Bất Cử Đích Nam Nhân

Chương 6




Cậu không biết cậu bị làm sao?

Nôn mửa cùng buồn nôn liên tục, không thích mùi thịt, ngược lại cậu lại thích mấy món trước cậu không để ý tới như ôn mai các loại. Mà những phản ứng dị thường cũng xuất hiện. Triệu Thuyền cảm giác cơ thể mình đang chầm chậm dần biến đổi.

Cậu không thể cương được.

Cho dù có nhìn vào cơ thể của nữ giới hay tự mình an ủi đều không khiến cậu hưng phấn, thậm chí cả phản ứng bình thường như cứng vào buổi sáng cũng không có.

Mà theo đúng... thì , đây không phải sinh lí bình thường, vẻ ngoài của cậu cũng bắt đầu có thay đổi.

Ngày hôm đó, Triệu Thuyền tỉnh dậy sau cơn mê man.

Mấy hôm nay, cậu bắt đầu thích ngủ, cho dù có hôm trước đi ngủ sớm nhưng đến hôm sau vẫn như không ngủ đủ, mệt mỏi yếu ớt, bệnh tình như vậy không khỏi khiến Triệu Thuyền lo lắng.

Triệu Thuyền mắng một tiếng, lấy bàn chải đánh răng, nhúng vào cốc nước, rồi lách qua kẽ răng, bắt đầu đánh.

Mắt cậu lộ rõ vẻ mệt mỏi rã rời, sắc mặt thiếu sức sống, lông mi xoăn trên mí mắt khẽ nháy, cậu nhìn bản thân mình trong gương, đột nhiên như phát hiện ra cái gì đó, nhất thời trong mắt đều là khiếp sợ.

Buông bàn chải, vội vội vàng vàng súc miệng, cậu ngẩng cằm lên, ngón dài thon dài vuốt yết hầu, nuốt xuống ngụm nước bọt, yết hầu có hơi nhô lên, cái đặc thù thuộc về tính nam này không bị biến đổi, Triệu Thuyền lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhưng bỗng nhiên, cậu cảm nhận được một cái gì đó, chậm rãi vén vạt áo lên, lộ ra lồng ngực gầy ốm.

Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc, ngực đau đớn một trận. Cậu có phần sợ hãi nhưng vẫn chạm vào, chịu đựng đau, chậm rãi mò tới hai khối cứng trước ngực.

Hai khối này như hai cái nhọt, Triệu Thuyền nhíu mày, lại dùng tay bóp nắn, cảm giác núm vú như bị dao đâm cũng không khác là bao, Triệu Thuyền cắn môi dưới, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ. Triệu Thuyền dùng thêm lực, núm vú bị nắn đến đỏ bừng cả một vòng, đột nhiên, một dòng trắng đục ngầu chảy ra. Mắt Triệu Thuyền mở to hết cỡ, không dám tin nhìn lấy.

Đây là cái gì, rốt cuộc là cái gì?

Triệu Thuyền không nói lên nời, yết hầu nghẹn nghào, nhìn chính mình trong gương thất thố đến thế nào.

....

Cậu thấy mình phát bệnh rồi.

Triệu Thuyền liên tiếp vài ngay co rúc ở trong nhà không dám đi ra ngoài.

Cậu từng nghe nam nhân cũng có thể có sữa, thế nhưng chưa bao nghĩ nó sẽ rơi vào mình. Từ khi phát hiện thân thể khác thường, Triệu Thuyền trở nên có tố chất thần kinh, rõ ràng ngực cứng rắn mà bỗng chạm vào đã đau muốn chết, nhưng cậu ngừng vân vê nó, như bị dao đâm, nhưng loại đau đớn này khiến mọi quỷ dị trong Triệu Thuyền tiêu tan.

Cậu nằm trên ghế sofa, mấy ngày liên tục, chán chường ủ dột bao trùm lấy cậu, mà ngay cả Sữa Hoàng đã cực đói kêu lên, cậu như không nghe thấ, không khí trầm lặng.

Liên tiếp mấy ngày, cuộc sống sinh hoạt trở nên chán chường, thân thể Triệu Thuyền cũng suy yếu dần, cậu nằm bên ghế sofa, tóc rối tung, khuôn mặt tiều tụy, Triệu Thuyền nhíu mày, mặt trắng bệch thấm đẫm mồ hôi, cậu bụm lấy phần bụng, thân thể truyền đến cái đau đớn cậu khó có thể chịu đựng, phát ra âm thanh rên rỉ trầm thấp nặng nề.

Bụng dưới đau đớn co lại, bỗng một cỗ chất lỏng ấm áp từ đằng sau chảy ra, Triệu Thuyền cứng đờ, bụng dưới trĩu xuống đau đớn, cậu thấy có cái gì đấy, trong lòng khó chịu căng trướng.

Trong lúc đó, như có khí lực rơi xuống, cậu bật dậy khỏi ghế sofa, khập khiễng tìm điện thoại, bấm số điện thoại tới bệnh viện.

Đến khi cậu đem chữ cuối cùng nói xong, toàn lực bị rút sạch, cậu vô lực ngồi chổm hổm trên mặt đất, co rúc trên mặt đất, phần bụng lại đau, co lại, cậu cắn chặt răng , mặt cứng lại, đôi má đau đến không còn sắc người, đôi môi bị cắn đỏ thẫm đến đáng sợ.

Sữa Hoàng đi đến bên cạnh cậu, vòng qua đầu rồi xuống tay cậu, lo lắng kêu lên, âm thanh mềm mềm ấm áp để lại trong lòng người chút an tâm.

Xe cứu thương cuối cùng cũng đến, lúc này Triệu Thuyền đã đau đến nói không lên lời, run rẩy bò qua, mở cửa, như sắp ngã đến nơi rồi khiến bác sĩ đến nơi nhìn thấy cũng phát hoảng, mặt cậu đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, cậu được đưa lên xe cứu thương, người như hôn mê bất tỉnh.

...........

Cùng lúc này, nơi thành phố cách Tô Hoài 1300 km, bộ nghiên cứu khoa học quốc gia họ Hồ giáo sư nhận được cuộc điện thoại.

“ Cậu nói gì, biến dị thể cấp độ A đã tìm được, ở nơi nào? Sao có thể đi xa đến vậy, hắn lại chạy rất nhanh... Còn có gì, còn có cả việc này nữa, cậu nhanh nhanh phái người đưa nam nhân kia đến đây... Cùng biến dị thể cấp độ A quan hệ, thế mà không chết, hắn sẽ là nghiên cứu sở hữu đột phá lớn, cậu lập tức mang hắn đến đây, không được phép có nửa điểm sơ xuất.”

Một cuộc điện thoại chấm dứt, Hồ ôn giáo sư chầm chậm hít một hơi, tâm tình rất tốt, tay sờ bàn hoa sen bằng đá bên dưới, cây nhiều thịt lộ ra màu xanh nhàn nhạt, bị Hồ Ôn sờ, qủy dị lớn thêm một vòng.

....

Trong bệnh viện đệ nhất trung tâm thành phố Tô Hoài, bác sĩ đang khẩn trương kiểm tra tình hình thân thể Triệu Thuyền.

“ Làm sao có thể, bên trong bệnh nhân có một thai đang sống...” Mặt mũi bác sĩ thể hiện rõ sự khiếp sợ nhìn hình dạng trên ảnh chụp chiếu, rồi y lại quay sang nhìn người đang mê man ngủ trên giường, y dùng ống bệnh đặt dưới bụng bệnh nhân, nghiêng tai im lặng lắng nghe nó, đột nhiên một âm thanh rất nhỏ truyền tới, bác sĩ thoãng kinh ngạc, nhìn con người đang mê man, nuốt nước bọt rồi tiếp tục nghe.

Triệu Thuyền sau khi tỉnh lại, nhìn bác sĩ mặc áo khoác trắng đang ở trên bụng mình, cậu nhíu mày, không vui nói: “ Anh đang làm gì đấy?”

Bác sĩ lại càng hoảng sợ, cầm lấy ống nghe, còn giúp Triệu Thuyền kéo áo xuống, y nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, chậm rãi nói: “ Thân thể của cậu rất yếu, đã bao lâu rồi cậu không ăn uống đầy đủ, cậu tự biết.” Y dừng một chút, còn nói: “ Tôi phát hiên trong cơ thể cậu có một sinh linh, tuy nhiên cậu là đàn ông, tôi cũng không thể xác định được nhưng tôi thấy cậu có nghĩa vụ biết rõ tình trạng của mình bây giờ, cậu hẳn là mang thai rồi, lại có té xỉu... Suýt nữa sinh non.

Tựa có tiếng chuông bên tai cậu nặng nề vang lên, cách cậu rất gần mà dường như lại rất xa.

Triệu Thuyền ngơ ngác nhìn bụng mình, nhưng đúng là cậu nhìn không thấy, phần bụng bị chăn che mất, thân thể cậu vẫn như trước thon gầy, nếu không nhìn kĩ, quả thực nhìn không ra.

Đúng hơn, Triệu Thuyền cũng dường như biết có chuyện này rồi, từ mấy ngày trước cậu phát hiện ngực của mình khác thường, mấy ngày sau, cậu phát hiện cơ thể mình có sự thay đổi.

Cậu là nam nhân , làn da nam không thể tinh tế, tỉ mỉ như nữ được. Nhưng dạo gần đây, Triệu Thuyền phát hiện da của cậu so với trước kia càng thêm trắng nõn, lông mọc trên cơ thể như ngày càng ít hơn, còn trở nên vô cùng nhỏ. Hạ thân không cương được, căng cứng đến bằng phần bụng cũng dần xẹp xuống.

Tay cậu luồn vào trong chăn, ấp lên bụng mình. Đầu ngón tay kéo căng, ngón tay đông cứng trên bụng. Cậu cuộn ngón tay lại, thân thể cậu đang không ngừng run rẩy.

Triệu Thuyền che miệng, cố nén nỗi sợ hãi trong tâm, ngón tay cũng dần mở ra, năm ngón tay trùm lên bụng, làn da ấm áp dán lên, cuối cùng, thân thể Triệu Thuyền không hề run rẩy.

Triệu Thuyền đến bây giờ cũng không nghĩ mình sẽ gặp chuyện như vậy. Nếu không gặp Cố Hạng Thành, cuộc đời cậu, đại khái là bình thường, không có gì đặc sắc, cùng có tất cả những gì người đời có, thời học sinh cố gắng học tập, tranh thủ thi vào trường đại học tốt nào đấy, sau khi tốt nghiệp, cần cù chăm chỉ đi làm, qua vài năm, đem số tiền kiếm được gửi ngân hàng, rồi sẽ kết hôn, sinh con đẻ cái.

Cậu sẽ có một gia đình nhỏ ấm áp, vợ thảo con ngoan, tất cả cùng ở một chỗ, bình bình thượng thượng, an tâm trải qua nửa cuộc đời.

Mà sẽ không như hiện tại, co rúc trên giường của bệnh viện, run rẩy vuốt bụng của mình, thân là nam, lại mang thai; thân là nam, lại bị... tên đâu sói cường bạo.

Cái quá khứ tê tái kia luôn như ác mộng đánh úp hắn, từ sau đêm đó, cậu chưa từng có giấc ngủ ngon.

Vốn, cậu cho là vì mình vẫn còn sống, nên ký ức bi thảm kia cứ thấp thỏm không vượt qua, lại không nghĩ rằng, giờ phút này cuộc sống lại để cậu hiểu được, thế giới này không như dự đoán.

Tay cậu vuốt ve ở trên bụng, cậu cảm thấy không có cái chấn động nào đến, nhưng trong lòng lại không hiểu rõ, sinh mạng này còn tồn tại.

Lúc này, cậu nhớ tới cha.

Khi còn bé, cha sẽ ôm cậu vào lòng, mặc kệ cậu trên người mình nghịch ngơm, mà cậu thích nhất là được cha tung lên trời, thả lỏng người rồi lại rơi vào lòng cha.

Lồng ngực vững trãi của cha, đây là cái cậu thích nhất khi ấy.

Vậy, đứa trẻ này có lẽ cũng như vậy, chầm chập phát triển, sinh ra và như cậu.

Muốn một mái nhà kiên định, ấm áp, muốn một gia đình luôn yêu thương, không phản bội mình, đơn giản, chỉ có vậy thôi.

Triệu Thuyền cúi đầu, ngón tay thả lỏng ra, cậu nhẹ nhàng xoa nắn bụng mình, trong mắt là cả bầu trời lưu luyến cùng ôn nhu.