Dụ Nô Kiều

Chương 6: Kinh hãi




Nữ tử vận váy bạch y , cùng với đôi mắt hạnh đào , sóng mắt lưu chuyển mị nhãn như tơ càng làm tôn lên bóng dáng xinh đẹp của nàng ta , chỉ là một đôi mắt, có thể biết được nữ nhân này cũng là người không tầm thường .
Ly phi liếc nhìn Thanh Âm đứng sau lưng Minh Diệu , chỉ là một nha hoàn thấp hèn , toàn thân ướt đẫm, chật vật không chịu nổi. Chỉ là, nữ tử bình thường, toàn thân lại hiển hiện một cổ khí chất trong trẻo không thể xem thường, không biết vẻ mặt được mái tóc che khuất , đến tột cùng ẩn giấu dung mạo ra sao.
Thanh Âm nhất thời không biết nên phản ứng thế nào , xem bộ dáng và phục sức nàng ta mặc trên người, hẳn thân phận là một vị phi tần nào đó.
“To gan, trông thấy Ly phi nương nương còn không mau quỳ xuống, ” một nha hoàn thân cận bên Ly Phi tiến lên một bước, quát lớn với Thanh Âm.
Nàng cuống quít quỳ xuống, vốn thân thể bị lạnh vì đứng trong mưa quá lâu , giờ gặp tình huống này làm nàng run càng thêm lợi hại, “Nô, nô tỳ, tham kiến Ly phi nương nương…”.
Ly phi cũng không có phản ứng, chỉ là nhìn người đối diện, “Diệu vương gia, sao ngài lại chật vật như vậy a?”
Nam tử vẫn như cũ im lặng, giơ chân lên đạp nhẹ Thanh Âm trên mặt đất .
Nhất thời không tránh được cú đạp ấy, thân thể nàng lung lay nghiêng ngả hai bên, lại nhanh chóng quỳ lên.
Thấy nàng không đứng dậy, Minh Diệu tăng thêm lực đạo trên chân, lần này Thanh Âm sớm có phòng bị, chỉ là duỗi tay chống xuống đất để không bị ngã .
Vương gia ngài thiệt là, muốn hại chết ta sao?
Thấy Minh Diệu không thèm nhìn mình , Ly phi sắc mặt khó coi cũng không thèm quan tâm Thanh Âm đang quỳ, đột nhiên, liền phát hiện phiến lá sen trên tay nàng.
“Ngươi, ai cho ngươi lá gan này, lại dám hái hỏa ly của bản cung ?” Ly phi giận đến không thở được, một tràng tiếng quát truyền ra.
Hỏa ly ? Thanh Âm nhìn nhìn lá sen trên tay , chắc là cái này đi ?
(từ « hỏa ly « này …..theo mình nghĩ chắc là 1 cái tên do mụ Ly phi tự đặt hay sao ý =>>> nhưng nó thực sự là lá sen nhóe) ? ? …haizz

“Ngươi có biết hỏa ly này là Hoàng Thượng đặc biệt vì bản cung trồng , qua một tháng thì một phiến lá mới dài ra, ngươi, ngươi lại dám… , người đâu, vả miệng cho ta, ” Ly phi liếc nhìn Thanh Âm trên mặt đất , phất phất ống tay áo.
“Dạ, nương nương, ” vài tên nha hoàn nghe lệnh tiến lên, xắn ống tay áo lên.
“Nương nương tha mạng, nô tỳ không phải cố ý…”, Thanh Âm không thể không cúi đầu xuống, nơi này không phải là hiện đại, huống chi, tên hoàng đế tàn bạo kia , thì nữ nhân của hắn hiển nhiên cũng là người không dễ chọc .
Mấy nha hoàn còn lại cũng chẳng dám lên tiếng, một ma ma nâng cằm của nàng lên, liền giơ tay định giáng xuống.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng chịu khuất nhục như vậy. Thanh Âm vừa định nhắm mắt lại, khóe mắt liền thấy Minh Diệu tiến lên một bước, bắt được tay ma ma kia .
Thanh Âm kéo kéo vạt áo của hắn, “Tiểu vương gia…” .
Nam tử hất tay vị ma ma xuống, bước lên kéo tay nàng rời đi, trên thân hai người, nhiệt độ đều lạnh băng.
“Ngươi, ngươi…”, Ly phi nhìn hai bóng lưng dần biến mất, hung hăng dậm chân, “Láo xược ” .
“A, Tiểu vương gia, ngài đi chậm một chút…”, Thanh Âm một tay bị giữ chặt , tay còn lại nàng kéo kéo ống tay áo nam tử , “Nô tỳ đi không nổi rồi”
Tiêu rồi , đắc tội Ly phi, về sau cuộc sống càng đừng mong sống yên ổn .
Đi được một đoạn khá xa, Minh Diệu lúc này mới buông tay nàng ra , thản nhiên quay đầu trở lại tẩm cung của mình .
Thanh Âm chỉ phải cẩn thận đuổi kịp, mái hiên làm bằng [ ngói lưu ly ] [ 1 ] , sau khi được nước mưa gột rửa ; lớp bụi bẩn cũng được tẩy sạch , những bọng nước trên hiên nương theo dòng nước , qua khe hở, chảy ào ạt xuống đất .
[ 1 ] Ngói lưu ly còn được biết đến với cái tên bộ « ngói âm dương tráng men »cùng các ngói phụ kiện trong bộ ngói âm dương. Ngói lưu ly là dòng sản phẩm cao cấp, bề mặt sản phẩm được tráng một lớp men giúp sản phẩm bóng, bền và đẹp hơn so với sản phẩm thông thường.^^^^Ngói lưu ly có các màu hoàng lưu ly (vàng), bích lưu ly (xanh lá) hay thanh lưu ly (xanh dương), hiện nay thường được sử dụng phổ biến trong các công trình xây dựng chùa, đình, nhà mồ, các công trình tưởng niệm.^^^^
Bốn góc mái hiên, cong cong hướng ra phía ngoài, những dòng nước nhỏ hội tụ đến một chỗ nhè nhẹ chảy xuống như mưa phùn, sau cơn mưa hình thành lớp sương mờ mờ ảo ảo dễ làm cho người ta sinh ra ảo giác liên tưởng đến một bức [ tranh thủy mạc ] [ 2 ] lung linh , huyền ảo.
[2 ] *** Tranh thủy mạc ( còn được gọi tranh thủy mặc ) đã có từ lâu và phát triển mạnh ở Trung Hoa. Người Trung Hoa gọi dòng tranh thủy mặc là Quốc họa (quo hua). Từ xa xưa, người Trung Hoa đã biết sử dụng lông thú, sau đấy tết lại thành bút để viết chữ. Tranh thủy mặc, hiểu một cách đơn giản: thủy (shui-nước), mặc (mo-mực) tức là dùng mực (màu đen), hay chúng ta thường gọi là mực tàu hòa với nước theo một tỷ lệ nhất định để họa sĩ miêu tả một sự vật hoặc một hiện tượng nào đó theo chủ đề, ý tưởng của tác giả ^^^^.
Nàng chỉ lo ngẩn người, cho đến khi một vị công công chạy vội đến trước mặt nàng, mới giật mình phản ứng lại .
« Ngươi , tên là gì ? »
“Thanh … Thanh Âm.” nàng sững sờ, đứng yên không dám nhúc nhích.
“Mới được phân công đến đây hay sao, lại đây, Phúc công công ta a, giao cho ngươi đi làm chuyện tốt “, Phúc công công một đường đi thẳng phía trước , vừa thúc giục, “Ngươi nhanh lên một chút a” .
“Dạ”, Thanh Âm ngoan ngoãn đi sau , y phục trên người ẩm ướt còn chưa được thay .
Đi qua vườn hoa, tại hành lang gấp khúc vòng vèo, rốt cục, tới chỗ tẩm cung phía trước thì cước bộ chậm lại .
Trước tòa điện, đứng chờ là một nha hoàn, nhìn thấy hai người đi đến, kính cẩn tiến lên, “Phúc công công” .
“Ừ, ” Phúc công công chỉ chỉ Thanh Âm bên cạnh, “Hai người các ngươi, vào tẩm cug của hoàng thượng quét sạch sẽ cho ta, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng quấy rầy Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi .”
« Dạ » .Diệp nha đầu kéo tay áo Thanh Âm , ra hiệu nàng cùng đi vào.
Nàng đi phía sau bước vào, trong tẩm cung, không gian rộng rãi ; thoáng đãng , trong không khí, phiêu tán một loại hương thơm không rõ . Mùi hương rất nồng, làm cho nàng sinh ra cảm giác chán ghét .
Trong [ tẩm thất ] [ 3 ] , hé ra nhuyễn tháp nhỏ , màn trướng hoàng sắc rủ xuống kéo dài tận chấm đất, phảng phất sự xa hoa lãng phí.
[3] phòng ngủ…. nhen !!!
Diệp nha đầu sáp lại cạnh Thanh Âm, ở bên tai nàng nói nhỏ , “Nè, ngươi cứ làm theo những gì ta nói, ngàn vạn lần không được phát ra một chút tiếng động nào ” .
Thanh Âm gật đầu , nhấc nhẹ cước bộ.
Giẫm lên mặt thảm mềm mại , trong gian phòng, không khí chung quanh ấm áp , băng hỏa dung hòa, Thanh Âm chỉ cảm thấy mũi khó chịu, ” Ách xì a… ‘’
Diệp nha đầu xoay người lại, hai tròng mắt tràn ngập ý sợ hãi.
Thanh Âm gấp rút lấy tay bụm chặt miệng , bất an xem xét xung quanh .
Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, Diệp nha đầu mới lên trước, đánh bạo vén màn che lên.
Trên nhuyễn tháp, Minh Đế hai mắt nhắm chặt, trên người là y phục ngủ ; áo ngủ hơi mở lộ ra xương quai xanh mê người, bên hông, dùng dây lưng minh hoàng buộc lại . Nửa người dưới, được tấm chăn làm bằng [ thiên tàm ti ] [ 4 ] với thủ công tinh xảo ; hoàn mỹ che phủ .
///// [ 4 ] Thiên tàm ti là sợi tơ của loài thiên tằm (loại tằm này quý lắm a), tơ này dai, mềm, vô cùng bền chắc. Tàm ti là tơ tằm, sợi tơ tằm với tơ nhện còn sd trong nghiên cứu chế tạo áo chống đạn, tơ nhện bền gấp nhiều lần sợi thép cùng kích thước, chứ còn thiên tàm là con tằm trời a a….////////
Những đường nét kiên nghị hoàn mỹ cùng với khí chất cao ngạo ; sắc bén lại có thể được dung hòa ẩn sâu dưới thân thể nam tử này, là ai nói, nam nhân dùng cơm cùng khi ngủ, là lúc bọn họ thể hiện ra nét ôn nhu của mình.
Ít nhất, Thanh Âm thấy trên người tên hoàng đế tàn bạo này, nhìn không ra được chút nào sự ôn hòa.
Người nam nhân này dù đang trong giấc mộng, vẫn mang đến cho người khác cảm giác áp bức ; nguy hiểm, chỉ cần đến gần một bước, liền hít thở không thông như đang chịu cảnh cực hình .
Diệp nha đầu chỉ chỉ vào phía ngoài giường , Thanh Âm lúc này mới đem lực chú ý chuyển sang bên cạnh, dưới áo ngủ bằng gấm là một nữ tử đang nằm.
Diệp nha đầu vén tấm chăn che chỗ hai chân của nữ tử trên giường lên, dùng mắt ra hiệu cho Thanh Âm vẫn còn đang ngẩn người .
Dưới áo ngủ bằng gấm, lộ ra đôi chân trắng trẻo tinh xảo , Thanh Âm nâng nửa người trên của nàng ta lên, hai người định khiêng nàng ta xuống nhuyễn tháp .
Chân Thanh Âm bước hụt một cái liền “Rầm” tiếng va chạm mạnh làm người nữ tử ngã xuống đất, chiếc áo ngủ bằng gấm đắp trên người, cũng trong lúc này rơi ra.
‘’ A……’’ Thanh Âm cắn chặt đôi môi, quay đầu không dám nhìn lần nữa.
Nữ tử kia thân thể trần truồng, khắp người, là những dấu đỏ nông sâu không đồng nhất , hai mắt trợn ngược, hiển nhiên, là bị hoảng sợ mà chết . Quanh thân, tràn ngập mùi hoan ái .
“Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng…”, một bên Diệp nha đầu vội vàng quỳ xuống, trán đập liên tục trên mặt đất, truyền vào tai, rõ ràng mang theo khóc nức nở cùng ẩn nhẫn đè ép sự sợ hãi.
Thanh Âm xoay người lại, đối diện với đôi con ngươi sắc bén của nam tử trên nhuyễn tháp.
Minh Đế chống nửa người dậy, trong mắt, là một mảnh hàn băng không có lấy một tia nhiệt độ, dần dần, nheo mắt lại nhìn hai người .
Thanh Âm lúc này mới phản ứng ,tầm mắt từ trên người hắn nhìn xuống , dừng ở trên nhuyễn tháp, liếc nhìn vết máu đỏ chói giữa giường . Việc này, đại biểu cho sự trong trắng của nữ tử đã không còn .
Thanh Âm hai chân mềm nhũn, cũng gấp gáp quỳ xuống, “Hoàng, Hoàng Thượng tha mạng” .
Trong lòng luống cuống, lời nói cũng mang theo vài phần run rẩy .
Minh Đế cũng không nói gì, liếc nữ tử nằm trên mặt đất một cái, “Dọn dẹp sạch sẽ rồi lui xuống đi” .
“Dạ”, Diệp nha đầu như được đại xá nặng nề thở dài một hơi, thấy Thanh Âm còn ngây ngốc ở một bên, gấp rút kéo kéo vạt áo của nàng, chớp chớp mắt ra hiệu cho nàng .
Thật sự là không muốn sống nữa sao.
Thanh Âm vẫn còn ở trong mớ hỗn độn, bị Diệp nha đầu nhắc nhở, nàng mới bừng tỉnh, “Ngươi nói gì?”
Diệp nha đầu kinh ngạc há to miệng, bắt gặp hoàng thượng cũng không trách tội, nhanh chân đứng thẳng người lên khiêng xác nữ tử kia lên .
Thanh Âm quá hoảng sợ, tất nhiên là không dám nhiều lời, đem góc chăn phủ kín khuôn mặt nữ tử đó, cố nén run sợ, nâng nửa người trên của nàng ta lên .
Sau lưng, ánh mắt nam tử như độc xà ngủ đông đang dần thức tỉnh , gắt gao dừng ở bóng lưng của Thanh Âm, khóe miệng mị hoặc nhẹ giương lên .
Một đường rời xa tẩm cung , Diệp nha đầu liền nói luyên thuyên không ngừng, “Thiếu chút nữa bị ngươi hù chết, thật là lạ nha , hình như hôm nay tâm trạng hoàng thượng đặc biết tốt a ‘’.
Thanh Âm mải mê bước đi, một đôi mắt lưu chuyển qua lại , trong đầu, liền nhớ lại thảm trạng bi thảm của nữ tử kia .
“Ngươi là lần đầu tiên thấy, sau này sẽ quen thôi ” . Diệp nha đầu cũng không có ý trách nàng, giống như là rất quen thuộc với tình huống này vậy .
“Sau này?” Thanh Âm lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Đúng vậy, mỗi ngày tảng sáng đều như thế, trừ phi Hoàng Thượng không thị tẩm ” . Diệp nha đầu không cho là đúng, tiếp tục bước đi .
‘’ Sao lại như vậy ? ‘’
“Chuyện này ngươi không cần biết , chúng ta là nha hoàn nhỏ bé chỉ cần lo làm tròn bổn phận của mình là được, bị kinh sợ đâu chỉ là một mình ngươi , kinh động đến thánh giá nghỉ ngơi, cũng không biết bao nhiêu người đã bị rơi đầu rồi ” . Diệp nha đầu thở dài, nếu không phải mình trời sinh gan lớn, thì chắc cũng vong mạng lâu rồi .
Thanh Âm không khỏi chắt lưỡi hít hà, xem ra, cuộc sống ở cổ đại này chắc sẽ nhiều gian nan lắm đây.
Không biết Duyệt nhi hiện giờ ở đâu, sẽ không phải cũng giống mình chứ, có xuyên không đến nơi đây không ?
Nàng cụp mắt xuống ,hôm qua, vô ý đắc tội với vị Ly phi nương nương , hôm nay, lại bị bắt khiêng xác chết , không biết những ngày sau còn gặp phải thứ đáng sợ gì nữa .
Hai người đem thi thể đi vào hậu viện, liền có thấy một công công thượng tiến tới nhận xác . Diệp nha đầu kéo tay Thanh Âm nhanh chân rời khỏi, “Đi mau, đỡ phải dính xui xẻo ” .
“Ngươi không sợ sao?” Đợi trở lại trong ngự hoa viên , Thanh Âm mới giữ chặt tay Diệp nha đầu, “Ta không còn sức để đi nữa” .
Diệp nha đầu liếc nhìn bốn phía , thấy không có người mới nhẹ nhõm ở một bên ngồi xuống, “Ai mà không sợ, nhìn lâu liền quen , vả lại , việc này đã là thoải mái lắm rồi với tiền công lại cao nữa” .
Đây mà là công việc nhẹ nhàng sao? Thanh Âm nhìn chung quanh một cái, ở đây là ngự hoa viên.
“Uy , ngươi là nha hoàn ở viện nào ?”
‘’Ta…. ? ’’nàng chỉ chỉ chính mình, “Ta là nha hoàn bên cạnh Tiểu vương gia a ” .
“Tiểu vương gia, ” Diệp nha đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên vươn tay điểm lên trán nàng một cái, “Ngươi nói là Diệu vương gia ?”
Thanh Âm không rõ ra sao, sờ sờ thái dương, “Ta nghe Đại Tế Ti gọi hắn là Tiểu vương gia a ” .
“Ai nha, ” Diệp nha đầu thở dài lắc đầu, “Này Diệu vương gia tính tình cổ quái, không thích nghe nhất là bị gọi Tiểu vương gia , ngươi phải cẩn trọng lời nói của mình ” .
Thanh Âm cả kinh, không trách được lúc nàng gọi hắn là Tiểu vương gia , hắn lại có phản ứng hung dữ như vậy .
“A, ta phải trở về “, Thanh Âm đứng lên, mới vừa rồi đi được nửa đường thì bị sai bảo làm việc khác, nói không chừng trở về còn bị mắng đây.
“Được rồi, ta cũng phải đi đây ” Diệp nha đầu phủi phủi váy đứng lên, hướng bên kia rời đi.
Thanh Âm quẹo mấy cái khúc ngoặt trên hành lang, mới thấy được tẩm cung của Minh Diệu ,nếu đã là vương gia thì phải có phủ đệ riêng của mình chứ ? Tại sao phủ đệ lại ở trong cung đây.
Vừa nghĩ tới, nhấc chân sải bước đi vào.
“Phanh” một tiếng, một chén trà bạch ngọc vỡ vụn ở dưới chân Thanh Âm , rõ ràng y phục của nàng còn chưa khô .
“A, ” nàng theo quán tính lui về phía sau vài bước, ngước mắt lên , liền trông thấy Minh Diệu vẻ mặt tức giận.
“Tiểu… Diệu vương gia, ” Thanh Âm vội ngồi xổm xuống, nhanh tay thu dọn mảnh vụn trên mặt đất .
Nam tử thế nhưng lại bước lên , một cước giẫm mạnh làm mảnh đá vụn văng ra ngoài .
Thanh Âm hai tay căng thẳng, ngẩng đầu thấy Minh Diệu đi tới bên án kỷ .