Bạn cùng phòng bị người ta trêu đùa tình cảm đến độ đau lòng vật vã, chẳng thiết cơm nước, tinh thần xuống dốc không phanh.
Cố Kỳ không thể tiếp tục trơ mắt nhìn bạn mình như vậy nữa, quyết tâm phải đòi lại công bằng cho bạn hiền.
“Tôi cũng muốn xem thử cô ta ghê gớm đến mức nào mà có thể khiến cậu mê đắm đến thế.”
Sau này, có một ngày Cố Kỳ dồn Lục Phán Phán vào góc tường, mặt dày nỉ non: “Chị à, chị cũng hôn tôi một cái đi.”
Sau đó nữa….
“Thật ra tôi biết rõ, khi ấy cậu đưa dù cho tôi không phải là vì muốn bắt chuyện với tôi.” Lục Phán Phán nói: “Cậu chỉ là đang muốn giành lại củ khoai nướng cuối cùng đó mà thôi.”
Cố Kỳ: “KHÔNG! KHÔNG PHẢI! KHÔNG PHẢI VẬY ĐÂU!”
Nghĩ tới đây Lục Phán Phán tự thấy buồn cười.
Cô đứng dậy, đưa củ khoai lang nướng đến trước mặt Cố Kỳ.
“Bây giờ tôi trao cho cậu thêm một cơ hội lựa chọn nữa, giữa tôi và khoai lang nướng, cậu chọn bên nào?”
2.
Lục Phán Phán không biết tin đồn từ đâu xuất hiện, bảo cô trăng hoa thành thói, chỉ cần là đàn ông hợp gu thì cô nhất định sẽ không buông tha.
Vậy nên mỗi lần Cố Kỳ nhìn thấy cô, bất kể là cô đang làm gì, anh cũng đều cảm thấy thực ra cô đang ủ mưu để trèo lên giường mình.