*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm ngoái đội bóng chuyền Duẫn Hòa vẫn còn khá dư giả dồi dào, nhưng ngay trong năm có ba người rời đi, năm nay lại tiếp tục rời đi thêm ba người nữa, thế nên bây giờ cả đội chỉ còn mỗi mười người.
Trong đó có hai chủ công, hai người chơi ở vị trí chuyền hai, ba phụ công, một libero và cuối cùng là hai đối chuyền.
Bây giờ có thêm một tay chủ công nữa là Cố Kỳ, tổng cộng có mười một thành viên, nhưng cũng không thể chia đủ hai đội đấu đối kháng được.
Thế là La Duy gọi điện cho ba cậu bạn là tuyển thủ chơi Bóng chuyền chuyên nghiệp còn đang ngủ ngon lành trong ký túc xá đến, đắp vào đội hình.
Ba người đó được đặc cách tuyển dụng vào Duẫn Hòa với tư cách là vận động viên cấp cao, vừa hay được phân về khoa Tài chính, vậy nên lúc nhìn thấy Cố Kỳ trên sân, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.
Bình thường họ rất ít khi đi học các môn chuyên ngành của khoa Tài chính, vậy nên cũng không biết Cố Kỳ biết chơi bóng chuyền.
“Gì đây? Các cậu muốn đấu đối kháng với đàn em của chúng tôi á? Ỷ mạnh hiếp yếu hả?”
“Đúng đấy. Chẳng lẽ các cậu không tìm được ai trong đám chơi bóng chuyền chuyên nghiệp à?”
“Muốn đấu thì cứ đến thẳng kí túc xá mà lựa, còn cả một đám chưa chịu dậy chạy bộ kia kìa, tóm từ Tài chính qua đây thì đấu đá cái gì?”
Duẫn Hòa là một trường đại học tổng hợp, hằng năm đều sẽ tuyển một lượng lớn sinh viên Thể thao.
Tuy thành tích đội Bóng chuyền chuyên nghiệp trường này chỉ ở mức trung bình, nhưng dù sao phía trên cũng có sẵn chỉ tiêu ở đó, không phải lo không tuyển được sinh viên.
Chẳng qua là những năm này họ không chiêu mộ được ai cực kỳ mạnh, mà cho dù có đi chăng nữa thì người được chiêu mộ cũng không muốn gia nhập đội tuyển trường.
Nhưng nếu muốn chia đội đấu đối kháng thì vẫn rất đơn giản, khua tay là được cả bó.
Vậy nên họ mới không ngờ được, đám kia lại tóm ngay đàn em khoa Tài chính của mình để đấu.
Ba người họ khinh thường vô cùng.
“Ỷ lớn hiếp bé!”
“Không biết xấu hổ!”
“Phì!”
La Duy đập bóng về phía ba người.
“Nói nhiều thế! Có đấu không!”
“Đấu thì đấu.”
Ba người đàn anh yêu thương đàn em hùng hổ đi về phía Cố Kỳ, “Bọn tôi với đàn em một nhóm, không thể để các người bắt nạt em trai chúng tôi được.”
“Không, các cậu nhóm tôi.” La Duy cản lại, “Để các cậu cùng nhóm với nó mới là bắt nạt nó đấy.”
Ba người này là sinh viên bóng chuyền chuyên nghiệp là thật, nhưng họ chưa từng tham gia huấn luyện cùng các thành viên trong đội, khả năng phối hợp ăn ý không cao.
“Không cần.” Cố Kỳ vừa khởi động vừa nói, “Cứ để ba anh ấy ở chỗ tôi.”
La Duy: “Không được, đến lúc đó lại bảo tôi ức hiếp người khác.”
Cố Kỳ: “Không cần, để họ qua đây.”
Ba người đang ngủ bị dựng đầu dậy đấu đối kháng cứ như ba quả bóng cao su bị Cố Kỳ và La Duy giành qua giành về.
Ba quả bóng cao su: Chúng tôi cứ thấy có chỗ nào đó sai sai?
Kết quả: Cố Kỳ giành được hai quả bóng, La Duy giành được một quả.
La Duy chia tay chuyền hai tốt nhất của đội là Đan Húc Dương cùng phụ công Tiêu Trạch Khải và libero Hoắc Đậu cho Cố Kỳ, ngoài ra còn có cả tay đối chuyền năm nhất, Đinh Phù Thành.
Hai bên chia người xong xuôi, lần lượt đứng vào vị trí của mình.
Lục Phán Phán quét mắt đánh giá tổng thể đội hình rồi đi về phía ghế trọng tài.
Ghế trọng tài được đặt giữa hai bên lưới, có cầu thang để trèo lên, cao ngang bằng mặt lưới.
Lục Phán Phán đứng trước cầu thang do dự một hồi.
Cô đang mặc chân váy bút chì, không tiện trèo lên cái thang cao như vậy.
La Duy đứng trên sân nghiêng đầu liếc qua, anh sốt ruột lầm bầm, sau đó lại đi ra khỏi sân, tóm đại chiếc áo khoác thể thao không biết là của ai, quăng qua cho cô.
Thấy chiếc áo khoác màu đỏ bay đến, Lục Phán Phán vô thức đưa tay ra bắt lấy, nhưng phải một lúc sau cô mới hiểu ra ý của La Duy.
Cô nói cảm ơn, nhưng anh chẳng thèm đoái hoài mà nhanh chóng quay về lại vị trí của mình.
Chiếc áo khoác vừa rộng vừa dài, Lục Phán Phán buộc nó quanh eo, gấu áo phủ xuống, che đến tận bắp chân.
Cô ngồi lên ghế trọng tài, gật đầu ra hiệu với Ngô Lộc, ông thổi còi, trận đấu bắt đầu.
Đội Cố Kỳ phát bóng, người đứng ở vị trí số một* là quả bóng cao su số một.
*Đứng ở vị trí số một là vị trí giao bóng, các cầu thủ sẽ thay đổi vị trí trên sân theo vòng tròn để lần lượt giao bóng (trừ libero)
Chắc là anh ta còn chưa tỉnh ngủ, cũng chưa được ăn sáng, vậy nên mới quả bóng đầu tiên mà đã phát hỏng, không qua nổi lưới.
Tất cả mọi người nhìn anh ta với vẻ mặt cạn lời, còn anh ta thì gãi đầu cười hề hề, chạy lon ton đi nhặt bóng.
“Không tính, không tính nhé! Do tôi chưa ăn sáng thôi.”
Ba quả bóng cao su bị tóm đến bất chợt, không có quả nào là dùng được.
Ngô Lộc thổi còi phát bóng lần nữa.
Lần này bóng cao su số một không phát lỗi nữa, nhưng cũng chỉ dừng ở tàm tạm, bị bên La Duy nhẹ nhàng đỡ được.
Bóng đánh ngược về, ngay khi bóng từ tay chuyền hai chuyền về vị trí của Cố Kỳ, La Duy đứng bên đối diện bỗng sững lại.
Chuyền hai Đan Húc Dương và phụ công Tiêu Trạch Khải cũng thoáng ngẩn người, nhìn chằm chằm Cố Kỳ.
Đường bóng thẳng của anh phải dùng ba chữ để hình dung: nhanh, chuẩn, ác.
Bóng xuyên thẳng qua hàng cản lưới phía đối diện.
Khoảnh khắc bóng đập xuống đất, La Duy lại sững người lần nữa.
Vài phút sau, đến lượt Cố Kỳ phát bóng.
Lúc anh khom lưng tung bóng lên không trung, La Duy và Tiêu Trạch Khải đánh mắt nhìn nhau, cả hai đều có chung một biểu cảm.
Với tình hình hiện giờ, cả hai đều cảm thấy trận đấu này không nhất thiết phải tiếp tục nữa, bởi họ đã được nhận thức rõ, rằng “người mới” này rốt cuộc có xứng với vị trí chủ công của cả đội hay không.
Nhưng trong một trận thi đấu thể thao, làm gì có chuyện giữa đường nhận thua?
Vậy nên bọn họ nhất định phải đấu hoàn chỉnh trận này.
Hơn một tiếng trôi qua, hai bên hòa 2:2, tiến vào hiệp cuối* phân định thắng thua.
*Mỗi một trận đấu sẽ có 3 hoặc 5 hiệp. Đội nào ghi được 25 điểm trước (cách biệt 2 điểm) thì thắng ở hiệp đó. Trong hiệp cuối cùng thì chỉ cần ghi được 15 điểm với cách biệt 2 điểm thôi.
La Duy đứng trong khu vực giao bóng nhưng chần chừ mãi không phát.
Mặc dù những người giỏi nhất trong đội đều được chia sang cho Cố Kỳ, nhưng trên thực tế Cố Kỳ chưa từng phối hợp với họ. Có rất nhiều hành động anh không thể nào lý giải được, nhất là chuyền hai Tiêu Trạch Khải đã quen phối hợp với La Duy, hoàn toàn không nắm bắt được lối đánh hung bạo của Cố Kỳ, lắm lúc cũng không thể chuyền bóng đến đúng vị trí. Còn hai quả bóng cao su kia thì cứ như đục nước béo cò, chốc chốc lại đánh hỏng vài quả.
Đội bên mình thì toàn là những đồng đội đã phối hợp cùng nhau suốt hai năm trời.
Vậy mà Cố Kỳ vẫn có thể cầm hòa 2:2.
La Duy tưởng tượng, nếu như bản thân anh ở trong tình huống như vậy, e là đã quỳ xuống lạy lục từ sớm rồi.
Hiệp thứ năm.
Điểm số hiện giờ là 14:13, bên La Duy nhỉnh hơn một điểm.
Điều đó cũng có nghĩa, chỉ cần lấy được một điểm nữa là anh sẽ thắng trận này.
Nhưng La Duy tự mình hiểu rõ, ban nãy là do Phương Du Lạc, tay đối chuyền của đội bên kia chuyền bóng hỏng, bây giờ đến lượt Cố Kỳ đổi vị trí xuống hàng sau, chuẩn bị sẵn sàng đón bóng.
La Duy chợt cảm thấy căng thẳng.
Quả nhiên, cú giao bóng bổng của La Duy bị Cố Kỳ nhẹ nhàng đỡ được.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà Bóng chuyền vang lên tiếng chuông báo vào học.
Quả bóng cao su đang đứng sẵn thế thủ, chuẩn bị đón đường chuyền của Cố Kỳ thì bỗng nhiên đứng sững lại, rồi anh ta quay đầu nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, hét toáng lên: “Chết tổ! Vào tiết rồi! Lớp Chủ nghĩa Mao!”
Quả bóng chuyền bay đi xa.
Ngô Lộc không biết pha bóng này nên tính điểm như thế nào bèn nhìn về phía Lục Phán Phán.
Thấy cô gật đầu, ông liền thổi một hồi còi dài.
Điểm thuộc về đội La Duy với điểm số 15:13, trận đấu kết thúc.
Ba quả bóng cao su, tôi chạy anh cũng chạy, lao hết tốc lực đến khu giảng đường, để lại một đám người cạn lời trên sân đấu.
Thi Hữu Linh bê một thùng nước vào, Cố Kỳ xoay người đi uống nước, mồ hôi xuôi theo cằm chảy đến tận xương quai xanh.
Lục Phán Phán leo xuống khỏi ghế trọng tài, thấy chai nước trong tay anh đã sắp hết nên lấy thêm một chai mới cho anh.
Hai người đứng một góc, không ai nói gì, chỉ nghe được tiếng Cố Kỳ uống từng ngụm nước lớn.
Bỗng, La Duy đi về phía bọn họ.
Lục Phán Phán vô thức bước lên chắn trước mặt Cố Kỳ.
Cô vốn đã không còn nhỏ bé gì nữa, khoảng thời gian đầu làm việc trong môi trường mới dẫu có không được chào đón tiếp nhận cũng chẳng sao, cô không so đo tính toán chuyện đó.
Nhưng ngay khoảnh khắc biết Cố Kỳ vì muốn cô được nhận một lời xin lỗi đàng hoàng mà không ngần ngại đấu đối kháng với họ, nội tâm cô đã lặng lẽ cảm động.
La Duy hé miệng, nói được đúng một chữ “Tôi” rồi im luôn.
Lục Phán Phán nhìn anh, vô cùng tò mò không biết anh định sẽ làm gì.
Chẳng lẽ lại kiên quyết phản đối không cho Cố Kỳ gia nhập đội bóng thật sao?
Ánh mắt La Duy lướt đến người phía sau lưng cô, tuy không được thân thiện cho lắm, nhưng cũng đã vơi bớt vẻ chống đối bài xích ban đầu.
Mãi sau, anh mới nói được một câu.
“Em xin lỗi.”
Lục Phán Phán: “???“
Tiêu Trạch Khải cũng đi đến.
Anh chàng đứng trước mặt cô nhưng lại không dám nhìn cô, quả quyết nói một câu “Em cũng xin lỗi.”
Lục Phán Phán: “……”
Cô cởi chiếc áo khoác buộc quanh eo ra, đưa cho La Duy.
La Duy nhận lại, hai tay chắp sau lưng, cứng cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những thành viên khác cũng bước đến, nhưng lại chỉ đứng sau lưng La Duy và Tiêu Trạch Khải.
Ánh mắt Lục Phán Phán lướt qua họ một lượt rồi lên tiếng: “Tôi biết các cậu không thích đội Khánh Dương, vậy nên cũng sẽ không thích người từng làm việc cho Khánh Dương như tôi. Nhưng nơi làm việc không phải là sân đấu, tôi đã đến với Duẫn Hòa, cũng đồng nghĩa với việc, từ giờ trở đi tôi chỉ là quản lý của Duẫn Hòa, và mục tiêu công tác của tôi cũng chỉ có một, đó là cùng huấn luyện viên Ngô giúp cho đội bóng chuyền nam Duẫn Hòa trở nên hùng mạnh hơn, rực rỡ hơn.”
Cô nhìn La Duy: “Số 3 La Duy, chủ công kiêm đội trưởng, số 6 chuyền hai Đan Húc Dương, số 1 phụ công Tiêu Trạch Khải, số 2 phụ công Thẩm Chu Sơ, số 8 libero Hoắc Đậu, số 11 đối chuyền Phương Du.”
Cô gọi chính xác từng cái tên, từng số áo và vị trí của mỗi thành viên, sau đó ánh mắt nhìn xuyên về phía sau.
“Số 4 chủ công An Phi Thuận, số 5 chuyền hai Mạnh Trình, số 10 đối chuyền Đinh Phù Thành, và cả thành viên xin nghỉ ốm hôm nay, số 9 phụ công Cao Thừa Trị.”
“Trong quá khứ tôi từng là đối thủ của mọi người, nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ là đồng đội sát cánh cùng mọi người.”
Lục Phán Phán chìa tay về phía La Duy: “Hợp tác vui vẻ.”
Một lúc sau anh mới vươn tay, chạm lướt qua tay cô một cái.
Lục Phán Phán cũng không để bụng, cô quay người nói với Ngô Lộc: “Chúng ta tiếp tục huấn luyện chứ ạ?”
Ngô Lộc đứng một bên theo dõi đến ngẩn người, nghe thấy Lục Phán Phán gọi mình ông mới vội vội vàng vàng tuýt còi.
“Chia thành mỗi nhóm từ ba đến năm người, thực hiện động tác nâng cao đùi!”
Mới sáng sớm đã đấu một trận, Ngô Lộc định sáng nay cho bọn họ tập nhẹ nhàng hơn một chút.
Ông rất quan tâm đến thành viên mới, tự mình dẫn Cố Kỳ đến giữa sân bóng, sau đó quay đầu gào lên với toàn đội: “TẬP TRUNG!!! TẬP TRUNG!!”
La Duy đi trước, lúc đứng trước mặt Cố Kỳ, anh đưa tay ra, bàn tay đã nắm lại thành nắm đấm.
“Chào mừng cậu.”
Cố Kỳ cũng đưa tay ra, cụng tay với anh.
Tiêu Trạch Khải đứng sau La Duy, anh chàng rất giỏi trong khoản bộc lộ cảm xúc, anh cười hề hề bước tới, cụng tay với Cố Kỳ.
“Dữ dội đấy người anh em, trông chẳng giống sinh viên Văn hóa tẹo nào.”
Tiếp theo sau đó là Đan Húc Dương, Thẩm Chu Sơ, Hoắc Đậu,….
Mỗi người đều đi đến trước mặt Cố Kỳ cụng tay với anh.
Ngô Lộc quay đầu cười tít mắt với Lục Phán Phán, ý ông là “Em xem thầy cũng giúp được đám nhóc này đó chứ.”
Lục Phán Phán xua tay, cầm nhật ký ghi chép của mình qua đó.
Ngô Lộc nhìn toàn đội, thổi từng hồi còi khác nhau, mọi người dựa theo hiệu lệnh mà khởi động nâng cao đùi.
Hết hai vòng, Ngô Lộc ra hiệu lệnh đá cao gót ra sau.
Lục Phán Phán đứng quan sát được một lúc bỗng lên tiếng: “Mọi người hô to số lần lên đi.”
Toàn đội đồng loạt quay sang nhìn cô.
Lục Phán Phán lại nói: “Hô to lên không thoải mái hơn sao? Nghe sẽ có không khí hơn, có tinh thần hơn, cũng có thể luyện tập cho việc ra hiệu với đồng đội trong các trận đấu.”
Mọi người quay sang nhìn nhau, có vẻ là không muốn hô cho lắm.
Trông hơi ngu.
Ngay lúc chẳng có ai nghe lời Lục Phán Phán, bỗng có một người hô to số lần nâng chân lên.
Cô quay đầu nhìn, là Cố Kỳ.
Anh vừa thực hiện đá cao gót vừa phối hợp với tiếng còi của Ngô Lộc hô số.
Tiếng hô khỏe khoắn âm vang, nhưng anh lại không nhìn cô mà cứ làm bộ làm tịch “Tôi hô lên là vì tôi muốn thoải mái chứ không phải là vì chị”.
Dần dần, cũng có người hô cùng.
Khi cả mười cậu thanh niên hô to giữa sân bóng, cảnh tượng trông khí thế vô cùng, có thêm tác dụng cổ động, càng tập càng hăng.
Giữa trưa.
Buổi huấn luyện kết thúc, mọi người giải tán tại chỗ.
La Duy vừa lau mồ hôi vừa hỏi Cố Kỳ có muốn đến nhà ăn ăn cơm cùng bọn họ không.
Cố Kỳ nghĩ một hồi rồi từ chối: “Thôi ạ.”
La Duy khó hiểu, hỏi: “Tại sao? Uầy, đừng nhỏ mọn thế mà, ăn cùng bọn anh một bữa có sao đâu?”
Cố Kỳ: “Em quen ăn cơm một mình rồi.”
La Duy cũng cảm thấy Cố Kỳ không phải là kiểu người làm giá, mà có khi là cậu có thói quen đấy thật. Vậy nên anh không kì kèo thêm nữa, dẫn cả Thi Hữu Linh và những người khác cùng đi ăn trưa.
Trưa nào Ngô Lộc cũng phải về nhà ăn cơm, còn Lục Phán Phán thì thu dọn đồ đạc rồi một mình rời khỏi nhà Bóng chuyền.
Buổi chiều vẫn còn tiếp tục huấn luyện, cô định sẽ đến nhà ăn của trường giải quyết bữa trưa, sau đó ghé vào văn phòng nghỉ ngơi một lát.
Đám đội viên hùng hổ đi về phía nhà ăn, Lục Phán Phán theo sau họ, thấy Cố Kỳ bị rơi lại một mình.
Lúc anh đi đường, tấm lưng thẳng tắp, nhưng đầu sẽ hơi cúi xuống.
Mặt trời ban trưa đã lên cao chót vót, khí lạnh của buổi sớm đã bốc hơi từ lâu, không khí cũng vì thế mà càng thêm nóng nực.
Áo thể thao của Cố Kỳ đã mướt mồ hôi, nó ướt đến mức phần lưng có cả một mảng lệch bị tông so với những phần khác, thế nên anh mới muốn mặc áo khoác vào.
Vừa mặc được một nửa, Cố Kỳ bỗng dưng sững lại, đưa áo lên mũi ngửi.
Chiếc áo thoang thoảng mùi nước hoa hương quýt chín.
Trong vô thức, anh dường như đã quen thuộc với mùi hương này, thậm chí còn có thể dựa hương đoán người.
Hôm nay lúc vào sân bóng, anh thuận tay vắt áo lên lưng ghế, sau đó La Duy cũng chẳng nói chẳng rằng mà ném áo của anh cho Lục Phán Phán.
Cứ thế, Cố Kỳ nhìn chiếc áo của mình bị cô cột ngang eo trong vòng một tiếng đồng hồ.
Chín bỏ làm mười, thôi thì cũng xem như là cô mặc áo của anh trong vòng một tiếng đồng hồ đi ha.
Cố Kỳ lại cởi áo ra.
Không có ý gì đâu, chỉ là cả người toàn mồ hôi, không xứng với hương nước hoa còn lưu lại.
Cầm áo trên tay đi được mấy bước, anh lại giật mình cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đây là áo của mình, mình muốn mặc thì mặc, có làm sao?
Thế là anh giũ nhẹ áo, định khoác vào, bỗng có người tiến đến vỗ vai anh.
Cố Kỳ quay đầu, nhìn Lục Phán Phán đang xòe tay về phía mình.
“Hôm nay mượn áo của cậu, cậu để tôi cầm về giặt sạch rồi trả lại cho.”
Lục Phán Phán đi phía sau, thấy Cố Kỳ cứ đang định mặc vào rồi lại thôi, cô chợt nghĩ ngay đến lời anh từng nói, anh không thích có tiếp xúc thân thể với người khác.
Nếu thế thì… chắc chắn là anh rất ghét phải mặc chung đồ với người khác!
Nếu thế thì…. cô có lỗi quá!!!
Cố Kỳ nhìn Lục Phán Phán, cứ chần chừ mãi không chịu đưa áo cho cô.
Không phải tôi nghĩ nhiều gì đâu, nhưng mà giặt á?
Sao chưa gì mà đã đòi giặt đồ cho người ta thế này?
Anh cũng chưa từng nghe Hoắc Tu Viễn nói đến việc Lục Phán Phán chủ động giặt áo cho cậu ta mà?
Không đúng.
Cố Kỳ cho rằng mọi sự không thể đơn giản như anh đang nghĩ được.
Trầm mặc một lúc lâu, anh bỗng hỏi: “Chị sẽ trả lại áo cho tôi…. chứ?”
Tác giả:
Cửa chống trộm: Hả? Bộ áo này của cậu là hàng Hermes hả?