Cậu Tỉnh Táo Lại Đi! - Kiều Diêu

Chương 43




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Với năng lực của Duẫn Hòa ngày trước, chỉ đấu vòng bảng thôi là đã bị loại từ sớm rồi, họa hoằn lắm được đôi lần lọt vào vòng loại trực tiếp thì cũng chỉ trở thành bia đỡ đạn để các đội khác tranh hạng bốn. Thế mà lần này, mới trận đầu của vòng loại trực tiếp họ đã có thể tiến thẳng vào top mười hai đội mạnh nhất giải Miền Nam, thành tích nhảy vọt, đến cả Viện trưởng Viện Thể dục Thể thao của Đại học Duẫn Hòa còn phải đặc biệt ghé qua nhà Bóng chuyền thăm nom vài hôm.

Đồng thời, Lục Phán Phán cũng đã xem qua kết quả của bảng này, Đông Thể thắng Nam Bưu, Khánh Dương thắng Nam Tài. Đứng cuối bảng là Lịch Châu và Nam Bưu. Vì Nam Tài thắng trong trận tranh hạng bốn nên cũng bước vào top mười hai đội mạnh nhất phía Nam*.

*Tức là vòng loại trực tiếp sẽ chia thành ba bảng, mỗi bảng có sáu đội nhưng chỉ lấy bốn đội đầu vào top 12. Chia một bảng sáu đội thành ba cặp đấu với nhau, đội nào thắng thì sẽ tiếp tục bước vào top 12 (lúc này một bảng đã lấy được ba đội), còn các đội thua sẽ tham gia đấu vòng tròn trong cùng một bảng với nhau. Ở bảng này, Duẫn Hòa, Khánh Dương và Đông Thể thắng, nên cả ba đội sẽ tiến vào top 12; còn Lịch Châu, Nam Tài, Nam Bưu thua, nên ba đội này sẽ đấu vòng tròn với nhau tranh vị trí số 4 của bảng, thành tích đội nào cao hơn thì sẽ bước tiếp (như vậy một bảng đã lấy đủ 4 đội), hai đội còn lại trực tiếp bị loại.

Giải đấu toàn quốc sẽ tổ chức từ tháng ba đến tháng năm năm sau, đồng nghĩa với việc những đội trong top mười hai ở hai miền Nam Bắc sẽ có hơn hai tháng luyện tập chuẩn bị.

Bây giờ đã là tháng mười hai, mùa thi cử cũng sắp đến, mà kỳ nghỉ đông đám sinh đều muốn được về nhà đón Tết, vậy nên tính ra thời gian huấn luyện chẳng còn bao nhiêu.

Buổi huấn luyện trước kỳ nghỉ một ngày, cả đội đều trong trạng thái lơ đễnh không tập trung. Thân thì đứng trên sân Bóng chuyền, còn tâm thì có lẽ đã bay về tới tận nhà luôn rồi.

Buổi chiều, Kim Hâm gọi cho Lục Phán Phán, nói muốn đến xem một vòng, Ngô Lộc nghe thấy thế lập tức hô hào đám thanh niên kia mau chóng dựng hết lại tinh thần. Vì dù sao thì người ta cũng là nhà tài trợ kim cương kia mà.

Kim Hâm và Lục Phán Phán đứng quan sát huấn luyện một hồi rồi gọi Ngô Lộc cùng lên tầng.

Anh đến đây hôm nay chủ yếu là muốn nghiêm túc bàn chuyện thành lập một câu lạc bộ bóng chuyền chuyên nghiệp. Nhưng ngặt nỗi, chuyên nghiệp hóa bóng chuyền trong nước hiện nay còn quá non trẻ, đặc biệt là bóng chuyền nam, vậy nên anh dự định sẽ bắt đầu hợp tác với các trường đại học trước.

Về bước đầu tiên, đương nhiên sẽ là đạt được tinh thần hợp tác của từng trường đại học.

Mà những vấn đề này, Kim Hâm chắc chắn sẽ tìm Lục Phán Phán trước nhất.

Lúc anh nói chuyện, Lục Phán Phán chỉ ngồi im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, không phát biểu bất cứ lời nào, tất cả đều để Ngô Lộc tự đưa ra quyết định.

Mà chuyện tốt như thế này, làm sao ông nỡ từ chối cơ chứ?

Hiện nay, số lượng vận động viên có xuất thân sinh viên đang tăng lên qua từng ngày, nhưng những người thật sự có thể giữ lại tham gia các giải đấu lại lác đác đến đáng thương, số còn lại không phải ra trường làm huấn luyện viên cho các trường khác thì cũng là chuyển ngành rời ngành.

Bây giờ Kim Hâm có ý tưởng như vậy, không chỉ nâng cao điều kiện huấn luyện thông thường, mà nói không chừng, trong tương lai còn có thể hoạch định những hướng đi mới cho đám học trò của ông. Nếu đã có nhiều lợi ích như vậy thì cớ gì ông phải từ chối?

Ngô Lộc cứ thế mà đồng ý luôn.

Nhưng chỉ mỗi ông đồng ý thôi thì chưa xong, Kim Hâm còn phải đàm phán với phía nhà trường.

Hiện giờ là cuối kỳ, thời gian có hạn, Ngô Lộc không dài dòng thêm, lập tức dẫn Kim Hâm đi gặp ban lãnh đạo trường.

Lúc ba người xuống tầng, buổi huấn luyện vẫn chưa kết thúc.

Kim Hâm vừa thấy Cố Kỳ đứng ngay giữa sân bóng đã bắt đầu khen lấy khen để: “Không ngờ cậu ấy ở lại đội thật đấy, anh còn cứ tưởng cùng lắm hai tháng thôi là cậu ấy đã rời đi rồi.”

Lục Phán Phán: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”

Kim Hâm liếc mắt qua chỗ Ngô Lộc một cái, rồi sấn sát đến bên tai cô thì thầm: “Thì miếu nhỏ không thờ nổi Phật lớn.”

Nói rồi anh lại quét mắt nhìn Lục Phán Phán: “Nhưng mà anh lại cảm thấy đây chắc chắn là công của em. Nói anh nghe xem nào, em giữ chân người ta bằng cách nào thế?”

Kim Hâm đang vô cùng nghiêm túc lĩnh hội kinh nghiệm.

Bởi vì anh thật lòng chưa từng nghĩ tới, tại sao một người có điều kiện nền tảng tốt như Cố Kỳ lại đồng ý ở lại đội bóng của Duẫn Hòa. Dù gì thì khi ấy, thành tích của Duẫn Hòa còn chẳng đáng để anh để ý đến, mà Cố Kỳ cũng hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian ở đây.

Phải ha.

Lục Phán Phán đương nhiên biết thật ra Cố Kỳ không nhất thiết phải ở lại Duẫn Hòa.

Ban đầu cô chiêu mộ anh về đội, anh còn nói mình chẳng có hứng thú, hơn nữa anh cũng hiểu rất rõ cái thành tích thảm hại của Duẫn Hòa.

Vậy thì… nguyên nhân mà anh chọn ở lại…

Lục Phán Phán nghĩ… chắc… chắc… khả năng là…. vì cô.

Chỉ vừa nghĩ vậy, ngọn cỏ nhỏ trong đầu cô đã mọc lan ra không thể kiểm soát.

Lục Phán Phán không nói gì, tròng mắt mất tự nhiên đảo loạn.

Kim Hâm vẫn cứ chọc chọc cánh tay cô: “Nói anh nghe đi, dùng cách gì vậy?”

Lục Phán Phán vẫn không nói.

“Ơ hay!”

Anh buồn cười, lại cố tình chọc chọc mấy cái. Người ta chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm thôi mà, sao lại xấu hổ thẹn thùng thế kia?

Lục Phán Phán hồi thần, cô đang nghĩ xem làm sao để qua loa cho xong chuyện với Kim Hâm thì bỗng mơ hồ cảm nhận được có ánh mắt đang phóng về phía mình.

Cô ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Cố Kỳ đang ôm bóng, nhìn cô chằm chằm.

Hai người đứng cách nhau phải khoảng mười mét, Lục Phán Phán không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng là anh, đang, rất, không, vui.

Mà cũng chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi, ngay sau đó Cố Kỳ đã xoay ngoắt đi, tiếp tục đánh bóng.

Lục Phán Phán mím môi, dịch hẳn sang bên cạnh.

“Anh đứng xa em ra một chút.”

“Ơ, cái con nhóc này.” Kim Hâm lại càng thấy buồn cười, “Lại lên cơn gì nữa đấy?”

*

Kim Hâm đi bàn chuyện hợp tác với nhà trường, Lục Phán Phán không tiện góp mặt, vậy nên vừa tiễn anh đến dưới tòa nhà Hành chính, cô liền quay về nhà Bóng chuyền luôn. 

Không bao lâu sau Ngô Lộc cũng quay về, thấy thời gian huấn luyện sắp hết, ông và Lục Phán Phán cẩn thận nhắc nhở tất tần tật những chuyện họ cần phải chú ý trong kỳ nghỉ.

Nếu như là nghỉ hè thì thôi không có gì phải lo, nhưng lần này là nghỉ đông về nhà đón Tết. Hai người họ chỉ sợ đám thanh niên này được về nhà thì ăn uống cho thỏa thuê rồi lại vác cái thây heo trở lại trường, hoặc tệ hơn thì là vác cái tay tàn chân tật xuất hiện trước mặt họ.

Sau khi nhấn mạnh vấn đề an toàn hết lần này đến khác, Ngô Lộc tuyên bố cả đội được nghỉ đông. 

Một đám con trai cao to trông hệt như mấy con chó hoang được lao ra khỏi lồng, chớp mắt một cái đã chạy tán loạn mất dạng, chỉ còn lại mỗi La Duy, Cố Kỳ, Hoắc Đậu ở lại vì đến lượt dọn vệ sinh.

Ngô Lộc chẳng mang theo gì nhiều để phải thu dọn cả, ông xách chiếc xe đạp ra, bắt đầu bước vào kỳ nghỉ của mình.

Lục Phán Phán cũng không có mấy đồ đạc, cô đứng trước cửa lớn, quấn chặt khăn quàng cổ.

Mười phút sau, ba người hớn hở bước ra.

Nói đúng hơn thì chỉ có La Duy và Hoắc Đậu là hớn hở thôi, còn Cố Kỳ thì im như thóc.

Ra đến cửa, người đầu tiên để ý đến Lục Phán Phán là La Duy.

Anh phanh kít lại, sửng sốt hỏi: “Chị Phán Phán vẫn chưa về à?”

Lục Phán Phán ngẩng đầu, chiếc cằm nhỏ lộ ra khỏi khăn quàng cổ ấm áp.

Cố Kỳ đứng bên cạnh La Duy cũng nhìn thấy cô nhưng lại không nói gì.

“Chị đợi các cậu ra rồi mới về.”

Hoắc Đậu “Xời” một tiếng, “Chị Phán Phán, chị yên tâm đi, bọn em đã dọn dẹp sạch sẽ không còn một hạt bụi rồi, điện nước gì cũng tắt hết, cửa phòng cửa kho gì cũng khóa luôn…..”

Hoắc Đậu còn đang định tiếp tục kể công thì La Duy bỗng nhìn lướt sang Cố Kỳ bên cạnh, sau đó lôi Hoắc Đậu đi.

“Đừng bla blo nữa, về tạo phòng nhanh lên, lâu lắm rồi bọn mình chưa đụng vào game đấy!”

Hai người vội vội vàng vàng, chẳng mấy chốc đã không thấy đâu.

Lục Phán Phán lúc này mới nghiêng người liếc mắt qua Cố Kỳ: “Vé máy bay ngày nào vậy?”

“Chiều mai.”

Lục Phán Phán gật gật đầu, đi về phía trước.

Cố Kỳ theo sau cô.

Lục Phán Phán hỏi: “Hành lý nhiều không?”

Cố Kỳ: “Không nhiều.”

Hai người rơi vào trầm mặc.

Ra khỏi ngõ nhỏ bên cạnh nhà Bóng chuyền, tầm nhìn đã thoáng hơn.

Lục Phán Phán có lời muốn nói, nhưng cứ lưỡng lự mãi không biết nên nói thế nào.

“Chị thì sao?” Cố Kỳ lên tiếng phá vỡ sự im lặng, “Khi nào thì chị về nhà?”

“Ngày mốt.” Lục Phán Phán nói, “Mua vé tàu cao tốc.”

“Vậy chị phải ngồi tàu bao lâu?” Cố Kỳ tính nhẩm đại khái vị trí nhà cô và nhà mình, “Tầm sáu bảy tiếng không?”

“Ngủ một giấc là về đến nhà thôi.”

Đã đi đến ngã rẽ, Cố Kỳ phải về ký túc xá, còn Lục Phán Phán phải về nhà.

“Vậy chị về đây.”

“Khoan đã.” Cố Kỳ nắm lấy cổ tay cô, “Hành lý của chị nhiều không?”

Lục Phán Phán gật đầu: “Nhiều.”

Cố Kỳ: “Thế có ai đưa chị đi không?”

Lục Phán Phán: “Có.”

Cố Kỳ: “Ai vậy?”

Lục Phán Phán: “Người vừa nãy cậu thấy đấy.”

Lục Phán Phán cảm thấy lực trên cổ tay cô đột ngột tăng thêm.

“Ồ, vậy được.” Cố Kỳ ngẩn người một lúc rồi buông tay ra, “Tôi biết rồi.”

“Anh rể mà, tiễn em vợ là điều nên làm chứ.”

Cố Kỳ vốn đã xoay người đi rồi nhưng khi nghe thấy lời này, anh lại máy móc quay đầu lại.

“Anh rể?”

Lục Phán Phán không nhìn anh, cô khẽ “Ừm” một tiếng.

Cố Kỳ bỗng cười tươi rói.

“Ầy, mắt nhìn người của chị của chị đúng là chất lượng, tìm được một anh chồng vừa trưởng thành lại điềm đạm trầm tính, đã thế còn làm về thể thao nữa chứ.”

Lục Phán Phán đột nhiên cảm thấy lòng mình nghẹn lại.

Cô mấp máy môi, nghĩ một hồi vẫn là thôi không nói nữa.

“Cậu về đi, sáng mai đừng dậy muộn rồi lỡ chuyến bay đấy. Về nhà đừng ăn những món quá dầu mỡ, cũng không được gián đoạn luyện tập hằng ngày đâu.”

Cố Kỳ: “Ừm, tôi biết rồi. Tôi sẽ nhớ chị.”

Lục Phán Phán bật cười: “Không phải, chị đang nói……”

“Chị sẽ nhớ tôi chứ?” Cố Kỳ cắt ngang lời cô, “Một chút thôi cũng được.”

Hơi thở cô dồn dập hơn một chút.

“Còn chưa về nhà mà, sao chị biết được chứ.”

“Vậy thì tôi sẽ xem như chị sẽ nhớ tôi.” Hiếm khi anh cười đến độ cong cả mắt.

“Chị về đây.” Lục Phán Phán xoay người đi về phía cổng trường.

Bỗng, mùi hương thân thuộc của Cố Kỳ bất ngờ ập đến.

Lục Phán Phán sững sờ, cả người rơi vào cái ôm từ phía sau của anh.

Trong trường có rất nhiều sinh viên đang kéo hành lý, đến cả tiếng nói cười rôm rả của bọn họ còn đang ở sát bên tai.

Lục Phán Phán có chút mơ màng.

Cái ôm của anh vô cùng chừng mực, thậm chí nó còn mang theo chút thăm dò, hai bàn tay vòng ra phía trước ôm lấy cô, nhưng lại không hề đụng chạm trực tiếp với cơ thể của cô.

“Chúc mừng năm mới, Phán Phán.”

*

Về đến nhà, Hứa Mạn Nghiên liên tục tụng kinh bên tai Lục Phán Phán.

“Phiền chết đi được! Chỉ cần nghĩ đến việc về nhà đón Tết là phải ngày ngày đối mặt với mấy bà cô bên bố mấy bà dì bên mẹ là tao lại thấy đau cả đầu! Này, mày nói tao nghe xem, sao mà họ rảnh rỗi quá vậy?”

“Bố mẹ tao cũng tịch thu hộ chiếu của tao rồi. Hay năm nay tao đi Hải Nam ăn Tết nhỉ? Ở đó ấm áp biết bao.”

“Khi nào thì mày về đi làm lại? Tao thấy kỳ nghỉ của mày cũng dài đấy, hay là bọn mình đi đâu chơi đi?”

“LỤC PHÁN PHÁN! Mày có nghe tao nói không đấy!”

“Hả?” Lục Phán Phán đứng dậy đi về phòng mình, “Tao đi dọn hành lý đây.”

“Ngày mốt mày mới đi, dọn cái gì mà dọn!” Hứa Mạn Nghiên kéo ngược Lục Phán Phán về, “Mai dạo phố không? Mày về nhà mà không mua quà cáp về cho bố mẹ à?”

“Ừm, cũng được.”

Phố đi bộ sau khi kỳ nghỉ bắt đầu cũng thưa thớt hẳn.

Hứa Mạn Nghiên thấy chán quá nên đã lái xe chở Lục Phán Phán vào trung tâm thương mại trong thành phố. Ở đây cứ phải nói là núi người biển người, đông nghìn nghịt.

Đặc biệt, bên trong trung tâm thương mại còn treo đầy đèn kết hoa, đèn lồng đỏ, cửa hàng nào cũng nhân cơ hội này tung ra các chương trình đại hạ giá đầu xuân năm mới.

Lục Phán Phán và Hứa Mạn Nghiên đi dạo ngắm nghía một vòng cũng chỉ thấy mấy thương hiệu mỹ phẩm hoặc thực phẩm chức năng đang có khuyến mãi, thứ duy nhất khác biệt đó là những coser với phong cách trang điểm và lối ăn mặc vô cùng độc lạ.

Hứa Mạn Nghiên không chút hứng thú nhưng Lục Phán Phán chỉ vừa nhìn lướt qua đã nhận ra ngay, đó là hoạt động offline của tựa game mà cô từng hay chơi.

Cô đến gần xem thử, quả thật tờ rơi chất đầy chất đống quanh gian hàng, còn có một màn hình LED đang thông báo game sẽ tung ra những gói quà khổng lồ cho Lễ hội mùa xuân.

Lục Phán Phán cầm một tấm tờ rơi lên đọc, Hứa Mạn Nghiên đứng đợi trong buồn chán một hồi bèn nói, “Mày ở đây xem đi, tao sang bên kia thử mấy chai nước hoa.”

Lục Phán Phán gật gật đầu.

Tuy rằng cô đã không còn chơi game từ lâu, nhưng khi nhìn thấy những món đồ liên quan đến một trò chơi hư ảo đã từng rất quen thuộc với bản thân mình nay lại xuất hiện ngay tại thế giới hiện thực, Lục Phán Phán vẫn cảm thấy thân thiết khó tả.

Cô cầm tờ bướm đọc lướt qua một lượt, vốn còn đang trầm trồ nó thật thú vị, thì bỗng lại cảm thấy nó vô vị hẳn đi ngay khi cô nhìn xuống giá.

Lục Phán Phán vo tờ bướm lại, định bụng đi tìm Hứa Mạn Nghiên.

Vừa ngẩng đầu lên cô bỗng phát hiện bên cạnh mình xuất hiện một người đàn ông.

Theo lý mà nói, trong những trường hợp ở nơi đông người như vậy, Lục Phán Phán sẽ không chú ý gì đến người đi đường.

Nhưng khí chất của người đàn ông này lại không hề ăn nhập với hoàn cảnh nơi đây. Áo lông xám nhạt, áo khoác ngoài tối màu, sống mũi cao thẳng đỡ một cặp kính nửa gọng, có trông thế nào cũng chẳng giống một người thích ru rú trong nhà và đam mê với các loại game.

Cũng chính vì một giây chú ý này mà Lục Phán Phán đột nhiên cảm thấy gương mặt anh ta rất quen.

Mãi đến khi người đó quay đầu lại, cô mới ngờ ngợ nhớ ra.

Đàn anh của Trọng Gia Nguyệt, Vương…. Vương gì ấy nhỉ?

“Bác sĩ Vương?”

Lục Phán Phán không nhớ rõ họ tên đầy đủ, chỉ đành xưng hô như vậy.

Vương Lạc Trinh nhướng mày: “Em cũng chơi game này à?”

Cô phe phẩy tờ bướm trên tay, “Thời còn đi học thôi ạ, vừa nãy đi ngang qua nên em tiện thể đứng lại xem một lát.”

Ánh mắt Vương Lạc Trinh rơi xuống khuôn mặt Lục Phán Phán: “Em chơi server nào?”

Lục Phán Phán dâng lên nỗi hào hứng, cô không đáp lại mà hỏi ngay: “Anh mà cũng chơi game này ạ?”

Vương Lạc Trinh còn chưa kịp mở miệng, Lục Phán Phán đã nói tiếp: “Em không ngờ luôn đó.”

Vương Lạc Trinh bật cười: “Lời này của em là có ý gì đây?”

“Chẳng phải bác sĩ các anh đều bận rộn lắm sao?” Lục Phán Phán lại hỏi, “Từ lúc vào Viện Y cho đến lúc tốt nghiệp ra trường, số sách mà một bác sĩ phải đọc chắc còn cao hơn cả em ấy nhỉ?”

Cô vươn tay qua đầu mình miêu tả.

“Làm gì có thời gian rảnh để chơi game chứ?”

Lục Phán Phán không biết Vương Lạc Trinh vừa nghĩ cái gì mà lại thấy anh nở một nụ cười rất bất đắc dĩ.

“Vậy chắc anh phải học dốt lắm.”

Lục Phán Phán hiểu được ý của anh, cô kinh ngạc hỏi: “Thật hả? Anh chơi server nào vậy?”

Vương Lạc Trinh: “Tinh Hà Lạc Nguyệt.”

“Khéo thế.” Lục Phán Phán nói, “Ngày trước em cũng chơi server này đấy.”

Vương Lạc Trinh thoáng ngẩn người, “ID của em là gì?”

Lục Phán Phán bật cười: “Sao vậy? Anh cảm thấy chúng ta từng gặp nhau trong game rồi à?”

Vương Lạc Trinh: “Nói không chừng đấy.”

“Tinh Hà Lạc Nguyệt là server lớn nhất đó, nhiều người chơi như vậy.” Lục Phán Phán thuận tay đặt lại tờ quảng cáo về chỗ cũ, “Mà hơn nữa em lại còn thuộc hàng gà mờ, thôi thôi đừng nhắc làm gì.”

Vừa đúng lúc Hứa Mạn Nghiên gọi cô, Lục Phán Phán vẫy tay chạy đi, “Thôi, em đi trước đây.”

Vương Lạc Trinh nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cô.

“Ai vậy?” Hứa Mạn Nghiên hỏi.

“Đàn anh của Trọng Gia Nguyệt.” Lục Phán Phán nói, “Bác sĩ Trung tâm chấn thương chỉnh hình.”

Về đến nhà, Lục Phán Phán bắt đầu dọn dẹp hành lý.

Cô tính nhẩm thời gian nghỉ lễ, đúng là nghỉ dài thật, mà quần áo trong nhà đều đã khá cũ, thế là cô nhét đầy cả một vali to đùng, chỉ cần là quần áo có thể mang về thì cô đều sẽ mang về.

Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Lục Phán Phán và Hứa Mạn Nghiên cùng tổng vệ sinh căn nhà lần cuối, sau đó đi tắm rồi bò lên giường, thời gian bất giác đã trôi qua được bốn tiếng.

Lục Phán Phán mở điện thoại lên định bụng sẽ xem một bộ phim, nhưng cô lại nhìn thấy mấy tin nhắn liên tiếp nhau.

Trừ tin nhắn bố mẹ hỏi khi nào về nhà, còn lại đều là của Cố Kỳ.

18:40, anh nhắn “Đã hạ cánh.”

19:30, anh nhắn “Đã về đến nhà.”

20:30, anh chỉ nhắn lại một dấu hỏi chấm.

Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ rồi.

Cô còn đang mải suy nghĩ xem mình nên trả lời thế nào thì đối phương đã gọi video đến.

Lục Phán Phán giật mình, phản ứng đầu tiên của cô là ngồi bật dậy soi gương, nhìn lại mặt mũi mình trông có ổn không.

Vẫn ok, lúc tắm xong còn đắp mặt nạ, mái tóc vừa sấy khô được xõa tung rất tự nhiên. 

Cô chỉnh lại cổ áo ngủ rồi mới nhấn vào nút nghe.

Nhưng trên màn hình của đầu bên kia lại hiện ra khuôn mặt của Trình Âm.

“Chị ơi…..” Trình Âm cố gắng hạ nhỏ giọng mình lại, trông cứ hệt như đang mưu đồ việc xấu, “Chị đã ngủ chưa?”

Lục Phán Phán không hiểu gì cả: “Chị chưa, em tìm chị…. có việc gì sao?”

Trình Âm bỗng cười nham nhở, “Em nói chị nghe cái này này, vì hôm nay chị vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh trai em, nên bây giờ anh ấy đang vào vai chàng trai buồn thương trong mấy tấm ảnh đen trắng cùng dòng trạng thái sến sẩm nổi như cồn một thời ấy ạ.”

*Đúng là anh em ruột thừa, lát nữa đọc xuống mí bồ sẽ thấy Cố Kỳ không có giống như miêu tả của Trình Âm đâu. Đây là ảnh minh họa cho trào lưu hồi đó.



Lục Phán Phán: “Hả?”

“Trào lưu hot hit ngày trước ấy, chị hiểu ý em không?” Trình Âm nói, “Thôi để em quay lén cho chị xem vậy.”

Trình Âm cầm điện thoại rón rén đi về phía một căn phòng, camera bị cô bé che lại, Lục Phán Phán không thấy gì cả.

Chàng trai buồn thương trong mấy tấm ảnh đen trắng cùng dòng trạng thái sến sẩm?

Chỉ vì cô chưa kịp trả lời tin nhắn mà…. vào vai theo trào lưu thời xưa cũ luôn rồi á?

Lúc lâu sau, Trình Âm giơ điện thoại lên, quay camera về phía cánh cửa màu trắng.

Giọng của cô bé truyền sang: “Chị ơi chị nhìn nhá, nhưng mà chị đừng cười to quá, anh ấy sẽ nghe thấy đấy.”

Trình Âm đẩy khẽ cửa ra, vệt sáng ấm áp lách qua khe hẹp xuyên qua màn hình.

Thính giác đi chậm hơn thị giác một nhịp, bỗng cô nghe được một khúc dương cầm êm ái.

Khe hẹp từ từ mở rộng ra, cô thấy trên màn hình điện thoại của mình một Cố Kỳ đang ngồi trước cây đàn piano, anh mặc bộ đồ thoải mái nhạt màu, những ngón tay thon dài mảnh khảnh tự do lướt trên những phím đàn đen trắng.

Ánh sáng trong căn phòng nhàn nhạt, và những đường nét trên gương mặt anh cũng thực dịu dàng. 

Dáng người cao lớn trên ghế khẽ khàng chuyển động theo giai điệu, khi khúc nhạc lên đến cao trào, anh lại càng thong dong dạo phím, tiếng dương cầm như suối chảy từ những đầu ngón tay tuôn vang không ngừng.

Khuôn mặt người thiếu niên dịu dàng mà độc nhất, giữa hàng mày còn lưu lại một chút ưu sầu chưa tan, khiến người ta phân biệt không rõ, liệu có phải chỉ ở trong mộng cảnh mới có thể gặp gỡ được hình ảnh này.

Mà có lẽ là mộng thật, bởi Lục Phán Phán bỗng cảm thấy, giữa đêm đông lạnh giá cô lại ngửi thấy hương hoa dành dành.

Hương hoa thuần khiết tượng trưng cho mối tình đầu e ấp đang vờn quanh chóp mũi, len lỏi vào từng tế bào đại não, thấm đẫm vào tận tim can, rồi chầm chậm lan ra khắp cơ thể.

Lục Phán Phán nhìn đến ngây ngẩn.

Nếu như ngay lúc này đây cô đang ở thành phố của anh, cô nghĩ, có lẽ cô sẽ không kìm chế được bản thân mà chạy đến bên cạnh anh, để được tận mắt ngắm nhìn khung cảnh ấy, tận tai nghe hết bản nhạc kia.

Tiếc là Trình Âm lại lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại.

Bên tai Lục Phán Phán chỉ còn lại tiếng dương cầm vang vọng mãi.

“Chị ơi, chị có biết bản nhạc này tên là gì không?”

Lục Phán Phán không trả lời.

“Ballade pour Adeline.” Trình Âm nhẹ nhàng cất giọng, “Thầy dương cầm từng nói, bản nhạc này là tiếng nói cho niềm ái mộ và nỗi chờ mong.”

Lục Phán Phán vô thức hít thật sâu, thanh âm của Trình Âm chợt gần chợt xa.

Cô bé cười khanh khách: “Chị ơi, anh ấy nhớ chị lắm rồi đấy.”