Triệu Thuyền vừa bị đuổi học, lại vừa bị đuổi ra khỏi nhà, hắn thường nhớ chới cha của hắn.
Cha Triệu Thuyền là một người ôn nhu, dịu dàng, Triệu Thuyền mang đậm tính cách này của ông, tuy không nói nhiều nhưng lại luôn nhu hòa, ôn nhu, nhưng... cái này tòn là chị hắn kể lại cho hắn, đối vơi Triệu Thuyền, cha hắn như tượng đài ánh sáng chói lọi, ngày hắn còn nhỏ, cha ha ôm hăn cào lồng ngực, thân mật kêu “ báu vật chân quý của ta” rồi ôm hắn, đong đưa tay như đưa thuyền, loạng choạng, thỉnh thoảng chọc hắn cười khanh khách.
Hắn nhớ lại, năm đó phía Bắc của đất nước có đại hồng thủy, thôn xóm bọn họ cũng vướng tai họa, cha cùn vài người đàn ông trong thôn muốn đi ngăn đập nước, không ngờ được rằng, mười người đàn ông xung phong đi ngăn lũ ấy lại đi không trở về, tất cả đù chết chìm trong cơn đại hồng thủy.
Kh đó đứa bé Triệu Thuyền được mẹ ôm chặt, chị Phồn Tình nắm góc áo Triệu Thuyền, đau thương nhìn cơn lũ phá đi ngôi nhà của mình, đã cướp đi người thân của hắn, mà bọn hắn không thể lam gì được, điều duy nhất có thể làm, là roi nước mắt, làm cho những người ra đi dưới sông cũng cùng cực mà rơi nước mắt.
Có le, hắn biết cha mình vì chìm trong nước mà chết, Triệu Thuyền từ nhỏ đã sợ nước.
Đúng hơn, Triệu Thuyền ngoại trừ sợ nước còn sợ rất nhiều thứ khác, hắn sợ gián, sợ chuột, sợ Hỏa Long(???) quả bên trong có chút hạt vừng trông như hạt giống, con sợ hãi tiếng khóc cho người đã khuất, có thể, hắn sợ nhất chính là lúc Cố Hạng Thành không vui, như trời sinh hắn đã có tính nô này( nô lệ, nô tài), co dù lúc này Cố Hạng Thành tỉnh lại , so với cun chẳng khác nhau là bao, nhưng hắn đối với Cố Hạng Thành luôn không tự giác xem nét mặt hắn, đợi đến lúc phục hồi tinh thần, mới cười cười, Cố Hạng Thành lúc này không nhớ rõ cái gì cả.
Hắn đối với Cố Hạng Thành, như chỉ có thể như vậy.
Mấy ngày nay, thời tiết ẩm ướt, mưa nhỏ rơi lẻ tẻ, thời tiết nóng nực cũng giảm xuống nhiều.
Triệu Thuyền đeo kính mắt, đang viết văn chương, hắn viết một đoạn, nhìn qua phòng khách, nhìn Cố Hạng Thành ngon ngoãn ngồi dưới đât cùng mèo lớn chơi đùa rồi mới cúi xuống viết tiếp.
Toàn tâm toàn ý, tự nhiên tốc độ viết của hắn giảm xuống, qua một giờ đồng hồ mới hơn một ngàn chữ, Triệu Thuyền tháo mắt kính xuống, xoa xoa mi tâm, nạng nề hít vào một hơi, thở ra một hơi nặng nhọc, Triệu Thuyền quyết định hôm nay trước vũng lầy, chờ say này viêt lại sau.
Hắn đóng file, khép lại bút điện, đi tìm Cố Hạng Thành chơi.
Mèo lớn thấy hắn ra, vốn là nhìn nghiêng ngiêng qua, khi thấy Triệu Thuyền ngoắc ngoắc nó lại, như không tình nguyện đi về phía Triệu Thuyền, lại cọ đến gót chân hăn, làm nũng meow một tiếng.
Cố Hạng Thành trừng mắt, đuổi mèo lớn đi, rồi lách đến bên cạnh Triệu Thuyền, hắn cao hơn Triệu Thuyền gần một cái đầu, mà ngay cả bả vai cũng rộng lớn mạnh mẽ hơn nhiều, lúc nay hắn dựa vào người Triệu Thuyền, lại dùng một tay ôm chặt, cả người Triệu Thuyền như ở trong ngục của hắn.
Triệu Thuyền vốn không muốn chiếm tiện nghi của Cố Hạng Thành, mặc dù hắn sớm đã vô tri vô giác chiếm đi toàn bộ tiện nghi của Cố Hạng Thành rồi, nhưng là Triệu Thuyền là người co chút cố chấp, tóm gọn là cảm giac lúc Cố Hạng Thành mất ký ứ, hắn như nhân cơ hội Cố Hạng Thành ngây thơ cung hắn thân thêt, cảm giác để lại cho người co chút trơ trén.
Hắn rời khỏi tay của Cố Hạng Thành, ôm mèo lớn vào trong lòng, chớp mắt lập tức hướng tới Cố Hạng Thành, nói khẽ: “ Thành Thành, ngươi đi tăm rửa đi.”
Cố Hạng Thành có chút không tình nguyện, muốn dùng mặt cọ cọ Triệu Thuyền nhưng bị hắn tránh qua, Triệu Thuyền chỉ vào của phòng tắm, “ Lấy quần áo vào đi thôi.”
Cố Hạng Thành không làm gì được, chỉ có thể không cam lòng đứng dậy, đi vào tủ treo quần áo lấy đồ của mình, lúc đi còn hung hăng trợn mắt liếc nhìn mèo lớn chiếm lấ Triệu Thuyền, mèo lớn ô một tiếng, vứt hắn qua một bên, không nhìn hắn nữa.
Lúc Triệu Thuyền nhặt được Cố Hạng Thành, người này đén cai cơ bản nhất như ăn cơm tắm rủa cũng không biết, Triệu Thuyền hắn từng bước từng bước một dạy Cố Hạng Thành, giống như chú chim non do mẹ dạy ăn chăm sóc, tuy nhiên cuối cùng mj vẫn sẽ rời đi, nhưng chim non kia đối với hắn lại có tình cảm.
Cố Hạng Thành tắm xong rồi, tóc vẫn còn ướt, đã chạy tới ôm
Triệu Thuyền, đôi má ấm áp cọ xát cổ hắn, toc ướt sũng nhỏ từng giọt lanh lạnh xuống cổ hắn.
Triệu Thuyên cũng đi tắm, chờ hắn tắm xong thì Cố Hạng Thành đã dựa vào ghế sa lon ngủ rồi, tóc rất nhanh đã khô, gối đầu lên gối sô pha, khẽ nhếch miệng, Triệu Thuyền nhìn hắn một chút rồi vào trong phòng lấy chăn mỏng, nhẹ nhàng chùm lên người hắn, những ngón tay vì kì cọ mà chuyển màu trắng đụng sợi tóc nhếch lên của Cố Hạng Thành.
Giờ khắc này, Triệu Thuyền có chút bi ai phát hiện, ảnh hưởng của Cố Hạng Thành đối với bản thân chưa bao giờ giảm bớt chút nào, khi hắn chạm vào Cố Hạng Thành, dù là sợi tóc, trong lòng hắn liền bay bổng trên không, lảo đảo càng bay àng cao.
Hắn đã từng thích Cô Hạng Thành như vậy, lúc hắn nghĩ mình sẽ không còn được gặp lại Cố Hạng Thành nữa, thì Cố Hạng Thành lại dùng cách này xuất hiện trước mặt hắn, ma khi hán đối mặt với Có Hạng Thành mất trí nhớ, cũng rốt cục nói không nên lời một câu ưa thích.
---
Chứng mất trí nhớ của Cố Hạng Thành vẫn chưa tôt.
Thời tiết lại âm u, ngẫu nhiên mưa sẽ rơi vài giọt, tí tách, khiến người rất nhanh khó chịu.
Những ngày này Triệu Thuyền tiếp mấy vị khách, mà những vị này phần lớn là đã qua lại mấy năm với Triệu Thuyền, biết rõ Triệu Thuyền là người ôn hòa hiền hậu, mà kỹ năng giường chiếu rất tốt, boa thêm không ít tiền, mở rượu cũng là loại đắt nhất, danh tiếng của Triệu Thuyền tại “Venus” vẫn là nhờ qua lại, những người mới nhìn hắn một tháng không có mấy ngày đi làm, trong lòng lập tức hâm mộ, muốn bắt chuyện, rồi lại không dám.
Quan hệ của Triệu Thuyền với người trong tiệm không có mấy thân thiết, thậm chí có thể nói là xa cách, ngày bình thường ngoại trừ nói chuyện cùng khách, hắn cùng người khác rất ít nói chuyện.
Hết thàng này, lão bản cho hắn một số tiền thưởng lớn, Triệu Thuyền cầm tiền dày đặc ở trong tay, tâm mới cảm thây an ổn.
Tên hắn đứng đầu bảng nên không cần ngầy nào cung đi làm, chỉ cần đảm bảo dánh tiếng không bị rơi xuống, đối vơi Trệu Thuyền đôi khi nghỉ làm, lão bản còn măt nhắm mắt mở cho qua.
Triệu Thuyền lấy được tiền về, ba bốn ngày sau không đi “ Venus”, hắn cầm tiền mua cho Cố Hạng Thành mây bộ quần áo. Tù khi nhặt Cố Hạng Thành về, người này chỉ mặc một ít quần áo của Triệu Thuyền, rộng thùng thình với ngắn tay cùng quần đùi, đều là quần áo bình hường, nhưng chúng lại mặc ở tren người Cố Hạng Thành lại khiến Triệu Thuyền không cảm thấy buôn cười.
Đại khái Cố Hạng Thành thành người như vậy, viễn viễn cungns không thể vào đoạn kết của trào lưu.
Triệu Thuyền đi vào cửa hàng, mua mấy bộ quần áo trở về, hi vào nhà lại phát hiện Cố Hạng Thành cui đầu, nằm sấp trên àn nhà tập trung tinh thần không biết đang nhin cái gì đó.
Triệu Thuyền đi quá, nhặt trang giấy trên mặt đât, lại thấy
một chuỗi các chữ kì quái, Triệu Thuyền iết chặt trang giấy,, cúi đầu nhìn Cố Hạng Thành.
Lúc này, Cố Hạng Thành không có biểu cảm, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm theo trang giấy Triệu Thuyền cầm, Triệu Thuyền nuốt nuốt, nhịn không được hỏi: “ Cậu xem không hiểu ý của mấy từ này sao?”
Cố Hạng Thành lắc đầu, ngón tay cọ sàn nhà, hết một vòng lại đến một vòng.
Triệu Thuyền không biết vì sao nhẹ nhàng thở ra, xiêt chặt trang giấy xé nát, ném vào trong xọt rác, Cố Hạng Thành thoáng nhìn qua hắn, ngón tay tiếp tục cọ trên mặt sàn.