“Tiểu thư, người sao vậy? Có phải Tống công tử đã bắt nạt người hay không?” A Tương nửa ngồi nửa quỳ, cầm quạt nhỏ quạt gió, trước mặt là thuốc đang sắc cho Mục thị.
Vừa rồi nàng ấy từ xa nhìn thấy Nguyễn Du và Tống Hà nói chuyện, rồi thấy Nguyễn Du mắt đỏ hoe trở về, sắc mặt cũng không được tốt. A Tương đã chứng kiến sự bá đạo của Tống Hà, đoán rằng Nguyễn Du bị bắt nạt.
A Tương cảm thấy trong lòng khổ sở, nếu phu nhân, lão gia và cả thiếu gia còn sống, bọn họ chắc chắn sẽ không để tiểu thư chịu uất ức. Ngày trước nàng ấy từng rất hâm mộ tiểu thư, có gia thế tốt như vậy, phụ mẫu và huynh trưởng đều yêu thương, ai ngờ chỉ trong một đêm, mọi thứ đã thay đổi.
Nguyễn gia gặp nạn lớn như vậy, tiểu thư đơn độc một mình, không còn gì cả. Trước kia tiểu thư gặp chuyện gì cũng đều cười tươi, giờ đây khuôn mặt lại luôn mang vẻ u sầu.
A Tương thở dài, nói: “Tiểu thư, nếu hắn bắt nạt ngời, chúng ta hãy nói với lão phu nhân đi. A Tương thấy lão phu nhân thật lòng đối xử tốt với người. Hay là người đi cầu xin lão phu nhân hủy bỏ hôn ước giữa người và Tống công tử, Tống công tử cái người đó bá đạo như vậy, nếu tiểu thư lấy hắn, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở!”
Nghe A Tương nói, lòng Nguyễn Du chùng xuống.
Tống Hà đúng là bá đạo, nàng ban đầu cũng rất sợ hắn, nhưng lần trước ở y quán Tống Hà đã cứu nàng, cộng thêm chuyện của Trương Kỳ Tài, khiến nàng cảm thấy Tống Hà thực ra không xấu, chỉ là tính khí hơi nóng nảy mà thôi.
Nghĩ vậy, Nguyễn Du tự dưng nở nụ cười, thực ra đâu cần nàng cầu xin lão phu nhân hủy bỏ hôn ước, cho dù nàng không nói, Tống Hà cũng sẽ không đồng ý lấy nàng, vừa rồi ở hành lang hắn đã nói rất rõ ràng rồi.
“Được rồi A Tương, ngươi đừng đoán bừa nữa, Tống công tử không bắt nạt ta, hắn cũng không xấu như ngươi nghĩ, chỉ là tính khí không tốt thôi, người là người tốt.” Nguyễn Du giải thích, nếu không thì hắn đã không đứng ra bênh vực cô nương tội nghiệp kia mà đánh Trương Kỳ Tài một trận, vì chuyện này hắn đã không ít lần bị phạt.
A Tương bĩu môi, không để lời Nguyễn Du vào lòng, lầm bầm: “Tiểu thư là quá tốt bụng, người ta đã bắt nạt đến đầu tiểu thư rồi, tiểu thư còn bênh vực người ta…”
Nguyễn Du bất đắc dĩ: “A Tương, Nguyễn phủ đã không còn, ta không còn là đại tiểu thư của Nguyễn gia nữa. Giờ ta chỉ là người ăn nhờ ở đậu, không nói Tống công tử thật sự không làm ta tức giận, nếu một ngày nào đó là thật… ta còn có thể nói gì đây…”
-
Nguyễn Du đi mang thuốc cho Mục thị, vừa vào phòng, Mục thị đã chờ sẵn, Lý ma ma cười nói: “Nguyễn tiểu thư, cuối cùng người cũng đến rồi, từ khi người sắc thuốc cho lão phu nhân, lão phu nhân gần như thích uống thuốc rồi, nhìn xem, hôm nay người chỉ đến muộn hơn thường ngày một chút, lão phu nhân đã không chờ nổi.”
Mục thị nhận lấy bát thuốc mà Nguyễn Du rót cho, dùng thìa ngọc múc uống, trách mắng: “Du nha đầu, đừng nghe Lý ma ma nói linh tinh, tổ mẫu đâu có gấp gáp muốn uống thuốc? Tổ mẫu thấy cháu thường ngày giờ này đã đến, hôm nay lại muộn, sợ cháu khi đi thu thập sương sớm không cẩn thận bị thương, nên mới bảo Lý ma ma đi xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-20.html
.]
Một bát thuốc đầy, rất nhanh đã uống cạn, Mục thị nắm tay Nguyễn Du nói tiếp: “Mỗi ngày canh năm cháu đã phải dậy, đi thu thập sương sớm, thật sự là quá vất vả cho cháu rồi. Từ mai trở đi, cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, tổ mẫu sẽ phái hai tì nữ đi thu thập sương sớm là được.”
Mục thị thật lòng yêu thương Nguyễn Du, Nguyễn Du hiểu rõ, nhưng vẫn lắc đầu: “Tổ mẫu, A Du không mệt. Trước đây A Du theo phụ thân học nghề, mỗi ngày cũng dậy vào giờ này, sương trong vườn đều do một mình A Du thu thập. Phụ thân nói với A Du, chúng ta làm nghề y, không thể sợ khổ, Thần Nông có thể nếm trăm loại thảo dược thử thuốc, A Du dậy sớm một chút cũng có gì đâu?”
Mỗi bước mỗi xa
Nghe Nguyễn Du nhắc đến phụ thân, Mục thị thở dài: “Aiz, phụ thân cháu là một đại phu tốt, cũng dạy ra được một nữ nhi tốt…”
Khi nói về người đã khuất, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, Mục thị sợ làm Nguyễn Du buồn, vội chuyển đề tài: “Mấy ngày nay, sau khi uống thuốc do cháu kê, cảm giác cả người thoải mái hơn nhiều, cũng không còn cảm giác tức n.g.ự.c khó thở như trước. Lần trước không phải cháu nói với tổ mẫu, cháu đã mua diều muốn đi thả không? Hai ngày này gió rất được, ngày mai chúng ta đi thả diều nhé.”
Nguyễn Du gật đầu: “Tổ mẫu cũng đi cùng ạ?”
“Ừ, bệnh của ta cũng sắp khỏi rồi, cả ngày ở trong phòng cũng chán quá, không bằng theo các cháu ra ngoài chơi, coi như là giải tỏa tâm trạng.” Mục thị nói, sắc mặt cụ dần hồng hào, tinh thần rất tốt, xem ra bệnh đã khá lên hơn nhiều.
“Được ạ.” Nguyễn Du nói.
Ngay sau đó, Mục thị lại nói: “Chúng ta gọi cả Tống Hà nữa, tiểu tử đó cũng thích thả diều, vừa lúc để hắn cùng cháu thả.”
Trong lòng cụ có ý định để Nguyễn Du và Tống Hà tiếp xúc nhiều hơn, cụ rất hài lòng với Nguyễn Du, muốn hai người sớm nảy sinh tình cảm, sớm ngày thành thân, để cụ có thể sớm bế trọng tôn*.
*trọng tôn: chắt trai.
Cụ nghe Lý ma ma nói vì lần trước Nguyễn Du đi khuyên Tống Hà xin lỗi Trương Kỳ Tài, mà hai người đã không nói chuyện với nhau mấy ngày rồi. Cụ lo lắng trong lòng, Nguyễn Du là một nha đầu tốt bụng, còn tôn tử kia của cụ thì lại cứng đầu, nếu không có ai dẫn dắt để giải quyết chuyện này, cụ thật sự sợ hai người từ nay không còn lui tới nữa.
Nhớ đến chuyện này, cụ tức giận không thôi, cũng không biết đầu óc Tần thị có bị làm sao không, làm mẫu thân mà không thể khuyên Tống Hà, sao lại nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc để Nguyễn Du đi khuyên hắn. Tống Hà đúng là một kẻ không ra gì, tính khí ngỗ ngược, đang tức giận thì ai nói gì cũng không nghe, làm sao nghe Nguyễn Du được?
Nếu như cọc nhân duyên này cứ như thế mà bị hủy, cụ nhất định phải mắng Tần thị một trận, hừ.
Nguyễn Du vừa nghe đến việc gọi thêm Tống Hà, vẻ mặt thay đổi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ mím môi gật đầu.