Tống Hà nghiến răng, thấy Nguyễn Du cúi đầu có vẻ không được tự nhiên, hắn mới quét mắt nhìn mọi người một vòng, lạnh lùng quát: “Nhìn gì mà nhìn, nhìn thêm nữa ta sẽ móc mắt từng người một!”
Mọi người lập tức quay đầu tiếp tục làm việc của mình, thỉnh thoảng có người thì thầm: “Nữ nhân này là ai của Tống Hà vậy?”
“Cái này mà cũng không nhìn ra hả? Nhìn bọn họ thân thiết như vậy, chắc chắn là nữ nhân của Tống Hà rồi.”
“Không phải nghe đồn Tống Hà không thích nữ nhân sao? Luôn không cho nữ nhân lại gần, sao bỗng dưng lại có một nữ nhân bên cạnh?”
“Hắn không thích nữ nhân, chẳng lẽ thích nam nhân? Bảo ngươi bỏ qua một nữ nhân xinh đẹp, lại đi ôm một nam nhân, ngươi có vui không?”
“……”
Đến bên cạnh Tống Hà, vẻ không tự nhiên trên người Nguyễn Du mới giảm đi nhiều. Nàng nhìn Tống Hà, kiên quyết nói: “Ngươi cùng ta trở về.”
Tống Hà nhớ lại những tiếng hò reo trước đó, lắc đầu: “Ta còn có việc ở đây, ngươi về trước đi, một lát nữa ta sẽ về, ngoan ngoãn một chút.”
Nguyễn Du bị câu ‘ngoan ngoãn một chút’ của Tống Hà làm cho bất ngờ, trong lòng dâng lên một cơn sóng, tim cũng run rẩy theo. Nàng lén lút ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Tống Hà, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không được.”
“……” Tống Hà bị nghẹn một chút, vừa rồi không phải hắn đã dùng giọng điệu thương lượng rồi sao, ai ngờ Nguyễn Du lại thật sự to gan như vậy, nói lời hay bảo nàng về, nàng lại không đồng ý. Vật nhỏ này… thật cứng đầu.
Hắn chuẩn bị nói gì đó thì lại nghe thấy Ngô Thường ở đằng kia kêu lên: “Tống tiểu gia, ngươi còn chơi nữa không? Có phải không dám không? Ta đã nói mà, ngươi chỉ dựa vào Thường Thắng tướng quân trong tay, nếu không có nó, ngươi căn bản không thể thắng! Ha ha ha.”
Câu nói này khiến một số người thường thua dưới tay Tống Hà cười lớn.
Tống Hà nhíu mày, đột nhiên đổi ý. Hắn đảo mắt một vòng, rồi đột ngột tiến gần Nguyễn Du, thì thầm bên tai nàng: “Ngươi muốn bôi thuốc cho ta hả? Cũng được, có nghe thấy tiếng kêu gào của người đó không? Nếu ngươi giúp ta lấy lại thể diện, thắng được hắn, thì ta sẽ ngoan ngoãn theo ngươi về bôi thuốc, có được không?”
Hơi thở ẩm ướt nóng hổi phả vào cổ Nguyễn Du, nàng rùng mình một cái, cảm thấy như có luồng khí chạy qua người, tê tê. Nàng kêu lên một tiếng, lùi lại một bước, kéo khoảng cách giữa hai người, nhưng lại bị lời nói của Tống Hà làm cho bất ngờ, nàng chỉ tay vào mình, không chắc chắn nói: “Ta?”
“Ừ, chính ngươi.” Tống Hà nở một nụ cười, tà mị kiêu ngạo. Hắn nắm lấy cánh tay Nguyễn Du, hơi kéo về phía trước, hai người liền đứng cạnh nhau.
Hắn hướng về Ngô Thường hếch cằm, khinh thường nói: “Lão tử sợ tự mình ra tay thắng ngươi, cho dù không dùng Thường Thắng tướng quân, vẫn bị người ta nói là bậc trưởng bối ức h.i.ế.p vãn bối, thắng cũng không xứng đáng. Hay là lão tử không ra sân nữa, để nàng ấy đấu với ngươi, thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-50.html
.]
Khi Tống Hà nói ra câu này, mọi người đứng xem nào nhiệt đều chấn động. Thực ra ở Thục Trung cũng có nữ nhân thích đấu dế, trong đó cũng không thiếu những người lợi hại. Nhưng những nữ nhân đó đều rất hiên ngang, không khác gì nam nhân.
Còn vị cô nương này, từ lúc nàng mới vào, đã dễ dàng nhận ra nàng không thường đến những nơi này, càng không thể đấu dế. Vì vậy hành động của Tống Hà chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Ngô Thường nghe thấy câu ‘bị người ta nói là bậc trưởng bối ức h.i.ế.p vãn bối’, trong lòng tức giận không chịu nổi. Bởi vì gia đình hắn ta thực sự có chút quan hệ họ hàng với Tống gia, nhưng hắn ta lại bối phận nhỏ, Tống Hà bối phận lớn, nếu tính theo bối phận thì hắn ta còn phải gọi Tống Hà một tiếng ‘gia gia’.
Hắn ta ghét nhất là Tống Hà tự xưng gia gia trước mặt mình, mỗi lần như vậy đều hận không thể thoát ly quan hệ với gia tộc…
Nhưng khi nghe rõ lời Tống Hà, Ngô Thường lại không tức giận như thường lệ, mà lập tức nói: “Đây là ngươi nói đấy, nếu thua thì đừng có hối hận nhé Tống Hà! Đến lúc đó đừng nói là không tính.”
“Ngươi đã thấy lão tử hối hận bao giờ chưa? Nếu lão tử mà quỵt nợ, thì không phải là Tống Hà!” Tống Hà dùng đầu lưỡi chạm vào má, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Ngô Thường thấy Tống Hà đã mắc câu, lại nói: “Nếu vậy thì tốt quá, nhưng thường ngày chúng ta thi đấu đều có phần thưởng, lần này thi đấu không thể thiếu phần thưởng. Ta thấy như vậy đi, nếu ta thắng, ngươi sẽ tặng Thường Thắng tướng quân của ngươi cho ta, thế nào?”
Thời điểm Ngô Thường nói ra, ánh mắt sáng rực, hai tay kích động xoa xoa. Trong mắt hắn ta, ván này hắn ta gần như thắng chắc, hắn là tay lão luyện trong việc đấu dế, nếu ngay cả một nữ nhân cũng không thắng được, thì chẳng phải là một trò cười sao?
Tống Hà liếc nhìn Ngô Thường, thấy bộ dáng kia của hắn ta, trong lòng đã hiểu. Nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn có Thường Thắng tướng quân của hắn thôi, nhưng hắn đâu có lý do gì để nghĩ Nguyễn Du sẽ thua? Hắn cử động cánh tay: “Được, nếu ngươi thắng, Thường Thắng tướng quân sẽ thuộc về ngươi. Nhưng nếu ngươi thua…”
Nguyễn Du nghe những lời của bọn họ, vội vàng kéo tay áo Tống Hà, nhỏ giọng nói: “Tống Hà, ngươi, ngươi đừng đồng ý dễ dàng như vậy, ta chưa đấu dế bao giờ… chắc chắn sẽ thua…”
Chưa nói đến việc chưa đấu dế, đây còn là lần đầu tiên nàng đến những nơi như vậy.
Đấu dế khác với xem đua ngựa, đua ngựa là một hoạt động rất được yêu thích, những tiểu thư như nàng cũng có thể đi xem. Nhưng đấu dế thì khác, nếu một người thường xuyên đến đấu dế, sẽ bị coi là kẻ ăn chơi, không đứng đắn. Huynh trưởng nàng trước đây chỉ tham gia đua ngựa, chưa bao giờ đến những nơi như thế này để đấu dế.
Tống Hà thấy nàng nhút nhát, nhưng không để tâm, lắc đầu nói với nàng: “Còn chưa bắt đầu đấu, ngươi đã biết mình sẽ thua? Biết đâu tên đó còn không bằng ngươi.”
“Nếu ta thua, thì ta sẽ cam tâm tình nguyện gọi ngươi một tiếng gia gia, gọi cô nương bên cạnh ngươi một tiếng tổ mẫu, thế nào!” Ngô Thường thò đầu ra nói.
Hắn ta nói như thế, cũng vì trong lòng đã nắm chắc phần thắng, thật sự không nghĩ rằng Nguyễn Du chưa bao giờ đấu dế, sẽ có được chút phần thắng nào.
Khi hắn ta nói như thế, đã thu hút nhiều người cười nhạo, số người đứng xem ngày càng đông, tất cả đều đang chờ xem ai thắng ai thua.
Mỗi bước mỗi xa
“Thành!” Tống Hà nhìn chằm chằm vào Ngô Thường, miệng nở nụ cười, “Ngươi nói cũng hay đấy, nếu thua thì đừng nói gia gia ta ức h.i.ế.p ngươi nhé.”