Tống Hà mạnh tay quất roi, roi đánh vào đuôi ngựa, ngựa Truy Vân đau đớn, nhảy qua vách đá, sau đó — vững vàng rơi xuống bên kia vách đá!
Vách đá được bao quanh bởi hai ngọn núi, nhìn có vẻ rộng rãi, nhưng thực sự chỉ cần có sự tự tin vẫn có thể nhảy qua. Đây cũng là lý do Tống Hà càng đến gần vách đá càng cưỡi nhanh, ngựa Truy Vân đã chuẩn bị sẵn sàng cho cú nhảy điên cuồng này.
Sau khi rơi xuống, Tống Hà quay người lại nhìn Triệu Tứ.
Triệu Tứ cũng như Tống Hà, liều mạng cưỡi ngựa lao vào vách đá. Nhưng hắn ta không như Tống Hà nhảy qua vách đá đến bên kia, khi còn cách mặt đất một đoạn, ngựa của hắn ta thực sự không còn sức để nhảy, cả người và ngựa cùng rơi xuống dưới vách đá!
“Bắt lấy!” Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Hà quất roi, hô về phía Triệu Tứ.
Triệu Tứ trong giây phút sắp rơi xuống, lòng như thắt lại. Hắn ta nhớ đến khuê nữ mới sinh chưa lâu của mình, bé còn nhỏ như vậy, ngay cả nói cũng chưa biết, hắn ta thậm chí chưa nghe thấy bé gọi mình một tiếng phụ thân. Ngay sau đó, hắn ta thấy roi quất vung đến bên mình, hắn ta nhanh tay nắm chặt lấy roi ngựa.
Nhờ nỗ lực của Tống Hà, Triệu Tứ được kéo lên.
“Má nó ngươi ăn gì mà lớn như vậy, nặng như con bò!” Tống Hà kéo Triệu Tứ, tốn rất nhiều sức, giờ đây thở hổn hển nằm trên cỏ, mồ hôi ướt đẫm trán.
Triệu Tứ sống lại, mà lại được đối thủ cứu, tâm trạng rất phức tạp. Bọn họ đã ký vào bản cam kết sinh tử, cho dù hắn ta c.h.ế.t thì chuyện cũng không liên quan đến Tống Hà.
“Cảm tạ Tống công tử đã ra tay cứu giúp, sau này nếu Tống công tử cần đến Triệu mỗ, Triệu mỗ có m.á.u chảy đầu rơi, muôn lần c.h.ế.t cũng không chối từ!” Triệu Tứ chắp tay quỳ gối trước Tống Hà.
Tống Hà thờ ơ rũ mí mắt, không quan tâm nói: “Ta chỉ thuận tay kéo ngươi một cái, ai cần ngươi m.á.u chảy đầu rơi muôn lần c.h.ế.t không chối từ. Đợi lát nữa gặp Trương Kỳ Tài, ngươi tự mình nói rõ với hắn là thế nào, hắn chỉ là một kẻ hèn hạ, đừng thấy ngươi ở đây mà muốn chối bỏ nói ta không thắng.”
“Tống công tử yên tâm, Triệu Tứ nhất định sẽ ăn ngay nói thật.” Triệu Tứ nói.
-
Hai nén hương đã trôi qua, nhưng Tống Hà vẫn chưa trở về. Nguyễn Du sốt ruột không ngồi yên được, nàng vươn cổ nhìn về phía trước, nếu không có Tạ Thính giữ lại, nàng thậm chí còn muốn cưỡi con ngựa trắng nhỏ kia đi tìm Tống Hà.
Tạ Thính cười nhạo nàng: “Tiểu tẩu tử, ta biết trong lòng ngươi lo lắng cho Tống Hà, nhưng nếu ngươi đổi ngựa khác, ta cũng lười không giữ ngươi lại, con ngựa nhỏ này mới bao lớn? Ngươi còn muốn cưỡi nó đi tìm Tống Hà à? Chúng ta vẫn nên đợi hắn ở đây, người như hắn sẽ trường mệnh, không gặp chuyện gì đâu.”
Không lâu sau, Nguyễn Du nghe thấy tiếng hoan hô, rồi thấy hai người đi tới. Tống Hà cưỡi ngựa trông như một vị vương giả tôn quý, trong khi đối thủ trước đó của hắn dẫn ngựa cho Tống Hà, ai thắng ai thua không cần phải nói rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-41.html
.]
Trên mặt Nguyễn Du vui mừng, không còn nghĩ nhiều, chạy vội về phía Tống Hà. Tống Hà xuống ngựa, đứng chờ Nguyễn Du đến, hắn tưởng rằng Nguyễn Du sẽ rất ngưỡng mộ khen hắn lợi hại. Ai ngờ, nàng lại lao vào n.g.ự.c hắn, chôn đầu vào hõm cổ hắn, nước mắt thấm ướt áo hắn.
Mỗi bước mỗi xa
Nàng nắm tay đ.ấ.m vào trên người hắn từng cái, hoàn toàn không đau. Nguyễn Du với âm thanh sắp sụp đổ nói: “Tống Hà, ngươi cái tên khốn này… sao ngươi không nghe lời? Rõ ràng đã bảo ngươi đừng thi đấu, ngươi càng muốn đi… Nếu ngươi… Nếu ngươi thật sự có chuyện gì… Ngươi bảo ta phải giải thích thế nào với phụ mẫu ngươi?”
Nói xong hình như vẫn chưa hết giận, Nguyễn Du nhẫn tâm cắn mạnh vào vai hắn, mắt nàng ướt nhưng biểu cảm lại kiên cường: “Có đau không? Biết đau rồi thì sau này đừng có coi mạng sống như không!”
Tống Hà rên lên một tiếng, nắm lấy nắm đ.ấ.m nhỏ của nàng, vỗ đầu nàng một cái: “Nguyễn Du, ngươi là chó hả?”
Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính sau đó cũng chạy tới, mỗi người ôm lấy một bên vai Tống Hà, đ.ấ.m hắn một cái: “Được đấy, bọn ta đã biết ngươi chắc chắn sẽ sống sót trở về, thật không làm bọn ta mất mặt!”
“Đúng vậy, Tống Hà ta chưa bao giờ làm chuyện mất mặt.” Tống Hà ngẩng cao đầu, nhìn Trương Kỳ Tài mặt mày khó coi nói: “Thế nào, thua mà tâm phục khẩu phục không? Muốn chơi trò bẩn với lão tử, cứ chờ kiếp sau đi!”
Tống Hà đi tới bên Trương Kỳ Tài, giật lấy viên huyết ngọc trong tay hắn ta. Rồi vẫy tay với Nguyễn Du: “Có khăn tay gì không, đưa ta.”
“Ngươi cần khăn tay làm gì?” Nguyễn Du không hiểu, nhưng vẫn lấy khăn thêu hoa từ trong lòng ra đưa cho Tống Hà.
Tống Hà nhận lấy, lau đi lau lại viên huyết ngọc nhiều lần, rồi mới đưa viên ngọc sáng rõ trong suốt cho Nguyễn Du, nói: “Viên ngọc này bị chân heo chạm vào, đương nhiên ta phải lau sạch sẽ rồi mới đưa cho ngươi chứ.”
Nguyễn Du không ngờ hắn lại nói như vậy, mím môi nở nụ cười. Nhận viên ngọc, cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, nàng gắt gao nắm chặt viên ngọc, lần này nhất định phải giữ gìn nó thật tốt.
“Hôm nay chúng ta đã thắng một trận, phải ăn mừng cho thật hoành tráng, đi thôi, ta mời khách lên Thiên Hương lâu ăn uống!” Tống Hà lớn tiếng nói, cười rất kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của đám người Trương Kỳ Tài.
Mạnh Tử Nguyên và Tạ Thính hò reo đi theo, nhưng Tống Hà lại gọi Triệu Tứ, người đang yên lặng cúi đầu chuẩn bị rời đi.
Triệu Tứ đã viết rõ trong thỏa thuận với Trương Kỳ Tài, rằng hắn ta phải thắng mới có tiền, tiếc là hắn ta đã thua, không được một đồng cắc nào.
Dù vậy, hắn ta cũng thua mà tâm phục khẩu phục.
“Đi đâu vậy? Cùng uống rượu với huynh đệ bọn ta đi?” Tống Hà mời.
Triệu Tứ hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối.