Dụ Nô Kiều

Chương 8: Yêu Phi




Thanh Âm không hề hay biết có người đang nhìn mình, chỉ lo mải mê đùa với con chó nhỏ trong ngực, “Ô ô…”

“Liền kêu ngươi là A ô đi, ” nàng vỗ nhè nhẹ trên đầu của nó, cái đầu nhỏ ngó chừng chung quanh, “Ngươi phải ngoan ngoãn ở đây đừng chạy lung tung” .

Thanh Âm thả nó xuống đất, trong tay áo lấy khăn gấm cột lên chân trước của nó. Con chó nhỏ bị đau kêu lên , không chút lưu tình cắn lên tay của nàng .

“A…”, nàng rút tay về, trên mu bàn tay hiện rõ dấu răng hơi sâu, máu theo miệng vết thương chảy ra.

“Tiêu rồi, ở thời này chưa có phát minh ra vắc-xin phòng bệnh chó dại cắn, ” Thanh Âm hai hàng lông mày nhăn nhúm lại, chỉ có thể duỗi ra hai ngón tay, bịt chặt miệng vết thương không để máu chảy ra, ” Ối, đau chết ta…” .

Xa xa, nam tử tà mị nhếch nhẹ khóe miệng, chỉ là một đường cong rất nhạt không dễ nhận ra


“Ở nơi hoàng cung này, lại có nữ tử tinh khiết đến vậy?” Giống như tự hỏi, hoặc lại như đang hỏi Phúc công công bên cạnh.

“Hoàng Thượng, có muốn gọi nàng thị tẩm ?”

Minh Đế thu hồi ý cười, lười biếng liếc nhìn Phúc công công, một màn vừa rồi, hết sức thú vị, “Trẫm ngược lại muốn xem một chút, trong mắt của nàng, phải chăng vĩnh viễn thuần khiết như vậy ” .

“Hừ, trẫm không muốn nhìn thấy nhất chính là nữ tử như vậy , thật muốn nếm thử, đích thân đem nàng hủy diệt, là cảm giác như thế nào ” .

=>>>>>hừ a này tưởng chị nữ 9 là món ăn sao…….hô hô…cứ nghĩ z đi hối hận ráng chiu ak ngen !!!! hí hí ……chẳg bít lúc nèo có H giua 2 ac nữa **** chờ mệt woa a ..a….a*******
Phúc công công có chút sững sờ, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phía nữ tử một cái, lúc xoay người , chỉ nhìn thấy vạt áo minh hoàng xa dần .

Thanh Âm nhìn bốn phía không thấy ai cả , mới chậm rãi từ trong núi giả nửa đi ra, một tay vẫn không quên đè vết thương xuống, cũng mong không bị nhiễm bệnh chó dại là tốt nhất .

Trong hoàng cung rộng lớn này , Thanh Âm từ từ di chuyển, nhưng lại tìm không được đường trở về chỗ cũ

Đi theo hành lang eo hẹp trở về, trước sau chuyển mấy vòng, nàng một tay vịn chặt cột trụ , một tay không ngừng phe phẩy , một khuôn mặt nhỏ nhắn, gắt gao nhăn lại.

Đá cẩm thạch trải trên mặt đất, mơ hồ còn phản chiếu ánh sáng lạnh, bốn phía, khắp nơi là đền quỳnh lâu , ngước mắt nhìn lên, bầu trời đang dần xuống núi .

Vòng tới vòng lui, lại càng đi càng xa, Thanh Âm vừa tỉ mỉ xem xét, vừa tiếp tục đi về phía trước .

“Yêu Phi tha mạng, nô tỳ không dám phạm sai lầm nữa…”, một giọng nữ nghẹn ngào truyền vào tai Thanh Âm, làm cho nàng dừng bước.

Yêu Phi? Lại còn người có tên như vậy sao?

Thanh Âm liền đứng tại chỗ, hình như giọng nói là từ nơi này truyền ra , nàng theo bản năng ngước mắt, Thánh tâm điện.

Chỉ là một tên điện cũng toát lên vẻ “ tiên phong đạo cốt “ [ 1 ] , làm cho Thanh Âm đối với nơi này sinh ra vài phần thiện cảm.

[ 1 ] ^^^^^ Tiên phong, đạo cốt (Nghĩa đen: Phong thái của người tiên, cốt cách người đạo đức)*****Chữ “đạo” (道) ở đây không phải là “đạo đức” mà là đạo tiên, đạo tu tiên (Đạo giáo-Lão giáo). Trong câu này được hiểu là người tu tiên-đạo sĩ. Nếu xem “đạo” ở đây là đạo đức sẽ không đúng với quy luật cấu trúc từ của thành ngữ tục ngữ dân gian.( “tiên” – tiên là danh từ phải đối với “đạo”-người (tu) tiên-đạo sĩ cũng là danh từ). ^^^^^^

Cửa điện, từ từ mở ra, trong nội viện nhìn thấy một nha hoàn đang run run quỳ gối , xung quanh, đứng vài người .
Trong đó một nữ tử vận y phục diêm dúa , đưa lưng về phía Thanh Âm , mái tóc dài đen như mực đến chấm lưng tỉ mỉ được vấn lên, không một tia làm đẹp, trên búi tóc nghiêng cài một [ bông thược dược ] [ 2 ]. Tư thái quyến rũ, thêm vài phần yêu mị .

Thanh Âm ngồi xổm cạnh cửa điện, hai tay chạm vào cửa, chỉ thò đầu một chút ngó ra nhìn .
Nữ tử thản nhiên xoay người, chính là người ngày đó trên tế đài, chỉnh chu lại y phục của tên Hoàng đế tàn bạo kia .

“Yêu Phi tha mạng…”, nha hoàn nhỏ giọng cầu xin tha thứ , từ trên mặt toát lên vẻ sợ hãi làm cho nàng khóc không thành tiếng.

Nàng ngồi xuống nhìn chằm chằm nha hoàn đang khóc lóc cầu xin, hé ra dung nhan tuyệt mỹ , trên môi treo nụ cười ấm áp , ánh dương quang cũng ảm đạm vài phần.

Mười ngón tay đeo móng tay kim loại dài bén nhọn , bề mặt kim loại tỏa ra sự lạnh buốt, xẹt qua gò má của nha hoàn từ từ di chuyển tới lui, chỉ như vậy, cũng làm cho người đang quỳ càng run rẩy lợi hại .

“Nói đi, ngươi phạm sai lầm gì?” Giọng nói Yêu Phi rất nhạt, giống như là mây bay phớt qua tâm tư người nghe, lại mang theo mười phần cảm giác lạnh lẽo .

“Nô tỳ, nô tỳ không nên… Câu dẫn Hoàng Thượng” . Nha hoàn thân thể cứng ngắc,đôi mắt cụp xuống nhìn qua đầu ngón tay của Yêu Phi .

Một tia hung ác thoáng qua trong mắt của Yêu Phi, móng tay nàng đưa xuống dưới cằm nha hoàn thì dừng lại, nhẹ nhàng xẹt qua, để lại một vũng máu trên đất .

Nha hoàn bị đau lui về sau một chút, ngước mắt lên, Yêu Phi thu tay lại, nhìn bộ móng kim loại, dính vết máu đỏ chói, “Ngươi dám trốn?”

Thân thể nha hoàn ngẩn ra, liền nhích người trở lại chỗ cũ , “Nô tỳ không dám” .

Yêu Phi đổi tay khác, lại lần nữa xẹt lên da thịt mềm mại của nữ tử đang quỳ, “Ngươi làm thế nào câu dẫn hoàng thượng?”

Nha hoàn nào có gan dám giấu giếm, “Hôm đó nương nương không ở trong tẫm cung, nô tỳ chỉ là hầu hạ Hoàng Thượng ăn vài miếng trái cây ” .

Thanh Âm rụt rụt đầu, lý do này cũng gọi là câu dẫn sao ?
Yêu Phi nâng lên đôi môi đỏ mọng, bật ra tiếng cười nhẹ, đầu ngón tay kim loại lạnh buốt chạm đến khóe mắt của nha hoàn đang quỳ, hung hăng rạch xuống.

“A…”, vết rạch đau như cắt, nha hoàn đang quỳ đau đến muốn ngất đi, hé ra dung mạo đã bị phá huỷ.
Nửa bên mặt nhiễm đầy máu tươi đến đáng sợ .

Yêu phi đứng dậy, đem bộ móng vuốt trên tay tháo xuống, mười ngón tay đan vào nhau , chậm rãi xoa bóp

Lòng bàn tay mở ra, một bên nha hoàn mang đến một cây roi da; cúi thấp đầu đem đến trong tay Yêu Phi, thân roi bạc phát ra ánh sáng chói mắt , làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy trên thân nó cắm đầy móc câu nhọn hoắc , một roi đánh xuống, chính là huyết nhục mơ hồ.

Yêu Phi nâng trường tiên, trên cổ tay nhẹ dùng chút lực đạo, thân roi vặn vẹo, dưới tay của nàng, như trở thành một con rắn độc thân hình uyển chuyển trườn tới cắn nuốt con mồi .

Đầu roi, có gắn một cây châm tơ bạc, nối liền với thân roi, được cắm thẳng xuống dưới ba { tấc } [ 3 ].
[ 3 ] tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)

“Nương nương,cầu xin người ,tha cho nô tỳ đi…”, nha hoàn bị hù dọa chân mềm nhũn không còn sức đứng lên , chỉ đành phải chật vật từng bước bò ra cửa .

Yêu Phi không vội, cũng không giận, trên tay roi mềm nhẹ nhàng đung đưa, đi theo nha hoàn kia về phía trước .

Thanh Âm còn đang ngây ngốc ở cửa cung , quên mất đứng dậy, nhìn chằm chằm nha hoàn kia cố hết sức nhích người về phía trước, trên khuôn mặt , đã nhuộm đầy máu đen.
Hàn quang của roi bạc chợt lóe ,làm lóa mắt những người ở đây, nữ tử tay phải vung lên, đuôi trường tiên lượn trên không trung mấy vòng vẽ nên đường cong tuyệt đẹp, bất chợt liền hung hăng nhào về phía trước, quấn lấy mắt cá chân của nha hoàn kia thì siết chặt lại .

“Không…”, tiếng thét thê lương vang lên, cả thân thể nha hoàn kia liền bị bắt trở về.

Nàng ta vừa vung trường tiên lên ,liền thấy đai lưng của nha hoàn kia rớt xuống , “Xoẹt” khi roi quất lên người, tiếng y phục bị xé rách vang lên , ngay cả đồ lót trong cũng nát hết. Vốn là thân thể bạch ngọc , giờ đây khắp người lại chồng chất vết thương hòa cùng vết máu đỏ tươi làm người khác sinh lòng thương tiếc .

Bên ngoài Thánh Tâm điện, lá cây rơi xào xạc trải đầy dưới sân càng ngày càng nhiều, nhưng lại không ngăn được sự tra tấn tàn nhẫn đang diễn ra bên trong điện .

Hồi lâu sau, nữ tử thu hồi trường tiên bạc, khí định thần nhàn như mọi việc chẳng liên quan đến mình, cũng không hề thở dốc một cái .

Yêu Phi nhận lấy khăn gấm cung nữ đưa tới, nàng ta đem mười ngón tay chùi sạch, sau đó quăng ra xa, khăn gấm dính đầy vết máu, rơi trên dung nhan bị hủy của cung nữ kia. Gió nhè nhẹ thổi vào điện, làm khăn rơi xuống, chỉ thấy nha hoàn kia hơi thở rất yếu ớt .

Thanh Âm ngừng thở, từ từ ngồi thẳng lên.

“Nhìn đủ rồi chứ?” Nữ tử nhanh chóng liếc mắt đến chỗ Thanh Âm , nhưng lại cười đến ung dung.

Thanh Âm chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, không dám quay đầu lại.

“Dẫn nàng tới đây ” .

“Dạ”, một nha hoàn bên cạnh nữ tử đi tới trước mặt Thanh Âm, một tay bắt lấy nàng kéo đến .

“Ngươi chính là, nữ tử huyết nô kia ?” Yêu Phi nhẹ giọng hỏi, phảng phất mới vừa rồi không phải cùng một người.

Thanh Âm quỳ xuống hành lễ , hai tròng mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không dám nhìn loạn, “Nô tỳ tên Thanh Âm” .

“Thanh Âm?” Yêu Phi nhướng mày, “Ngươi đang ở đây nhìn lén?”

“Nô tỳ không dám, ” Thanh Âm cả kinh, hoảng loạn không biết ứng phó ra sao .

“Cho dù ngươi ở đây nhìn lén cũng không sao, bản cung làm việc cũng không sợ người thấy” . Yêu Phi cười một tiếng, trong giọng nói lộ ra vài phần hời hợt .

Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm, hai tay chống hai bên vì quỳ lâu chân có hơi đau.

“Chủ tử ngươi là ai?”

“Hồi Yêu Phi, là Diệu vương gia” . Nghĩ đến Minh Diệu, Thanh Âm cảm thấy sự nhức nhói trên lưng lại bắt đầu đau đớn , xem ra sự va chạm khi nãy là không nhẹ.

“Diệu vương gia sao , tốt lắm, ngày mai bản cung liền hướng hắn cho ngươi qua hầu hạ ta, được chứ?” Nàng ta hai tròng mắt nhìn chằm chằm Thanh Âm, với vẻ mặt vô hại.

Sống lưng lạnh băng, trong đầu giống như nổ tung , mọi chuyện sao lại thành ra thế này, Diệu vương gia là người lạnh lùng ; tính tình có chút kì quái, nhưng so ra với Yêu Phi ra tay tàn nhẫn này còn tốt hơn gấp trăm lần. Nàng không dám đáp ứng , cũng không dám cự tuyệt.

“Thanh Âm, Tạ nương nương quan tâm “.

“A…”, Yêu Phi cười yếu ớt, một cước đạp lên bả vai Thanh Âm. Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, sau lưng chỗ vết thương đập vào mặt đất.

Nàng ta duỗi tay ra, lại lần nữa cầm lên đuôi trường tiên .

Một tay chậm rãi xoa lên thắt lưng, Thanh Âm không hiểu nhìn về phía Yêu Phi, chính mình không có nói sai nha.

“Làm nha hoàn của bản cung, cửa thứ nhất phải chịu đòn roi này…..”, Yêu Phi khóe miệng nhẹ nhàng giãn ra, cười một tiếng, đầy quyến rũ , nhưng lại cay độc làm lòng người sợ hãi .
“Hoàng Thượng giá lâm…”, ngoài điện, một tiếng truyền báo làm ngăn lại trường tiên đang định giáng xuống của Yêu Phi .
[ 2 ] **** Trong các loài hoa, mẫu đơn đứng đầu, thược dược đứng thứ hai. Mẫu đơn được tôn xưng là “hoa vương”, thược dược được coi là “hoa tướng”. Tuy chỉ là “hoa tướng” nhưng thược dược lại thành danh sớm hơn mẫu đơn. Tương truyền từ 3.000 năm trước, vào thời Tam Đại, thược dược đã được trồng để thưởng ngoạn ở rất nhiều nơi trong khi người ta còn chưa biết đến hoa mẫu đơn. Khi mới phát hiện ra mẫu đơn, người ta tưởng đó chỉ là một loài thược dược, nên đã gọi nó là “mộc thược dược”. Hai hoa này nhìn thoáng qua rất giống nhau nên người xưa thường gọi là hai chị em. Về sau, người ta phát hiện mẫu đơn và thược dược tuy cùng họ nhưng là hai cây khác nhau. Thược dược là loài thân thảo, còn mẫu đơn là cây thân gỗ. Thược dược được xếp vào nhóm thuốc bổ huyết, sử dụng chủ yếu để bồi dưỡng cơ thể; còn mẫu đơn thuộc nhóm thanh nhiệt lương huyết, chủ yếu dùng khi cơ thể đã mắc bệnh. ********** chút tin tức bổ sung kiến thức đó mà ……*D:) ? ? ########