Ở thành nam có một con hào hộ thành, bờ sông trồng đầy cây liễu, lúc này đang là mùa tơ liễu bay. Gió nhẹ thổi qua, tơ liễu trắng như tuyết bay về phía xa.
Bên bờ sông là một bãi cỏ, xanh mướt tỏa hương cỏ non, thấm cả vào ruột gan. Ngoài bọn họ ra, còn có nhiều người khác đang thả diều, khá náo nhiệt.
Xe ngựa dừng lại, Lý ma ma đỡ Mục thị xuống xe. Mục thị liếc mắt nhìn Tống Hà một cái, nói: “Cháu đó đứa nhỏ này, còn đứng đực ra làm gì, không thấy Du nha đầu chưa xuống xe ngựa à, mau đi đỡ một tay.”
A Tương nghe vậy, vội vàng nói: “Lão phu nhân, A Tương có thể…”
Nhưng lời nàng ấy chưa nói hết, đã thấy Tống Hà đi đến bên xe ngựa, đưa tay về phía Nguyễn Du.
Nàng ấy nuốt một ngụm nước bọt, hôm nay Tống công tử sao lại nghe lời lão phu nhân như vậy? Bảo hắn đỡ quả thật là đỡ…
Nguyễn Du có thể đoán được tâm tư của Mục thị, nhưng không ngờ Tống Hà lại không từ chối. Giờ đã đam lao phải theo lao, nàng chỉ có thể đặt bàn tay mềm mại của mình vào lòng bàn tay Tống Hà, mặt lại đỏ lên.
Cảm giác ấm áp và mềm mại chạm vào, Tống Hà cảm thấy tay mình tê tê, cảm giác này thật kỳ lạ, hắn mở miệng, cảm thấy cổ họng lại có chút ngứa, tựa như lần đầu gặp Nguyễn Du.
Hắn hơi dùng sức, Nguyễn Du từ trên xe ngựa bước xuống đứng vững trên mặt đất. Nàng lùi lại một bước, nhỏ giọng nói lời cảm tạ: “Tạ ơn Tống công tử.”
Tống Hà không quen thấy nàng như vậy, nhún vai rồi quay đi: “Chỉ là tiện tay thôi, cần gì phải cảm tạ.”
Nguyễn Du thả một con diều hình chim yến, khi có gió, thời điểm gió nổi diều cũng bay lên, nhìn cũng khá ổn. A Tương đi theo sau Nguyễn Du, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn diều: “Oa, tiểu thư tiểu thư, bay lên rồi, bay lên rồi!”
Dưới tàng cây liễu, Tống Hà mặt mày nghiêm nghị, có chút cạn lời mà giễu: “Mới bay cao có chút xíu, thế đã gọi là thả diều à?”
Những tiểu thư này có phải chưa bao giờ thấy cái gọi là thả diều thực sự không? Diều của nàng còn chưa cao bằng cây liễu.
Mục thị không nhịn được cười, nói: “Nếu cháu có thể thả cao hơn, sao không cùng Du nha đầu đi thả? Cũng tiện dạy cho con bé cách thả diều cao hơn một chút.”
“Cháu không đi, thả diều là việc mà cô nương mới làm.” Tống Hà lập tức từ chối, nhấc tách trà lên uống một ngụm.
Mục thị cười, nói: “Ai nói chỉ có cô nương mới thả diều? Khi cháu còn nhỏ không phải rất thích cùng Du nha đầu chơi thả diều sao?”
Tống Hà nhìn về phía xa, nơi Nguyễn Du đang chìm đắm trong niềm vui thả diều, nhíu mày, lầm bầm: “Tổ mẫu, người đừng bịa đặt, sao cháu không nhớ được chứ?”
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-23.html
.]
Nên nói là Tống Hà không nhớ rõ chuyện hồi nhỏ, nghe mẫu thân của hắn nói là vì hồi nhỏ bị rơi xuống nước, bị cảm lạnh nên không nhớ rõ chuyện trước đây.
Mục thị còn muốn nói gì đó, nhưng thấy diều của Nguyễn Du bị cành cây mắc vào, không lấy xuống được. Nhìn chủ tớ hai người đang sốt ruột không thôi, cụ vội nói: “Diều của Du nha đầu bị mắc kẹt rồi, cháu mau qua giúp lấy diều xuống đi.”
Lần này Tống Hà cũng không nói gì, đứng dậy đi luôn.
A Tương kéo dây diều, thấy diều vẫn không xuống được, chán nản nói: “Tiểu thư, làm sao bây giờ, diều không lấy xuống được, hay chúng ta đi tìm Tống công tử giúp một tay nhé? Không phải thân thủ của hắn rất cao hay sao? Chắc chắn có cách lấy diều xuống…”
Nguyễn Du ngẩng đầu nhìn diều trên cây, nhưng lắc đầu: “Thôi, hắn có chút hỉ nộ vô thường, nếu chúng ta tự tiện đi nhờ hắn giúp, không biết hắn có đồng ý không, hôm nay cũng đã thả diều rồi, thôi cứ như vậy đi.”
Nàng nhớ lại những lời Tống Hà đã nói với nàng hôm đó, cùng với lời đe dọa của hắn ở bến tàu, nàng không phải là kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra Tống Hà không muốn cưới nàng?
Nếu nàng lại chủ động tìm hắn, lỡ hắn cho rằng nàng có ý đồ khác, chẳng phải sẽ rất khó xử hay sao?
Thẳng thắn quên đi, cứ liền như vậy thôi.
Tống Hà đứng sau hai người bọn họ, vốn nghe lời A Tương, hai tay ôm n.g.ự.c chờ Nguyễn Du đến nhờ hắn giúp, ai ngờ Nguyễn Du lại nói như vậy. Hắn lập tức mặt mày tối sầm, nói: “Ai hỉ nộ vô thường? Nguyễn tiểu thư, đừng có nói xấu người khác sau lưng, còn bịa đặt nữa.”
Nguyễn Du không ngờ lần đầu tiên mình nói xấu người khác sau lưng lại bị chính chủ nghe thấy được, sắc mặt đỏ bừng: “Ngươi… ta…” Trong khoảng thời gian ngắn không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Tống Hà quét mắt liếc nàng một cái, không bao lâu đã lấy được diều trên cây xuống, nói lớn: “Được rồi, đừng có ngươi ngươi ta ta nữa, thả diều không phải sao? Ta dạy cho các ngươi. Các cô nương như các ngươi kỹ thuật thả diều cũng kém quá, thả còn chưa cao bằng cái cây đã nhảy nhót nói bay lên rồi.”
“Đến đây đến đây, hôm nay tểu gia ta sẽ cho các ngươi thấy được cái gì gọi là thả diều.”
Nhân lúc gió thổi đến, Tống Hà thả diều ra, rồi bắt đầu kéo dây, sau đó nhanh chóng chạy. Chẳng bao lâu, diều theo gió bay càng lúc càng cao.
Nguyễn Du ngẩng đầu nhìn diều bay lượn trên không, mặt có chút đỏ ửng. Tống Hà quả thật không nói sai, diều nàng thả trước đó so với diều Tống Hà thả, thật sự như gặp được sư phụ.
“Nhìn này, đây mới gọi là thả diều.” Tống Hà thả diều rất cao, nhanh chóng trở thành con diều bay cao nhất trên cánh đồng, thu hút nhiều người nhìn ngắm. Hắn có chút đắc ý nhìn Nguyễn Du, nói: “Khi thả diều, phải tận dụng sức gió rồi chạy nhanh lên, xem kìa, ngươi chạy còn không nhanh bằng ta đi, sao có thể thả diều được?”
Nguyễn Du cắn môi không nói gì, nàng cũng muốn chạy, nhưng mặc váy nên không tiện.
Bỗng nghe A Tương hít một hơi, chỉ vào con diều bay xa dần nói: “Diều bị đứt dây rồi…”