Kể từ khi Nguyễn Du mang thai, có lẽ vì Tống Hà sắp trở thành phụ thân, tính cách hắn cũng thay đổi nhiều, trở nên dịu dàng hơn, nói chuyện không còn như trước đây nữa, nhìn chung mọi người thấy, đều nói tiểu bá vương huyện Thanh Hà đã biến thành tiểu bạch thỏ.
“Đang định trở về đây, vụ án hôm qua đã tra xong rồi à?” Nguyễn Du thấy Tống Hà, mím môi hỏi.
Mỗi bước mỗi xa
“Ừm, vừa kết án xong, ta nhớ nàng nên về sớm, còn mua một con bồ câu, lát nữa sẽ hầm canh cho nàng uống.” Tống Hà cười, cúi người xuống sờ cái bụng tròn trịa của Nguyễn Du, “Đến đây, để ta nghe xem khuê nữa nhà ta có muốn uống không.”
Hắn áp tai vào bụng Nguyễn Du, không lâu sau liền nói: “Bọn nhỏ đều kêu muốn uống canh bồ câu, A Tương, ngươi mang bồ câu này vào bếp, bảo đầu bếp hầm cho thật nhừ đi.”
“Được, nô tỳ đi ngay.” A Tương nhận bồ câu, cười đáp, nhưng chưa đi được mấy bước, từ phía sau đã nghe thấy tiếng kêu đau của Nguyễn Du truyền đến.
Nguyễn Du vốn được Tống Hà đỡ, bỗng nhiên cảm thấy bụng bắt đầu quặn đau, nàng nhíu mày: “Tướng công, ta… bụng ta… đau quá… sợ là sắp sinh rồi…”
Tống Hà hoảng hốt, lập tức bế Nguyễn Du lên, gọi A Tương: “A Tương, trước đừng làm bồ câu nữa, mau đi gọi bà đỡ, rồi báo tổ mẫu và mẫu thân của ta!”
……
Vì Nguyễn Du thường xuyên đi lại trong thời gian mang thai, nên đứa trẻ sinh khá nhanh, khoảng ba canh giờ sau, Tống Hà đang sốt ruột mồ hôi đầm đìa cuối cùng cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
“Sinh rồi sinh rồi!” Trong lòng Mục thị lo lắng cho Nguyễn Du, không thể ngồi yên, chờ bên cạnh đã vài canh giờ, lúc này mọi người nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đều thở phào nhẹ nhõm, Mục thị càng là cầu nguyện, “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ…”
Tống Hà bước lên, vừa lúc bà đỡ ôm đứa trẻ đi ra, Tống Hà liền nhìn vào trong: “Tiểu Ngư nhi có ổn không, nàng ấy không sao chứ?”
Bà đỡ thấy vậy, cười nói: “Không hỏi đứa trẻ, vừa vào đã hỏi nương tử, Tống công tử cũng là người đầu tiên. Tống công tử yên tâm, thiếu phu nhân rất khỏe, chỉ là sinh đẻ mệt chút, đang được nha hoàn chăm sóc uống canh bổ dưỡng. Đây, hai đứa nhỏ, Tống công tử mau nhìn đi, một trai một gái, đúng là một chữ tốt! Chúc mừng nhé!”
Tần thị vội vàng đi xem đứa trẻ, cùng Tống phụ ôm từng đứa trẻ còn trong tả: “Ôi, mau xem này, hai đứa trẻ này sinh ra giống hệt như lúc Hà nhi còn nhỏ… Nhìn đôi mắt này… Ô ngoan~”
“Để ta xem, mau để ta xem.” Mục thị đã không thể chờ đợi, la lên muốn xem trọng tôn tử.
Tống Hà thấy đứa trẻ đã có người chăm sóc, nhân lúc bà đỡ không chú ý, vội vàng chui vào trong xem Nguyễn Du. Bà đỡ thấy vậy định nhắc nhở nam nhân không được vào, nhưng thấy Mục thị vẫy tay: “Được rồi, cứ để hắn vào đi, hắn đau lòng tức phụ, sẽ không nghe lời ngươi đâu. Dù sao hắn cũng là người không giữ lễ nghĩa, cũng không thiếu chuyện này. Du nha đầu sinh con cũng vất vả, để hắn đi xem cũng tốt, tránh cho hắn không biết nữ nhân sinh con là việc nguy hiểm như thế nào, thật sự tưởng dễ dàng.”
Nói xong, cụ lại hỏi bà đỡ: “Mấy chậu m.á.u vẫn chưa đổ đi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-177.html
.]
Bà đỡ lắc đầu: “Lúc đó tình hình khẩn cấp, đâu có thời gian để đổ đi được lão phu nhân.”
“Vậy thì vừa lúc, dọa cho tiểu tử này một phen.” Mục thị nói.
Bà đỡ ban đầu nghĩ Mục thị hỏi như vậy là để trách mình không đổ đi m.á.u của nữ nhân khi sinh, sẽ làm tổn thương đến Tống thiếu gia, không ngờ lại nói như vậy, thấy gia đình hòa thuận, trong lòng cảm thán, lúc trước toàn bộ Thục Trung lại không có cô nương nào muốn gả cho tiểu bá vương Tống Hà này.
Các nàng ta không biết rằng, gả cho Tống Hà mới là phúc lớn tận trời!
Tống Hà vào trong phòng, thấy bên giường có mấy chậu máu, hắn nhìn mà kinh hãi. Tống thiếu gia vốn luôn bình tĩnh trước mọi chuyện, giờ lòng bàn tay đã toát mồ hôi, nếu không thấy Nguyễn Du đang được A Tương cho ăn từng thìa canh bồ câu, có lẽ hắn còn tưởng…
“Để ta đến đi.” Đi đến bên giường, Tống Hà nhận lấy bát canh từ tay A Tương, đút cho Nguyễn Du một thìa canh.
Nguyễn Du thấy hắn, hỏi: “Đứa trẻ đâu?”
“Đứa trẻ đang được phụ mẫu ôm, lát nữa sẽ bế vào, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.” Tống Hà thấy sắc mặt Nguyễn Du tái nhợt, chỉ trong vài canh giờ đã khác hẳn, lòng đau xót, “Nàng vất vả rồi…”
Nguyễn Du lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không vất vả.”
Không lâu sau, đứa trẻ quả nhiên được bế vào, Tống phụ không tiện vào trong, nhưng Tần thị và Mục thị đều vào thăm Nguyễn Du, dặn nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, nhũ mẫu đã được mời đến, đứa trẻ sẽ có nhũ mẫu chăm sóc, Nguyễn Du chỉ cần ở cữ, đừng để lại bệnh căn là được.
Nhìn hai đứa trẻ nhăn nheo nằm trên giường, khóe miệng Nguyễn Du không khỏi cong lên, trong lòng ấm áp dào dạt.
Tống Hà nắm tay Nguyễn Du, nhìn những đứa trẻ thuộc về hai người, nói: “Ta đã suy nghĩ rồi, nữ nhi sẽ họ Tống, nhi tử sẽ họ Nguyễn, còn tên thì để nàng đặt, được không?”
Không biết là vì giọng Tống Hà quá dịu dàng hay lý do nào khác, Nguyễn Du nghe xong câu này, ngẩn người nhìn Tống Hà, trong lòng cảm động nhưng không nói được lời nào. Nàng biết ý Tống Hà, mặc dù Tấn nhi là con của ca ca, nhưng rốt cuộc lại mang họ Tô, nếu con nàng mang họ Nguyễn, thì hương khói của Nguyễn gia sẽ tiếp tục kéo dài.
Nàng nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn Tần thị và Mục thị, thấy bọn họ không hề ngạc nhiên trước lời nói của Tống Hà, chắc hẳn bọn họ đã biết quyết định của Tống Hà từ trước.
Nàng đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Hà, gật đầu nói: “Được.”
Nàng cảm thấy, điều tốt nhất mà nàng làm được chính là gả cho tiểu bá vương Tống Hà, để trở thành người được hắn yêu thương nhất, là bảo bối trong lòng bàn tay hắn.