Khi huấn luyện đã đi vào quỹ đạo thì vấn đề đau đầu của Lục Phán Phán và Ngô Lộc lại xuất hiện.
Giải đấu toàn quốc được khởi tranh ở Giang Thành, vòng đấu đầu tiên sẽ kéo dài trong một tuần, sau đó từ mười hai đội chọn ra tám đội đấu trong một tuần nữa, từ tám chọn bốn, bốn đội bước vào vòng bán kết, sau cùng là trận chung kết. Nếu như có thể đi được đến vòng cuối cùng, vậy thì từ tháng ba đến tháng năm họ đều sẽ phải ở một thành phố khác.
Những người khác thì không sao, họ đều là sinh viên Thể thao, trong trường hợp phải ra ngoài đấu giải, phía nhà trường sẽ không có ý kiến, nhưng Cố Kỳ thì khác, anh không phải sinh viên Thể thao, mà những lớp chuyên ngành của anh lại khá nhiều.
Năm ngoái đấu giải khu vực thời gian xông xênh, nhiệm vụ cũng không quá nặng nề, Cố Kỳ có thể chạy qua chạy lại giữa hai bên.
Nhưng đến giải đấu toàn quốc thì anh hoàn toàn không đủ thời gian để lo tốt hai việc được.
Còn về ý của Ngô Lộc, ông đương nhiên hi vọng trận nào Cố Kỳ cũng có thể ra sân, nhưng nếu bản thân anh xem trọng việc học hơn, thì ông cũng sẽ không ép buộc.
Thế là ông bèn giao vấn đề này cho Lục Phán Phán xử lý.
Nhưng trong đầu Lục Phán Phán cũng không có kế sách gì.
Chỉ cần là người biết chút chút về Cố Kỳ thì sẽ biết thành tích học tập của anh vô cùng xuất sắc, anh luôn nhận được sự ưu ái từ các giảng viên trong chuyên ngành mũi nhọn của Duẫn Hòa, lại có nền tảng gia đình cũng làm về Tài chính, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đoán ngay được tiền đồ xán lạn của anh sau này.
Tuy rằng trên sân đấu anh bắt mắt nổi bật là thế, nhưng nào có ai dám đảm bảo tương lai của mình bằng những thứ như thi đấu thể thao đâu.
Nó ẩn chứa quá nhiều cái ngẫu nhiên, những chuyện ngoài ý muốn hay kể cả là điều bất khả kháng. Mỗi một người khi đã lựa chọn đi trên con đường này, đều phải dùng chính mồ hôi và sức trẻ của mình để đánh đổi lấy từng phần trăm xác suất nhỏ bé.
“Em xem.” Ngô Lộc nói, “Thật ra thầy biết rõ, nếu không có nó tham gia trận đấu, có ta có lẽ còn chẳng vào được đến top hai mươi tư toàn quốc, nhưng nó……”
Ông còn chưa nói xong thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Là số thuê bao lạ.
Ngô Lộc bắt máy, Lục Phán Phán chỉ nghe thấy ông “Ừ ừ”mấy câu rời rạc, sau đó liền cúp máy.
“Thầy Lưu Lại Văn của Khoa Tài chính gọi cho thầy……” Vẻ mặt Ngô Lộc đầy vẻ hoài nghi, “Bảo là phiền thầy đến văn phòng thầy ấy một chuyến.”
“Khoa Tài chính sao?” Lục Phán Phán hỏi, “Có khi nào là chuyện liên quan đến Cố Kỳ không ạ?”
Ngô Lộc: “Thầy ấy không nói gì cả, chúng ta cứ qua đó thử xem sao.”
Ngô Lộc dẫn theo Lục Phán Phán đến tòa nhà của Học viện Kinh tế – Tài chính.
Văn phòng của giảng viên cố vấn khoa Tài chính nằm ở tầng cao nhất nhưng không có thang máy, Ngô Lộc bò lên đến nơi đã mệt bở hơi tai.
Họ tìm được văn phòng của Lưu Lại Văn, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Cố Kỳ và Lưu Lại Văn đang ngồi đối diện nhau trên sofa.
Một thầy một trò yên lặng ngồi đó, Cố Kỳ trông rất điềm tĩnh, Lưu Lại Văn cũng không nói lời nào, nhưng bầu không khí giữa hai người họ lại gợi lên cảm giác ngang bướng kỳ lạ.
Lưu Lại Văn thấy Ngô Lộc bước vào thì miễn cưỡng chào hỏi rồi mời ông ngồi.
Ông không quen biết Lục Phán Phán, bèn nhìn sang hỏi, “Vị này là quản lý đội bóng chuyền trường ta sao?”
Ngô Lộc gật đầu: “Đúng vậy, em ấy là quản lý Lục.”
Cố Kỳ vừa thấy Lục Phán Phán bước vào là lập tức ngồi thẳng lưng.
Cô đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Anh hất hất cằm, phía bên Lưu Lại Văn và Ngô Lộc đã bắt đầu trao đổi vấn đề.
“Huấn luyện viên Ngô, chuyện là thế này, vì giải đấu của bên ông mà Cố Kỳ đã đến tìm tôi xin nghỉ phép.” Lưu Lại Văn cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, ông giơ hai ngón tay, “Hai tháng.”
Cả Lục Phán Phán và Ngô Lộc đều nhìn sang Cố Kỳ.
Vừa rồi bọn họ còn đang đau đầu vì chuyện này, không ngờ Cố Kỳ đã đến tận đây tiền trảm hậu tấu, xin nghỉ học trước.
Lưu Lại Văn: “Huấn luyện viên Ngô, quản lý Lục, cá nhân tôi vô cùng tán đồng và ủng hộ việc sinh viên năng tham gia vào các hoạt động thể chất. Tuy nhiên, là một sinh viên, các em ấy vẫn nên biết phân rõ chủ thứ. Chuyên tâm học hành mới là nhiệm vụ tối quan trọng lúc này. Chỉ vì một sở thích nghiệp dư mà xin nghỉ phép tận hai tháng, như thế có hợp lý không?”
Cố Kỳ nhỏ giọng lầm bầm: “Rất hợp lý.”
Lưu Lại Văn lập tức phóng ánh mắt sắc lẹm về phía anh, Lục Phán Phán cũng nghiêng đầu lườm anh một cái, Cố Kỳ bĩu môi, đứng dậy đi về phía bình lọc nước.
Trông anh như vậy, chắc hẳn bình thường cũng rất thân thiết với giảng viên cố vấn, vậy thì tình hình có lẽ sẽ không nghiêm trọng lắm.
Mà từ cách nói của Lưu Lại Văn, ông dùng “như thế có hợp lý không” chứ không phải “xem thế có được không”, chứng tỏ sự việc này đã từng có tiền lệ, không hoàn toàn là bất khả thi.
Ngô Lộc nói với Lưu Lại Văn: “Vừa rồi tôi cũng đã thảo luận với quản lý Lục về vấn đề này……”
“Vậy hai vị có suy nghĩ thế nào?” Lưu Lại Văn nói, “Chắc hai vị cũng biết, em ấy là sinh viên chính quy khoa Tài chính chứ không phải sinh viên của Học viện Thể thao, nhỉ?”
Ở đây ông muốn nói rằng, Cố Kỳ là sinh viên của Học viện chúng tôi, các người hoàn toàn không có quyền quyết định với những sắp xếp về việc học hành của nó.
Ngô Lộc vươn tay xoay mô hình quả địa cầu trên bàn Lưu Lại Văn: “Chúng tôi quyết định, sẽ tôn trọng mọi suy nghĩ và ý kiến của Cố Kỳ.”
Lưu Lại Văn: “Cái gì?”
Ngô Lộc nhìn về phía Cố Kỳ: “Cậu định như thế nào? Giảng viên Lưu cũng vừa nói rồi, cậu không phải là sinh viên của Học viện thể thao bên thầy. Vậy nên cậu có muốn tham gia giải đấu hay không? Nếu cậu muốn ở lại trường học, chúng ta sẽ không miễn cưỡng.”
“Huấn luyện viên, em cũng đã đến tận đây xin nghỉ phép rồi, thầy nói xem liệu em có muốn thi đấu hay không?” Cố Kỳ rót một ly nước ấm đưa cho Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán không ngờ Cố Kỳ lại thoải mái như đang ở nhà mình mà đưa nước cho cô.
Cô đón lấy ly nước, cúi đầu uống từng ngụm nhỏ, không dám quan sát ánh mắt người khác.
Thật ra Ngô Lộc và Lưu Lại Văn đều không để ý gì đến Lục Phán Phán, vậy nên họ cảm thấy hành động vừa rồi của Cố Kỳ không kỳ lạ chút nào.
Trong lòng Lưu Lại Văn vốn đã đang nổi cơn tam bành, nhưng dẫn dắt qua bao nhiêu thế hệ sinh viên, việc phải kiềm chế cảm xúc đối với ông mà nói đã quá quen thuộc, ông vẫn bình tĩnh hỏi chuyện Cố Kỳ: “Nếu như em muốn thi đấu bóng chuyền đến vậy, vậy tại sao ngay từ đầu lại không chọn thi vào Học viện Thể thao?”
Lời của ông mang theo đôi phần mỉa mai, nhưng lại khiến Lục Phán Phán và Ngô Lộc thật lòng suy nghĩ.
Một người khi ở trên sân đấu luôn bùng lên tính công kích mãnh liệt, lại mang theo cái bản tính hiếu thắng vốn có của độ tuổi thiếu niên, hơn nữa năng lực chiến đấu còn vô cùng xuất chúng, tất cả những điều ấy đều là minh chứng rõ ràng của một vận động viên trời sinh ưu việt. Vậy nên cho dù thành tích văn hóa có nổi bật đến thế nào, cũng có khả năng cao sẽ lựa chọn đào tạo Thể thao chuyên nghiệp hơn.
Vì dù sao đối với những chàng trai, cảm giác chinh phục trên sân đấu sẽ vượt xa sức mạnh tri thức trên sách vở.
Cố Kỳ cong môi, cười nói: “Ai mà tiên đoán trước được, trong đời này mình sẽ gặp gỡ được ai, sẽ phát sinh thêm những chuyện gì.”
Ngô Lộc nghe đến đây thì trong đầu đầy ắp những tư tưởng triết lý nhân sinh, còn Lưu Lại Văn thì ngơ ngác mất một hồi, ông không ngờ tên nhóc này lại có thể nói chuyện ẩn ý như vậy.
Lục Phán Phán ngẩng đầu, cô đặt ly nước trên tay xuống, nhìn thẳng về phía anh, “Chuyện này không phải chuyện đùa, cậu không thể vì bất kỳ nguyên do ngoài lề nào mà ra quyết định được, phải suy nghĩ thật kỹ.”
Lưu Lại Văn tiếp ngay lời cô nói: “Phải đấy, chẳng phải trước đây em từng nói em muốn lấy bằng thạc sĩ sao?”
“Hai người đang tấn công em từ hai phía đấy à?” Cố Kỳ đứng bật dậy đi đến trước mặt Lưu Lại Văn, “Thầy Lưu, em đảm bảo với thầy học kỳ này em sẽ đứng nhất toàn khóa, như vậy đã được chưa?”
Lưu Lại Văn sửng sốt, “Hả?”
Cố Kỳ lặp lại lần nữa: “Thi cuối học kỳ này em sẽ đứng nhất toàn khóa. Còn thầy, thầy phải duyệt phép cho em đi thi đấu.”
Lưu Lại Văn bắt đầu suy xét đến tính khả thi của chuyện này, Cố Kỳ liền bổ sung thêm: “Thầy Lưu, năm bọn em vừa bước chân vào trường đại học, chính thầy đã từng nói, thầy hi vọng mỗi đứa sinh viên bọn em đều có những chuyện mà mình muốn làm, theo đuổi những điều mà bản thân hằng mong ước, hoàn thành hết thảy những tiếc nuối vẫn còn đang dang dở. Thầy quên rồi sao?”
Lưu Lại Văn thầm lầm bầm: “Nào quên chứ, thầy…..”
Cố Kỳ: “Vậy bây giờ chúng ta thực hiện giao dịch này được không ạ?”
Lưu Lại Văn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
“Chuyện này có phải mình thầy nói được là được đâu chứ. Còn phải đi thương lượng với Chủ nhiệm khoa, rồi phải báo cáo lên Học viện.”
Cố Kỳ cười nói: “Vậy em mong tin tốt từ thầy.”
Sau khi họ rời khỏi văn phòng, Lưu Lại Văn liền gọi điện thoại cho Chủ nhiệm khoa, kể lại sự việc vừa rồi.
Chủ nhiệm khoa hỏi ông định làm thế nào, Lưu Lại Văn nói: “Cố Kỳ muốn làm một cuộc giao dịch, chúng ta cho em ấy đi thi đấu, em ấy đảm bảo sẽ đứng vị thứ nhất toàn khóa trong bài thi cuối kỳ này. Tôi thấy thế cũng được.”
Chủ nhiệm khoa trầm mặc một hồi, “Không phải kỳ nào em ấy cũng đứng nhất toàn khóa à? Cậu đang thực hiện cái cuộc giao dịch khỉ gió gì vậy hả?”
Lưu Lại Văn: “…….?”
Ngô Lộc dẫn Lục Phán Phán và Cố Kỳ rời khỏi tòa nhà văn phòng, tâm tình ông vô cùng vui vẻ, bước chân lâng lâng hệt như đạp gió mà đi.
Mai vàng đầu xuân vẫn đang nở rộ, những cành ngọc lan dọc bên đường dường như đã chẳng thể chờ thêm được nữa mà he hé nụ hoa.
Lục Phán Phán và Cố Kỳ bước chậm lại, dần dà đã cách Ngô Lộc một khoảng khá xa.
“Sao cậu không báo trước với tôi một tiếng?” Lục Phán Phán hỏi, “Chuyện thế này mà cậu còn dám trực tiếp xin nghỉ phép, lỡ như giảng viên cố vấn không đồng ý thì phải làm sao?”
Cố Kỳ đáp: “Thật ra thầy Lưu là một người thấu tình đạt lý. Hồi năm nhất bà nội tôi đột nhiên nổi hứng muốn đi du lịch nước ngoài một tháng, lần ấy tôi cũng trực tiếp đến chỗ thầy Lưu xin nghỉ phép. Tôi nói thẳng là tôi muốn đi du lịch cùng bà nội, vậy mà thầy ấy cũng vẫn duyệt phép đó thôi.”
Cố Kỳ dừng lại một lúc, cười nói: “Nhưng mà trước ngày tôi nghỉ, hôm nào thầy ấy cũng niệm chú bên tai tôi, đến nỗi tai tôi sắp đóng kén luôn rồi.”
Lục Phán Phán bất lực nói: “Cậu vẫn chưa hiểu ý của chị. Ý chị là, sau này gặp phải những chuyện như vậy, cậu có thể nào thương lượng bàn bạc trước với chị một tiếng được không?”
Cố Kỳ đứng sững lại, như thể anh không hiểu những lời cô vừa nói.
Lục Phán Phán: “Chỉ cần đó là chuyện hợp tình hợp lý, chị chắc chắn sẽ gắng sức giúp cậu. Nhưng lần sau cậu không được tiền trảm hậu tấu thế này nữa đâu, dù sao thì đó cũng không phải là chuyện của một mình cá nhân cậu.”
“Thật không?” Cố Kỳ hỏi, “Chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý, chị đều sẽ gắng sức giúp tôi?”
“Ờ….?”
Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.
Câu này có vấn đề gì sao? Cậu ấy không giải nghĩa nổi à?
Thế nhưng Cố Kỳ lại mím môi cười, hỏi cô bằng một giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Vậy thì bây giờ tôi đang rất muốn hôn chị! Chị thấy có hợp tình hợp lý không? Chị sẽ gắng sức giúp tôi chứ?”
Lục Phán Phán giẫm mạnh lên giày Cố Kỳ làm anh vội vàng lùi về sau hai bước.
Ngô Lộc quay đầu gọi “Hai đứa kia! Làm cái gì đấy?”
Lục Phán Phán hung hăng lườm Cố Kỳ rồi đi về phía ông.
Cố Kỳ chau mày ủ ê thở dài, rồi cũng nhanh chóng đuổi kịp bước chân hai người họ.
Ba người về đến nhà Bóng chuyền, toàn đội đang tự giác huấn luyện vô cùng nghiêm túc.
Tuy rằng vẫn còn có người kêu than không ngừng vì cường độ huấn luyện hiện giờ, nhưng trải qua quá nhiều cuộc hành hạ, họ cũng đã dần thích ứng được với nhịp độ này.
Cố Kỳ về đội, Ngô Lộc chỉ đạo huấn luyện, Lục Phán Phán cầm theo nhật ký ghi chép huấn luyện, kê một cái ghế nhỏ ở phía sau, quan sát toàn đội đấu đối kháng.
Đột nhiên, có tiếng chuông vang lên từ tủ đồ dùng cá nhân ngay sau lưng cô, Lục Phán Phán men theo âm thanh mở tủ ra, phát hiện đó là điện thoại Cố Kỳ.
Cô quay đầu, hét về phía sân bóng: “Cố Kỳ! Có ai gọi cậu này!”
Cố Kỳ đang mải đánh bóng, anh không đi đến mà chỉ phẩy phẩy tay với Lục Phán Phán, ý bảo không nghe.
Lục Phán Phán cũng chẳng quan tâm, tiếng chuông nhanh chóng tự động dừng lại, vài giây sau một hồi chuông mới lại vang lên.
Lần này Lục Phán Phán lấy điện thoại anh ra xem thử, trên màn hình hiển thị “A Âm”.
“Cố Kỳ! Em gái cậu gọi này!” Lục Phán Phán cầm điện thoại vẫy về phía anh.
Cố Kỳ dừng lại, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Chị nghe đi.”
Nói xong lại anh tiếp tục đánh bóng.
Lục Phán Phán cầm điện thoại anh trên tay, miệng lầm bầm: “Em gái cậu tìm cậu mà sao tôi lại phải nghe……”
Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn nhấn vào nút nghe, giọng nói từ đầu dây bên kia lập tức truyền sang.
“Anh! Anh ơi……. anh, anh mau về đi…… anh ơi…. bà nội bị xe tông…. bà sắp đi rồi….. anh mau về đi….”
Vừa bắt máy, Trình Âm đã nghẹn ngào không thành tiếng, Lục Phán Phán sững sờ không nói được câu nào, nhưng thông tin mà Trình Âm muốn truyền đạt đã đủ rõ ràng, chỉ trong một khoảnh khắc, cô biết ngay đã xảy ra chuyện gì.
Lục Phán Phán xoay người nhìn về phía sân bóng, bóng vừa được đánh đến vị trí của Cố Kỳ, anh vốn đã nắm chắc hai tay chuẩn bị đón bóng, nhưng bỗng một thoáng thất thần, bóng rơi xuống đất, anh cũng nhìn về phía cô.
Lục Phán Phán tin rằng, có một loại thần giao cách cảm nào đó luôn tồn tại giữa những người thân với nhau. Giống như Cố Kỳ của ngay lúc này, anh đang đứng cách cô rất xa, nhưng chớp mắt đã lao ngay đến trước mặt, giật lấy điện thoại.
Từ lúc nghe điện thoại Cố Kỳ vẫn không nói lời nào, chỉ trước khi tắt máy anh mới nhẹ giọng dặn một câu “Đừng sợ, anh về ngay.”
Cố Kỳ xoay người lại, cánh tay không kiềm chế được run lên, nhưng ánh mắt nhìn Lục Phán Phán lại vô cùng bình tĩnh: “Tôi phải về nhà một chuyến.”
“Được, bây giờ cậu về lấy chứng minh thư đi, chị sẽ đặt vé máy bay sớm nhất.”
Cố Kỳ lao thẳng ra ngoài.
Toàn đội đang huấn luyện đều dừng hết lại, nhìn theo bóng lưng như bay của Cố Kỳ mà không hiểu tại sao.
Ngô Lộc đi đến bên cạnh cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Phán Phán: “Nghe giọng của em gái cậu ấy thì chắc là bà nội xảy ra chuyện, bây giờ cậu ấy phải về ngay, em đang đặt vé chuyến bay sớm nhất cho cậu ấy.”
Lục Phán Phán vừa nói vừa nhấn vào ứng dụng đặt vé.
Ngô Lộc nhìn về phía cửa lớn, lo lắng thở dài: “Hay là em đi cùng nó giúp thầy nhé? Nó thế này, thầy sợ dọc đường lại xảy thêm chuyện.”
Lục Phán Phán thoáng ngẩn người, đáp dạ.
Chuyến bay sớm nhất là vào ba giờ chiều, ngoài chuyến này ra chỉ còn chuyến tối.
Lục Phán Phán luôn mang theo chứng minh thư bên mình, Cố Kỳ vừa cầm chứng minh thư đến, hai người liền lập tức gọi xe chạy đến sân bay.
Dọc đường cô liên tục thúc giục tài xế chạy nhanh thêm chút nữa.
Tài xế đã cố gắng lái nhanh hết mức có thể trong phạm vi tốc độ cho phép, nhưng từ Duẫn Hòa đến sân bay ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ.
Cố Kỳ không mang theo hành lý, anh ngồi trên xe, một tay chống cằm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn bàn tay phải rũ bên đầu gối đã không kìm được mà run lên.
Lục Phán Phán vỗ nhè nhẹ lên tay anh.
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Cố Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, lòng bàn tay đổ mồ hôi liên tục.
“Bà nội là người đã nuôi tôi khôn lớn.”
Cố Kỳ chỉ nói một câu như vậy.
Câu nói dường như bị nghẹn lại trong dây thanh quản, nếu còn nói tiếp, mọi cảm xúc trong lòng sẽ lập tức vỡ òa như thác đổ.
Vừa đến sân bay, Lục Phán Phán đã bị Cố Kỳ kéo lao về phía cổng kiểm tra an ninh.
Phía trước là dòng người dài dằng dặc nối đuôi nhau, anh không tài nào đứng yên được, thậm chí còn có suy nghĩ muốn chen hàng để được là người qua cửa đầu tiên.
Nhưng lý trí đã kịp đánh thức anh, máy bay sẽ chỉ cất cánh vào đúng khung giờ đó, lúc này anh có chen hàng cũng vô dụng.
Trong lúc xếp hàng, mẹ Cố Kỳ gọi tới.
Anh phải nhấn xuống màn hình liên tục ba lần mới nhấn trúng nút nghe.
“Mẹ à…..”
“Về chưa con?”“Con đang ở sân bay, chuyến ba giờ.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, khi đã qua đi thời khắc nóng gan nóng ruột, giọng nói ngược lại càng thêm phần điềm tĩnh.
“Hôm nay bà nội muốn ra ngoài mua len, lúc đứng đợi xe ở ngã tư thì gặp tai nạn.”Lồng ngực Cố Kỳ phập phồng dữ đội, viền mắt đỏ hoe.
“Bây giờ bà vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, nhưng… con về mau đi, có lẽ còn kịp gặp mặt bà lần cuối.”Cố Kỳ không nói gì, đối phương đợi thật lâu không thấy anh trả lời bèn lên tiếng:
“Con à, không ai có thể đoán trước được những chuyện ngoài ý muốn, con tranh thủ thời gian, mẹ…..”Đầu giây bên kia lại truyền đến tiếng nghẹn ngào, trước khi bà hoảng loạn tắt máy, Cố Kỳ đã nghe thấy giọng bác sĩ loáng thoáng vang lên.
Hi vọng mong manh, mong người nhà hãy chuẩn bị tốt tâm lý.Anh xoay người đưa lưng về phía Lục Phán Phán, bờ vai run rẩy không ngừng.
“Cố Kỳ……”
“Tôi không sao.” Anh vẫn đứng như vậy, “Tôi không sao…. các bác sĩ vẫn đang nỗ lực cấp cứu, vẫn còn hy vọng……”
Anh nói, cả người dần khuỵu xuống, đầu vùi vào khuỷu tay.
“Tôi hối hận rồi, sao tôi lại phải chạy đến một thành phố xa xôi như vậy để học đại học cơ chứ? Sao tôi lại không chịu học ở đó? Tại sao mỗi lần được nghỉ, tôi lại không nán lại ở nhà lâu thêm vài ngày…..”
Sống mũi Lục Phán Phán cay xè, hai hàng nước mắt bất giác chảy dài.
Không phải vì tình cảm sâu sắc với anh, mà là vì cô cũng đã từng trải qua cảm giác ấy. Vào một ngày rất đỗi bình thường, không có lấy một điềm báo trước, ta bỗng vĩnh viễn mất đi một người thân thân thiết nhất trong nhà. Nói là sét đánh giữa trời quang nghe còn quá nhẹ nhàng. Người chưa từng trải qua nỗi đau khoét tim ấy sẽ không bao giờ hiểu được, cảm giác lục phủ ngũ tạng như đã bị đập đến nát bấy nhưng vẫn phải miễn cưỡng gắng gượng duy trì nhiệm vụ của nó. Đến cả việc hít thở dường như cũng chỉ vì đó là bản năng sinh tồn của cơ thể. Mỗi một tế bào, mỗi một thớ thịt đều đau đớn tột cùng.
Lục Phán Phán luống cuống quẹt ngang dòng nước mắt, kéo Cố Kỳ đứng dậy.
“Đi thôi, đến lượt chúng ta qua cổng kiểm tra rồi.”
Vào được sảnh chờ, vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ lên máy bay, Cố Kỳ cũng không ngồi xuống mà đứng ngay trước cổng soát vé đợi.
Cổng soát vé vừa mở ra, anh là người đầu tiên bước vào hành lang, Lục Phán Phán đi theo ngay sau.
Chị tiếp viên đứng ở cửa cabin với khuôn mặt tươi cười đạt chuẩn, đang chuẩn bị làm động tác đón chào vị khách đầu tiên thì nhìn thấy người đó đi đến với đôi mắt đỏ hoe, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
Cố Kỳ cứ vậy đi thẳng vào, tìm ghế của mình rồi ngồi xuống.
Thấy anh quên không thắt dây an toàn, Lục Phán Phán định vươn tay qua giúp thì bất ngờ bị anh giữ chặt tay lại.
“Sẽ không sao đúng chứ?”
Lục Phán Phán trở tay nắm lấy tay anh, lần đầu tiên cô cảm nhận được, chàng thiếu niên tưởng chừng như sẽ mãi luôn căng tràn sức trẻ, mãi luôn sôi trào nhiệt huyết ấy, nay bàn tay lại lạnh lẽo đến vậy.
“Sẽ ổn thôi.”
Hành khách lục tục bước vào, khoang máy bay dần trở nên ồn ã.
Một người phụ nữ ngồi xuống vị trí bên cạnh Lục Phán Phán, hạ chiếc bàn nhỏ xuống, đặt laptop lên, đeo tai nghe bắt đầu nói chuyện.
“Mấy người giữ chặt bên A lại cho tôi! Tôi đang sửa lại phương án, năm rưỡi xuống sân bay tôi sẽ qua đó ngay! Tám giờ bọn họ phải đi sao? Không thành vấn đề! Mấy người phải cầm chân họ cho tôi đấy! Tôi sẽ đích thân đến đàm phán với bọn họ!”
“Làm sao? Không nhưng nhị gì hết! Bắt buộc phải giữ lại! Dự án này phải lấy cho bằng được! Thành tích của bộ phận chúng ta đã nát lắm rồi, nếu như còn để vuột mất dự án lần này thì chúng ta giải tán luôn đi là vừa!”
“Cho dù có phải theo đến tận ga tàu điện thì cũng phải giữ họ lại, không thể để mọi chuyện cứ quyết như thế được, một khi họ trở về tổng công ty, mấy nhà thầu bên kia chắc chắn sẽ thừa cơ chen chân vào. Đừng lo, cứ làm theo lời tôi! Chỉ cần chờ đến khi tôi đến thì nhất định sẽ có cách giành được dự án này!”
“Cứ làm theo những gì tôi nói đi! Sếp đã hạ tử lệnh rồi, còn để mất nữa là chúng ta cũng cuốn xéo luôn đấy! Tất cả nâng cao tinh thần lên hết cho tôi!”
Giọng người phụ nữ vang lên chói tai, trong không gian kín như cabin máy bay lại càng ồn ào đến không chịu nổi, bà mẹ đang dỗ con ngủ ngồi ngay hàng ghế trước bất mãn lên án: “Cô nhỏ tiếng chút được không? Cái miệng cứ oang oang.”
Người phụ nữ không kiên nhẫn liếc mắt lên hàng ghế trên rồi lại tiếp tục “oang oang” với người trong điện thoại.
Bà mẹ ngồi ở hàng trước tức không chịu nổi, chỉ gà mắng chó, móc mỉa một hồi.
Lục Phán Phán bóp bóp huyệt Thái Dương.
Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy cô lại phát hiện ra Cố Kỳ càng lúc càng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khiến cô đau lòng.
Anh cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, ấn đường cau chặt.
Cho đến lúc này, nhịp thở của anh vẫn chưa thể bình ổn trở lại.
Tiếp viên và hành khách đi qua đi lại trên lối đi như thoi đưa, càng trôi về gần thời gian cất cánh, khoang tàu lại càng yên ắng dần.
Bỗng nhiên, các tiếp viên đứng trên lối đi thì thầm vào tai nhau mấy câu, sau đó đều tập trung hết về cửa cabin máy bay.
Mọi người xung quanh bắt đầu lầm rầm, cảm thấy dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh hoàn toàn không chú ý gì đến chuyện này, vẫn cứ nhắc đi nhắc lại đồng nghiệp nhất định phải giữ cho bằng được bên A.
Cố Kỳ gắt gỏng kéo tấm chắn nắng xuống, “Sao còn chưa cất cánh nữa.”
“Đừng lo lắng quá.” Lục Phán Phán cũng đang âm thầm cầu nguyện, “Sắp rồi, sắp cất cánh rồi.”
Đúng lúc này, một người ăn vận như nữ tiếp viên trưởng bước ra, cô cúi người về phía cabin chào hành khách.
Dường như mọi người đều đã nhận ra có chuyện gì đó, toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía nữ tiếp viên trưởng, đến cả người phụ nữ đang tham dự cuộc họp online ngồi bên cạnh Lục Phán Phán cũng tắt mic đi.
Nữ tiếp viên trưởng đứng thẳng lưng, nhìn từng hành khách trên trong khoang, “Quý hành khách thân mến, phi hành đoàn chúng tôi vừa nhận được một thông báo, ba vị bác sĩ khoa Tim mạch vừa tiếp nhận một quả tim được hiến tặng tại bệnh viện, hiện tại cần vận chuyển gấp đến Hàng Châu, ở đó có một bé trai tám tuổi đang nằm trên bàn phẫu thuật chờ được ghép quả tim này. Lượng máu cấp lạnh để cung cấp cho tim chỉ đủ cho chưa đến bốn tiếng, chuyến bay của chúng ta là chuyến khởi hành gần nhất, lại cách Hàng Châu không xa. Nếu như các vị ở đây sẵn lòng hi sinh thời gian quý báu của mình, tranh thủ thì giờ vận chuyển quả tim này đi trước, tổ bay chúng tôi sẽ lập tức thay đổi lộ trình, mở đường bay riêng cho quả tim và hạ cánh khẩn cấp xuống Hàng Châu.”
Tiếp viên trưởng vừa dứt lời, cả cabin lập tức dội lên những tiếng xôn xao.
Hành động đầu tiên của Lục Phán Phán là nhìn ngay sang Cố Kỳ, ánh mắt anh dừng lại trên người tiếp viên trưởng, khuôn miệng mấp máy, hô hấp dường như đã ngưng lại.
“Cố Kỳ…..” Lục Phán Phán muốn nói với anh nhưng lại nghe thấy tiếp viên trưởng phía xa tiếp tục lên tiếng, “Hiện các bác sĩ đã tiến vào sảnh chờ, mỗi phút mỗi giây đều không thể chậm trễ. Các vị hành khách đáng kính, phi hành đoàn chúng tôi không áp đặt hay ép buộc ai, và chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của mỗi vị khách đang có mặt tại đây. Chỉ còn lại ba phút, nếu như quý hành khách sẵn lòng hi sinh thời gian cá nhân, xin hãy bật sáng đèn yêu cầu phục vụ nằm ở phía bên trái ghế ngồi của mình.”
Tiếp viên trưởng nói xong, lại tiếp tục cúi gập người về phía hành khách.
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp Phật, nếu chuyến bay này có thể được hạ cánh khẩn cấp xuống Hàng Châu, nó sẽ cứu vãn cả một gia đình.”
Cabin hoàn toàn im lặng.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Lục Phán Phán đột nhiên đóng sập laptop lại, dựa người vào lưng ghế, một tay xoa bóp ấn đường, tay còn lại ra sức nhấn vào đèn báo.
Lúc này tất cả mọi người mới phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì.
Lục Phán Phán quay đầu, đôi mắt chàng thiếu niên giăng đầy tơ máu, gân xanh bên góc trán gồ lên run rẩy.
Anh chầm chậm đưa tay ra, đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ ấy khi ở trên sân bóng đã tạo nên vô số cảnh tượng choáng ngợp, vậy mà giờ đây nó cũng đang run lên.
Trước khi anh chạm đến đèn báo, Lục Phán Phán vẫn khó lòng kiềm chế được tiếng gọi khẽ khàng: “Cố Kỳ…..”
Cố Kỳ ngước mắt nhìn cô, anh dường như dùng toàn bộ sức lực mình có để cố gắng mỉm cười, sau đó, nhấn lên chiếc nút bé nhỏ cách đầu ngón tay chỉ còn vài milimet.
Vào khoảnh khắc đó, Lục Phán Phán cảm thấy trong đầu mình bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.
Giữa lồng ngực có thứ gì đó đang tuôn trào, nó cuồn cuộn điên đảo khắp cơ thể, để rồi hóa thành nỗi xúc động, muốn ôm anh thật chặt.
Nhưng Cố Kỳ xoay người đi, nhìn đăm đăm về phía cửa sổ.
Lục Phán Phán cũng nhấn vào đèn báo bên cạnh, sau đó vươn đôi tay của mình nắm lấy tay anh.
Nửa tiếng trước, cô còn cho rằng mình đồng cảm được với Cố Kỳ. Nhưng bây giờ, xem ra những đau đớn dằn vặt thân tâm mà cô từng phải đón chịu, nó nhỏ bé hơn anh biết chừng nào.
Cô không biết mình nên nói gì, chỉ có thể siết chặt bàn tay.
Cô cũng không biết nếu đổi lại là mình, cô sẽ lựa chọn thế nào.
Thậm chí cô còn không dám đặt cái suy nghĩ đó lên bản thân mình.
“Chuyện có bao nhiêu đâu mà, chẳng phải chỉ là chậm trễ hai ba tiếng thôi sao? Đi!”
“Đi thì đi thôi, có là chuyện gì thì cũng không quan trọng bằng chuyện cứu người.”
“Bác sĩ đâu rồi? Mau gọi họ lên máy bay đi.”
Hành khách trên cabin đều đã lên tiếng.
Một nữ tiếp viên bước đến nói thì thầm bên tai tiếp viên trưởng mấy câu, đôi mắt cô lập tức sáng bừng, vừa mừng rỡ vừa cảm động cúi gập người lần nữa: “Chân thành cảm ơn quý hành khách đã rộng lòng thông cảm. Tôi thay mặt bệnh nhi và đội ngũ y bác sĩ cảm ơn mọi người!”
Nói xong cô vội vàng chạy đến cửa máy bay.
Chưa đến hai phút sau, ba người đàn ông ôm theo chiếc hộp thiết kế chuyên biệt bước vào cabin.
Ngoại hình của họ bình thường, ai cũng đeo một cặp kính dày, dọc đoạn đường ngắn ngủi từ cửa máy bay cho đến vị trí ghế ngồi, họ liên tục cúi người nói cảm ơn.
Có vài người hiếu kỳ, đưa mắt quan sát từng bước chân của các bác sĩ, đến khi họ đã ngồi xuống ghế mới quay đầu đi.
Nhóm tiếp viên lại đi ra lần nữa, hướng dẫn an toàn bay.
Năm phút sau, máy bay cất cánh.
Cố Kỳ vẫn mãi nhìn ra cửa sổ không nói lời nào.
Lục Phán Phán không thấy được biểu cảm của anh, chỉ có thể cảm nhận rõ ràng lực tay của anh rất mạnh, khiến tay cô có chút đau.
Mãi đến khi máy bay đã tiến vào tầng bình lưu, Cố Kỳ đột nhiên mở đai an toàn, nói muốn đi vệ sinh.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Lục Phán Phán mặt không biểu cảm đứng dậy nhường đường, sau khi Cố Kỳ đi ra, cô ta lại hằm hằm ngồi xuống, nhắm mắt ngủ.
Lục Phán Phán ngồi trên ghế đợi qua một lúc lâu.
Cô nhìn đồng hồ hết lần này đến lần khác mà Cố Kỳ vẫn chưa quay về.
Một người đàn ông muốn đi vệ sinh nhưng ghé qua mấy lượt trong đó đều có người, đành phải nhờ tiếp viên giải quyết. Tiếp viên đến gõ cửa cửa một hồi nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu với vị khách kia.
Lục Phán Phán thấy vậy thì không thể ngồi thêm được nữa.
Cô đi đến trước phòng vệ sinh, khẽ gõ cửa.
“Cố Kỳ, cậu vẫn ổn chứ?”
“Cố Kỳ?”
“Máy bay sắp hạ cánh rồi, cậu phải ra đi thôi.”
Dứt lời, cánh cửa phòng vệ sinh mở ra.
Lục Phán Phán còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đã bị kéo mạnh vào.
Cố Kỳ ôm chặt lấy cô, vùi đầu lên vai cô, anh chẳng nói lời nào nhưng Lục Phán Phán lại cảm nhận được rõ ràng lồng ngực phập phồng lên xuống cùng nhịp thở đang dần chậm lại của anh.
Cô vươn tay ôm lấy Cố Kỳ, vỗ nhẹ lên lưng, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc anh thì thầm: “Sẽ ổn thôi.”
Cô biết, Cố Kỳ ôm cô ngay khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra là vì anh không muốn cô thấy mình đang khóc.
Nếu đã vậy, Lục Phán Phán cũng sẽ làm như không biết chuyện gì.
Làm như không nhận ra bờ vai vững chãi ấy đang run rẩy, làm như không cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi rơi lên cổ mình.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
*
Máy bay đáp xuống sân bay Hàng Châu còn chưa dừng hẳn, ba vị bác sĩ đã vội vàng mở đai an toàn, chỉ mong muốn được nhanh chóng xuống máy bay.
Tiếp viên bảo họ hãy đợi máy bay ổn định trước, nhưng cả ba người đều không thể đợi được, luôn miệng cảm ơn những hành khách trên cabin.
Đến khi máy bay đã dừng hẳn, họ liền ôm theo chiếc hộp chạy đi mà không kịp ngoảnh đầu, không dám chậm trễ dù chỉ là một khắc.
Đội tiếp viên bắt đầu chia nhau đi phát đồ ăn cho hành khách, cho mọi người có thời gian để sửa sang chỉnh trang lại, chờ chuyến bay cất cánh.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Lục Phán Phán mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ba vị bác sĩ kia vừa đúng lúc chạy lên xe trung chuyển.
“Chậc, cậu nhóc kia, nhóc phải sống thật khỏe mạnh đấy nhé, cô đã tự đá bát cơm của mình vì nhóc rồi đấy.”
Rồi cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn thoại.
“Giải tán giải tán, không đến kịp rồi, lát nữa xuống máy bay tôi sẽ về thẳng khách sạn ngủ luôn.”
Nói rồi cô kéo bịt mắt xuống, ngủ tiếp.
Tiếng ồn ã trong cabin râm ran, em bé ở hàng ghế trước lại khóc, có người xé vỏ đồ ăn vặt mà tiếp viên phát cho, trong không khí lẫn lộn đủ loại mùi vị.
Cố Kỳ mở điện thoại lên, nháy mắt đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng mấy mươi tin nhắn chưa đọc hiện lên.
Anh nhìn thoáng qua một lượt, không gọi lại, cũng chẳng hồi âm, cứ thế tắt máy.
Nhìn thấy hành động này của anh, đáy lòng Lục Phán Phán bỗng run lên, cả người mất sức mỏi mệt.
Nửa tiếng sau, máy bay lại cất cánh.
Chặng này, Cố Kỳ vẫn yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng Lục Phán Phán lại cảm thấy tâm trạng của anh đã dịu đi rất nhiều.
Nhưng đó lại là loại bình bĩnh khiến người khác đau lòng.
Có lẽ là anh đã cảm nhận được điều gì đó, nên mới không nghe điện thoại, không đọc tin nhắn, chỉ lẳng lặng chờ đợi máy bay đáp đất.
Qua hai giờ bay trên bầu trời, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.
Vừa xuống khỏi xe trung chuyển, Cố Kỳ và Lục Phán Phán liền chạy về phía lối ra, mẹ của anh đã sắp xếp tài xế đợi ở ngoài đó.
Cố Kỳ lên xe, vừa cài dây an toàn là anh đã nhắm chặt mắt lại.
Lục Phán Phán ngồi bên cạnh, cảm giác sức lực của bản thân dường như đều đã tiêu tán sạch sẽ trong những giờ bay vừa rồi.
Đã rất lâu rồi cô chưa từng cảm thấy tinh thần kiệt quệ rã rời đến vậy, và cũng chưa từng vì một người đàn ông nào mà lo lắng đau lòng đến vậy.
Dọc đường, cả ba người đều không nói câu nào.
Tài xế là một ông chú mập thật thà chất phác, ông không nói một lời, chỉ chuyên tâm đạp chân ga, chỉ trong vòng nửa tiếng xe đã chạy đến trước cổng bệnh viện.
Cảm xúc mà Cố Kỳ tận lực kìm nén lại đổ vỡ tan tành ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy tòa nhà sừng sững kia.
Anh cắn chặt răng chạy vào, suýt thì va phải người khác tận mấy lần, cuối cùng cũng kịp nhấn nút giữ trước khi cửa thang máy khép lại.
May mà ngày thường Lục Phán Phán có thói quen vận động nên mới có thể theo kịp anh.
Thang máy chầm chậm chạy lên.
Đến tầng bốn, cửa thang máy chầm chậm mở ra, Cố Kỳ đứng ngay trước cửa nhưng lại không động đậy, làm cho những người đứng sau phải vòng qua anh đi ra ngoài.
Lục Phán Phán đứng bên cạnh Cố Kỳ, cô đã nghĩ rất nhiều, nhưng lại chẳng nói ra lời nào.
“Thật ra tôi đã cảm giác được rồi, nhưng tôi vẫn rất sợ.” Cố Kỳ nhìn dãy hành lang sáng trưng trước mặt.
“Đi thôi.” Lục Phán Phán lên tiếng, “Mẹ và em gái đều đang đợi cậu.”
Cố Kỳ vẫn đứng đó, “Tôi sống với bà nội từ bé cho đến khi vào đại học, vì sức khỏe bà nội không còn tốt nữa nên tôi mới chuyển về quê sống cùng bà.”
Lục Phán Phán gật đầu: “Ừm.”
Cố Kỳ hé miệng vẫn muốn nói gì đó, những lại chỉ buông thành tiếng thở dài, anh bước ra khỏi thang máy đi về phía trước.
Họ đi theo bảng chỉ dẫn, vừa rẽ qua một cái hành lang liền nhìn thấy Trình Âm đang ngồi ngay bậc cầu thang, em gục đầu trên đầu gối.
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Trình Âm ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt.
Chóp mũi em đỏ bừng, giọng khản đặc, lời nói cũng chẳng còn tí sức nào.
“Anh ơi, sao bây giờ anh mới về? Bà đi rồi…. bà đi từ một tiếng trước rồi, bà của em đã đi mất rồi.”
*
Lục Phán Phán ngồi trên băng ghế hành lang, Trình Âm ở ngay cạnh, tựa đầu lên vai cô ngủ.
Khóc mãi như vậy, cô bé đã mệt đến thiếp đi, mà mẹ và anh trai vẫn còn ở trong phòng bệnh.
Từ lúc Lục Phán Phán đến bệnh viện cho tới giờ, mẹ của Cố Kỳ chưa từng bước ra khỏi căn phòng đó.
Sau khi Cố Kỳ đi vào cũng chưa thấy anh trở ra lần nào.
Cô gọi điện thoại cho Ngô Lộc, nói về tình hình bên này, tiện đó nhờ Ngô Lộc xin nghỉ phép cho Cố Kỳ.
Hiện giờ anh như vậy, có lẽ cũng chẳng còn tâm trạng để nhớ đến chuyện xin nghỉ phép ở trường đâu.
Ngô Lộc gọi điện thoại cho Lưu Lại Văn xin nghỉ phép, Lưu Lại Văn cũng cả kinh không thôi. Chẳng phải mới sáng nay vẫn còn đang yên bình đấy ư, sao mới đến chiều đã xảy ra chuyện vậy chứ?
Cũng chính vì chuyện này mà ông cũng quên luôn chuyện phải gọi cho người nhà Cố Kỳ thông báo về việc sắp tới anh xin nghỉ phép hai tháng.
Khoảng một giờ trôi qua, Cố Kỳ và mẹ đi ra.
Bà không giống như trong tưởng tượng của Lục Phán Phán, búi tóc lỏng lẻo phía sau đầu, khuôn mặt xanh xao như thiếu sức sống, dưới ánh đèn trắng dã của bệnh viện, dáng người cao gầy ấy lại càng lộ rõ vẻ yếu đuối gắng gượng.
Trình Vân Huệ nhìn thấy Lục Phán Phán thì khó hiểu hỏi: “Cháu là?”
Lục Phán Phán muốn đứng dậy nhưng Trình Âm vẫn đang tựa vào vai cô ngủ, nhất thời cô không thể đẩy em ấy ra, bỗng cô nghe thấy Cố Kỳ lên tiếng: “Chị ấy là Lục Phán Phán, chị ấy đã đi cùng con về đây.”
Lục Phán Phán không hay biết lời anh nói rốt cuộc có gì đặc biệt hay không, mà Trình Vân Huệ sau khi nghe xong trong mắt lại ngập tràn nỗi hiếu kỳ, không nhịn được đánh giá cô một phen.
Nhưng rồi bà cũng chỉ nói: “Cảm ơn cháu nhiều lắm.”
Đúng lúc này, Trình Âm tỉnh giấc, ánh mắt mông lung nhìn anh và mẹ.
“A Âm, em về nhà trước đi.” Cố Kỳ nói.
“Em không về.” Trình Âm dụi mắt, “Em muốn ở lại đây.”
Cố Kỳ ngồi xổm xuống, giọng nói mệt mỏi, “Em ở lại đây cũng không giúp được gì, chuyện…. hậu sự của bà nội đã có anh và mẹ xử lý, em về nghỉ ngơi đi.”
Cố Kỳ lại nhìn sang Lục Phán Phán, anh càng nói lại càng dịu dàng: “Chị theo A Âm về nhà tôi nghỉ ngơi được không? Tối nay tôi và mẹ có rất nhiều việc phải lo liệu.”
Lục Phán Phán gật đầu: “Được.”
Cố Kỳ đứng dậy, quay đầu nói với Trình Vân Huệ: “Mẹ, con tiễn hai người họ ra ngoài.”
Ánh mắt Trình Vân Huệ lại quét qua người Lục Phán Phán lần nữa, sau đó bà gật đầu: “Đi về cẩn thận.”
Cố Kỳ đưa Lục Phán Phán và Trình Âm xuống tầng.
Ngoài trời đã tối đen như mực, ba người đứng trước cổng bệnh viện chờ tài xế lái xe qua đây.
Trước mặt họ là giao lộ đông đúc, ô tô xe điện lao đi vun vút hết chiếc này đến chiếc khác, mọi thứ trông có vẻ đều hừng hực sức sống.
Cố Kỳ lặng lẽ đứng đó, tuy rằng trông anh đã bình thản hơn rất nhiều, nhưng vẻ đau thương trong ánh mắt vẫn chưa thể tan đi.
Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn anh.
“Tiếp theo phải lo liệu hậu sự sao?”
Cố Kỳ gật đầu.
Lục Phán Phán hé miệng toan nói thì Cố Kỳ bỗng lên tiếng: “Chị không cần phải lo cho tôi. Trong nhà chỉ còn mình tôi là đàn ông, dù có đau lòng đến mấy tôi cũng phải thu xếp chu đáo cho bà.”
Lại là cái cảm giác này.
Lục Phán Phán lại cảm thấy trái tim mình vừa ê ẩm vừa chua ót.
Mặc dù rõ ràng người mất đi người thân chẳng phải cô.
“Hôm nay vất vả cho chị rồi.” Cố Kỳ nói, “Trong nhà có một phòng dành cho khách, khá sạch sẽ, tôi sẽ bảo A Âm giúp chị dọn dẹp lại.”
Tài xế lái xe đến, dừng ngay trước mặt bọn họ.
Cố Kỳ: “Về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lục Phán Phán thở dài, cô vươn tay giúp anh kéo khóa áo lên cao.
Cũng không biết có phải vì anh đã ở trong phòng bệnh quá lâu hay không mà cô cảm thấy trên áo Cố Kỳ phảng phất mùi nước sát trùng nhàn nhạt.
Quá lạnh lẽo, quá ảm đạm, và cũng quá thanh tỉnh.
Mùi hương này hệt như một chiếc lồng pha lê, nó nhốt anh vào một không gian chẳng có dưỡng khí, buộc anh phải nén chặt nỗi đau giữa lồng ngực, gồng mình lo liệu hậu sự cho bà.
Nhưng anh mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi.
Chị của Lục Phán Phán mất từ bốn năm trước.
Năm ấy cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng cô khi ấy vẫn còn có bố mẹ, còn có anh rể, cũng không có cảm giác như bầu trời của mình bỗng chốc sập xuống.
Vậy nên cô của lúc này không cách nào thấu hiểu được những cảm nhận của anh.
Bàn tay Lục Phán Phán không hề thả xuống mà thuận thế ôm lấy Cố Kỳ.
“Đừng sợ, cậu vẫn còn có mẹ, còn có em gái.”
Cô siết chặt vòng tay lại, khẽ dụi má lên ngực anh.
“Vẫn còn có chị.”