Bất Cử Đích Nam Nhân

Chương 5




Ngày hôm sau, thời tiết lại chuyển màu âm u, cửa sổ lớn mở rộng, bệ cửa trống rỗng, vắng vẻ, ngoài phòng trăng vẫn lờ mờ sáng, cùng với tiếng mưa khẽ rơi tí tách, Tô Hoài vào mùa này giống như sống trong biển nước, trời mưa không ngừng, ... làm những con người đã cô đơn càng cảm thấy trên đời này giống như chỉ còn lại mình ta.

Triệu Thuyền nằm co ro trên sàn nhà lạnh buốt, đêm qua, cậu khóc thảm thiết đến hôn mê đi, mãi ngày hôm sau tỉnh lại mới nhận ra đầu đau như muốn nổ, vết thương phía sau như càng nặng hơn, dù vết máu giờ đã ngừng chảy, nhưng khi Triệu Thuyền hơi nhúc nhích, vết thương truyền đến cảm giác đau đớn thấu tâm can.

Cậu dựa trên sàn nhà, dùng chút sức lưc còn lại, mất một lúc mới có thể đứng lên, sắc mặt tiều tụy trắng bệch, hai mắt sưng vù, bên khoe miệng còn lưu vết máu.

Cậu vừa bước một bước, lòng bàn chẫn đã đau nhói. Cậu hít ngược một hơi, loạng choạng giơ chân lên, thấy mình dẫm vào chiếc răng bị cắn đứt đêm qua.

Triệu Thuyền ngực phập phồng lấy, cậu nhớ tới quái vật trên người mình đêm qua, cậu không hiểu, vì sao Cố Hạng Thanh lại biến thành sói. Từ tiểu học đến trung học, cậu luôn quan tâm ,để ý tới Cố Hạng Thành.

Theo lời bạn học cùng biết được gia cảnh gia đình hắn, cha hắn lại là tư lệnh danh tiếng lừng lẫy, trong lòng càng thêm kinh hãi kính sợ. Cậu không dám lại gần hắn, từ xa vụng trộm ngắm là được rồi, không nghĩ tới trước đây Cố Hạng Thành có nói chuyện với mình. Lên cấp hai, Cố Hạng Thành phát hiện ra thằng nhỏ tiểu lùn này thường xuyên nhìn lén mình, hắn lúc đấy cảm thấy cũng thú vị, mặc kệ Triệu Thuyền làm tiểu tùy tùng của mình.

Cố Hạng Thành gần như chiếm hết toàn bộ thời gian thời niên thiếu của cậu, Triệu Thuyền từ từ nhắm hai mắt, từng biểu lộ của hắn cậu đều có thể phân biệt ra được, từng cử động, hắn hé miệng lúc hắn không vui, lông màu chau lên chính là hiếu kì, mà ngay cả Cố Hạng Thành nháy mắt vài cái, Triệu Thuyền cũng có thể hiểu đây là ý gì.

Nhưng giờ đây, Triệu Thuyền lúng túng rồi.

Hắn ngơ ngác đứng một chỗ, nhìn cái răng nhuốm đẫm máu, đột nhiên hiểu ra, Cố Hạng Thành không còn phải người chiếm tòan bộ thời gian lúc niên thiếu của cậu nữa.

Cả hai bọn họ đều thay đổi rồi.

Chính cậu từng là học sinh cấp 3 bình thường, giờ thành một người dựa vào chính mình làm kĩ nam, mà Cố Hạng Thành trong những năm này, cũng phải thay đổi.

Mà có thể, Cố Hạng Thành có những chuyển biến rất lớn.

Triệu Thuyền nhớ tới con sói hôm qua, run rẩy một cái.

...

Vết thương ở sau lưng sưng vô cùng lợi hại, còn mang theo mấy vụn nhỏ hồng hồng, miệng vết thương như vậy, cậu không dám đến bệnh viện khám, chỉ tự mình mặc quần rộng thùng thình, quần áo sạch sẽ, đeo khẩu trang, đi mua thuốc.

Hắn miễn cương chịu đựng, mưa rầm rầm rơi xuống, Triệu Thuyền lúc này lộ ra vẻ đơn bạc dị thường. Tầm khoảng gần mười phút, miệng vết thương cũng dần nứt ra, bén nhọn đau đớn kích thích thẳng đến não cậu, Triệu Thuyền cắn môi dưới, nhẫn nhịn đi nhanh hơn.

Cuối cùng cũng đến hiệu thuốc, Triệu Thuyền để ô ở ngoài giỏ hàng của hiệu thuốc, lúc này bên trong hiệu thuốc không có người nào, chỉ có một y tá nam đứng bán, Triệu Thuyền lại gần anh ta.

Cậu hỏi “ Có thuốc chữa vết thương bị nứt ra không?”

“ Ở đâu nứt ra?” Nam y tá không chút suy nghĩ, liền hỏi.

Triệu Thuyền lắp ba lắp bắp không nói nên lời, dù cậu có đeo khẩu trang nhưng cũng không che giấu được vẻ tiều tụy suy yếu, nam y tá quét mắt nhìn cậu, trong mắt hiện lên như hiểu rõ, từ trong tủ thuốc lấy ra một cái hộp thuốc còn có cái cài.

“ Người cậu có chút nóng, hộp thuốc này có thể giảm nhiệt, còn nữa cái này... Cậu về rửa sạch một chút, sau đem cái này nhét vào...” Triệu Thuyền không đợi anh ta noi xong, nhận thuốc, trả tiền rồi vội vã rời đi, chỉ là tư thế đi trên đường có chút uốn éo.

Cậu về đến nhà, vứt ngay phần thuốc có thể giảm nhiệt, sau đó cầm phần còn lại vào nhà tắm.

Triệu Thuyền mở hộp thuốc, lấy thuốc bên trong ra, đeo bao ngón tay rồi dùng nước thuốc trong hộp rửa vết thương, vết thương chạm nước có chút đau đớn, Triệu Thuyền nhíu mày nhưng vẫn nhẫn nại, cậu cầm cái chốt, nhẹ nhàng đặt vào cửa động đã ướt, cái kia kỳ lưỡng đi vào, sau đó, tất cả đều an lành năm gọn bên trong.

Cảm giác mát lạnh thoải mái lập tức tiêu trừ cảm giác sưng đau đớn, Triệu Thuyền thở nhẹ ra.

Mà khi tâm trạng bị kéo căng được thả xuống thì giờ chỉ còn trống rỗng mờ mịt.

Lúc này cánh cửa đóng chặt khẽ lung, Sữa Hoàng đói bụng rồi. Sữa Hoàng ở ngoài cửa meow vài tiếng, cái đuổi thỉnh thoảng vung trên mặt đất, nó nghe thấy âm thanh bên trong cánh cửa, gọi thêm mấy tiếng nữa, được một lúc thì cánh cửa mở ra. Triệu Thuyền đi tới, thấy Triệu Thuyền không như thường ngày ngồi xổm xuống ôm mình, nó không vui lại kêu thêm mấy tiếng.

Nhưng rất nhanh, Sữa Hoàng ngửi thấy mùi thơm từ cá, cảm giác không vui đều biến mất, “ meow meow meow” kêu không ngừng, cái đuôi không ngừng vung vẩy, thân mật cuốn lấy ống quần Triệu Thuyền.

Làm xong bữa ăn cho Sữa Hoàng, Triệu Thuyền mệt mỏi thở dài, cậu chậm rãi nằm lên ghế sa lon, giống như một người cao tuổi. Cậu nhìn Sữa Hoàng cách đó không xa đang dùng móng vuốt cào viên len vo tròn, trong lòng hiu quạnh.

Cậu sống ở trong nhà này đã được mấy năm, luôn sống một mình nhưng chưa bao giờ cảm thấy tĩnh mịch, thế mà cậu đưa Cố Hạng Thành mất trí nhớ về mấy ngày ngắn ngủi, cậu nhận ra, vôn sống một mình cũng không phải không cô đơn, mà là cậu đã thành thói quen.

.....

Miệng vết thương chữa trị khoảng hơn một tuần lễ, “ Venus” đã gọi tới thúc dục.

Mấy hôm nay, rất nhiều khách tới “ Venus” đều là chỉ muốn Triệu Thuyền, thế nhưng Triệu Thuyền hơn một tuần nay bỏ bể công việc, Ông chủ có chút không vui rồi, lão gọi mấy cuộc tới Triệu Thuyền, đều vào lúc Triệu Thuyền đang ngủ, mãi đến hôm nay... sau khi Triệu Thuyền tỉnh dậy mới có thể nghe máy.

Tại “ Venus” Triệu Thuyền rất ít khi nào nói chuyện, với Ông chủ cũng như vậy, điện thoại bên kia, ngữ khí của lão rất thối, Triệu Thuyền đại khai đáp có lệ “ Ân”, chỉ trước khi cúp máy, nói một câu, “ Tôi biết rồi, buổi tối sẽ đến.”

Hôm nay, cậu tắm rửa sạch sẽ, liên tiếp mấy ngày cậu không tắm rửa, Triệu Thuyền có thể ngửi thây người mình có mùi rất hôi bẩn, cậu cởi quần áo, nhìn người của mình trong gương.

Chỗ vết thương ở bả vai do bị nắm đã kết vảy, lộ ra phần thịt nộn mới. Triệu Thuyền nhìn, mặt không chút biểu tình, sau đó xoay người, hình xăm Lệ Kiều kiều diễm, xinh đẹp sau lưng vẫn như trước, tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trương nữ, khẽ nhíu mày rồi đột nhiên hung hăng nắm khuôn mặt kiêu diễm, phần lưng bị móng tay đâm sâu, chảy ra ti tí máu.

Cậu nhìn khuôn mặt của trương nữ bị rạch phá, một cái nháy mắt cũng không có, mở ra đài sen, làm sạch thân thể của mình.

....

Đêm cậu đi vào “ Venus”, nữ khách hàng đã ngồi trên ghế sa lon, có phần không còn kiên nhẫn nhưng khi thấy Triệu Thuyền đi tới, hai mắt nữ nhân tỏa sáng, không kiên nhẫn đảo qua đảo lại.

Triệu Thuyền ngồi bên cạnh nàng, thuận theo ý khách mở ra bình rượu, nữ khách hàng đã uống vài ngụm, như không thể chờ đợi được nhào vào trong ngực Triệu Thuyền, phàn nàn nói: “ Jonson, ngươi nói chồng tôi vì cái gì không chịu để ý tôi, hắn chảng lẽ đã ghét bỏ tôi rồi?”

Triệu Thuyền nhàn nhạt nhìn nữ nhân trang điểm đậm cả khuôn mặt, lớp phấn dày cũng không che được đường văn nhỏ trên khóe mắt, mà cả khóe miệng cũng khẽ rũ xuống. Dù vậy, thái độ của Ông chủ thể hiện rất rõ, cậu chỉ biết lắc đầu cười: “ Đương nhiên không phải rồi, chồng cô nhất định do công tác bận quá thôi, tôi nghĩ chồng cô yêu cô đấy, ông ấy chỉ là muốn cho cô một gia đình ấm áp, thoải mái thôi.”

Nữ nhân nghe Triệu Thuyền nói xong, khuôn mặt oán giận liền nở nụ cười sáng lạn, mà cô ấy cười thì nếp nhăn càng thêm sâu, Triệu Thuyền yên lặng cầm chén rượu, nhấp một miếng.

Tâm tình nữ nhân rất tôt, lại nhìn môi Triệu Thuyền sau khi nhấp rượu trông ướt át, cô nuốt nước bọt, kề sát vào Triệu Thuyên, cắn lỗ tai nói: “ Chúng ta đi ra ngoài đi!” Ý tứ của cô đã rõ rành rành, Triệu Thuyền có do dự, ngẩng đầu lại thấy bản mặt của Ông chủ, đành im lặng đồng ý.

Cậu kéo tay của nữ nhân, xe do cậu lái, đi đến nơi khách sạn quen thuộc.

Lúc này gió đêm nhẹ nhàng thổi, thổi tan không ít mùi rượu, Triệu Thuyền nhẹ mím môi, xuyên qua kính hậu chiếu nhìn người nữ nhân đã xụi lơ đằng sau, trong lòng bốc lên một cỗ chán ghét.

Bọn hắn đi tới khách sạn, nữ nhân không thể chờ được hôn lên, môi được vẽ màu đỏ thẫm, khô lại co thành những nếp li ti như những hạt mưa rơi trên cơ thẻ trắng noãn của cậu. Cậu cảm nhận được cơ thể nữ nhân mềm mại, Triệu Thuyền bị bổ nhào lên giường, nhìn xem nữ nhân cởi bỏ quần áo, bầu ngực mềm mại dựa theo từng cử động, bắt đầu vung vẩy run rẩy. Triệu Thuyền nhắm mắt lại , bỗng nhiên cậu cảm thấy có vật nhỏ vụn rơi xuống mặt, chính là bột phấn trang điểm của nữ nhân kia.

Triệu Thuyên chỉ cảm thấy dạ dày co rút đến phát đau.

Đột nhiên, nữ nhân dừng lại ,không vui nhìn Triệu Thuyền, ánh nhìn xuống hạ thân của cậu, lỗ nhỏ còn đeo hộp thuốc chưã trị, tiểu bảo bối còn dính dịch thể của người khác, Triệu Thuyền nhin thoáng qua, liền không bao giờ muốn... nhìn lần thứ hai nữa.

Hắn ngừng thở, cố gắng đem cảm giác buồn nôn nuốt xuống, nhưng không kịp nữa rồi.

Nhìn thấy cậu nôn thốc nôn tháo, nữ khách hàng giận điên lên, chửi bậy liên hồi, bộ ngực cô lúc lên lúc xuống, kịch liện run rẩy, phấn trang điểm trên khuôn mặt tầng tầng rơi xuống.

Triệu Thuyền nghe cô nhục mạ, từ từ cũng dừng lại được được, xóa đi vết nôn ở bên khóe miệng, cậu cầm lấy quần ao trên sa lon, trái với nữ nhân lại ôn hòa hiền hậu, nhàn nhạt liếc cô, chậm rãi nói: “ Cô măng tôi là kỹ, là tiện nhân, cô cũng không ngại mà xem lại bản thân mình! Đã già như vậy rồi, lại còn tham lam khao khát, chồng cô nhất định chán ghét cô cũng như mặt mũi nhăn nheo của cô đấy, ông ta giờ chắc đang nằm dưới vú người con gái khac mới không về nhà.”

Nữ khách hàng mắt tròn xoe, thẳng tắp trừng Triệu Thuyền, mà Triệu Thuyền cũng không thua kém cô, “ Cùng người như cô làm tình, khiến cho tôi buồn nôn.”

...

Ngay ngày hôm sau, Triệu Thuyền bị đuổi khỏi “ Venus”, cậu không nói một câu, cũng không lưu luyến gì nơi này.