Lục Phán Phán chợt nhớ lại cái ngày cô gặp Cố Kỳ ở quán tôm hùm đất.
Anh xách cổ áo tên đội trưởng Khánh Dương ghì lên vách tường, rồi nhẹ nhàng đe dọa: “Nếu còn tiếp tục làm phiền tôi ăn cơm nữa, tôi sẽ vặn luôn cái đầu này của anh xuống, sau đó dùng toàn lực bật, lên đập cho nó văng đi thật xa đấy, có tin không?”Đã chứng kiến sự việc ấy một lần, Lục Phán Phán sợ lần này anh sẽ tái hiện lại “vụ án” tương tự ngay tại sân đấu này.
“Cố Kỳ!”
Lục Phán Phán đột nhiên đứng bật dậy, hét về phía sân đấu.
Nhà Bóng chuyền tức khắc rơi vào tĩnh lặng.
Cố Kỳ ôm bóng trên tay, nhìn về phía cô.
Cô rất sốt ruột nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể khẽ lắc đầu với anh.
Đám Đan Húc Dương nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Chỉ có mỗi Cố Kỳ hiểu, bàn tay phải của anh nắm chặt, khẽ đập lên lồng ngực trái như đang trả lời cô.
Tuy rằng anh không nói lời nào, nhưng lại khiến Lục Phán Phán yên tâm hơn rất nhiều.
Cô ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, căng thẳng nhìn theo Cố Kỳ.
Cố Kỳ đứng vào vị trí của mình, anh hơi khom lưng hạ thấp trọng tâm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước.
Quách Tề Lôi đứng ở vị trí phát bóng, chú ý đến tay chủ công mới được thay của đội đối thủ.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác khó giải thích, chậm rãi rê bóng trên tay chần chừ mãi không phát.
Đối phương rõ ràng không nói câu nào, nhưng lại khiến cho Quách Tề Lôi có cảm giác, người đó đứng ở đây là để báo thù, hơn nữa khí thế còn vô cùng hung tàn.
Khí chất là một thứ gì đó rất kỳ diệu, đối phương mang đến cảm giác công kích mãnh liệt, lại khiến một kẻ ngang ngược hách dịch đã thành thói như Quách Tề Lôi phải thấp thỏm không yên.
Như thời cấp ba đánh nhau, cho dù đối phương có là kẻ cao to vạm vỡ thế nào hắn ta cũng chẳng sợ, nhưng có đôi ba lúc bắt gặp đôi ba người, chỉ cần một ánh mắt thoáng qua, hắn đã biết đó là một kẻ không nên dây vào.
Quách Tề Lôi có vẻ đã chông chênh, mà hắn cứ lần lữa không phát bóng, mãi cho đến khi đồng đội lên tiếng thúc giục, hắn ta mới chợt bừng tỉnh, đã sắp hết thời gian giữ bóng rồi.
Thế nên hắn hoảng loạn tung bóng lên không trung, bật người đập bóng, trông uy lực vậy mà lại chẳng qua lưới.
Cả hội trường đần mặt nhìn hắn.
Quách Tề Lôi không nói câu nào, đen mặt đi ra đường biên nhặt bóng, lại thấy Cố Kỳ đứng phía đối diện phì cười.
Hình như anh còn vừa nói với đồng đội của mình “Anh ta làm trò hề gì vậy? Có biết phát bóng không? Không biết thì về nhà bắn bi ve đi.”.
Trong lòng Quách Tề Lôi lập tức bùng lửa giận, lúc quay về vị trí hắn còn thẳng tay đẩy đồng đội đang đứng trước mặt mình ra.
Đến lượt Duẫn Hòa phát bóng.
Cố Kỳ ôm bóng đi đến vị trí số một, anh trông cũng rề rà vân vê bóng trên tay.
Quách Tề Lôi đứng ở hàng sau, ánh mắt ghim chết cứng trên người Cố Kỳ.
Hắn nhìn Cố Kỳ tung bóng, bật lên, cánh tay vung giữa không trung, đánh bằng tất cả sức lực.
Quách Tề Lôi nhắm chuẩn vị trí, ngay khoảnh khắc bàn tay Cố Kỳ chạm vào bóng hắn lập tức bổ nhào theo, chuẩn bị đón bóng.
Ai ngờ lực đánh của Cố Kỳ trông có vẻ rất mạnh mà thực ra lại chỉ đủ để bóng đi qua lưới.
Nhưng Quách Tề Lôi lại dùng hết sức mình bổ nhào theo pha bóng đó mất rồi.
Hắn trợn mắt nhìn quả bóng còn cách mình một khoảng cực kỳ xa mà đã bắt đầu rơi xuống, còn hắn, vì lực quán tính quá lớn không thể phanh lại được, thế là hắn ta nhào ra khỏi khu vực thi đấu, lăn một vòng trên mặt đất, rồi dừng lại ngay dưới chân khán đài.
Cả nhà thi đấu tức khắc rộ lên một tràng cười.
Quách Tề Lôi nhanh chóng đứng dậy trở về sàn đấu, lúc này hắn chợt phát hiện ra, cả đội cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt khó nói.
Nếu không phải vì cậu ta lao thả phanh ra ngoài một cách kỳ quặc như vậy thì pha bóng vừa rồi đã chẳng thể nào lại biến thành pha bóng chết được!
Quách Tề Lôi trở về vị trí của mình, hắn nhìn Cố Kỳ, ánh mắt như phóng ra muôn ngàn lưỡi đao, nhưng Cố Kỳ lại chẳng thèm để ý đến hắn, anh ôm bóng trên tay, đi về vị trí phát bóng, còn không quên quay ra cười đùa với đồng đội.
Nhịp thở Quách Tề Lôi càng lúc càng nặng nề, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm bấy giờ đã run lên.
Cố Kỳ lại lần nữa bật lên phát bóng, nhưng lần này anh lười thực hiện động tác giả, vẫn là pha bóng không quá mạnh, đánh bay qua sân bên kia.
Quách Tề Lôi đã khôn hơn, thấy bóng qua lưới, hắn hét lên một tiếng, nhận bóng từ chuyền hai chuyền qua, dùng hết sức đập bóng trở về.
Bóng lao nhanh đi giữa không trung, lực đánh cực kỳ mạnh, bổ thẳng về phía Cố Kỳ.
Trong một hai giây ngắn ngủi ấy, Cố Kỳ đứng nguyên tại vị trí của mình hững hờ nhìn quả bóng, cũng không thèm động lấy một cái.
Khi bóng lao đến, anh khẽ nghiêng người sang một bên, tất cả tròn mắt nhìn bóng đập xuống vùng ngoài biên.
Một giây tĩnh lặng, rồi một tràng cười khác lại rộ lên.
Cố Kỳ quay đầu nhìn Đan Húc Dương, một người không thích đùa cợt như Đan Húc Dương cũng phối hợp xòe tay nhún vai với anh.
Hai bên đánh đi đánh về bao nhiêu lượt, Cố Kỳ quần Quách Tề Lôi như con khỉ bấy nhiêu lượt.
Rõ ràng là một trận đấu quan trọng và cực kỳ nghiêm túc, nhưng bầu không khí lại buồn cười và hài hước đến vô cùng.
Đương nhiên là trừ bên Đại học Khoa học và Công nghệ.
Cơn phẫn nộ của Quách Tề Lôi đã leo lên đến đỉnh điểm, hắn đỏ mặt tía tai, gân xanh trên cổ gồ hết cả lên, đập thình thịch, bất chấp tất cả mà lao đến ẩu đả.
Đánh nhau thôi mà, chuyện đã tới mức này thì còn thằng nào sợ thằng nào. Đám thanh niên của Duẫn Hòa cũng chỉ là những cậu nhóc mới lớn hăng máu, thấy thế thì lập tức xông lên.
Thấy hai đội sắp sửa phát sinh xung đột, khán giả ngồi gần khu vực sân đấu đều ùa ra muốn cản lại.
Lục Phán Phán, Thi Hữu Linh và cả Tiêu Trạch Khải đang què dở cũng hốt hoảng chạy xuống.
Chỉ mỗi Cố Kỳ là thong dong ôm quả bóng đi đến vị trí số một, anh thờ ơ vân vê bóng nhìn đám người kia.
Đúng lúc này, Ngô Lộc đứng ngoài đường biên gầm lên, “LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?!! QUAY VỀ HẾT CHO TÔI!!”
Tất cả đều đứng sững lại, bởi họ không biết ông đang mắng đám muốn lao vào đánh nhau hay là mắng nhóm muốn lao vào ngăn cản đám đánh nhau.
Ngô Lộc lại tiếp tục mắng: “Có đấu nữa không?! Các cậu đang đùa tôi đấy à?! Đây là cuộc thi! Là trận đấu! Các cậu có xem nó là trận đấu không! Đây không phải là những gì các cậu được huấn luyện suốt mấy tháng qua! Thi đấu đàng hoàng cho tôi!”
Huấn luyện viên của đội Đại học Khoa học và Công nghệ cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Ông không biết Ngô Lộc đang dạy dỗ đội Duẫn Hòa hay là đang công khai sỉ nhục đội của ông, nhưng dù sao thì ông cũng phải chạy ra mắng đám học trò của mình một trận.
Vài phút sau, cuộc xung đột giữa hai đội bị cưỡng chế đàn áp.
Đội Duẫn Hòa chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống, mà tâm tình của bên Khoa học và Công nghệ cũng chẳng khá hơn là bao.
Có điều, kẻ khiến đội họ tức giận lại là Quách Tề Lôi.
Bình thường ở trong đội cậu ta ngang ngược hách dịch đã quen, đến lúc đi thi đấu mà vẫn giữ cái thói y như vậy, trên trời dưới đất cứ tự cho mình là to nhất, kết quả còn gặp một người phách lối hơn gấp bội.
Thi đấu đã thua, lại thua luôn cả người thi đấu.
Nếu không phải vì cậu ta, Đại học Khoa học và Công nghệ đã chẳng thua thảm hại đến mức này.
Lục Phán Phán ngồi trên hàng ghế khán đài buồn cười mà không dám cười.
Cô đương nhiên không hi vọng Cố Kỳ sẽ dùng bạo lực trấn áp bạo lực, tẩn cho người ta một trận. Nhưng cô nào phải thánh nhân, chứng kiến đội trưởng của mình bị ăn hiếp, cô cũng rất đau lòng.
Chỉ là cô không ngờ Cố Kỳ sẽ dùng cách này để báo thù cho đồng đội.
——— Làm thế nào để giết người mà không đổ máu? Thì là thế này đó!
Bởi vì trò cười của Quách Tề Lôi mà trong khoảng thời gian tiếp theo của trận đấu, khí thế của đội Đại học Khoa học và Công nghệ cũng suy yếu dần.
Huấn luyện viên của bên đó buông xuôi, trực tiếp đuổi cậu ta ra khỏi sân.
Dù sao thì trận đấu này họ cũng thua chắc rồi, thay vì để Quách Tề Lôi khiến cho đội mình càng thêm mất mặt thì không bằng đổi một người khác lên, thay cậu ta hoàn thành nốt trận đấu.
Lục Phán Phán nhìn Quách Tề Lôi đang tức điên người rời sân, hắn đá bay chiếc ghế, cũng không thèm nhìn huấn luyện viên của mình lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài.
Cô bèn gọi Nhạc Tòng Gia đi theo xem thử.
Dẫu sao mình cũng đang là chủ nhà, cô không muốn để thành viên đội đối thủ chỉ vì nghĩ không thông mà lại gây ra mấy chuyện kinh thiên động địa ngay tại sân nhà mình.
Nhạc Tòng Gia rất nhanh đã trở lại, cậu thì thầm vào tai cô: “Thằng cha lông vàng khè đó đang hút thuốc ở bên ngoài, không có chuyện gì đâu chị.”
Lục Phán Phán gật đầu rồi lại tiếp tục theo dõi trận đấu.
Điểm số nhanh chóng được kéo dãn tới 24:13, Duẫn Hòa đã đạt đến điểm mốc, Thẩm Chu Sơ là người cuối cùng giành được một điểm còn lại, trận đấu kết thúc.
Không giống với mỗi lần kết thúc hiệp đấu trước đó, thành viên hai đội sẽ tiến lên bắt tay nhau, đội Đại học Khoa học và Công nghệ ngượng ngùng đi qua, đội Duẫn Hòa cũng ngượng ngùng tiến đến.
Huấn luyện viên bên kia cũng rất khó xử, đã mất mặt lại còn đấu thua, ông ngại không muốn nán lại lâu. Sau khi hỏi thăm qua loa về tình hình của La Duy, nghe Ngô Lộc đáp mọi thứ vẫn ổn, bọn họ lập tức rời đi như ngựa không dừng vó.
Sau trận đấu, nhà Bóng chuyền yên tĩnh vô cùng.
Ngô Lộc cũng không biết nên tổng kết trận đấu vừa rồi như thế nào, ông nghẹn cả nửa ngày, nói được đúng một câu “Cũng tạm” rồi đi mất.
Bỏ lại Lục Phán Phán, Thi Hữu Linh và cả đội ở lại giữa sân bóng rộng lớn, mọi người cuối cùng cũng kìm hết nổi mà cười ầm lên.
Đúng lúc này La Duy từ phòng y tế trở về, bắt gặp mọi người đang túm tụm cười đùa, anh ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hoắc Đậu bá vai La Duy, nói: “Không có gì, bọn này chỉ đang kháo nhau, sao hôm nay Cố Kỳ lại tận tâm che chở người nhà thế, không nỡ thấy đội trưởng bị người khác ăn hiếp.”
La Duy cảm động nhìn Cố Kỳ, Cố Kỳ lại trầm giọng nghiêm túc nói: “Anh đừng nói điên nói khùng nữa.”
La Duy: “….”
Tóm tắt chung cuộc, không ai ngờ được trận đầu tiên trong giải đấu năm nay của Duẫn Hòa lại thắng, hơn nữa còn là thắng đậm, thắng với tỉ số rất cao.
Mà trận đầu này cũng chẳng có gì đáng để phục bàn*, Lục Phán Phán chỉ nói đơn giản đôi ba câu rồi cho cả đội giải tán về nghỉ ngơi, còn mình thì đi lên phòng làm việc cất laptop.
*Phục bàn (复盘): Là thuật ngữ trong môn cờ (cờ vây; cờ tướng..); sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ; qua đó có cái nhìn sâu sắc hơn về ván đấu; suy nghĩ các nước đi; ưu điểm; nhược điểm; tích lũy kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp phải những nước cờ tương tự. Ở cuộc sống, từ này mang nghĩa là nhìn lại; tổng hợp lại các kinh nghiệm từ quá khứ hoặc đơn thuần chỉ là suy nghĩ về trước đây.
Lúc xuống trở lại, moi người đã ra về gần hết, chỉ còn mỗi Cố Kỳ đang ngồi trên ghế xem điện thoại.
Nắng ban trưa từ ngoài cửa lớn chiếu vào, đổ lên người anh.
Dưới ánh mặt trời, vệt mồ hôi hằn trên cổ vô cùng dễ thấy.
Lúc này Lục Phán Phán mới để ý, mặt của Cố Kỳ đúng là rất trắng, nhưng làn da trên người thì không.
Màu da khỏe khoắn và những đường cong cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, vệt mồ hôi chưa kịp khô, tất cả đều khiến cho người nào đó nhìn đến mặt đỏ tim rung rinh.
Trùng hợp lúc này Cố Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Phán Phán, nội tâm cô bất chợt thảng thốt, cuống cuồng cắm đầu đi thẳng về phía trước, vờ như mình chưa thấy thứ gì.
Cố Kỳ đuổi theo.
“Sao chị chạy nhanh vậy?”
“Ờ?” Lục Phán Phán bỗng nổi lên cảm giác chột dạ khi bị bắt gặp đang làm chuyện xấu, “Thì chị phải đi ăn chứ sao.”
Lục Phán Phán lại bước thêm vài bước, “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Cố Kỳ: “Đợi chị.”
Bước chân của cô nhanh hơn, ngón tay xoắn xuýt giấu sau lưng.
Không đáp lời, không biểu cảm, chỉ cắm đầu đi.
Hai người đi đến con ngách nhỏ bên ngoài nhà Bóng chuyền.
Lục Phán Phán cảm nhận được cơn căng thẳng kỳ lạ của mình, cô bèn lên tiếng tìm chủ đề: “Trận hôm nay cậu thấy thế nào?”
Cố Kỳ: “Chị muốn nghe suy nghĩ thật lòng của tôi sao?”
Lục Phán Phán: “Đương nhiên rồi.”
Cố Kỳ: “Nếu như trước khi vào trận chị không gọi tên tôi, thì tôi không dám bảo đảm mình sẽ không đánh cho tên kia đến mức phải hoài nghi nhân sinh.”
Lục Phán Phán bật cười: “Vậy chứng tỏ cậu vẫn còn rất lý trí.”
Cố Kỳ nhìn lên trời, anh cũng cong môi cười: “Không phải là lúc nào tôi cũng sẽ lý trí.”
Lục Phán Phán nhìn anh, nhưng ngay khi anh quay đầu nhìn lại thì cô lại dời tầm mắt sang nơi khác.
Lục Phán Phán: “Kết quả thi đấu tuy là quan trọng, nhưng phẩm chất của một vận động viên lại càng quan trọng hơn.”
Cố Kỳ: “Ừm.”
Lục Phán Phán: “Tên Quách Tề Lôi kia không có phẩm chất cơ bản nhất, nhưng chúng ta không giống hắn.”
Cố Kỳ: “Ừm.”
Lục Phán Phán: “Thua thì chấp nhận thua, thắng thì phải tôn trọng đối thủ.”
Cố Kỳ: “Ừm.”
Lục Phán Phán: “Nhưng loại người như Quách Tề Lôi cũng cần phải được dạy cho một bài học thích đáng, nếu không cậu ta sẽ thật sự cho rằng, đánh bóng chuyền không khác gì đánh nhau.”
Cố Kỳ: “Ừm.”
Lục Phán Phán: “Nhưng khi đã ở trên sân đấu, cậu cũng phải tự có suy tính của riêng mình, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, không nhất thiết mọi sự đều phải nghe theo chị, vì không phải lần nào chị cũng có thể đưa ra những phán đoán chính xác.”
Cố Kỳ: “Ừm.”
Lục Phán Phán dừng lại một chút, “Rốt cuộc cậu có nghe chị nói không vậy?”
Cố Kỳ khẽ cười: “Đương nhiên là tôi đang nghe.”
Anh đứng lại, cúi đầu nhìn Lục Phán Phán: “Chị nói, phải biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, không nhất thiết mọi sự đều phải nghe theo chị, vì không phải lần nào chị cũng có thể đưa ra những phán đoán chính xác.”
Dường như trong lời có ý, giọng điệu có vẻ không được nghiêm chỉnh.
Khuôn mặt Lục Phán Phán chầm chậm nóng lên, “Chị đang nói với cậu về việc thi đấu.”
Cố Kỳ: “Thì tôi cũng đang nói về thi đấu, không thì chị nghĩ là gì?”
Lục Phán Phán không tiếp lời, bước nhanh về phía trước, Cố Kỳ bật cười theo sau.
“Chị đi đâu vậy?”
Lục Phán Phán: “Ăn trưa.”
Cố Kỳ: “Nhà ăn sao?”
Lục Phán Phán: “Ừm.”
Cố Kỳ: “Đi cùng đi.”
Lục Phán Phán không đáp, bước nhanh hơn.
Cố Kỳ đi theo sau cô, bóng hai người đổ dài trên mặt đất, cách nhau một khoảng nho nhỏ.
Cố Kỳ âm thầm tiến gần đến, khoảnh khắc hai chiếc bóng giao nhau, Lục Phán Phán dường như cảm nhận được gì đó, cô đột ngột quay đầu, Cố Kỳ vẫn theo quán tính bước đi, khoảng cách giữa hai người bị kéo lại rất gần, đến cả hơi thở của đối phương cũng cảm nhận được.
Nóng mùa hạ còn chưa tan hết, trong không khí vẫn còn cái oi ả đan xen.
Cố Kỳ: “Sao vậy?”
Lục Phán Phán lùi về sau một bước, xoay người đi thẳng.
“Không có gì.”
Trông thì có vẻ bình tĩnh không một gợn sóng, ấy vậy mà chiếc túi trên tay cô lại rơi bịch xuống đất.
Chiếc túi này không có khóa kéo, chìa khóa, điện thoại, phấn phủ ở bên trong cứ thế rơi hết ra ngoài, còn có cả chiếc đèn pin màu đen nho nhỏ.
Cả hai đều ngẩn người.
Lục Phán Phán vội vàng nhặt túi lên, cô nhét đại nhét quàng mấy thứ đồ rơi đầy trên mặt đất vào trong, vỗ vỗ phủi phủi mấy cái cho sạch bụi rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Người đằng sau bỗng nhiên vươn tay cầm lấy chiếc túi của cô.
“Trông nặng nhỉ, để tôi xách giúp chị.”
Lục Phán Phán còn chưa hiểu chuyện gì thì chiếc túi đã nằm trong tay Cố Kỳ.
“Không cần đâu.” Cô nói, “Không nặng.”
Cố Kỳ: “Thế sao nó lại rơi?”
Nhịp tim Lục Phán Phán càng lúc càng nhanh, cô với tay giành lại túi.
“Trượt tay.”
“Vậy à…….” Cố Kỳ vẫn theo sau cô, nhưng lại đi rất gần, anh hơi cúi người về phía trước, khom lưng, thì thầm vào tai cô, “Tay tôi không trượt, hay là chị cân nhắc một chút, để tôi làm người xách túi riêng cho chị đi?”
Bước chân Lục Phán Phán cứng đờ, bàn tay nắm chặt quai túi.
Bóng người sau lưng càng lúc càng rõ nét.
“Nói đơn giản hơn chính là, chị cân nhắc một chút, cho tôi làm bạn trai chị nhé?”