Trên con phố sau Khai Phong Phủ có một tiểu viện bỏ hoang, gần đây có người dọn đến, hàng xóm láng giềng tò mò không thôi. Tiểu viện này trước đây không ai ở, vì nó so với những nhà xung quanh nhỉnh hơn đôi chút. Tiểu viện tinh xảo, dù là mua hay thuê thì giá cả cũng không rẻ. Chỉ là người có năng lực mua sẽ không nhìn trúng tiểu viện có hai căn nhà này, ở không đủ, mà người không có năng lực, muốn thuê cũng cảm thấy quá nhỏ, không lời.
Vậy nên, tiểu viện này luôn bỏ hoang. Chỉ là, gần đây hàng xóm phát hiện viện nhỏ này có dấu vết người ra vào. Có kẻ tò mò còn cố ý đi tìm người môi giới hỏi người quen, quả nhiên, có người đã thuê tiểu viện này rồi. Tuy người môi giới không nói cụ thể về việc cho thuê, chẳng qua như thế cũng đủ rồi. Chỉ là, bọn họ biết thì biết, lại chưa từng nhìn thấy người bên trong ra ngoài, càng đừng nói đến việc người kia cùng mọi người hàn huyên. Cho nên, người trong tiểu viện có thể là một người thích yên tĩnh, hoặc vốn dĩ là một quái nhân?
Tô Ngọc Tuyết ngồi trong tiểu viện lại thoải mái nằm trên chiếc giường thấp dưới gốc cây hoa quế, đang nhắm mắt tận hưởng sự tự tại, yên tĩnh lúc bấy giờ. Cô còn thi thoảng mò mứt ngọt trong khay hoa quả trên bàn nhỏ bên cạnh, bỏ vào trong miệng, vô cùng thỏa mãn.[Túc chủ, cô phải làm nhiệm vụ rồi! Đừng lãng phí thời gian nha!] Giọng hận rèn thép không thành vang bên tai cô, nhưng trừ cô ra, ai cũng không nghe thấy. Tô Ngọc Tuyết hệt như không nghe thấy, vẫn đang tận hưởng thời gian tươi đẹp của mình.