Ban đêm là thời gian Triệu Thuyền đi tiếp khách, khách của hắn hôm nay là nữ nhân đã qua tuổi bốn mươi. Nữ nhân nhìn có vẻ chăm sóc nhan sắc tốt, nhìn qua không đoán được bao nhiêu tuổi, lại mở mấy bình rượu đắt nhất, nữ nhân đề nghị đi ra ngoài, ra giá cao gấp năm lần bình thường, một con số hấp dẫn. Triệu Thuyền không chần chừ, liền đồng ý.
Cùng nữ nhân làm tình, kĩ thuật của hắn không tệ, danh tiếng của hắn ở " Venus" dạo đây tốt, vóc người tuấn tú, tư thái thon dài, tính tình ôn nhuận, hắn rất được lòng nữ nhân.
Đêm nay, hắn làm xong không như thường ngày ở lại ngủ qua đêm, mà đứng dậy, mặc quần áo.
" Không ở lại sao?"
Triệu Thuyền lắc đầu cười, " Ở nhà có người, khá bất tiện" Nữ nhân nghe xong, thần sắc mập mờ, trừng mắt nhìn, từ trong túi lấy ra sấp tiền, " Ta rất thích ngươi, không nghĩ kéo quan hệ này dài lâu sao"
" Không được, gần đây không thuận lợi." Triệu Thuyền cầm tiền, nhét vào ví, cúi người cấm áo sơ mi rơi trên sàn, chậm rãi mặc vào, che đi hình xăm tinh tế tuyệt mĩ sau lưng.
Đó là gương mặt của người phụ nữ, tựa như không thực tựa như tan chảy, xinh đẹp như nữ thần trong thần thoại Hi Lạp, lông mày nhẹ chau lại, mà ngay cả cái nhau mày hay một nụ cười đều được vẽ phác động lòng người, khuôn mặt xinh đẹp như huyễn bị tầng tầng lớp lớp hoa che túm lũm. Một hình xăm kì diễm như vậy không nghĩ sẽ xuất hiện ở trên lưng của người ôn nhu như Triệu Thuyền, không có hài hòa.
Nữ nhân tiếc nuối nhìn hình xăm diễm lệ bị áo che khuất, nửa người tựa đầu giường, lười biếng nói tạm biệt với Triệu Thuyền.
Triệu Thuyền trở về trời cũng đã đêm khuya.
Ánh trăng mông lung, Triệu Thuyền mơ hồ nhìn ánh trăng, thở dài, chậm rãi mở cưa ra.
Trước mắt là mớ hỗn độn.
Hắn nhìn tới cửa sổ, thấy nam nhân ngẩng cái cằm, từ trong cổ phát ra tiếng sắc nhọn to rõ gầm rú, Triệu Thuyền nhíu mày, kéo nam nhân xuống, nam nhân ủy khuất nhìn hắn, như không hiểu, vì sao mà hắn ngăn cản mình.
" Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu là người, không phải sói, không phải cứ nhìn thấy trăng là tru lên, cậu như này, mai lại có người tìm đến tôi rồi." Triệu Thuyền liên miên cằn nhằn trách cứ hắn, lại nhìn nam nhân ánh mắt vô tội nhìn hắn, chưa từ bỏ ý định nhìn ra cửa sổ, bộ dạng kích động, Triệu Thuyền đã rất mệt mỏi, không có tâm tư dạy dỗ hắn, một mạch kéo hắn vào trong phòng, " Ta rất mệt rồi, đừng nghịch nữa, ngủ đi!"
Nam nhân "A" một tiếng, nhìn sắc mặt Triệu Thuyền mệt mỏi, lại cúi xuống hít hà mùi hương lạ trên người hắn, nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn, thỉnh thoảng dùng má cọ cọ Triệu Thuyền, rất thân mật.
Nam nhân này chính là người ngay đó Triệu Thuyền gặp lại Cố Hạng Thành, Cố Hạng Thành ngã đầu bị va chạm, đã mất trí nhớ, mà khi hắn tỉnh lại giống như trẻ con nhận Triệu Thuyền là mẹ, ngay cả ngủ cũng không xa tách khỏi hắn.
Triệu Thuyền biết mình đã đem thêm cái to bự phiền toái, hắn lại không nỡ bỏ Cố Hạng Thành dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, đưa hắn về nhà nuôi, còn có thêm ái danh, gọi là “ Thành Thành.”
Tên gọi này cũng từ tâm tư của hắn, lúc còn nhỏ, hắn có nuôi chú cún, nuôi từ nhỏ đến lớn, tên của no là “ Thành Thành”, tiểu cún lúc nhỏ hay đứng bên cạnh hăn, rất đáng yêu, nhìn thấy Triệu Thuyền, nó sẽ lộ bụng lên, muốn Triệu Thuyền sờ lông nó.
Triệu Thuyền rất thích Thành Thành, thậm chí còn mang lên lớp, nhưng lại bị mẹ mắng một trận, lúc ấy Thành Thành như dùng ánh mắt ướt nước nhìn hắn, ủy khuất vang lên tiếng phì phì trong mũi, theo cổ họng phát ra tiếng “ ô ô”, lúc ấy Triệu Thuyền còn nhỏ, ngồi xổm trước mặt Thành Thành, xoa đầu hắn, giọng như trẻ đang bú nói: “ Thành Thành nghe lời, ta nhanh về.”
Thành Thành đã sống 16 năm, một thời gian dài, mà khi Thành Thành chết, Triệu Thuyền khóc không thở nổi. Lúc ấy, Thành Thành đối với hắn mà nói, đã không òn phải một con cún đơn thuần nữa, ma là bạn, là nhà, một người đồng bọn làm hắn vui vẻ.
Bởi vì Triệu Thuyền đi làm về đêm, ban ngày thường ngủ lúc đã khuya, hắn tỉnh dậy đã một giờ chiều, trên giường có mình hắn, hắn xoa xoa mắt, xuông giường mở cửa, thấy Cô Hạng Thành ngôi ở trên ghế salon, sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào tivi.
Triệu Thuyền nhìn thoáng qua, bên trong đang chiêu tin tức, trên màn hình lớn là gương mặt Cố Hạng Thành anh tuấn, lãnh khốc, không có biểu tình như khinh thường ngườ ngoài.
“ Cậu nhận ra hắn à, Thành Thành?”
“ Hắn là tôi sao? Hắn trông rất giống tôi.” Cố Hạng Thành chỉ vào TV, mặt mũi nghi hoặc.
Triệu Thuyền “ Ân” một tiếng, “ Hắn là người, nhưng hắn là tên trứng thối, cho nên ngươi cũng là tên trứng thối.”
“ Không, ta không là tên bai hoại, bởi vì ta không phải hắn.” Cố Hạng Thành nhíu mày, “ ba” tắt TV, Cố Hạng Thành mặt anh tuấn lập tức biến mất.
Triệu Thuyền cười lên, hắn cảm thấy tình thần có tốt lên chút ít rồi, vì vậy hắn xuống bếp làm mấy món ăn đơn giản, “ Đây là cơm hôm nay, ngươi ăn đi, xong rồi thì ở phong khahs chơi, đi ra ngoài sẽ bị ngươi xấu bắt đi đấy.”
Cố Hạng Thành ngoan ngoãn gật đầu, dùng đũa gắp một miếng bắp cải, Triệu Thuyên thì uống ly cà phê, vân vê xoa bả vai, mở máy tính, hắn lên trang tác giả, ký cái điều khoản hiệp ước, có khi sẽ tiếp tục ký lâu dài, nhưng đa số, đều là viết một ít tiểu thịt văn phát tiết.
Nhưng trong thời gian gần đây hắn không còn viết thịt văn nữa, mà mở lại quyển sách bị hắn bỏ quên đã lâu < Kẻ đần tình yêu>, quyển sách này là lúc Triệu Thuyền tiếp xúc với công việc Ngưu Lang(?), bắt đầu chậm rãi viêt, đại khái là kể lại hắn cùng Cố Hạng Thành vừa xảy ra, truyện được đưa lên về sau, không nghĩ tới có tiếng vọng rất tốt.
Nhưng khi hắn viết đến phần cưới, hắn lại không viết được nữa, cho dù độc giả thúc dục hắn nhanh viết tiếp, nhưng Triệu Thuyền một chút tâm tư cũng không có, có lẽ, trong tiềm thưc hắn vẫn nhớ Cô Hạng Thành, cho dù người nam nhân này bỏ hắn đi, thậm chi có thể nói là khôn cần hắn, bỏ rơi hắn mà đi, nhưng Triệu Thuyền không oán hận được vơi Cố Hạng Thành.
Bởi vì, mới bắt đầu là Triệu Thuyền mặt dày bám lấy Cô Hạng Thành, chỉ co điều, Cố Hạng Thành lại để ý tới Triệu Thuyền, cũng đưa ra một yêu cầu, Triệu Thuyền thật rõ ràng, tất cả đều là đáng đời bản thân hắn, tự làm thì tự chịu.
Triệu Thuyền thở dài, mở file, đem chương mới lên, khoảng nửa giờ sau, có mấy trăm tin nhắn nhắn lại, đều là khen tác giả triển khai truyện sâu sắc.
Triệu Thuyền nhìn qua tiêu đề “ Mất trí nhớ” hai chữ, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hắn rời ghế, mở cửa phòng nhìn Cố Hạng Thành nằm sấp trên mặt đất, chóp mũi phía trước là đồ chơi cọng lông nhung, đấy là đồ chơi cho mèo, mèo lớn nằm ỏe bên cạnh, ủy khuất kêu lên một tiếng, Triệu Thuyền đi đến, cầm lông nhung lên, quơ quơ trước mặt Cố Hạng Thành, “ Thành Thành, đi nhặt nó về đi.” Hăn ném lông nhung đi, Cố Hạng Thành thở hổn hên một tiếng, bổ nhào qua, hai tay bắt lấy lông nhung, như bắt được bảo bối, ôm chặt không buông.
Triệu Thuyền lại đến cạnh hắn, sờ lên tóc hắn, trong tam lại bi ai, đã từng là người cao ngạo, nếu au này khôi phục trí nhơ, nhớ tơi khoảng thời gian này, hắn sẽ nổi giận hung dữ đến nhường nào.