rõ ràng, tôi là nạn nhân trong trò vui đậm tính lừa đảo của tên ma quỷ biến thái này.
“Là ảo ảnh do tôi kí lại trên cây tầm gửi hình người.” Hyuga giải thích, “Đó là cách để tôi được ở đây. Khi còn chút sức mạnh sau cùng, tôi buộc phải dùng cách đó để ép buộc em chấp nhận sự hiện diện của tôi trong ngôi đền này. Nếu một mình đi đến đây, chắc chắn em sẽ đuổi tôi về ngay sau khi mưa tạnh hoặc lúc rạng sáng. Tôi không muốn bỏ công nhưng trở về tay không. Thế thôi.” Nét mặt anh ta bỗng trở nên nghiêm nghị khi nhìn vào mắt tôi, và lời nhận xét khiến người nghe dù thấy khó hiểu nhưng vẫn bất an. “Em bây giờ không còn một chút nào của trước đây. Đến cả sức mạnh của mình cũng không điều khiển được. Như vậy, những lúc gặp nguy hiểm phải làm thế nào?”
“Không cần anh lo! Đừng giả nhân giả nghĩa!”
Anh ta mỉm cười thật hiền và đầy bao dung rồi nhận xét như vừa bắt gặp một điều gì đó đã từng rất quen thuộc. “Lại còn ra vẻ cứng cỏi bất cần.”
“Liên quan gì đến anh?” Tôi gắt lên và thẳng tay chỉ về phía cổng đền, ra lệnh. “Biến khỏi nơi này! Ngay!”
“Được rồi.” Hyuga hạ giọng và đi ra khỏi đền.
Đêm lạnh ngập hơi sương, không có gió nhưng những chiếc chuông trong và ngoài đền vẫn cứ rung lên. Lẫn trong tiếng chuông là tiếng kêu rất nhỏ của cục bông gòn. Tôi vội chạy theo hướng phát ra tiếng kêu. Con cáo trắng ngồi trên bậc thang trước cổng, nhìn về phía ngôi đền. Những sợi dây ánh sáng mảnh như dây cước trói chặt quanh người, giữ chân khiến con thú nhỏ. Tôi ôm con cáo lên, vuốt ve một lúc rồi đưa nó vào trong đền.
Không có Hyuga ở đây, cục bông gòn lại quanh quẩn bên tôi. Nó nằm trên giường, thức suốt đêm nhìn tôi thêu những túi bùa may mắn và nhắm mắt khi tôi đã tắt đèn. Cục bông trắng xốp khẽ kêu một tiếng rồi rúc vào người tôi. Suốt đêm đó, tôi ngủ rất sâu và không mơ thấy cơn ác mộng nào.
Cục bông gòn thức giấc từ rất sớm và chạy vào rừng. Một con thú, dù có tu luyện thành yêu tinh vẫn không vứt bỏ được những bản năng giống loài. Hơn nữa, cục bông gòn cũng như tôi, thích tự do bay nhảy. Chỉ những khi gặp phải chuyện không vui mới nhốt mình trong một góc để trốn tránh con người và thế giới đáng sợ bên ngoài.
Vị khách đầu tiên đến thăm đền là Hyuga. Sự xuất hiện của anh ta khiến những chiếc chuông dọc hai bên cầu thang lẫn trong đền lắc điên cuồng và kêu lên ầm ĩ như có cháy, giống hệt như những lần con cáo nhỏ đến và đi. Bắt gặp ánh mắt thiếu thiện cảm của tôi, Hyuga đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
“Con cáo về rồi, đúng không?” Anh ta mở lời hỏi thăm.
“Đó không phải việc của anh!”
“Lúc đến đây, tôi bắt gặp cảnh nó vờn đùa một con chuột. Cô chăm sóc nó cẩn thận đến nỗi nó suýt quên mất kĩ năng sinh tồn của một con cáo.” Anh ta nói đùa.
“Vẫn tốt hơn lũ ăn thịt sống, uống máu tươi như anh.” Tôi liếc xéo Hyuga và đe dọa, “Nếu ngay từ đầu biết anh thuộc loại thú đội lốt người, tôi đã cho anh một dao vào cổ họng. Cút khỏi đây trước khi tôi nổi điên!”
“Đó là do mất kiểm soát sau một thời gian dài suy kiệt…” Hyuga thanh minh.
“Câm miệng và cút khỏi mắt tôi! Nơi linh thiêng không tiếp bọn ma quỷ!” Tôi ngắt lời anh ta.
Hai chữ “Quỳnh Anh” bật ra từ miệng tên quỷ khát máu khiến tôi thêm bực mình. Không cần biết tại sao anh ta biết tên tôi và muốn gì, tôi dùng hết lực, đẩy Hyuga ra xa khi anh ta tiến đến và giữ lấy hai tay tôi. Luồng ánh sáng của đêm trước lại bùng lên chói chang và nóng rực khiến Hyuga phải nhảy lùi lại theo phản xạ phòng vệ vốn có. Máu từ vết thương do thứ ánh sáng kì lạ gây ra chảy ướt dọc hai tay áo trắng của Hyuga.
Trước khi bỏ đi, Hyuga vẫn để lại một nụ cười tự hào. Khi anh biến mất sau những bậc cầu thang, tôi ngồi phịch xuống nền sân lát gạch, nhìn hai bàn tay của mình. Thứ hơi nóng đầy sức mạnh kì bí đã tan đi từ rất lâu. Điều duy nhất còn lại là cảm giác mệt mỏi không khác nào vừa trải qua một thời gian dài lao tâm lao lực.
Từ ngoài xa, con cáo nhỏ tập tễnh đi vào đền, đứng run rẩy một lúc rồi nằm duỗi người, hướng đôi mắt cầu cứu về phía tôi và khẽ kêu lên. Hai chân trước của nó ướt đẫm máu. Vết cắt rất bén, rất sâu nhưng chưa phạm vào những mạch máu chính. Vẫn còn cứu được.
Tôi ôm con cáo nhỏ vào phòng, lấy nước ấm rửa vết thương rồi bôi thuốc cầm máu và băng bó cho nó. Mỗi lần miếng vải trắng quấn quanh vết thương siết nhẹ là một lần con cáo nhỏ lại nhắm chặt hai mắt, khẽ kêu lên. Nó thừa biết tận dụng chút tình cảm tôi dành cho nó để làm nũng, để được vuốt ve.
“Lại giành ăn với con nào à? Hay chui vào bẫy của bọn thợ săn?” Tôi nghiêm giọng định trách mắng một chút nhưng khi bắt gặp ánh mắt buồn thảm hại của nó, ý định đó nhanh chóng tan đi.
Cục bông gòn gượng đứng lên, cố nhảy vào tay tôi nhưng lại khụy xuống vì cơn đau ở hai chân trước. Đợi đến lúc được tôi bế lên, ôm vào lòng, con vật khôn ngoan dụi đầu lên lớp vải áo của chủ, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể. Nó khờ dại đến mức đặt toàn bộ niềm tin vào tôi mà không lường trước chuyện chỉ cần tâm trạng không vui, tôi sẽ tóm gáy nó, ném luôn vào cột để trút giận. Khi được cuộn mình trong nơi ấm nhất của ngôi đền này, giấc ngủ nhanh chóng đến với con thú nhỏ.
Những tiếng ồn bên ngoài buộc tôi phải đặt cục bông gòn xuống giường. Một nhóm du khách vừa đến thăm đền. Họ xin phép được chụp ảnh toàn bộ ngôi đền và lấy dấu ấn mộc để làm kỉ niệm. Một người trong số họ đưa quyển sổ xin mộc cho tôi, ngọng nghịu vài từ tiếng Nhật với đại ý muốn được cả chữ kí của pháp sư giữ đền.
Tôi rót trà, mời họ ngồi lại đền trong thời gian chờ đợi. Những món bánh đơn giản cùng bộ ấm tích kiểu cổ được mang ra khiến họ không ngừng trầm trồ khen ngợi. Qua lời nhận xét của một du khách, bộ ấm tích chỉ dùng để mời trà đã được hơn ba trăm năm tuổi. Họ cầm li trà, chiêm ngưỡng hoa văn, bàn luận sôi nổi và chụp ảnh liên tục. Nếu họ không nói, có lẽ, tôi cũng không biết trong ngôi đền này lại có nhiều món cổ vật mang giá trị lịch sử như vậy. Vậy mà Heian nói tôi cứ thoải mái sử dụng những vật dụng trong đền, đừng ngại gì cả.
Đóng mộc và kí tên xong, tôi đưa lại quyển sổ cho nhóm du khách đang ngồi đợi. Theo hướng dẫn của tôi, họ đi tham quan xung quanh ngôi đền. Những lời khen lại rộ lên. Một vài người trong số họ biết một chút về câu chuyện Heian từng kể. Họ muốn được xem chiếc hộp phong ấn trong kho.
Tôi cố nén một cái thở dài. Thứ ma quỷ trong hộp đã biến mất. Cái hộp bây giờ chỉ là cái hộp gỗ cất giữ chiếc mặt nạ cáo và bị dán đầy bùa chú. Nhưng nếu họ muốn xem thì tôi cũng không muốn từ chối.
Cái hộp được mang ra, chuyền qua tay nhiều người. Họ vẫn bảo nhau chỉ nên xem, không nên mở và trả về chỗ cũ khi đã thỏa mãn sự hiếu kì. Trước khi rời đền, một người trong số họ tặng cho tôi một giỏ quà xem như lời cảm ơn của cả đoàn. Trong chiếc giỏ tre được bọc giấy kính màu hồng là những hộp bánh gạo được sản xuất ở nhiều nước khác nhau, trong đó có Việt Nam. Các dòng chữ in trên hộp giấy nói lên điều đó. Dưới đáy giỏ tre là một phong bì màu đỏ có năm trăm yên.
Tôi đặt phong bì cùng xấp tiền xuống, thở dài. Ngay từ đầu, tôi đã không yêu cầu những điều này bởi tiền thu được từ việc bán bùa may mắn đã quá đủ. Nhưng những du khách vừa đến cố gắng làm theo những gì họ cho là đúng. Và có lẽ họ đã quen với việc trả phí cho những dấu mộc ở những đền khác nên không thể đánh mất thói quen này kể cả khi không được yêu cầu.
Đúng như Heian từng nói, ở nơi đây dù không làm gì nhiều nhưng vẫn thu được một khoản tiền khá lớn.
Khi giỏ quà được gói lại và cất vào phòng thì cũng là lúc con cáo nhỏ vừa tỉnh giấc. Cảm nhận được hai chân đã khá hơn lúc rạng sáng một chút, nó bò quanh chiếc giỏ tre, khịt mũi hít ngửi rồi đưa đôi mắt hiếu kì nhìn giỏ quà và nhìn tôi. Dáng vẻ tò mò của nó khiến tôi nghĩ ra trò trêu chọc để tìm chút niềm vui cho mình.
Tôi mở giỏ quà biếu, lấy hộp bánh gạo cay, rút ra một ít chiên lên, để cho ráo dầu rồi bẻ một mẩu nhỏ, đút cho cục bông gòn ăn thử. Hương vị lạ khiến con cáo nhỏ khẽ rùng mình, nuốt vội và chạy quanh phòng tìm nước uống. Khi cảm giác cay nóng từ món ăn lạ đã được nước làm dịu đi, con cáo nhỏ lại bò đến, khịt mũi quanh chân tôi, đòi ăn thêm.
“Đền mình hôm nay vắng khách à?” Lời hỏi thăm đầy thiện ý của Heian vang lên ngoài cửa. Cậu ấy được dịp buông lời bông đùa. “Hay thần Inari muốn An ở đây suốt đời?”
“Ở đây luôn cũng được mà! Không biết Heian có nuôi nổi hay không thôi.” Tôi cũng đùa và mang phần bánh gạo vừa mới chiên ra, đưa cho Heian. “Vừa có một nhóm du khách đến đây, họ tặng mình một giỏ quà. Heian ăn thử đi. Ở Việt Nam, món này được ưa chuộng lắm đấy!”
“Bánh gạo cay Hàn Quốc?” Heian cầm một que bánh gạo thơm giòn, tẩm bột ớt đỏ tươi lên, hỏi.
“Sao biết hay vậy?” Tôi tròn mắt. Ngay cả khi không giới thiệu, Heian vẫn đoán chính xác tên lẫn xuất xứ của món ăn.
“Thần chủ mà!” Cậu bạn ngoại quốc trả lời đầy tự hào. “Phải học nhiều, biết nhiều gấp trăm lần người bình thường trước khi đảm nhận chức vụ đấy. Hiểu chưa?” Nói xong, Heian ăn thử một miếng bánh gạo cay rồi tiếp tục. “Trong những thứ mình từng được học thì tiếng Việt là ngôn ngữ để lại nhiều ấn tượng nhất. Có lúc mình còn nghĩ sẽ không vượt qua kì thi năng lực Việt ngữ đấy. An biết không?
“Heian học tiếng Việt lâu chưa? Mất bao lâu để quen với với tiếng Việt vậy?” Tôi tò mò. Thật sự, tôi rất muốn biết bạn bè quốc tế nghĩ gì về ngôn ngữ nước mình.
“Học từ ngày quen An đến tận bây giờ. Tiếng Việt nhiều thanh điệu, khá rắc rối nhưng cũng thú vị lắm.” Heian trả lời rồi ăn hết phần bánh gạo đang cầm trên tay. Khác với con cáo, cậu bạn ngoại quốc tỏ ra khá quen thuộc và yêu thích vị cay của món ăn vặt này.
“Người Nhật học tiếng Việt có vất vả như người Việt học tiếng Nhật không ta? Hồi còn ở Việt, nghe mấy bạn ở khoa Nhật Bản học nói tiếng Nhật học khó đến nổ não. Ba bảng chữ cong cong thẳng thẳng, lại thêm ngữ pháp không giống ai.” Tôi chọc ngoáy.
“An nên tự hào khi thông thạo món ngôn ngữ khó nhằn như tiếng Việt.” Heian cười nói. “Tiếng Việt là ngôn ngữ đầy rắc rối với vô số thanh điệu giăng lung tung như ma trận. Một đoạn văn không biết bao nhiêu là chữ với dấu.”
“Đã học bao nhiêu đâu mà thạo. Năm mươi bốn dân tộc anh em, chưa kể giọng vùng miền nữa. Mình chỉ biết mỗi thứ tiếng thông dụng nhất.” Tôi vẫn tìm cách đả kích, bắt nạt cậu bạn ngoại quốc. “Còn Heian, có ai ép đâu mà đòi lấy vợ Việt, đâm đầu vào học tiếng Việt đâu rồi than khó?”
“Đàn ông được sinh ra để chịu khổ mà.” Cậu bạn ngoại quốc cười khổ. “Phải như vậy mới học được bản tính kiên cường, đủ khả năng để gánh vác vai trò và trách nhiệm của một người làm trụ cột trong gia đình chứ.”
Nghe tiếng trò chuyện ồn ào, cục bông gòn ra khỏi đền, quẩn quanh và cắn ống quần của tôi, kéo kéo, giật giật. Dường như, nó nghĩ tôi là của riêng nó nên không cho phép tôi cười nói với người khác, nhất là những người khác giới.
Heian rinh con cáo nhỏ lên, vuốt ve, trầm trồ rằng và khẳng định rằng cáo trắng là sứ giả của thần Inari đấy. Chắc chắn tôi sẽ gặp nhiều may mắn.
“Mình nhớ có sách viết loài vật này là điềm gở mà.” Tôi lấy chút kiến thức về Thần đạo ra phản bác rồi hỏi Heian. “Có quá mâu thuẫn không?”
“Cáo trắng được xem là sứ giả của thần Inari. Tin mình đi.” Heian nghiêm giọng, dáng vẻ hệt như một giáo viên đang giảng bài cho cô học trò ngốc nhất lớp.
Cục bông gòn nhắm mắt, hất mặt về phía tôi, tỏ vẻ kiêu hãnh trước lời khẳng định chắc nịch của Heian. Đúng là một con cáo thông minh và kiêu ngạo.
“Hai chân trước của nó bị thương à? Có nặng lắm không? Có cần đưa nó về trạm bảo vệ động vật hoang dã để họ cứu chữa không?” Heian lo lắng hỏi. Ngay lập tức, cục bông gòn vùng vẫy, nhảy xuống đất và nấp sau chân tôi.
“Mình cũng từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng Heian cũng thấy đó, nó thích ăn bám mình.” Tôi trả lời rồi bế con vật lắm chiêu nhiều trò lên tay. “Buổi sáng, nó ra khỏi đền để đi săn, chiều tối nó lại về. Hôm nay bị thương nên về nhà sớm.”
“Xem ra nó thực sự có duyên với An và ngôi đền này. Nếu đưa nó vào trạm bảo vệ động vật thì sẽ gây ra tội ác.” Heian bật cười, vuốt ve con cáo, dặn dò. “Đừng tranh ăn với chị An. Thiếu thốn cứ trấn lột anh. Nhớ chưa?”
“Coi chừng nửa đêm nó bò vào nhà Heian ăn trộm thật đó.” Tôi vừa cảnh cáo xong thì bị con vật nghịch ngợm cắn và giật áo. Dường như cục bông gòn đang trả thù việc tôi xúc phạm đến danh dự của nó.
Heian đưa tôi và cục bông gòn vào trong bếp. Mỗi lần đến đây, cậu bạn ngoại quốc đều mang theo một vài món ăn. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Những món ngon được trang trí tinh tế được bày ra bàn. Trông không khác nào một bàn tiệc.
“Hôm nay Heian không đi làm à?” Tôi hỏi. Việc cậu ấy thường xuyên đến đây khiến tôi cảm thấy lo lắng một chút. Người Nhật rất kỉ luật và khắt khe nhất là trong công việc. Nghỉ quá nhiều có nguy cơ mất việc.
“Mình đi làm ở công ty của anh ruột nên dễ thở lắm. Anh không làm khó mình. Khi nghe mình nói muốn nghỉ để thăm bạn gái thì anh ấy vui vẻ lắm. Anh nói không mấy dịp có bạn bè đến chơi, nên cho mình nghỉ phép ba ngày, bắt đầu từ hôm nay.” Heian nháy mắt. “Không có gì đáng lo nhé.”
Tôi cười méo xệch trước lí do Heian vừa đưa ra. Lại một lần nữa bị lợi dụng. Lần này là người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng khi mạo hiểm du lịch một mình ở mảnh đất xa lạ này.
Heian cười ngượng. Cậu ấy nhận ra tôi không ưa những lời nói dối kiểu như vậy. Để xoa dịu sự tổn thương của một người bị bạn bè lợi dụng, Heian lựa những phần thức ăn ngon nhất gắp cho tôi. Những lúc thấy tôi ăn đến quên cả lễ giáo, vứt mất hình tượng một cô vu nữ thuần khiết, dịu dàng, cậu bạn ngoại quốc chỉ chống tay lên cằm, ngắm nhìn và mỉm cười. Đối với tôi, nụ cười của Heian vào lúc đó luôn là khó hiểu nhất.
Bên ngoài lại có tiếng ồn. Có hai người khách lạ đang đi vào trong đền. Một người là con gái còn trẻ, mái tóc dài buộc gọn sau lưng, mặc kimono tím, đi guốc gỗ. Người kia là một phụ nữ trung niên, gương mặt nhợt nhạt điểm phấn tô son vừa phải có chút u sầu, bộ trang phục kimono xanh dương sẫm cùng hoa văn là những đường sọc màu đỏ đan chéo như mắt xích nhỏ ở tay áo tô đậm thêm nét quý phái, nghiêm nghị trên phong thái của người phụ nữ từng trải.
Và trong sự ngỡ ngàng của tôi, Heian lễ phép cúi người trước hai người vừa đến: “Chị dâu đưa mẹ đến đây thăm đền ạ?”
“Chị đã dặn em bao nhiêu lần rồi? Phụ nữ ngoại tộc là điềm gở! Tại sao em dám để người lạ vào giữ đền?” Vừa nhìn thấy tôi, người con gái mặc kimono tím ném tia nhìn đầy thù hận vào tôi và tức giận chất vấn Heian bằng giọng điệu gay gắt. Còn tôi, tôi không biết mình đã làm sai điều gì.