Bất Cử Đích Nam Nhân

Chương 4




Mấy ngày gần đấy, Cố Hạng Thành luôn đòi Triệu Thuyền dẫn đi hắn chơi, vì mấy hôm nay thời tiết đẹp hơn nhiều rồi, mặt trời lui về phía sau, bên ngoài được mưa gọt rửa, thế giới trở nên đặc biệt sạch sẽ, trên mặt cánh hoa hẵng còn vương giọt nước óng ánh. Cố Hạng Thành ngồi bên bệ bên cạnh cửa sổ, nhìn bồn hoa sen đá.

Mèo lớn nằm dưới chân hắn, chân trước cuộn lại, thỉnh thoảng meow vài tiếng, Cố Hạng Thành lườm mèo lớn, cầm bồn đóa hoa sen bằng đá lên, đặt ở chỗ thoáng mát, “ Đây là của tôi.”

Triệu Thuyền lấy cây bút điện trên đùi xuống, yên lặng nhìn hành động ngây thơ của hắn, đi đến vuốt lông mèo lớn an ủi, cậu còn chưa cho đặt tên cho mèo lớn, đặt tên, thực ra, Triệu Thuyền cảm thấy việc đặt tên rất phiền phức, hắn vì không muốn gọi thẳng tên Cố Hạng Thành, nên mới thuận miệng gọi hắn “ Thành Thành”, nhìn khuôn mặt xù lông của mèo lớn, mắt căng tròn chuyên chú nhìn mình, chẳng biết vì sao, Triệu Thuyền muốn cho nó cái tên.

Hắn nghĩ ngợi một lúc, nhẹ nhàng gọi “ Sữa Hoàng”, mèo lớn không hiểu ý của hắn, cái đuôi dài lắc lắc trên mặt đất, Triệu Thuyền dừng một lát, nói lại lần nữa.

Mèo lớn “ Meow” một tiếng, tiến lại cọ người vào cậu.

Triệu Thuyền cười ôm Sữa Hoàng lên, khẽ nhẹ vuốt vuốt lưng hắn, Sữa Hoàng thoải mái ở trong lồng ngực hắn, duỗi dài người ra ra dạng lười nhác, làm biếng kêu vài tiếng.

Lúc này, Triệu Thuyền thân mật cùng mèo lớn cũng không làm Cố Hạng Thành ghen tức, Triệu Thuyền nhìn ra cửa sổ, dường như, Cố Hạng Thành rất thích cây thực vật nhiều thịt kia, luôn chăm chú nhìn chậu cây.

Vì Cố Hạng Thành muốn đi ra ngòai, chạng vạng tối, Triệu Thuyền đưa hắn đi dạo ở vườn hoa.

Vốn Triệu Thuyền không muốn đi, tuy mấy ngày nay nói cậu nghỉ ngơi, thực ra cậu hằng ngày thức đêm chạy bản thảo, giờ hai mí mắt dưới của cậu đã nổi lên hai mảng màu xanh.

Nhưng khi Cố Hạng Thành lôi lôi kéo kéo góc áo cậu, vẻ mặt lại vẻ đáng thương khiến Triệu Thuyền không nỡ không đồng ý.

Triệu Thuyền thực sự dung túng Cố Hạng Thành, vì ... cậu đã gặp Cố Hạng Thành kiêu ngạo, cao ngạo chưa tùng cùng người khác phí hơn một lời, hắn đã sống tự cao tự đại như vậy, nay lại bị mất trí nhớ, biến thành như này, ngay cả việc muốn ra ngoài đi chơi cũng lôi kéo quần áo mình, không khác một đứa bé là bao.

Bộ dạng ngu ngốc ngơ ngác như này, không thích hợp với Cố Hạng Thành.

Truyền Thuyền dẫn Cố Hạng Thành đi men theo phần nhô lên ở giữa đường, giữa đường được trồng hàng cây, phân chia giao thông thành hai luồng ngược chiều. Cả hai đi dạo một vòng, trời chưa chuyển màu đã chuẩn bị đi về, Cố Hạng Thành như nhìn thấy cậu mệt mỏi, không nói gì, ngoan ngoãn nắm tay cậu, cùng cậu về nhà.

Đi qua đến chỗ vườn hoa nhỏ , bọn hắn bị tiếng xột xoạt trong bụi cây dọa sợ, Cố Hạng Thành buông tay Triệu Thuyền ra, cong lưng lại như con mèo hiếu kì rón rén tiến đến gần, Triệu Thyền gọi tên hắn, hắn cũng không nghe.

Cố Hạng Thành nheo mắt lại, nhìn về phía bóng đen trong bụi cỏ không ngừng đung đưa.

Góc đường đèn mờ nhạt, nên cặp kia mới có thể bình thản lộ đùi trắng sáng, Cố Hạng Thành còn muôn đến gần hơn chút nữa, thì tay đã bị túm lấy, người bị Triệu Thuyền kéo chạy đi.

“ Lần sau, những việc như này không thể xem.” Về đến nhà, Triệu Thuyện không kịp thở trách cứ Cố Hạng Thành.

“ Vì sao?”

“ Đấy là riêng tư, hơn nữa loại chuyện này không tốt.” Triệu Thuyền nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên tia chán ghét.

Cố Hạng Thành chậm rãi gật đầu, nhưng tiếp đến lại hỏi: “ Như vậy... Loại chuyện này anh đã làm sao? Có thoải mái không>”

Triệu Thuyền đông cứng, trả lời: “ Tôi không biết.”

“Ah” Cố Hạng Thành có chút thất vọng, Triệu Thuyền nhìn hắn một cái, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng đi tắm trước.

Tắm rửa xong, Triệu Thuyền mặc chiếc áo ngắn tay, rộng thùng thình, đeo kính lên, bật máy tính, lại gõ thêm ít chữ.

Khi hắn đem chuyện cũ viết lại lần nữa, rất nhiều độc giả quay lại đọc, mọi người đối với kết cục chuyện cũ kia đều không thỏa mãn, thấy Triệu Thuyền có thể thay đổi lại kết cục thì cảm thấy rất cao hứng.

Mỗi lần Triệu Thuyền đưa lên chương mới, phía dưới là cả dải bình luận lớn, Triệu Thuyền đọc bình luận, nói chung đều là “ Đại nhân cố gắng lên”..., Triệu Thuyền không có đáp lại, thế nhưng trong lòng ẩn ẩn cảm thấy ấm áp

Đợi đến lúc Cố Hạng Thành đi tắm, Triệu Thuyền đã đóng máy tính, chuẩn bị để đi ngủ. Cậu mấy hôm nay đều thức đêm, thân thể có chút ăn không tiêu, Triệu Thuyền xoa xoa mắt, hôm nay đi ngủ sớm một chút.

Một lát sau, Cố Hạng Thành từ phòng tắm đi ra, hắn sờ lên giường của Triệu Thuyền, ở cổ cậu hít hà mùi hương y như mùi sữa tắm, Cố Hạng Thành cảm thấy vô cùng hài lòng, trong cổ ‘ ọt ọt’ một tiếng, con mắt lóe lóe, lúc này, hắn lại thâm sâu hít hà một hơn, chậm rãi từ trên người Triệu Thuyền bò xuống nằm bên cạnh.

Ước chừng ngủ thẳng tới nửa đêm, Triệu Thuyền cảm giác mình bị đè xuống, còn chưa kịp phản ứng, hô hấp nóng rực phả thẳng vào cổ hắn.

Triệu Thuyền nhanh chóng mở mắt ra, trước mắt là mặt của Cố Hạng Thành, sắc mặt biến hồng, trán ướt đẫm mồ hôi, Triệu Thuyền dùng sức đẩy hắn ra, hắn lại không chút sứt mẻ.

Đột nhiên, Cố Hạng Thành gầm nhẹ một tiếng, con mắt đỏ bừng, giọng khàn đặc nói: “ Tôi khó chịu.”

Triệu Thuyền kinh hoàng nói: “ Thành Thành, anh đứng lên, tôi đưa anh đi bệnh viện.”

“ Không đi bệnh viện, tôi cần anh”

Cố Hạng Thành lắc đầu, đột nhiên Triệu Thuyền cảm thấy chính lỗ nhỏ của mình có vật vừa to vừa dài đang di chuyển, Triệu Thuyền bị dọa đến không dám thở, Cố Hạng Thành lại thô lỗ mở lỗ nhỏ ra, cứ một tấc một tấc như thế tiến vào.

Triệu Thuyền kêu đau, cắn thật chặt răng hàm, đau nhức đến không có cách nào để nói.

Cố Hạng Thành chen vào bên trong như đã chảy máu, mà hắn dường như không có ý dừng, một chút lại một chút co rút, máu từng đợt từng đợt ồ ra, sắc mặt Triệu Thuyền giờ đây cắt không một giọt máu.

Mà theo đúng lúc đó, mắt Cố Hạng Thành từ màu hồng biến thành màu đỏ tươi, theo cổ họng phát ra tiếng gầm. Ánh mắt Triệu Thuyền trở nên kinh hãi, lông của Cố Hạng Thành bắt đầu dài ra, tứ chi rơi xuống đất, ngón tay thon dài rút ngắn lại, bàn tay mọc ra những móng vuốt sói sắc nhọn, mà vật đang chôn sâu trong người Triệu Thuyền bất ngờ trở nên to lớn, bên ngoài dựng lên những gai lớn, đâm thẳng vào thành ruột bên trong.

Triệu Thuyền hét lớn thảm thương, thân sói Cố Hạng Thành liều lĩnh xông tới, mà gai mọc bên ngoài ép Triệu Thuyền không thể trốn thoát, khuôn mặt nam nhân trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, hình xăm diễm lệ sau lưng cũng mất đi vẻ lộng lẫy, ảm đạm hứng nhận tất cả.

Sói tru lên một hơi, thân kịch liệt co rút, một chân khoác lên vai Triệu Thuyền, không khống chế được co rút lại móng vuốt, ở bả vai của Triệu Thuyển gây ra vết nứt toạc đỏ thẫm.

Thân thể Triệu Thuyền run rẩy dữ dội, đưa mắt nhìn theo từng giọt máu chảy, phía sau chính là một đầu sói.

Đem tất cả sự trống trải vứt ra phía sau, cả thế giới này tựa hồ im lặng đến đáng sợ.

Chân con sói kia buông khỏi vai Triệu Thuyền, hắn như không có thây sai, cặp mắt ngọc như Ngọc Phi Thúy không nháy mắt lấy một cái, nhìn chằm chằm vào Triệu Thuyền.

Giờ, Triệu Thuyên nằm trên giường thở gấp, âm thanh yếu ớt giống như tiếng mèo nhỏ bị bóp nghẹn yết hầu, đột nhiên cậu cong eo lên, ‘ Ọe’ một cái.

Từ trong miệng, cậu nhổ ra cái răng ướt máu, bị vì hắn chuyển thể mà cắn đứt.

Con sói kia lại càng hoảng sợ, từ trong miệng phát ra âm thanh gào rú, mắt nhìn Triệu Thuyền như sắp chết đi, sau liền mở cửa sổ nhảy xuống.

Trời ban đêm càng thuận lợi cho hắn chạy trốn, hắn rời đi, chốc lát đã chẳng còn bóng dáng.

Triệu Thuyền nằm trên giường thở dốc, Sữa Hoàng im hơi lặng tiếng tiến đến gần cậu, nó ngồi gần cậu, meow vài tiếng, thấy Triệu Thuyền không để ý mình, nó ủy khuất kêu thêm mấy tiếng rồi bỏ đi.

Mà Triệu Thuyền, giống nhu người chết, máu tươi lẳng lặng chảy xuôi theo dòng.

Cậu vẫn không nhúc nhích, vẫn chưa hết sợ hãi, nỗi sợ đánh bật cả cái đau của thương tích, cậu ở trong nơi lờ mờ tối, yên lặng run run rẩy rẩy, sau vẫn là tự mình chống cự bò dậy, có thể cậu quá yếu ớt rồi, vừa đứng lên đã ngã xuống, cằm bị đập mạnh xuống sàn, tiếng đập lớn, Triệu Thuyền phát ra tiếng rên rỉ.

Triệu Thuyền cong người lên, tay cậu che cằm cũng không có tý lực, hiện tại, toàn thân từ trên xuống dưới, cái còn nguyên vẹn nhất có lẽ chắc là tuyến lệ.

Nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, trong cổ họng là tiếng thở dốc đền khàn giọng, qua nhiều năm như vậy, Triệu Thuyền chưa từng khóc.

Bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, ở hầm cầu bị kẻ lang thang khác ăn hiếp, bị Ngưu Lang điếm bán mình đi... Cậu không hề khóc, hoàn toàn không khóc, mà giờ khắc này, cậu lại khóc khàn giọng.