Dụ Nô Kiều

Chương 20: Chơi chọi cầu tuyết




Trong lòng bàn tay chợt được nới lỏng, tay Minh Đế rủ xuống một bên, Diệp nha đầu đang quỳ bỗng vui mừng đứng dậy, đem mồ hôi trên trán lau lung tung.

Thanh Âm thu hồi thân thể, một tay ra hiệu Diệp nha đầu, đem nữ tử trên giường kéo xuống .

Có kinh nghiệm lần trước, Thanh Âm càng thêm thận trọng, nàng cũng không muốn nhìn lại thân thể dưới lớp áo ngủ bằng gấm kia .

Thật may là Minh Đế vẫn chưa tỉnh, hai người nâng thi thể lên, liền không dám chần chờ sải bước đi ra ngoài.

Trên tay cảm giác mặc dù không nặng, Thanh Âm lại thủy chung nhìn chằm chằm phía trước, mi mắt không dám rũ xuống .

Sau lưng chợt lạnh, lại không biết, hai đạo mâu quang thâm thúy, như muốn đem bóng dáng xinh đẹp của nữ tử nuốt chửng, ý cười bên môi ngày càng đậm.

Ra khỏi tẩm điện, Phúc công công gấp rút đóng cửa lại, hai bên, vài tên nam tử đứng canh gác .

Mãi cho tới phía sau ngự hoa viên , giao thi thể cho tên thái giám , Diệp nha đầu liền lôi kéo Thanh Âm, vội vàng rời đi.

“Diệp nha đầu, chuyện đó, không có người khác đảm nhận sao?” Thanh Âm ngừng lại cước bộ, “Không phải là có rất nhiều thái giám sao?”

Diệp nha đầu bước chân chậm lại, cùng nàng sóng vai đi tới, “Đó là tẩm cung của hoàng đế, há lại có thể cho những tên thái giám tùy tùy tiện tiện tiến vào , một nha hoàn thấp kém, thì càng không dám, nhưng mà nếu Phúc công công mở lời, ngươi nha, là không thể khước từ ” .

“Thế nhưng, ” Thanh Âm bất an nhìn về phía xa , chính nàng cũng rất sợ hãi tình huống lúc đó.

“Ta biết rõ ngươi lo lắng cái gì, nếu lần đầu tiên cũng không gặp chuyện gì, từ nay về sau, ngươi coi như là một công việc bình thường, dù sao có áo ngủ bằng gấm che phủ, nói thêm, lương bổng cũng không tệ lắm a ”

Thanh Âm tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng hiểu, không phải mình có khả năng quyết định , chỉ đành phải miễn cưỡng gật đầu.

Thôi vậy, coi như kiếm ngân lượng nhiều một chút , sớm tìm được đường trở về lả không cần sống trong sợ hãi , bất an này nữa .

Vừa nhìn canh giờ ,thời gian cũng không chênh lệch nhiều lắm, Thanh Âm gấp rút quay trở lại, hướng về phía tẩm cung Minh Diệu .

Trên mặt đất, tuyết đọng trắng xóa chồng chất lên nhau, tuy được quét dọn sạch sẽ, nhưng trên đường vẫn trơn lợi hại.

Cả Hoàng thành bị tuyết trắng bao phủ, Thanh Âm đứng ở hành lang , trong trí nhớ chưa từng gặp qua, cơn mưa tuyết lớn đến vậy .

Bên trong vườn, hồ nước nhỏ uốn lượn vờn quanh hoàng cung , nước bị đông kết lại, nơi trồng hỏa ly, màu sắc càng hiển lộ xanh biếc , cành lá phủ một lớp tuyết trắng, đường vân rõ ràng.
Thanh Âm đến trước gian phòng Minh Diệu , thấy nam tử còn chưa tỉnh giấc, có lẽ trong ngày mùa đông giá lạnh, càng tham luyến cái ấm áp của nhuyễn tháp hơn.

Bên ngoài cùng bên trong là không thể so sánh, Thanh Âm canh ở trước giường, một bên, lò sưởi không ngừng phả ra từng đợt hơi nóng , làm tứ chi đều khoan khoái dễ chịu .

Thanh Âm như có điều suy nghĩ , phóng tầm mắt ra xa , mái ngói lưu ly tinh xảo theo thời gian màu sắc ban đầu đã phai nhạt chút ít, lâu điện ngọc được điêu khắc công phu , nhưng lại không cảm nhận được tình cảm ấm áp trong đó.

Minh Diệu thân thể động đậy , tơ tằm mềm mại liền rơi xuống một nửa. Một góc, rủ xuống trên nệm.

Thanh Âm tiến lên, đem chăn đắp trở về trên người hắn, nam tử cũng trong khoảnh khắc này, mở mắt ra.

“Diệu vương gia, ngài tỉnh rồi , ” nàng đem màn trướng treo lên, thấy hắn nhìn ra ngoài cửa, nghĩ thầm chắc hắn cảm thấy lạnh, “Nô tỳ sẽ đi khép cửa lại ” .

Minh Diệu lắc đầu, một tay chống đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm bên ngoài,thời điểm tuyết rơi, khí trời càng lạnh lẽo .

Nam tử sau một khắc liền vén chăn lên nhàn nhã rời nhuyễn tháp, trên mặt, nụ cười lan tràn, hai tròng mắt phấn chấn, một bên , nha hoàn vội vàng tiến lên hầu hạ hắn .

Thanh Âm đem đồ ăn sáng đã chuẩn bị tỉ mỉ, đợi đến khi hắn rửa mặt xong , Minh Diệu cũng chỉ là ngồi xuống, qua loa dùng một ít điểm tâm .

Tầm mắt nam tử thủy chung hướng phía cửa. Làm như bên ngoài ẩn chứa điều hấp dẫn gì đó khiến hắn không thể rời mắt .

Đặt bát đũa xuống bàn, liền sải bước , vẫn không quên, kéo Thanh Âm cùng nhau ra ngoài.

Nữ tử không hiểu the sát phía sau hắn, ngoài này rất lạnh a , hắn đi ra làm gì ?

Minh Diệu đi vào trong nội viện, đem tay áo xắn lên, nhào nặn tuyết trên mặt đất thành một khối liền hướng chỗ Thanh Âm ném tới .

Thanh Âm đứng đằng sau, bị ném đầu đầy vụn tuyết, một chút dính vào lông mi như cánh bướm vì lạnh hơi run rẩy, nửa gò má bên mặt chỉ cảm thấy lạnh buốt.

“Diệu vương gia…”, Thanh Âm nâng tay áo lên, đem tuyết dính trên mắt lau đi, hai tròng mắt hàm chứa vẻ khó hiểu.

Nam tử nhào nặn một quả cầu tuyết thả tới trong tay Thanh Âm , nhanh chóng thối lui vài bước, trên vai nàng , lại bị chọi trúng lần nữa .

Rốt cuộc Thanh Âm đã hiểu , thì ra là muốn nàng cùng hắn chơi chọi cầu tuyết .

Thanh Âm cười nhạt lắc đầu, hắn là vương gia, mình là nha hoàn, cho nàng thêm lá gan cũng không dám nha.

Tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, lại thêm một quả cầu tuyết đập vào trên mu bàn tay , lạnh cực kỳ, ngược lại cũng không có đau đớn.

Nam tử cảm thấy bất mãn vì nàng xuất thần, thị uy ( ra oai ) giơ giơ quả cầu tuyết khác trong tay

Thanh Âm bỗng nhiên cười lớn, thôi vậy, không tuân mệnh cũng không được.

Trên tay dùng sức, ném mạnh ra nhưng lại không đủ lực, chỉ rơi vào trước người Minh Diệu .

Nam tử lui về sau một bước, khom lưng cả hai tay bới lên một nắm tuyết dồn lực liền ném tới.

Lại trúng, quả cầu đập mạnh trên vai nàng .

Thanh Âm ảo não dậm chân, lớp tuyết bên cạnh bị dọn sạch một chỗ .

Nữ tử đặt nắm tuyết ở trong tay nhào nặn thành một khối, ném mạnh ra, liền bị nam tử dễ dàng tránh thoát.

Trong lúc nhất thời, bông tuyết bốn phía bay tán loạn, hai người vui sướng truy đuổi nhau , Thanh Âm gấp rút núp sau gốc cây mai , sau lưng, một quả cầu tuyết bay tới, vừa vặn được thân cây che chắn.

Nhìn về phía Minh Diệu đứng cách đó không xa , không còn thấy vẻ mặt lãnh đạm nữa , Thanh Âm nghĩ thầm, có lẽ hắn không có bằng hữu, mới có tính cách quái gở như vậy. Hơn nữa, ở hiện đại giới y học gọi là bệnh trầm cảm [ 1 ] .

[ 1 ] Bệnh trầm cảm là một dạng rối loạn tâm thần hay gặp nhất trong các dạng rối loạn tâm thần. Buồn chán, bi quan, dễ mệt mỏi, không quan tâm đến bất cứ điều gì, đó là những biểu hiện của bệnh trầm cảm. Khi bị trầm cảm kéo dài, người bệnh rất dễ dẫn đến hành vi tiêu cực

Bao nhiêu năm sau, nữ tử thường xuyên sẽ nhớ kỹ trận tuyết đầu mùa đẹp đẽ , tương tự cả người nam tử như ánh mặt trời này nữa, tuyết bay đầy trời giữa không trung, có một loại tình nghĩa không thể diễn tả bằng lời len lỏi vào tâm trí hai người.

Trong khoảnh khắc đó , tình bằng hữu ấm áp càng lan tràn mạnh mẽ.

Trên mặt đất, lớp tuyết bị bới lên rải tán loạn. Thanh Âm tránh không được, gấp rút nắm bông tuyết trên cây, hướng phía Minh Diệu ném tới.

Nam tử nhẹ nhàng xoay người, lần này, thẳng tắp rơi đằng sau lưng nam tử, đúng lúc bay nhanh đến phía hành lang .

“ Bốp “ một tiếng, quả cầu tuyết rơi xuống, đập mạnh trên nền đất, một chút liền vỡ vụn thành ngàn vạn hạt tuyết li ti , dính vào chiếc giày màu đen của nam tử ,cước bộ trầm ổn dừng lại trên hành lang .

Thanh Âm nhanh chóng đem tuyết ở trên mặt lau qua loa, “ bộp “ một chút, mảnh vụn còn sót lại rơi xuống khắp người nàng .

Thanh Âm lại không để ý nhiều như vậy, gấp rút tiến lên hành lễ, “Nô tỳ gặp qua Tuất vương gia”

Minh Diệu lúc này mới quay người lại, chỉ thấy Minh Tuất một thân triều phục, đứng ở một bên, trước ngực, một mảng ươn ướt do tuyết tan ra để lại .

Sắc mặt Minh Diệu trầm xuống , đem quả cầu tuyết trong tay ném trên xuống mặt đất, phủi phủi vạt áo.

Minh Tuất bước xuống thềm đá, tại nơi Thanh Âm đứng trước cất giọng, “Đứng lên đi” .

Thấp thỏm đứng dậy, ngước đầu lên, tầm mắt liền đối diện mảng nước trước ngực Minh Tuất .

Thanh Âm nhanh chóng đem khăn trong tay áo lấy ra, đặt trước ngực hắn lau nhè nhẹ , “Tuất vương gia, nô tỳ không cố ý ” .

Minh Diệu tiến lên, đem ống tay áo kéo xuống. Nhìn thấy Minh Tuất, trên mặt ẩn nhẫn một tia vui vẻ.

Nam tử khí thế lãnh khốc làm như muốn đem mọi thứ bên cạnh đóng băng ,mâu quang rũ xuống , nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của Thanh Âm không ngừng loay hoay trươc ngực hắn .

Thanh Âm dè dặt di chuyển trên triều phục màu đen , lấy khăn tay phủ lên vết nước , làm vài lần liền đem nước đọng thấm vào khăn .

Vẻ mặt thành khẩn, động tác trên tay làm như dồn hết tâm tư cẩn thận từng li từng tí ,hơi thở ấm áp lưu luyến ở trước ngực di chuyển không gian, Thanh Âm thu hồi khăn, một khuôn mặt nhỏ nhắn, trong nháy mắt liền cười tươi rực rỡ động lòng người .

Minh Tuất nhìn về phía bên người nam tử, “Diệu, trở về phòng đi” .

Minh Tuất nhìn về phía Minh Diệu “Diệu, trở về phòng đi” .

Minh Diệu vẻ mặt có chút bất mãn, liếc mắt nhìn hai người một cái, ngoan ngoãn đi vào.

Thanh Âm định rời khỏi theo sau Minh Diệu , khuỷu tay nàng bị một lực mạnh mẽ giữ lấy, ngay sau đó liền bị kéo trở lại, “Bản vương có cho ngươi đi sao ?”