Nguyễn gia bị hãm hại, một sáng cửa nát nhà tan, chỉ còn lại Nguyễn Du, một cô nương mồ côi, được Tống gia đã cùng định hôn từ nhỏ đưa về Thục Trung.
Nguyễn Du xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, giọng điệu khi nói chuyện mềm mại ngọt ngào, đặc biệt được Tống lão phu nhân yêu quý, coi nàng như tôn nữ ruột thịt mà cưng chiều.
Tống Hà, tiểu bá vương của Tống gia, nổi tiếng là kẻ quần là áo lụa ở Thục Trung, không bao giờ ở nhà, rất ghét những tiểu cô nương nũng nịu.
- -------
“Ngươi tên gì?” Tống Hà hỏi.
Nguyễn Du thấp giọng đáp nhỏ: “Nguyễn Du.”
“Nguyễn Ngư?” Tống Hà nhíu mày, trong lòng càng khinh thường hơn.
Nguyễn gia không biết đặt tên thế nào, lại gọi là ‘Ngư’. Nàng là ngư, hắn là hà, vậy chẳng phải nàng không thể rời khỏi hắn sao?
- -------
Khi Nguyễn Du lần đầu gặp Tống Hà, hắn đã đe dọa nàng: “Nếu ngươi dám gả cho ta, ta sẽ khiến ngươi khóc.”
Sau đó, Tống Hà ôm nàng, khi thấy mắt nàng đỏ hoe, hắn dịu dàng nói: “Ta mang cả mạng sống đều dâng cho nàng, nàng đừng khóc được không?”
- -------
Đây là câu chuyện về một kẻ lãng tử biết quay đầu, ta trời sinh vốn dĩ phóng túng bất kham, nhưng sẵn lòng vì nàng hãm sâu vào vũng bùn.
Note: Nữ biết y thuật, nam biết điều tra phá án.