Bụi Bóng Đêm

Chương 11




Cử động mạnh làm vết thương ở vai trái đau như xé. Cái nhíu mày vì đau của tôi không qua khỏi đôi mắt quan sát kĩ lưỡng của Hyuga. Và nếu biểu cảm trên mặt không xuất hiện thì tên cáo già vẫn nhận ra. Mũi cáo vốn rất nhạy, nhất là với thứ chúng đã từng lấy làm thức ăn.

Máu chảy ướt một ống tay áo, nhỏ giọt lên tấm trải giường.

“Máu?” Ánh mắt Hyuga thoáng chút bất ngờ và lo lắng.

“Ăn đi. Đồ bổ đấy.” Tôi nhướn mày, mỉm cười nhạo báng và thách thức.

“Đợi tôi một chút.” Hyuga nói vội và đi xuống bếp. Không lâu sau, anh ta trở lại, tay cầm theo một bát sứ bên trong đựng đầy thảo dược đã được đâm nát. Anh ta ngồi vào vị trí cũ, nói. “Cởi áo ra đi.”

Ngay lập tức, anh ta lãnh thêm một cái tát. Thấy tôi đứng dậy, Hyuga vội giữ tôi ngồi xuống, giải thích:

“Để tôi cầm máu cho em.”

“Không cần! Mặc kệ tôi!”

“Mùi máu sẽ hấp dẫn lũ sói. Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn chúng sẽ tìm được lối khác để vào đây. Nếu muốn toàn mạng về Việt Nam thì nghe lời tôi một lần này đi.” Hyuga nói nhanh. Không để tôi kịp quyết định, bọn thực vật trong phòng giữ lấy tay chân của tôi, để anh ta được dễ dàng hành động.

Lớp vải dính máu bám chặt lấy vùng da quanh miệng vết thương làm tôi đau khi chúng bị lấy ra. Tôi cắn chặt răng, im lặng nhưng vẫn cảm nhận được trán mình đang lạnh đi trước những thứ Hyuga lấy ra từ vết thương. Đó là một loại dây leo thân mảnh và đầy gai nhọn kí sinh trong vết thương, bám rễ vào sâu trong người tôi. Mỗi một đoạn được kéo ra là một lần da thịt tôi đau như bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Đoạn thân rễ cuối cùng được mang ra ngoài, thứ thực vật hút máu nhanh chóng úa tàn, chết đi và để lại ít hạt bụi mịn trên tay Hyuga. Chúng chìm vào cơ thể anh ta nhưng không gây ra bất kì vết thương hay dấu hiệu nào khác lạ.

Hyuga rửa tay, lấy vải sạch nhúng vào nước ấm, vắt khô và lau vết thương cho tôi. Anh ta bắt đầu đắp thảo dược và cẩn thận quan sát những biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt của tôi. Chỉ cần nhìn thấy tôi có một chút biểu hiện đau đớn, anh ta dừng lại ngay lập tức.

Việc băng bó không bị gián đoạn quá nhiều lần. Khi đoạn băng gạc cuối cùng được cố định, Hyuga cởi áo khoác đưa cho tôi mặc tạm và lấy chiếc áo dính đầy máu đi giặt. Nhìn từ đằng sau, khi bộ quần áo trên người chỉ là một màu trắng, trông anh ta không khác nào một thiên thần với mái tóc màu đỏ nâu kì lạ.

Xong việc, Hyuga quay về phòng, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của tôi, anh ta kéo ghế ngồi ở hướng đối diện, trầm giọng hỏi:

“Em vẫn còn nghi ngờ à?”

“Không phải anh trò bày thì còn ai? Ở đây, ngoài anh thì còn ai biết những năng lực như vậy?” Tôi hằn học.

“Đồ ngốc! Thế giới con người không ai sở hữu năng lực giống tôi nhưng Ma giới lại không thiếu những kẻ như tôi.” Hyuga giải thích. “Chắc chắn, kẻ nào đó đã cảm nhận được sự tồn tại của em nên tìm cách tấn công.”

“Để làm gì?”

“Có thể là như tôi. Hoặc có một mục đích khác đáng sợ hơn. Những pháp sư nhiều linh lực như em luôn là mục tiêu số một trong cuộc săn tìm của yêu quái.” Tên cáo già khẳng định. “Hắn ta chắc chắn là một kẻ cẩn thận và rất biết tính toán. Từ việc dùng ảo ảnh về tôi cho đến sử dụng thực vật Ma giới để dần dần chiếm lấy thân thể lẫn linh lực của em cho thấy hắn đã quan sát nơi này, theo dõi chúng ta từ rất lâu…”

“Đa mưu túc trí, biết sai khiến thực vật, biết rõ điểm yếu của tôi, không ai khác ngoài anh! Quanh năm suốt tháng mọc rễ, ra vào cái đền này không biết chán! Đừng có ngụy biện!” Khi gắt gỏng đã thành thói quen, thật khó để phản bác một cách nhẹ nhàng với người đối diện.

“Nếu muốn giết em, tôi không cần mất công bày trò như vậy.” Hyuga nhướn mày đe dọa, trong mắt anh ta đầy sát khí của một kẻ khát máu. Dù đã hết sức kiềm chế nhưng trong ngữ điệu của tên cáo già vẫn để lộ một chút phẫn nộ. “Em muốn thử không?”

“Dám thì cứ việc. Thích thì cứ làm.” Tôi thách thức.

Tên cáo già khẽ thở dài rồi mỉm cười thật hiền, hỏi:

“Làm thế có đơn giản quá không?”

“Anh muốn thế nào?”

“Để em sống đến lúc tôi bắt được tên nào đó đã nghĩ trò li gián chúng ta.” Anh ta đứng lên, đi đến gần cửa chính. Khi vừa chạm tay lên cánh cửa gỗ, anh ta quay lại nhìn tôi, khẳng định. “Cho tôi thời gian. Nhất định, tôi sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng.”

Tôi cười nhạt, hỏi:

“Tại sao tôi phải tin anh?”

“Đó là nghĩa vụ.” Hyuga trả lời bằng giọng điệu thâm trầm cùng gương mặt của một kẻ khó đoán đầy toan tính và mở cửa, đi nhanh ra ngoài.

Cánh cửa gỗ đóng sập lại. Bên ngoài, tiếng tru và tiếng tông cửa do bọn chó sói gây ra thưa dần rồi mất hẳn. Anh ta quay về phòng, cảm xúc trên gương mặt anh ta trở về với sự tự nhiên không gượng gạo, khác hẳn với lúc chưa rời khỏi nơi này. Tên cáo già đặt một nhánh dây leo cùng một ít lông động vật lên bàn, bắt đầu công cuộc nghiên cứu và say sưa đến nỗi quên mất thời gian lẫn sự tồn tại của tôi ngay tại nơi này.

Rạng sáng, Hyuga vội vã rời đền, trở về Tokyo để lo công việc.

Tôi vào phòng tắm thay quần áo và kiểm tra vết thương. Thảo dược của Hyuga là một loại thuốc có công dụng làm lành vết thương bằng tốc độ nhanh đáng sợ. Chỉ qua một đêm, vết thương đã biến mất và không để lại một chút sẹo nào. Cơn đau trên vai không còn nữa. Cánh tay trái của tôi được hoạt động tự do như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lần này, tôi nợ anh ta một lời cảm ơn.

Theo thói quen, sau khi tay quần áo xong, tôi trở về phòng ngủ, sắp xếp lại vị trí của những món đồ và kiểm tra tin nhắn điện thoại. Có một tin nhắn của Heian. Cậu ấy xin lỗi vì thời gian nghỉ phép đã hết. Cậu ấy phải trở về công ty nhưng nếu có thời gian, cậu ấy sẽ đến đền và đưa tôi đi chơi.

Tôi nhắn tin trả lời bảo cậu ấy tập trung cho công việc và đừng lo cho tôi. Bởi tôi thật sự thích không khí yên tĩnh và công việc ở nơi này nên không cảm thấy cô độc.

Tin nhắn được gửi đi. Không một tin nhắn hồi âm. Có lẽ, Heian đã đi làm nên không chú ý đến điện thoại. Như vậy cũng tốt. Ít nhất, tin nhắn của tôi không làm cậu ấy xao nhãng công việc hiện tại. Có thời gian thì trả lời. Không trả lời cũng không sao.

Nhân lúc chưa có khách đến, tôi mang chổi ra quét dọn sân đền và những bậc cầu thang trước cổng. Đêm qua, tuy đã từng xảy ra rất nhiều chuyện nhưng ai đó đã xóa sạch dấu vết. Máu tại nơi tôi bị xô ngã và trên suốt chặng đường thoát thân đều biến mất. Trên những bậc thang từng bị thực vật phá nát đã mọc lên những cụm hoa dại màu trắng thuần khiết che khuất những miệng hố nông sâu khó nhìn. Nếu là người thường, họ sẽ dễ dàng chấp nhận cảnh quang này. Thậm chí, có một vài người sẽ trầm trồ trước sự sống mạnh mẽ của những loài thực vật vô danh mọc trên bậc thang bằng đá.

Những người khách đầu tiên trong ngày xuất hiện ở con đường bậc thang cách cổng điểu cư một đoạn không xa. Họ là một đôi nam nữ còn khá trẻ, giống một cặp tình nhân. Người con gái tóc dài nhuộm màu vàng cam, phần tóc trước trán che khuất một bên mặt, phần mặt còn lại là một con mắt phượng màu vàng nâu dưới đường chân mày sắc mảnh cùng màu. Người con trai có mái tóc rẽ đường ngôi giữa trán. Một dải khăn trắng đủ dày để che đi cặp chân mày, chừa ra chút thiện cảm cho gương mặt thư sinh hiền lành giả tạo.

Hai vị khách trẻ lịch sự chào tôi bằng tiếng Nhật và tự giới thiệu là khách thập phương, từng nghe danh tiếng của đền mà tìm đến. Họ muốn biết một chút thông tin về tương lai.

Tôi đưa ra một tờ giấy trắng cùng cây bút bi, yêu cầu một trong hai người họ viết lại một chữ vừa nghĩ đến bằng bất cứ ngôn ngữ nào. Với chút vốn liếng ngoại ngữ từng học, tôi không ngại khi họ sử dụng tiếng mẹ đẻ. Đây cũng là dịp để rèn luyện kiến thức sau một thời gian dài nghỉ học.

Sự hào hứng lộ rõ trên gương mặt của vị nữ khách. Cô ta cầm bút, nắn nót tỉ mỉ từng nét chữ. Người con trai có vẻ không quan tâm nhiều đến trò mê tín mua vui. Thi thoảng, anh ta đưa mắt nhìn nhanh khung cảnh quanh đền rồi lại âm thầm quan sát từng nhất cử nhất động của tôi. Tác phong lén lút bất minh như một tên trộm đang rình mò, chờ đợi gia chủ sơ hở để ra tay.

Cây bút cùng mảnh giấy có đường gấp khúc nối liền nhấp nhô như sóng biển được gạch ngang ở giữa cùng phần chân khá nhạt được trả về. Nét bút ở phần thân khá đậm, đường phân cách nằm ngang chia chuỗi đường gấp khúc thành hai phần trên dưới không đồng đều. Ranh giới đó kéo dài tự nhiên và không nhạt. Có lẽ, đây là chữ kí của cô gái. Chữ kí của một người khó đoán, chuyên sống với hai phần tính cách đối lập.

Người con gái chống hai bàn tay lên má, mắt mở tròn đầy ngưỡng mộ và luôn miệng trầm trồ khi nghe những điều tôi đoán được từ nét bút. Nghe những dự đoán không quá tươi đẹp về cuộc sống hôn nhân, cô ta hỏi liệu mình và người bạn đồng hành có thể đến với nhau ngay trong năm nay. Và nếu cưới, họ có thể chung sống trọn đời?

Nhìn lướt qua chữ kí trên mặt giấy, tôi trả lời quyết định của cô gái đủ mạnh để vượt qua thử thách. Nhưng sau khoảng thăng trầm họ từng cùng nhau gánh chịu sẽ là một khoảng lặng rất dài chỉ có một mình vị nữ khách gánh chịu. Khoảng lặng của đau thương và ngờ vực.

Đàn ông thường nồng nhiệt trong thời gian đầu và hời hợt khi đã chiếm được những thứ họ muốn. Hận thù và lòng tham là những căn bệnh nan y của nhân loại. Hạnh phúc sẽ bị phá vỡ nếu một trong hai không chịu thức tỉnh hoặc gạt bỏ cái tôi để nhận lỗi và hàn gắn.

Một tia nhìn sắc lẻm ném vào mắt khiến tôi ớn lạnh một chút. Lời cảnh cáo trong im lặng của người con trai. Nhân cơ hội cô gái trẻ đang hoang mang, tôi giới thiệu túi bùa hộ mệnh giúp bảo vệ hạnh phúc hôn nhân của đền và lấy ra vài mẫu cho cô ta xem thử.

Cô gái trẻ chạm tay vào một túi bùa. Trong khoảnh khắc rất ngắn, những tia sáng phát ra từ những đường thêu trên túi đâm vào tay cô ta. Ánh sáng không gây sát thương quá nhiều ở bề mặt da nhưng cũng làm người khách lạ do dự. Mất một lúc sau, túi gấm được cầm lên xem rồi lại bị đặt xuống. Người đến từ quốc gia khác có tôn giáo riêng, họ tin tưởng và tôn thờ một vị thần khác. Thế nên, sự hoài nghi của họ về độ linh nghiệm của những túi gấm thêu là điều không tránh khỏi.

Tôi sớm đoán được điều này nên không ép họ phải mua bùa. Quẻ bói miễn phí xem như lời chào mừng và quà tặng cho những vị khách đầu tiên trong ngày.

Hai người họ chào tạm biệt rồi rời đền. Khi bóng họ vừa khuất sau những bậc cầu thang, tôi kê lại bàn ghế và tình cờ nhìn thấy nét mực trên trang giấy đã tan đi, không để lại chút dấu vết nào, dù là nhỏ nhất.

Sự yên tĩnh quay về. Nhàn cư vi bất tiện nhưng cũng không biết nên làm gì. Kiến thức trong quyển sách y học cũ kĩ đã nằm gọn trong đầu, thêu túi quá nhiều thì đến đêm sẽ không còn việc để làm, còn sân đền lẫn sảnh điện đều sạch và không cần được quét dọn. Tôi đi qua đi lại trước sân một lúc rồi vào trong kho dọn dẹp. Trong lúc quét trần nhà, cây chổi cỏ quơ trúng một hộp gỗ nhỏ. Món đồ cũ kĩ rơi xuống, bung nắp, để những hạt châu nhỏ màu trắng rơi vương vãi khắp mặt sàn.

Tôi nhặt những hạt châu cho vào một túi gấm có dây rút rồi lật hộp gỗ đang nằm úp trên sàn lên. Một quyển sổ ghi chép nhỏ rơi ra. Nhìn bề ngoài, quyển sổ này không giống nhật kí hoặc thứ gì đó thuộc về đời tư của người khác. Nhưng vật tìm thấy trong đền đều thuộc quyền sở hữu của Heian. Thế nên, tốt nhất là hỏi ý kiến của cậu bạn ngoại quốc trước khi sử dụng. Tôi chụp hình quyển sổ và gửi cho Heian cùng vài dòng hỏi về lai lịch lẫn nội dung trong sổ.

Vài phút sau, Heian trả lời. Quyển sổ đó do thế hệ thần chủ đầu tiên trong gia tộc Karui viết nhưng chính cậu ấy cũng không biết nội dung trong sổ là gì. Nó nằm trong chiếc hộp cùng những hạt đá mặt trăng thu nhặt được sau trận chiến với con hồ li tinh. Qua nhiều lần thay đổi thần chủ, chiếc hộp và những món đồ trong đó chỉ còn là câu chuyện truyền miệng với những tình tiết li kì và hoang đường. Nếu không được tôi tìm thấy, e rằng cái hộp sẽ đóng bụi và rơi hẳn vào quên lãng. Thế nên Heian cho tôi toàn quyền quyết định số phận của những món đồ vừa tìm được. Cậu ấy tin vào sự lựa chọn của tôi.

Chưa bao giờ tôi do dự nhiều như khi ngồi trước quyển sách bí ẩn tỏa ra luồng ánh sáng xanh nhạt ma mị. Đến cuối cùng, tôi mang chiếc hộp lẫn những món đồ vừa tìm được vào phòng riêng.

Những người khách tiếp theo đến viếng thăm đền và mua gần một nửa số túi bùa hộ mệnh được trưng bày. Họ là người Việt. Có lẽ, họ cũng như tôi, dùng những chiếc túi này vào mục đích kinh doanh. Bởi tôi nhìn thấy một vài người dùng điện thoại quay phim và phát trực tiếp lên mạng xã hội dù chất lượng sóng ở nơi này khá thấp. Họ bắt đầu giới thiệu, tư vấn rất nhiệt tình cho những vị khách ở bên kia màn hình.

Đợi lúc không gian tĩnh lặng trở về, tôi lấy quyển sổ ghi chép ra xem. Luồng ánh sáng lạ từ quyển sổ thấm vào tay tôi, mát rượi. Những trang viết đầu tiên được lật mở. Phần lớn nội dung viết về bùa chú và cách yểm bùa bảo vệ lên đồ vật. Những pháp thuật chính đạo không làm người khác sợ hãi. Người viết lại quyển sách hi vọng đời sau sẽ học, luyện tập chăm chỉ để sức mạnh thiên bẩm của gia tộc luôn được duy trì.

Sự hiếu kì buộc tôi học thử cách làm bùa bảo vệ cho đồ vật. Tôi mang túi hạt đá mặt trăng ra, cẩn thận lau sạch từng hạt rồi niệm chú cho từng viên đá. Hết một buổi trưa, những viên đá đã được yểm chú đầy đủ. Chúng tự kết lại không cần vật kết nối trung gian. Một chiếc vòng tay bằng đá mặt trăng được tạo ra trong sự bất ngờ của tôi.

Không hiểu tại sao, tôi lại có linh cảm rất xấu về việc này.

Con cáo nhỏ trở về đền khi ngày vừa tàn. Như thường lệ, nó bị những sợi cước ánh sáng giữ chân ngay trước cổng. Tôi phải ra ngoài ôm nó vào và đặt xuống sân để nó tự do biến thành tên cáo già dai dẳng thích đeo bám.

Vừa nhìn thấy chuỗi hạt bằng đá trên bàn, Hyuga mỉm cười đầy tự hào rồi nói:

“Tìm thấy nó rồi à? Em giỏi lắm.”

“Ý anh là sao?” Tôi nhíu mày, dò xét suy nghĩ trong mắt anh ta.

“Chuỗi đá mặt trăng, bảo vật Linh giới bị đánh cắp mấy trăm năm trước, từng bị phân tán khi tôi bị giam vào hộp phong ấn.” Hyuga trả lời. “Tôi còn nghĩ ai đó đã cố tình đưa nó đi nơi khác. Hóa ra nó ở ngay trong ngôi đền này.”

Tôi không hiểu gì cả. Một chút cũng không hiểu. Tên cáo già hôm nay toàn nói những lời khó hiểu làm tôi bất an. Dù những điều đọc được trong ánh mắt anh ta đều là sự thật nhưng cảm giác lo lắng khiến sự dè chừng trong tôi cứ lớn dần lên.

Đêm. Sắc đen vây kín nền trời. Ánh sáng của những chia chớp ẩn sau lớp mây dày lóe lên liên hồi. Tiếng sấm ở rất gần nhưng mưa vẫn chưa đến.

Hyuga nói có kẻ đang giở trò quậy phá. Có thể, trong hiện tại, tôi không nhìn thấy nhưng linh tính của anh ta cảm nhận được khá rõ ràng về sự tồn tại của thế lực đang thao túng đám mây dông. Hắn ta nhắm đến nơi này, dùng mây dông để đánh dấu địa bàn riêng và xua đuổi những kẻ khác. Trước mắt, Hyuga tạm thời suy đoán mục tiêu của kẻ đó là tôi và chuỗi hạt đá mặt trăng. Dựa vào hiện tại cùng những chứng cứ thu thập được, có thể tạm kết luận hắn ta là kẻ đã tấn công tôi. Và hắn có đồng bọn.

Tên cáo già yêu cầu được ở đây thêm một đêm để giao đấu với kẻ ngông thích khoa trương sắp xuất hiện. Sức mạnh của hắn khiến dòng máu hiếu chiến trong người anh ta sôi sục. Sau gần mấy trăm năm bị giam cầm, giờ là lúc để khởi động nhẹ.

Sự nghiêm túc và cảnh giác trong đôi mắt sắc bén của tên cáo già cho tôi biết anh ta không nói dối. Trước kia, tôi không chuyện quỷ thần nhưng kể từ ngày sống ở đền này, nhận thức của tôi về thế giới xung quanh đã thay đổi một chút. Xem ra, đêm nay sẽ là một đêm náo nhiệt khó quên. Ngăn cản hay xua đuổi kẻ cuồng chiến đang ngồi bên cạnh là một việc làm tàn nhẫn. Thôi đành chiều anh ta một lần. Nếu cảnh quang trong ngoài đền có hư hại thì tính sổ cũng không muộn.

Chuỗi đá mặt trăng khẽ siết chặt cổ tay tôi nhưng một thực thể sống vừa cảm nhận được nguy hiểm. Không đau nhưng hơi khó chịu.

Bất chợt, Hyuga đưa tay chặn ngang phía trước và bảo tôi lùi lại.

Một cuộn khói đen cuồn cuộn từ những cụm mây dông lao xuống, nhắm thẳng vào tôi và bị đánh bật ra khi chạm phải những cánh hoa do Hyuga điều khiển. Kẻ vừa đến xuất hiện sau luồng khói đen tanh tưởi, phía sau hắn ta là cô gái đã từng nhờ tôi xem bói. Khác với vẻ thân thiện lúc sáng, cô ta nhìn chằm chằm vào Hyuga như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hyuga đáp trả ánh mắt của cô ta bằng điệu cười nửa miệng đầy khiêu khích. Ngữ điệu trong lời nói cũng thay đổi, từng câu từng chữ đều toát lên sự bí hiểm, thâm sâu:

“Juri, chúng ta thật có duyên.”

“Biết điều thì đưa con đàn đà đó cho tôi!” Cô ta gầm gừ đe dọa và tạo ra một quả cầu ánh sáng ở tay phải. “Nếu không, nơi này sẽ thành bình địa!”

“Cô cần cô ta hay cần…” Hyuga giữ nguyên nụ cười bí hiểm và rút chuỗi hạt trên cổ tay tôi ra, hướng thẳng vào mặt cô ta. “Thứ này?”

Ánh sáng của chuỗi vòng xô ngã Juri và thổi tung lớp tóc che phủ, để lộ nửa gương mặt biến dạng, thối rữa chỉ còn nhãn cầu lơ lửng giữa hốc mắt trũng sâu. Rễ cây từ phần da thịt bị hủy hoại vươn ra như những con dòi nhung nhúc chen lấn giữa miếng thịt thối.

Tôi lùi lại một chút, đưa tay lên miệng để khống chế cơn nôn khan vừa ập đến.

Nhìn nụ cười của Hyuga cũng đoán được một nửa gương mặt bị hủy hoại của Juri do anh ta gây ra. Tên cáo già luôn lấy sự đau đớn và sợ hãi của người khác làm niềm vui cho chính mình. Nhưng con yêu nữ này đắc tội gì với anh ta?

“Chỉ là lời cảnh cáo. Như vậy là quá nương tay rồi.” Hyuga đưa lại chuỗi hạt cho tôi và nói.

Juri đứng lên, nắm chặt hai nắm đấm, trong mắt cô ta là cục lửa lớn.

Mặt sân rung chuyển dữ dội và nứt toác thành hai phần. Hàng loạt những dây leo vượt lên, nhắm vào tôi.

Hyuga bế tôi, lướt nhẹ giữa những mũi tấn công như vũ bão. Anh ta luôn đoán được hướng di chuyển của bọn thực vật. Tác phong chiến đấu ung dung hệt như đang chơi đùa.

Thế nhưng, khi bọn sói do kẻ còn lại sai khiến lao đến, Hyuga bắt đầu chật vật hơn. Bị tấn công từ nhiều hướng nhưng không thể sử dụng vũ khí, Hyuga phải lãnh một vết thương khá nặng ở vai phải. Anh ta đặt tôi xuống đất và vung sợi dây ánh sáng vừa thành hình trong tay vào bọn sói lẫn lũ thực vật. Không mất quá nhiều thời gian, chúng bị đánh nát thành những khối vụn và rơi la liệt trên mặt sân.

Khi ánh sáng tắt đi, món vũ khí Hyuga đang sử dụng hiện rõ là một sợi dây gai màu xanh đậm khá dài. Chỉ một lần vung lên là hàng trăm vật cản xung quanh từ động vật, thực vật đến sắt thép đều bị cắt đứt một cách dễ dàng.

“Đừng có ngồi đó. Đứng dậy và chiến đấu đi.” Hyuga ném hai hạt bụi ánh sáng cho tôi. Chúng biến thành một cái cung và những mũi tên. Tên cáo già nói tiếp. “Bắn nát gương mặt của con ả đó. Nó không chết thì cô chết!”

Tôi nhặt cung tên, đứng dậy và giương cung. Lũ sói và bọn thực vật xông đến đều bị cắt vụn bằng vài đường roi gai. Khi tầm nhìn không còn bị hạn chế, mũi tên trong tay tôi ngắm thẳng vào Juri.

Một lực đẩy kinh hồn từ phía sau xô ngã tôi. Thứ gì đó vừa đâm vào vai trái và rút ra rất nhanh. Cơn đau nhanh chóng bòn rút sức mạnh khiến tôi khó lòng cầm vững vũ khí. Máu chảy ướt vai áo và đọng thành vũng nhỏ. Khi tôi định đứng lên, hai chân tôi lại khụy xuống bởi những đòn tấn công vô hình.

Hyuga không thể giúp khi đang chiến đấu với kẻ đã tạo ra bọn sói. Họ như hai luồng ánh sáng trắng đen bám sát nhau trên từng bước di chuyển với tốc độ mắt thường khó bắt kịp.

Juri giữ khoảng cách an toàn và dùng thực vật để chơi trò hành hạ đối thủ. Những ngọn dây leo cứng chắc đâm vào tay tôi và hất cung tên ra ngoài. Không thể phá hủy vũ khí do Hyuga làm ra, bọn thực vật tấn chặn những lối đi, tấn công từ nhiều hướng. Tôi không khác nào quả bóng bị quăng lên cao, ném xuống đất, đá từ nơi này sang nơi khác.

Sự e ngại trước sức mạnh của chuỗi hạt đá mặt trăng khiến Juri không dám dùng đòn cận chiến. Đối với tôi, đó là một điều may mắn. Nhưng dù may hay không may thì thế thượng phong vẫn thuộc về Juri. Khắp người tôi đầy máu và những vết thương. Chỉ một cử động nhẹ cũng làm toàn thân đau như xé.

Tôi lê người đến nơi cung tên bị vứt, cầm lấy và lăn sang vị trí khác trước khi bị tấn công và gượng dậy, giương cung. Mục tiêu trước mắt nhòe đi. Mất máu quá nhiều làm thị lực giảm sút và thân nhiệt hạ thấp dần và cánh tay cầm cung bắt đầu run rẩy. Cơ thể tôi sắp không nghe theo sự sai khiến của tôi nữa.

Juri nhếch môi cười khinh bỉ. Bọn thực vật từ nhiều hướng nhập thành một, nhắm vào tim tôi mà lao đến. Cùng lúc đó, mũi tên trong tay được bắn đi, mang theo ánh sáng tiến thẳng đến nơi Juri đang đứng. Hình ảnh trước mắt tôi nhòe đi lần nữa rồi mất hẳn. Tôi đổ gục trên vũng máu ấm nóng của chính mình.