Dù không có ai đáp lại, Lục Phán Phán cũng chẳng thấy ngại.
Còn chưa đến bốn giờ, nhưng Ngô Lộc lại quyết định không huấn luyện nữa, cho mọi người giải tán tại chỗ, trở về kí túc xá nghỉ ngơi.
Lục Phán Phán phớt lờ phản ứng của cả đội, cứ thế đi về thẳng.
Không ít sinh viên đã hoàn thành kỳ thi giờ đang kéo vali đến trạm bắt xe, Lục Phán Phán ra khỏi cổng trường, đang định băng qua vạch kẻ đường thì bỗng có người đuổi theo gọi cô.
“Bạn Hứa!”
Lục Phán Phán phải tốn mất mấy giây mới tiếp nhận được sự thật, đó là ở trước mặt Hoắc Tu Viễn, cô tên “Hứa Mạn Nghiên”.
“Chào…. chào cậu.”
Hoắc Tu Viễn cầm ly Coca lạnh trên tay, đứng sóng vai bên đường cùng Lục Phán Phán.
Đèn xanh ở đây rất ngắn, chần chừ một lúc là không đủ thời gian để băng qua đường, đành phải đứng đó đợi đèn chuyển màu lần tiếp theo.
Thời tiết oi bức, trên trán Lục Phán Phán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Cô liếc mắt nhìn ly Coca đầy ắp đá trên tay Hoắc Tu Viễn, nghĩ bụng lát nữa sang bên kia đường cũng phải mua một ly.
Hoắc Tu Viễn phát hiện ra ánh mắt của cô, anh không chút do dự, chìa tay đưa ly Coca đến trước mặt Lục Phán Phán.
“Cho cậu đấy.” Hoắc Tu Viễn nói, “Thời tiết dạo này, chết nóng mất thôi.”
Lục Phán Phán vốn định không nhận, nhưng vẻ mặt và ngữ điệu của anh lại vô cùng thành thật, hệt như em học sinh ngoan đang đỡ cụ bà qua đường.
“Cảm ơn nhé.” Lục Phán Phán nhận ly Coca, thuận tay lấy hộp xí muội trong túi đưa cho anh, “Này, mời cậu ăn.”
“À, tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Hoắc Tu Viễn từ chối rồi hỏi, “Cậu là sinh viên học viện nào vậy?”
Lục Phán Phán: “Tôi không phải sinh viên, tôi làm việc ở trường này.”
“Vậy chị là giảng viên?”
Đèn xanh bật sáng, hai người cùng qua đường.
“Chị là giảng viên thật sao? Trông không giống chút nào đấy.”
Lục Phán Phán chỉ nói cô không phải giảng viên chứ không nói chức vụ cụ thể.
Vừa nghĩ đến tình cảnh lần đầu gặp Hoắc Tu Viễn là cô đã xấu hổ đến nỗi nổi da gà, thật lòng không muốn cho anh biết được mình đang làm công việc gì trong trường này.
Sau khi băng qua đường, hai người lại tiếp tục đi về cùng một hướng.
Thế nên hai người cứ câu có câu chăng nói qua nói về, mãi cho đến khi Hoắc Tu Viễn bước vào quán trà sữa dưới nhà Lục Phán Phán.
*
Sáng hôm sau là một ngày chủ nhật.
Lục Phán Phán vẫn đến nhà Bóng chuyền như thường ngày.
Đứng trước cửa, cô đặt tay lên tay nắm, ngón tay hơi co lại gõ nhẹ lên cửa hai tiếng rồi mới đẩy cửa đi vào.
Tổng cộng mười người đang chia thành hai nhóm khởi động. Thấy Lục Phán Phán bước vào, có những người vờ như không nhìn thấy cô mà tiếp tục tập, chỉ mỗi La Duy là xoay người vẫy tay đầy hào hứng.
“Chào chị Phán Phán buổi sáng!”
Tiêu Trạch Khải cũng hùa theo: “Chị Phán Phán hôm nay đẹp quá.”
Lục Phán Phán rất ít khi mặc váy, tối qua sắp xếp lại tủ quần áo cô bỗng phát hiện ra chiếc váy trắng mua từ hồi còn học đại học đang nằm lẫn trong đống đồ.
Cô nhớ ngày trước mình rất thích mặc những chiếc váy như vậy, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng không bao giờ lỗi thời, tiếc là thiết kế váy dài tay nên cô chẳng có mấy dịp được mặc nó.
Thành phố này dường như chỉ có hai mùa đông hạ, còn xuân thu thì luôn lướt qua vội vàng như một cơn gió, vậy nên, mùa hè mặc thì quá nóng, còn ngày đông mặc thì lại không phù hợp.
Hiếm lắm được một hôm sáng sớm trời lất phất mưa bay, nhiệt độ hạ thấp xuống cả vài độ, Lục Phán Phán nhớ đến chiếc váy tối qua nên đã lấy nó ra mặc luôn.
Cô không đi về phía họ mà chỉ đứng ở cửa, chỉ tay vào Tiêu Trạch Khải.
“Dẻo miệng đấy, sau này nhớ nói nhiều lên một chút.”
“Thế em tập tiếp đây. Chị Phán Phán, hôm nay chị y như là nữ thần ấy!” Tiêu Trạch Khải vừa nói vừa khoa tay múa chân, “Cứ lấp lánh bling bling!”
“Ồ, vậy chị cảm ơn nhé.” Lục Phán Phán đi thẳng lên tầng hai, “Trông cậu hôm nay cũng ngầu lắm.”
“Đẹp cái rắm.” Hoắc Đậu lẩm bẩm, “Trông rõ là gay.”
Hôm nay Tiêu Trạch Khải mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, đứng giữa đám con trai mặc quần áo tối màu, anh đương nhiên vô cùng bắt mắt.
Tiêu Trạch Khải quay đầu đấm Hoắc Đậu một cái, rồi tự đi tập phần mình.
Cố Kỳ im lặng không nói lời nào, anh mím chặt môi, nhìn chằm chằm quần áo của Tiêu Trạch Khải.
Một lát sau, Ngô Lộc cũng đến.
Nhìn thấy cả đội tập trung đầy đủ, ý cười trong mắt ông sóng sánh không tài nào che giấu được, ông thổi một hồi còi dài, đi vào giữa sân.
“Thế này mới ra dáng vận động viên chứ! Tập trung hết về đây!” Ngô Lộc vẫy tay gọi đám nhóc của mình lại, “Hôm nay toàn đội chúng ta sẽ tập tấn công!”
Lúc này đây, ông cảm thấy bản thân tràn trề sức lực.
La Duy nhìn lên trên tầng, nói, “Lộc Lộc, đợi một lát đã, em lên tầng tìm chị Phán Phán có chút chuyện.”
Ngô Lộc phất tay, ra hiệu bảo anh cứ đi đi.
La Duy ném bóng cho Cố Kỳ rồi co giò chạy.
Lục Phán Phán đang nghe điện thoại trong văn phòng, thấy anh đến thì hất cằm, bảo anh ngồi xuống ghế chờ.
Vài phút sau, cô tắt máy, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
La Duy đứng thẳng dậy, hai mắt sáng ngời.
“Chị Phán Phán, em cứ nghĩ hôm nay sẽ không còn ai đến huấn luyện nữa, vậy mà sáng nay vừa bước chân vào nhà Bóng chuyền, thì em đã thấy bên trong đã có bốn năm người rồi.”
Lục Phán Phán mỉm cười: “Chị biết.”
“Làm sao chị biết?” La Duy hỏi, “Ý em là, chị đã hứa nếu bọn em giành được bốn mươi điểm thì sẽ hủy bỏ huấn luyện cuối tuần. Chị không sợ bọn em sẽ nghỉ thật à?”
Lục Phán Phán đi đến trước mặt anh, mở cửa sổ, nhìn một vòng toàn đội đang luyện tập bên dưới, “Chẳng phải họ vẫn đến đông đủ đó sao?”
La Duy nghi hoặc không đáp.
“Thôi được rồi.” Lục Phán Phán nói, “Đồng phục mới đã được giao đến, cậu đi lấy với chị đi.”
La Duy vẫn chưa hiểu, vội vàng đuổi theo hỏi: “Rốt cuộc là vì sao vậy chị?”
Lục Phán Phán: “Cậu là đội trưởng, sau này cậu sẽ đưa cả đội đến những giải đấu cao hơn nữa, khi đã mang trên vai trách nhiệm quản lý và dẫn dắt tập thể, từ từ rồi cậu sẽ hiểu ra thôi.”
La Duy vẫn chỗ hiểu chỗ không, nhưng cô đã nói như vậy, anh không muốn tỏ ra bản thân mình quá ngu ngốc nên cũng không cố hỏi nữa.
Hai người cùng xuống tầng, đi ngang qua toàn đội đang tập luyện nghiêm túc.
Lục Phán Phán bỗng nhiên hỏi: “Hôm nay Cố Kỳ tự đến à? Không phải cậu gọi đến?”
“Không ạ.” La Duy nói, “Thằng nhóc Cố Kỳ này rất kỳ lạ. Rõ ràng không phải là sinh viên Thể thao nhưng trước giờ cậu ấy chưa từng vắng tập buổi nào, những ngày cuối tuần trước đây cũng là cậu ấy tự đến.”
Lục Phán Phán dừng bước, nhìn Cố Kỳ thật chăm chú.
Anh đang lao nhanh về phía trước, nhưng dường như cảm nhận được cái nhìn của cô mà đột ngột dừng hẳn lại, đánh mắt nhìn sang.
Khi hai mắt chạm nhau, Lục Phán Phán làm một động tác về phía anh.
——— Fighting!
Cố Kỳ ngoảnh mặt đi, đón lấy quả bóng mà đồng đội vừa chuyền qua.
Người giao đồng phục lái xe đến bên ngoài nhà Bóng chuyền.
Lục Phán Phán và La Duy ngồi xổm xuống đếm đủ số lượng xong thì xách theo hai cái túi to đùng trở vào.
“Phát đồng phục!” La Duy hưng phấn thấy rõ, “Đồng phục mới đây! Đẹp cực!”
Ngô Lộc dẫn cả đội xúm lại nhận đồng phục.
Thiết kế tông màu chủ đạo của bộ đồng phục là màu trắng, phía sau lưng in “Đại Học Duẫn Hòa” cùng với tên họ và số áo, còn logo của Công ty Trách nhiệm hữu hạn Cung thể thao Kim Lập Phương thì được in ấn kín đáo ở đường viền cổ áo trên cùng.
Tiêu Trạch Khải nóng lòng không chờ được mặc luôn áo vào ướm thử, trong đội chỉ có mỗi Hoắc Đậu đang cầm chiếc áo màu đỏ trên tay, bối rối không biết phải làm sao.
Bởi vì trong một trận đấu bóng chuyền, các libero có thể thay đổi vị trí cho một cầu thủ ở hàng dưới bất cứ lúc nào mà không cần phải xin phép trọng tài, vậy nên quần áo thi đấu của họ phải khác màu với toàn đội.
Thấy Hoắc Đậu không mấy tình nguyện mặc áo vào, Lục Phán Phán bèn thuận miệng khen một câu: “Màu đỏ trông ngầu đấy.”
Lúc này biểu cảm của anh chàng mới khá hơn một chút.
Mười phút trôi qua, mọi người đã nhận xong đồng phục, chuẩn bị tiếp tục huấn luyện.
Đúng lúc này, La Duy chợt phát hiện ra Cố Kỳ đang nhìn chằm chằm bộ đồng phục màu đỏ trên người Hoắc Đậu.
Không biết có phải do nhìn nhầm hay không, mà anh lại cảm thấy, dường như trong mắt Cố Kỳ đang nhen nhóm một tia khao khát.
“Sao đấy?” La Duy hỏi, “Cậu nhìn cái gì vậy?”
Cố Kỳ: “Em cũng muốn ngầu giống anh ấy.”
La Duy: “….”
*
Trong lúc tập luyện, Ngô Lộc lên tầng uống ngụm nước.
“Hôm nay đến đông đủ thật này.” Ngô Lộc, “Cũng tích cực hơn bình thường hẳn.”
Lục Phán Phán đứng bên cửa sổ, khẽ gật đầu.
“Vậy là tốt.”
Ngô Lộc cũng đứng bên cạnh cô, cầm lòng chẳng đặng mà đánh giá cô gái trước mặt một phen.
Không hiểu vì sao mà Phùng Tín Hoài lại nói cô không có năng lực, chí ít thì trong mắt ông, năng lực của Lục Phán Phán đã vượt xa những gì ông từng tưởng tượng.
Cứ lấy chuyện này là một ví dụ, ông vốn còn chẳng nghĩ đến cách giải quyết như vậy.
Đối với một vận động viên, không chấp nhận thất bại đã là bản tính trời sinh.
Ai ai cũng muốn chiến thắng, mà chiến thắng thì không khác gì loài anh túc khiến người ta mê nghiện. Nhưng trên đời vẫn tồn tại thứ còn hấp dẫn hơn cả chiến thắng, thứ khiến người ta dám sống chết vì nó, đó gọi là “cách chiến thắng trong gang tấc”.
Giống như khi chơi game, giành được chiến thắng quá dễ dàng sẽ chỉ khiến ta cảm thấy trò chơi này thật vô vị, nhưng nếu mỗi một trận đều “thiếu một chút nữa thôi là thắng rồi”, thì nó sẽ lại khiến ta càng lao đầu vào chơi thâu đêm suốt sáng.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không bao giờ hình thành cái suy nghĩ “cách chiến thắng trong gang tấc” trong trận đấu với Đại học Gia Thực, vậy nên Lục Phán Phán mới đặt toàn bộ hy vọng vào Cố Kỳ.
Cô biết, có ván cược này, những người không muốn huấn luyện cuối tuần sẽ dốc toàn lực chiến đấu, còn sự gia nhập của Cố Kỳ, chắc chắn sẽ nâng cao tổng thể thực lực của đội Duẫn Hòa lên rất nhiều lần.
Nhưng bản thân cô không ngờ rằng, ở ngay hiệp đấu đầu tiên mà họ chỉ thua đúng năm điểm.
Và đội Duẫn Hòa cũng càng không bao giờ tưởng tượng được, hiệp này bọn họ chỉ thiếu có vài điểm nữa thôi là đã có thể thắng một đội từng lọt vào vòng bán kết giải quốc gia.
Nếu như cả ba hiệp Cố Kỳ đều ra sân, nói không chừng bọn họ sẽ chỉ có suy nghĩ “suýt chút nữa thôi là thắng rồi”.
Có lẽ Ngô Lộc cũng nghĩ vậy, nên ông mới kịp thời thay người, cho Cố Kỳ rời sân.
Duẫn Hòa đã nếm trải mùi vị “cách chiến thắng trong gang tấc”, bọn họ cũng nên biết chênh lệch giữa bản thân và Cố Kỳ.
Bởi họ sẽ không thể nào cảm nhận được khoảng cách giữa họ và Cố Kỳ trên chiến trường thực sự khi chỉ thông qua trải nghiệm trong các buổi huấn luyện. Vậy nên trong trận hữu nghị với Gia Thực, Cố Kỳ vừa rời sân, khoảng cách điểm số ngay lập tức bị kéo dãn ra.
Không có thứ gì có thể minh họa trực quan hơn được.
Là một vận động viên, trừ cái bản tính không chấp nhận thất bại trời sinh, thì họ càng không chấp nhận được chính mình trở thành kẻ kéo chân đồng đội.
Đây cũng chính là điều mà Ngô Lộc muốn họ nhận thức được.
Đương nhiên, những chuyện này cả ông và Lục Phán Phán đều sẽ không nói cho đội viên biết, có những chuyện cần phải dừng đúng nơi đúng chỗ, chứ nếu cứ nói toạc hết ra sẽ chỉ khiến cho nó phản tác dụng.
Bây giờ họ đã giống như những gì Lục Phán Phán và Ngô Lộc mong đợi, trong đầu sẽ chỉ toàn không cam lòng với lần “cách chiến thắng trong gang tấc” ấy, và cái tính cách không chấp nhận thất bại trời sinh mà mong chờ trận đấu tiếp theo.
*
Buổi huấn luyện sáng kết thúc, La Duy lại chạy đi tìm Lục Phán Phán.
Anh cầm bộ đồng phục của Cao Thừa Trị, hỏi Lục Phán Phán phải xử lý nó như thế nào.
Lục Phán Phán liếc mắt qua, nói, “Cậu đi nói với cậu ấy, nếu như cậu ấy vẫn còn muốn mặc lên mình bộ quần áo bóng chuyền này, chúng ta vẫn sẽ chào đón cậu ấy trở về.”
La Duy: “Hả?”
Lục Phán Phán: “Cậu là đội trưởng, cậu sẽ biết cần phải nói những gì.”
La Duy gật đầu: “Vâng.”
La Duy cầm bộ quần áo xuống tầng, mọi người đều đã đi ăn trưa, sân tập trống trải không một bóng người.
“Cũng chẳng thèm đợi mình một lát.” La Duy lầm bầm mắng, “Làm như tám đời rồi chưa được ăn cơm không bằng.”
Bước đến bậc cầu thang cuối cùng, anh bỗng thấy có bóng ai lấp ló ở góc sân.
“Cố Kỳ? Sao cậu còn ở đây?”
Cố Kỳ đi ra từ trong góc sân, hờ hững đáp: “Thì đợi anh chứ sao.”
La Duy: “….”
Mặc dù anh vừa cằn nhằn vì các thành viên không ai đợi mình, nhưng đến khi có người đợi thật thì anh lại cứ cảm thấy nó cứ là lạ.
*
Huấn luyện cuối tuần kết thúc, Cố Kỳ không đi ăn tối mà về thẳng ký túc xá.
Hoắc Tu Viễn đang định ra ngoài, Cố Kỳ đột nhiên lôi anh lại, “Tôi hỏi cậu chuyện này.”
Hoắc Tu Viễn đang vội đi làm thêm, sốt ruột nói: “Nói gì thì nói nhanh lên.”
Hàng lông mày của Cố Kỳ cau chặt, “Tôi có một người bạn, cậu ta quen một cô gái.”
Hoắc Tu Viễn: “Sau đó thì sao?”
Cố Kỳ: “Nếu như ánh mắt cô gái đó không đặt trên người cậu ta, thì cậu ta sẽ cảm thấy bực bội khó chịu. Điều này có bình thường không?”
Hoắc Tu Viễn nhíu mày: “Còn gì nữa không?”
Cố Kỳ nghĩ một hồi: “Buổi tối đi ngủ cậu ta còn nằm mơ thấy cô gái đó nữa. Điều này có bình thường không?”
Hoắc Tu Viễn: “Không bình thường.”
Cố Kỳ nhìn anh chằm chằm.
Hoắc Tu Viễn: “Cậu thích cô ấy.”
Cố Kỳ: “Thần kinh!”
Hoắc Tu Viễn: “……..?”
Ơ hay, sao lại mắng người ta????
Tác giả: Hoắc Tu Viễn: Đã đến chuyên mục tôi yêu thích nhất rồi đây, chuyên mục “Tôi có một người bạn”