Dụ Nô Kiều

Chương 16: Ôn nhu




Yêu Phi thở hổn hển thả trường tiên xuống, vết máu uốn lượn như con rắn trườn trên thân roi đã sớm ướt đẫm , trên mặt đất, Hỉ nhi đã quên cả giãy giụa, hai tay thủy chung che chở gương mặt.

“Hừ, ngươi coi trọng gương mặt đó vậy sao?” Yêu Phi giễu cợt lui sang một bên, phân phó thiếp thân nha hoàn, “Giúp nàng ta ‘ Tắm’ tẩy rửa, nhớ rõ, chà muối lên đó. Còn có, nửa bên mặt còn lại giúp bản cung phá hủy nó” .


Yêu Phi , nàng giống như là bước ra từ địa ngục , âm trầm thấu xương, cõi lòng lạnh lẽo.

Yêu Phi xoay người, bắt gặp Thanh Âm há miệng, làm như có lời muốn nói.

Yêu phi cầm roi giơ lên, chỉ hướng Thanh Âm, “Ngươi a , nếu còn nói thêm một chữ, bản cung liền xé nát miệng của ngươi, còn có…” Yêu Phi xoay người, nhìn qua Hỉ nhi thê thảm trên mặt đất, “Ngươi dám mở miệng cầu tình, ta liền chôn sống nha đầu này ” .

Thanh Âm lời chưa nói ra khỏi miệng , toàn bộ nuốt trở về.

.Yêu Phi ném mạnh roi xuống, xoay người nhìn về phía vài tên nha hoàn, “Không để cho ả chết, bản cung muốn cho tiện nhân này tiếp tục lưu lại trong cung, sống cả đời với khuôn mặt bị hủy “

Trời ạ…………., tại sao lại có người tàn nhẫn như vậy .

Yêu Phi nhấc chân bước qua thân thể Hỉ nhi , ở trên thềm đá ngồi xuống.

Một bên thềm đá, bày biện vài bồn hoa diễm lệ , quanh thân phiến đá phủ đầy rêu xanh, cánh hoa hồng rơi đầy trên đất .

Yêu Phi đem hai tay vòng qua đầu gối, thân thể co rút thành một chỗ, đầu vùi sâu vào bả vai.

Vài tên nha hoàn thấy thế cũng không dám nhiều lời, chỉ là đem Hỉ nhi kéo ra ngoài. Chỉ lưu lại một thiếp thân nha hoàn.

Hồi lâu sau, Yêu Phi vẫn chưa đứng dậy, thiếp thân nha hoàn hơi bất an tiến lên khẽ gọi, “Nương nương, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa “

Yêu Phi cúi đầu, cũng không thèm để ý lời nói của nha hoàn bên cạnh .

Thanh Âm một tay đè chặt vết thương trên trán, tay kia chống đỡ mặt đất, gắng gượng không để mình té xuống.

Mấy người còn lại trong gian phòng cứ như vậy giằng co , cho đến khi Yêu Phi đứng dậy.

“Ta muốn tắm rửa” . Giọng nữ tữ rất nhạt, còn lộ ra thanh âm khàn khàn.

“Dạ”, vẻ mặt nha hoàn hớn hở vào tẩm thất chuẩn bị, Yêu Phi đứng dậy, đi ngang qua trước mặt Thanh Âm , dừng chân lại , ” Ngươi lui xuống đi ” .

“Vâng” . Thanh Âm một tay chùi bớt vết máu trên trán , vô cớ bị đánh, lại không thể vì bản thân giành quyền lợi , chẳng lẽ là do thân phận nô tì hèn mọn .

Yêu Phi vào phòng, nữ tử gấp rút giãy giụa đứng dậy, bước chân có chút mất trật tự hướng ra ngoài.

Rời khỏi Thanh tâm điện , Thanh Âm một tay chống đỡ trước đại môn, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, máu trên trán từng giọt nhỏ xuống.

“Thanh Âm, ” vừa vặn Diệp nha đầu đi qua, gấp rút tiến lên đỡ nàng .

“Ngươi lại đắc tội với người nào ” ? trong giọng nói Diệp nha đầu mang theo quan tâm cùng trách móc, một tay cầm khăn gấm, phủ lên trán nàng.

Thanh Âm đau đớn nhắm hai mắt lại, “Ta không sao” .

“Còn nói không sao, nhanh lên, ta đưa ngươi trở về băng bó vết thương “, Diệp nha đầu dìu nàng bước về phía trước, nàng là từ thánh tâm điện đi ngoài. Xem ra, lại cùng vị Yêu Phi kia thoát không khỏi liên quan.

Hai người còn chưa trở lại chỗ ở, đã bị Ý ma ma nhìn thấy gọi lại .

“Đứng lại, gấp gáp như vậy làm gì?” Ý ma ma tiến lên, hiển nhiên là trông thấy vết thương trên trán Thanh Âm .

“Ý ma ma , ” hai người khom người hành lễ, Diệp nha đầu một tay vẫn đỡ thân thể Thanh Âm .

“Thế nào, là bị Yêu Phi đánh?” Nàng ta làm như sớm có dự liệu, tại trước mặt hai người bước đi thong thả một vòng.”Xem ra, thuốc kia là nổi lên tác dụng” .

“Sao vậy , ngươi là bị Yêu Phi đánh?” Ý ma ma làm như sớm có dự liệu,ngữ khí thản nhiên nói với hai người , bước đi thong thả một vòng.”Xem ra, thuốc kia đã có tác dụng ” .

Trong ống tay áo Thanh Âm hai tay nàng nhẹ nhàng siết chặt lại, xem ra nàng ta đã biết rõ mọi chuyện, lại nhẫn tâm hi sinh Hỉ nhi .

“Ý ma ma, Hỉ nhi, nàng bị oan ” .

Nàng ta khóe miệng che dấu vui vẻ, ánh mắt lạnh lẽo, âm ngoan nhìn về phía Thanh Âm, “Nàng là oan uổng, thuốc kia không phải là ngươi mang tới sao? Yêu Phi khi nào có tâm lòng bồ tát, thật sự là trò cười trong thiên hạ “, Ý má má phủi phủi ống tay áo, khóe miệng giễu cợt, “Yên tâm đi, Hỉ nhi không chết được, ở trong tay Yêu Phi, được ban cái chết chính là đời trước tích nhiều công đức ” .

Thanh Âm không hiểu, thậm chí trong lòng dâng lên sự tức giận .

Rõ ràng là sau lưng hãm hại , nhưng lại hờ hững giống như không liên quan đến mình .

Diệp nha đầu giữ chặt thân thể Thanh Âm, lôi kéo ống tay áo nàng tiến lên, liền hướng nữ tử trước mặt ,nói ” Ý ma ma, nếu người không có việc gì sai bảo , bọn nô tỳ cáo lui trước” .

Ý ma ma cũng sợ sự tình thay đổi bất ngờ , liền vung ống tay áo lên , ” Được rồi, lui đi ” .

“ Dạ, ” Diệp nha đầu gấp rút lôi kéo Thanh Âm đi về phía trước, đợi đến khi đi qua hành lang , mới thả chậm cước bộ, “Ta nhắc ngươi nhiều lần rồi, không nên đắc tội bề trên , Ý ma ma này a, cũng không phải hạng người hiền lành ” .

Thanh Âm chỉ cảm thấy đầu đau lợi hại, đâu còn tâm tư để ý chuyện khác, nhẹ nhàng gật gật đầu .

Trở lại chỗ ở dành cho nha hoàn , Diệp nha đầu đem vết máu trên trán nàng xử lý sạch sẽ, cầm lấy lọ thuốc mỡ thoa lên rồi dùng băng gạc băng bó kỹ xung quanh vết thương, “Được rồi, mấy ngày nay ngươi phải chú ý không nên chạm nước” .

“ Đa tạ ngươi, Diệp nha đầu” . Diệp nha đầu, liền là của nàng , Thanh Âm nghĩ đến nàng là tin lá, bị bán đến trong cung, cũng cứ như vậy gọi lên.

“Không cần, ” Nữ tử vui vẻ cười một tiếng, “Ở trong cung này, phải biết giữ mình ,cẩn thận trước sau không nên quá lỗ mãng. Được rồi a , ta phải đi đây ” .

“Ừ, ” Thanh Âm gật đầu, vừa muốn đứng dậy liền bị nàng ngăn lại, ” Ta tự đi , không cần tiễn”.

Đợi đến sau khi Diệp nha đầu rời khỏi , Thanh Âm mới cầm lọ thuốc mỡ Diệp nha đầu để lại thoa lên mu bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp .

Trên tay nóng bỏng đau rát, một gân máu chói mắt sưng lên, ngón tay nàng chỉ chạm nhẹ một chút, liền cảm thấy đau đớn.

Thanh Âm không dám ra khỏi phòng, cho đến khi ánh sáng mặt trời xuống núi , mới miễn cưỡng đứng dậy chải đầu đem tóc mái rủ xuống , che kín miệng vết thương trên trán .

Thời gian cũng không sai biệt lắm, Minh Diệu đã trở lại, nếu hắn không thấy mình, nói không chừng lại làm ầm ĩ một phen .

Bởi vì ở trong phòng ngẩn ngơ một ngày, cho nên nàng đến bây giờ cũng chưa có một hột cơm vào bụng, cả người uể oải mất tinh thần.

Quả nhiên, Thanh Âm còn chưa tới trước điện của Minh Diệu , xa xa liền thấy thân ảnh vài tên nha hoàn đứng ngoài cửa dáo dác nhìn xung quanh, vừa thấy được nàng, gấp rút kêu lên .

“Mau lên , Diệu vương gia không chịu dùng bữa tối” .

Thanh Âm lắc đầu,vị Tiểu vương gia này, sao nhiều lúc giống tiểu hài tử vậy .

Minh Diệu vận y phục tơ lụa bạch sắc , cao lương mỹ vị trước mặt , lại thờ ơ không có chút cảm giác thèm ăn.

Hắn chợt ngước mắt, liếc mắt một cái liền thấy trên trán nàng quấn đầy băng gạc .

“Nô tỳ gặp qua Diệu vương gia, ” nàng tiến lên hành lễ, ở phía sau hắn dừng lại.

Minh Diệu đứng dậy, ngón tay khéo léo hất tóc mái trên trán nàng qua một bên.

Thanh Âm ngây ngốc đứng im tại chỗ, ngước mắt, bốn mắt chạm vào nhau, nhưng lại bắt gặp trong mắt nam tử chợt lóe lên ôn nhu.

Đem tóc của nàng vén phía sau tai, Minh Diệu duỗi tay ra , tại băng gạc màu trắng khẽ chạm qua

Thanh Âm cảm thấy tim đập mạnh ;hơi thở rối loạn không dám nhúc nhích, mắt rủ xuống, trong giọng nói lộ ra chút bất an, “Diệu vương gia” .

Minh Diệu hết sức chăm chú nhìn vết thương trên trán nàng , cũng không có hỏi nguyên nhân nàng bị thương .

Một tay dắt Thanh Âm, kéo nàng đến trước bàn, mạnh mẽ ấn nàng ngồi xuống ghế.

Nàng mất tự nhiên muốn đứng dậy, chủ tớ ngồi chung, không chừng lại rước thêm phiền toái a.

Minh Diệu nhưng lại không đồng ý, ở bên cạnh nàng ngồi xuống.

Trên bàn, chỉ có một bộ bát đũa, nam tử lấy tay đẩy, đem đồ ăn còn nóng đưa tới trước mặt Thanh Âm

Đũa bạc dài mảnh, cùng chén bạch ngọc tinh xảo , những vật này, với thân phận của mình há có thể được dùng ?

“Diệu vương gia, ” Thanh Âm bất an quay đầu lại đối diện với Minh Diệu, hai tròng mắt, thậm chí mang theo một tia khẩn cầu.