Thành phố Tô Hoài thời tiết luôn ẩm ướt, mà ngay cả mùa hè cũng như vậy, oi bức ẩm ướt, bao lấy người là tầng tầng mồ hôi. Triệu Thuyền mặc chiếc áo trắng, một cái quần đen, lề mề chậm chạp kéo chân bước, trong tay còn cầm một túi, bên trong là lon bia đi về nhà. Hắn ở một thành phố lớn, trong một khu nhà giàu, coi như là khu nhà cao cấp, hắn ở được trong khu này là nhờ một phú bà bao dưỡng, rồi được đưa đến đây, phú bà kia là người có tiền, nhà ở xe đưa không keo kiệt, đến sau này tuy có cùng hắn xích mích nhưng cũng không đuổi hắn đi.
Xe sang trọng phần lớn là ở trong gara, đến khi nào Triệu Thuyền đi khách mới có thể đem ra, nhưng cũng không thể lấy những chiếc xe quá đắt tiền, dù sao... những bà chủ kia có đi tìm nam nhân cũng phải từ trên xuống dưới lộ rõ khí chất hơn người. Triệu Thuyền trước kia làm việc cho họ, khi người sau vừa đến hắn đã lôi thôi thấy rõ, ăn mặc tuỳ tiện, chân đi kéo lê, hắn chậm rãi hướng tới đường cái của khu nhà giàu này, ngồi lại ở góc đường. Lúc này trời nắng đến lợi hại, hắn nheo mắt xê dịch lại gần bóng cây gần đấy, mở ra một lon bia cũng lấy ra bao thức ăn cho mèo.
“ Chậc Chậc...”. Triệu Thuyền ngồi xổm xuống, trong tay là một ít thức ăn mèo, chỉ chốc lát, một con mèo lưng trắng chân viền đen đi ra, mèo lớn cẩn thận nhìn xung quanh, rồi nhìn tới Triệu Thuyền, meow một tiếng rồi chạy lại, thân mật cọ chân hắn sau đó lại dùng dầu cọ cọ bàn tay, Triệu Thuyền mở bàn tay ra, ra hiệu cho mèo lớn ăn đi, mèo lớn mới bắt đầu ăn.