Thanh Âm quay đầu nhìn lại, trên đai lưng là hình rồng vàng sắc uốn lượn, một đôi giày thêu cùng màu, và cả áo trong màu trắng tinh xảo …… được gom chung một nơi, nàng kinh ngạc giơ chân lên, mép áo khoác long bào kim tuyến, nhìn kĩ sẽ thấy trên đó để lại dấu chân mờ mờ .
Thanh Âm hai tròng mắt rủ xuống, nhẹ nhàng tiến lên vài bước.
Quả nhiên, trong huyết trì, Minh Đế tựa ở vách tường , hai tay mở ra chống đỡ hai bên, thân ảnh nam tử trong nước lộ ra lồng ngực màu đồng cổ tinh tráng, mê hoặc. Lên vài cm là xương quai xanh gợi cảm; tinh xảo.
Hai mắt nam tử nhắm chặt, một dải tóc đen tuyền ướt sũng rủ xuống bờ vai , nửa phần tóc thì chìm sâu trong nước , phần còn lại thì phiêu tán trong trên mặt nước, dính sát lồng ngực cường tráng ; rắn rỏi.
Nam tử đầu khẽ ngửa lên, lông mày như kiếm,ẩn trong đó là khí thế bức người , sống mũi kiên nghị, môi mỏng nhẹ nhàng giương lên.Tại hồ nhuộm đầy huyết sắc khi được ánh tà dương chiếu vào , lộ ra không khí đầy tà khí, rực rỡ đến diêm dúa.
Hắn dường như không phát hiện cạnh hồ nhiều thêm một người , hô hấp bình ổn, chắc là ngủ thiếp đi.
Thanh Âm không dám lưu lại quá lâu, liền nhấc chân muốn đi.
“Tong…tong “, một hồi thanh âm rất nhỏ truyền vào tai nàng, như là tiếng nước chảy mời gọi, lại giống như nước chảy lả lướt.
Thanh Âm xoay người nhìn về bên trong huyết trì, hoảng sợ đến nỗi quên cả thở, hay tay bụm chặt khóe môi không dám hé ra tiếng nào .
Trước ngực nam tử máu đỏ tươi như đóa hoa nở rộ chảy ra ngày càng nhiều , dần dần trong hồ bắt đầu hình thành một dòng nước xoáy, đem cả thân thể hắn kéo lại gần .
Dòng nước khuấy đảo ngày càng nhanh hơn tiến sát lại gần hắn hơn, quanh thân hắn một mảnh u tối, ngay cả cạnh bờ hồ Thanh Âm có thể cảm nhận được một dòng khí lưu nóng chuyển động
Nam tử ngước đầu lên, môi mỏng khẽ mở, trên má, hiện đầy tầng mồ hôi mỏng, nơi cổ họng nhấp nhô, một tiếng gào thét bật ra, “A…” .
Thanh Âm gấp rút thu hồi thần sắc, từ từ lui về phía sau, đến khi thoát ly tế đàn, mới liều mạng chạy về phía trước .
Vừa chạy vừa quay đầu nhìn phía sau ,đến chỗ tường rào, nàng lần nữa lấy đà nhảy lên cao ,khi chân vừa chạm đất nhanh chóng chạy qua bụi cỏ ,cách tế đài ngày càng xa , sau lưng chỉ đề lại một chấm nhỏ.
“Rầm rầm rầm…”, nàng dùng sức gõ ba cái, cửa liền ‘’chi nha ‘’một tiếng mở ra.
“Âm cô nương, làm sao vậy, chuyện gì làm ngươi hoảng sợ như vậy?”
“A?” Thanh Âm hung hăng lau mồ hôi, “À, lúc trở về , đụng phải một con rắn”
Hai gã thái giám không hẹn mà cười ầm lên ,mở miệng, “Được rồi , sớm trở về đi, để cho người khác nhìn thấy không khéo còn liên lụy đến bọn ta ” .
Thanh Âm thở hổn hển vài cái,nói qua loa vài câu rồi cùng hai người cáo từ.
Giữa tế đàn , dòng nước xoáy trong hồ biến mất không khí chung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, nam tử mở mắt, mâu quang trong mắt giống như hai ngọn lửa màu đỏ bùng cháy mãnh liệt vẫn chưa tiêu tan , chỉ một cái chớp mắt, liền biến thành lạnh lẽo khát máu .
Hai tay chống lên, từ trong hồ đứng lên, trên người, vết máu nơi ngực đã biến mất .
Minh Đế liếc mắt một cái liền nhìn thấy dấu chân , vừa vặn in lên chỗ cổ áo bào kim tuyến.
Nam tử hai hàng lông mày vặn vẹo, trong mắt xẹt qua một tia âm ngoan, nhìn lại chung quanh, không thấy một bóng người.
Đến khi tới phía sau ngự hoa viên, thâm tâm nàng hiện giờ rối như tơ vò, thêm chút lực, liền muốn la hét cho thống khoái .
Xem ra, đường về nhà không nằm ở tế đàn .
Nàng rầu rĩ khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, hai hàng lông mày cau thật chặt đến nỗi có thể vặn ra nước .
Trở lại tẩm cung của Minh Diệu, Thanh Âm mải lo cúi đầu, không để ý liền đụng phải bức tường thịt rắn chắc .
Nàng dừng lại, ngẩng đầu, người này không phải Diệu vương gia a .
Nam tử một thân triều phục, tóc dài buộc lên, thân ảnh cao ngất cơ hồ che khuất thân hình mảnh mai của nàng, hé ra dung nhan mang theo vài phần lãnh khốc, lại điểm thêm nhàn nhạt ấm áp.
Thanh Âm lúng túng kéo kéo khóe môi, lại không biết xưng hô ra sao, nàng chớp chớp mắt đáng thương hướng về phía Minh Diệu cầu cứu, hai tròng mắt tràn đầy hi vọng nhìn hắn .
Minh Diệu tâm trạng khó có được lúc này vui vẻ , Thanh Âm gấp gáp không biết làm sao, liền thấy hắn nghiêng đầu nhìn mình cũng không hé lời nào .
Khóe miệng hơi run run, nàng bất đắc dĩ khom người, cất tiếng, “Nô tỳ gặp qua, gặp qua…” .
Nam tử lãnh khốc ấy cười một tiếng, cũng không trả lời .
Thanh Âm cứ như vậy duy trì tư thế hành lễ , đứng cũng không được, khụy gối xuống cũng không xong .
Nha hoàn bên cạnh che miệng cười khẽ một tiếng, “Người đứng trước mặt ngươi là Tuất vương gia” .
Nàng vội vàng thỉnh an, “Nô tỳ gặp qua Tuất vương gia” .
Minh Tuất đem thân thể ngồi trở lại, một tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ngước mắt nhìn Thanh Âm.
“ Miễn lễ “.
“Tạ ân Tuất vương gia” .
Thanh Âm đứng ở một bên, bày ra vài tờ giấy Tuyên Thành đặt chỉnh tề trên bàn, lẻ tẻ vẽ lấy vài nét bút, tự thể ngược lại mạnh mẽ mười phần.
“Nàng là nha hoàn của đệ ?”
Diệu vương gia cũng không nhìn Thanh Âm đứng phía sau, nhẹ gật đầu một cái coi như trả lời.
Minh Tuất xoay người, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng không rõ nhìn chằm chằm Thanh Âm, “Lại gần đây, ngươi tên gì ?”
Thanh Âm tiến lên, cũng không dám đứng quá gần Minh Tuất , “Nô tỳ tên Thanh Âm” .
“Thanh Âm…”, nam tử lẩm bẩm nhớ kỹ tên này, đôi mắt hẹp dài híp lại .
Minh Diệu nghe vậy, cầm lấy bút trên bàn, viết xuống vài chữ. Trong không khí tràn ngập hương thơm của mùi mực , Thanh Âm cũng không bài xích, hít thật sâu một hơi.
Nam tử nhìn một chút, liền cười to lên, “Ha ha… , không phải chỉ là nha hoàn sao?” Minh Tuất vươn một tay, nâng cằm nàng lên, mười ngón tay dùng sức, theo hai gò má của Thanh Âm xem xét, “Dung mạo cũng không tính là quốc sắc thiên hương, nữ tử lại có cái tên thanh thoát , thuần khiết như vậy , trong nội cung lại chỉ có duy nhất” .
Minh Diệu không nói, gật đầu nhẹ.
Thanh Âm chỉ cảm thấy cằm truyền đến đau nhức, theo bản năng, liền đưa tay gạt ra .
Nam tử hiện lên sự kinh ngạc, mu bàn tay cứng ngắc dừng giữa không trung, xung quanh chợt im phăng phắc , không khí có vài phần đè nén .
“Ngươi dám phản kháng bản vương?”
Thanh Âm cuống quít quỳ xuống, thầm mắng chính mình hai tay bất an cuộn lại, “Nô tỳ không dám, Tuất vương gia tha mạng” .
Nam tử hừ nhẹ, “Bản vương cho rằng ngươi là người đặc biệt , hóa ra cũng là kẻ nhát gan, đáng tiếc, nếu như ngươi không cầu xin, bản vương sẽ suy nghĩ lại, đem ngươi thu đi” .
Thanh Âm nghe vậy, hai vai nhẹ nhàng rụt lại, vẫn không quên cầu xin , “Nô tỳ không dám …” .
Chiếc cằm lại lần nữa bị nâng lên, Minh Tuất mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, kinh ngạc nhìn nhau hồi lâu.
Con ngươi lộ ra sự tinh khiết, phảng phất là từ dị giới mà đến, Minh Tuất nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp đẽ ấy, đem cả nàng hút vào trong mắt mình, nhìn thấy trong đáy mắt nàng, lại hiện lên một người khác . Nhưng ngay cả nàng cũng không phát giác ra, này, liền gọi là khuôn mặt khác của nàng vậy .
Nam tử thả lỏng tay, khóe miệng nghiền ngẫm câu dẫn ra nụ cười, “Thật thú vị ” .
Thú vị? Thanh Âm tâm trầm xuống, đầu cũng không ngẩng lên .
“Đứng lên đi” .
Minh Tuất xoay người đối mặt với Minh Diệu, “Ở chỗ này , đệ đã quen chưa ?”
Minh Diệu nhẹ gật đầu, cổ họng giật giật, nhưng lại nói không ra lời.
Thanh Âm nhìn giấy Tuyên Thành trên án kỷ một cái, tuy là nhìn không rõ lắm, nhưng nàng chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng , Diệu vương gia, thật sự là hắn không nói được .
“Nếu đệ không muốn ở hoàng cung, thì đến gặp Hoàng Thượng , làm ngài đồng ý cho đệ xuất cung, ngược lại cũng là giúp chính đệ an nhàn tự tại “, Minh Tuất liếc mắt nhìn ra phía , thần tình lạnh nhạt, trong giọng nói, mang theo vẻ nguội lạnh tàn khốc ” .
Vị vương gia này, hình như rất vui sướng khi thấy người khác gặp họa .
Nhận định ý nghĩ này, theo bản năng nàng khe khẽ gật đầu.
Minh Tuất đem hành động gật đầu của nàng thu hết vào mắt, lông mày gảy nhẹ, khóe miệng cũng phối hợp nhẹ nhàng cong lên, khi Thanh Âm ngẩng đầu liền phát hiện Minh Tuất đang nhìn mình, miệng nàng nhẹ rút một cái, cúi đầu bĩu môi không dám ngước lên .
Xuyên qua đến cổ đại này, Thanh Âm thầm nghĩ chỉ muốn an nhàn sống qua ngày , rồi tìm được đường trở về.
Minh Tuất đứng dậy, ánh mặt trời chiếu trên vai, giống như thần ánh sáng vậy, nàng cúi đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy ám sắc chói lọi loang lỗ trên sàn .
Cho đến lúc thân ảnh nam tử biến mất, Thanh Âm mới lặng lẽ thở hắt ra, tiến lên thu lại giấy cùng nghiên mực.
Minh Diệu bên cạnh ngẩng đầu lên, nữ tử với một đôi mắt trong trẻo , bị ánh dương quang ngoài cửa chiếu thẳng vào khẽ nheo lại, làn da trắng nõn mềm mại , cái cằm hơi gầy nhưng không mất đi vẻ mượt mà , tinh xảo.
Tuy không được xem là tuyệt sắc, nhưng trong lúc vô tình, luôn mang đến cho người khác cảm giác ấm áp.
Minh Diệu thấy nàng thu hồi giấy Tuyên Thành, sắc mặt chợt lạnh lẽo, giật lại từ trong tay nàng .
Thanh Âm tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn hắn , tay vẫn còn duy trì tư thế ban đầu, hai người giằng co giữa không trung.
Xoẹt xoẹt, giấy bị chia làm nhiều mảnh,tức thì hai tay hắn đập mạnh lên bàn, bỗng nhiên đứng dậy.
Thân thể mạnh mẽ bị hất ra, nàng nhanh chóng ổn định lại thân thể, cuối cùng không có ngã xuống.
Diệu vương gia này, sao lúc nào cũng kì quái như vậy .
Nha hoàn bên cạnh, gặp Diệu vương gia bước ra ngoài, cung kính khom người xuống, đem vài mảnh vụn bị xé trên mắt đất nhặt lên.
Thanh Âm nhìn chằm chằm bóng lưng Minh Diệu , bất đắc dĩ ngồi xổm xuống thu dọn .
Nha hoàn Xảo nhi đem giấy vụn thu vào tay áo, “Ngươi vẫn không biết Diệu vương gia không thể nói chuyện đúng không ?”