Màn đêm bị kéo xuống thấp , mang theo vài phần đè nén . Ánh trăng sáng hồng , chiếu xuống một cửa hàng , chiếu rõ trong không khí nhuộm đầy bụi. Cát trắng trải đầy một trường đại học .Trong phong ngủ , vài người đang bề bộn dọn dẹp đồ . “Âm Âm , cậu nói mình ngày mai mặc y phục nào đây ? “ Phong Phi Duyệt một tay nhấc chiếc váy , đứng trước mặt Thanh Âm đong đưa . Thanh Âm ngẩng đầu lên nhìn một cái , “Chọn váy màu trắng đi”. Giọng nói thanh đạm , mang trên mặt nụ cười thản nhiên. “Được, liền nghe lời cậu” , Phong Phi Duyệt thu hồi một bên tay cầm túi , “Nghe nói, Vân Nam* là một địa phương cực kì thần bí” . “Đã sớm nói ý kiến này với giáo viên , năm nay mới thông qua”, vài đứa bạn cùng phòng tụ lại một chỗ , nghị luận .
Đêm , hoàn toàn hắc ám , ở giữa một mảnh yên tĩnh , những tia nắng ban mai phá vỡ mà vào , bầu trời bị kéo ra một luồng đạo quang sáng chói. Trước trường học xe đã sớm chờ ở bên ngoài , đoàn người tự động lên xe , mọi người tự tìm vị trí thích hợp cho mình. “Thanh Âm, từ chỗ này đến Vân Nam, đi xe phải mất một ngày đường đi ?” Phong Phi Duyệt vừa loay hoay với chiếc di động vừa lấy khuỷu tay đụng Thanh Âm ở bên cạnh một cái. Thanh Âm đem tầm mắt từ trong sách thu hồi , “ Duyệt nhi, hai ngày nay mình cảm thấy tâm trạng luôn hoảng hốt không giải thích được ” .