“Không phải, là chuyện lớn khác.” Lý Thành Sơ sát lại bên tai Lý lão phu nhân thì thầm, “Chính là thế này.”
Lý lão phu nhân kinh ngạc không thôi, “Thật sự như vậy ư? Không thể nào, tiểu tử Dương gia không phải trước giờ đều thanh tâm quả dục, sắp giống như hòa thượng trong chùa hay sao?”
Lý Thành Sơ cả mặt trịnh trọng, “Tổ mẫu, cháu sao lại lấy chuyện này làm trò đùa chứ. Thật mà, người cũng nói Dương huynh thanh tâm quả dục nhưng lần này huynh ấy lại vô cùng quan tâm Tô đại tiểu thư. Đến cả cháu cũng có thể nhìn ra không đúng, còn không phải là vì huynh ấy quan tâm nên rối loạn sao?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có đạo lý.” Lý lão phu nhân gật đầu, “Nói đến cô nương Tô gia từ nhỏ đã luyện võ, người cũng hoạt bát, so với tiểu tử Dương gia thật sự không giống nhau.” Người càng yếu ớt càng khao khát đến người khỏe mạnh, nghĩ như thế cũng không phải không có khả năng.
“Đúng đúng đúng, chính là thế này.” Lý Thành Sơ liều mạng gật đầu, “Tổ mẫu, tính tình của Dương huynh quá lương thiện, chắc chắn vì sợ liên lụy đến người khác nên mới không chịu mở miệng. Như vậy, há không phải đáng tiếc sao, nếu như lỡ mất lần này nói không chừng huynh ấy sẽ cô độc đến già. Tổ mẫu, người mau mau giúp huynh ấy đi.”
Lý lão phu nhân trầm ngâm, “Cũng được, ta vào cung hỏi thái hậu. Nếu thái hậu không đồng ý, thế ngươi đừng quấn lấy tổ mẫu nữa.”
“Cháu biết, cháu biết, cháu nhất định sẽ không quấn lấy tổ mẫu nữ.” Lý Thành Sơ gật đầu, thế nhưng cậu lại nói một câu, “Thái hậu muốn Dương huynh thành thân đến thấy ảo giác rồi, sao có thể không đồng ý chứ.”
Lý lão phu nhân lườm Lý Thành Sơ một cái, không phản bác lại. Vì lời này của cậu thật sự không sai, thái hậu bây giờ chỉ cần một nữ nhân trẻ tuổi.
‘Cạch’ túi thơm huân hương trong tay thái hậu rơi xuống đất, lại không hề để ý đến nó, “Tam Nương (thứ tự của Lý lão phu nhân trong nhà) đừng lừa ai gia.”
Lý lão phu nhân: “Thần phụ sao dám lừa thái hậu chứ, người nghĩ xem đến cả cháu thần cũng có thể nhìn ra tiểu tử Dương gia không đúng, biết được vì sao hắn lại thất thố.”
Thái hậu khẽ gật đầu, “Đúng vậy, con trai huynh trưởng ta tính tình nội liễm, nếu không phải cực kì quan tâm, tuyệt đối sẽ không bộc lộ ra ngoài.” Sau đó bà cười, “Quá tốt rồi, nếu là Ngọc Tuyết, đó là một đứa nhỏ không tệ. Nàng cũng là do ai gia trông lớn, đáng tiếc ban đầu hoàng thượng ban hôn cho gã hỗn trướng Tả gia, khiến nàng chịu chút khổ sở.”
Nhắc đến hoàng đế, thái hậu càng trải nghiệm cảm giác khổ sở của phận nữ nhi. Năm đó nếu không phải hoàng đế hạ lệnh, bà cũng sẽ không tiến cung. Đến khi vào cung mới phát hiện đây chẳng phải là chốn tốt đẹp gì. Mưa gió nửa đời, đến khi con trai trở thành hoàng đế, cuộc sống mới sống tốt hơn chút.
Nhưng nhà mẹ của bà chỉ còn mỗi Dương Tiễn, thái hậu vô cùng đau lòng. Vốn muốn có một chút kì vọng với Dương Tiễn, đáng tiếc thân thể hắn quá yếu, đến cả đời sau nối dõi cũng không có. Thái hậu chỉ cảm thấy không biết ăn nói thế nào với Dương gia nhưng bây giờ ngoại trừ trông mong Dương Tiễn vui vẻ bà cũng không hi vọng gì hơn.
Thật ra thái hậu cũng cảm thấy áy náy với nữ tử tốt, dù sao đi nữa cháu bà cơ thể yếu nhất định sẽ không có con cái, cho dù bầu bạn cũng không lâu. Nhưng vì lòng riêng của mình nên bà chỉ đành vờ như không biết.
Lý lão phu nhân: ‘Thái hậu, nếu đã như thế, chúng ta cũng nên vì tiểu tử Dương gia mà nghĩ ngợi.”
“Đúng vậy,” Thái hậu vỗ tay, “Ta sẽ nói với hoàng đế, hắn gần đây đang chọn phu tể cho Ngọc Tuyết, nếu chậm trễ, lại hạ chỉ ban hôn mất.” Bà đối với tính tình thích ban hôn của đứa con này thật sự cạn lời, nên không thể đến trễ được.
Lý lão phu nhân đứng dậy, “Thế thần phụ cáo từ trước.” Mẫu tử họ nói chuyện, bà là một người ngoài vẫn nên không tham dự thì tốt hơn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cũng được, chúng ta ngày khác lại nói chuyện.” Thái hậu bây giờ vội nói chuyện với hoàng đế, thật sự không rảnh để ý chuyện khác.
“Thái hậu giá đáo.” Hoàng đế đang lật xem những thanh niên tài tuấn trong kinh thành, muốn chọn một người tốt cho Tô Ngọc Tuyết. Tuyệt đối không thể thua tên hỗn trướng Tả Chí Bân, tuyệt đối không được!
“Mẫu hậu,” Hoàng đế đứng dậy đón tiếp thái hậu, “Sao người đến đây rồi?”
“Ai gia đến đây đương nhiên là có việc rồi.” Thái hậu nhìn hoàng đế, “Chỉ Qua (Tự của Dương Tiễn) cũng không nhỏ rồi, dù thân thể yếu ớt nhưng cũng cần có một nương tử bầu bạn mới phải.”
Hoàng đế dìu thái hậu ngồi xuống, “Trẫm nào không biết nhưng Chỉ Qua vẫn luôn từ chối, trẫm cũng không muốn khiến hắn vì buồn phiền mà dẫn đến sức khỏe càng yếu hơn. Bây giờ mẫu hậu nói thế, là vì hắn đã có người trong lòng ư?”
“Đúng vậy.” Thái hậu gật đầu, “Đáng tiếc đứa nhỏ kia lại nghĩ cho người khác quá, cảm thấy mình yếu ớt không muốn liên lụy người ta, không chịu nói rõ tâm ý của mình. Nếu không phải hắn quá khẩn trương để nhị tiểu tử Lý gia nhìn ra, thì hắn vẫn mãi giấu tiếp.”
Hoàng đế cười: “Có thể để nhị tiểu tử Lý gia nhìn ra, Chỉ Qua thật sự là quá khẩn trương rồi. Mẫu hậu, cần trẫm ban hôn ư?”
“Chỉ sợ là hoàng đế không chịu.”
Sắc mặt hoàng đế nghiêm túc, “Mẫu hậu nói gì thế, Chỉ Qua là huyết mạch của cữu cữu, trẫm sao có thể không quan tâm hắn chứ? Mặc kệ là ai, mẫu hậu nói, trẫm nhất định sẽ ban hôn.”
Thái hậu nhìn hoàng đế một cái, “Thế thì tốt nhất rồi, là Ngọc Tuyết.”
“Hả?” Hoàng đế đờ đẫn.
Thái hậu lườm ông, “Sao, không đồng ý?”
“Không phải không phải.” Hoàng thượng vội vàng xua tay, “Nhưng trẫm đã đồng ý sẽ tìm một phu tể tốt cho Ngọc Tuyết.”
“Chỉ Qua không phải là phu tể tốt sao?” Thái hậu giận dữ, “Hắn ngoại trừ sức khỏe hơi yếu, nào có chỗ nào không phải là thanh niên tài tuấn?”
Hoàng đế vội vàng an ủi thái hậu, “Chỉ Qua thật sự là một đứa nhỏ tốt, tài hoa, tâm trí, nhân phẩm đều khỏi chê. Thế nhưng, mối hôn nhân này là đại sự, chi bằng hỏi thử Ngọc Tuyết. Nếu Ngọc Tuyết cũng đồng ý, thì mới là một đoạn nhân duyên tốt, không phải sao?”
Tuy thái hậu biết là đang từ chối nhưng cũng không thể nào phản bác được, “Cũng được, thế hoàng đế cho người hỏi Ngọc Tuyết đi.” Nếu đã sai người đi hỏi đương nhiên là tỏ rõ thái độ, Tô gia vẫn hiểu chuyện. Hoàng đế là nam nhân, không biết đạo lý này.
Quả nhiên, hoàng đế sai Hách tổng quản và ma ma bên người thái hậu đến Tô gia hỏi thử. Sắc mặt Tô lão phu nhân không tốt, lại không phản bác, chỉ trầm ngâm.
Tô Ngọc Tuyết nhìn Tô lão phu nhân một cái, “Công tử Dương gia cũng là nhân tài tốt, thành thân với ta lại đáng tiếc rồi.” Mẹ nó vừa nhìn liền biết là bẫy của biểu ca, hắn có thể khiến nhiều người như thế không phát hiện ra làm theo điều mà hắn muốn. Nếu nàng từ chối, tuyệt đối sẽ bị hắn tính sổ.
Tô lão phu nhân muốn nói lại thôi, lời nói đến bên miệng lại không nói ra lời.
“Nếu đã như thế, tạp gia quay về bẩm báo với hoàng thượng.”
“Hách tổng quản, ma ma đi chậm rãi nhé.” Tô Ngọc Tuyết đưa mắt với nha hoàn của mình, bảo nàng đưa túi thơm cho hai người, sau đó tiễn họ ra ngoài.
Tô lão phu nhân thở dài, “Ngọc Tuyết hay là ta tiến cung...”
“Tổ mẫu,” Tô Ngọc Tuyết xoay đầu nhìn Tô lão phu nhân, “Không cần đâu, công tử Dương gia rất tốt.”
“Nhưng hắn...:
“Các ngươi đều lui xuống đi.” Tô Ngọc Tuyết sau khi để cho những người khác đều lui đi, nàng bước đến nắm tay lão phu nhân, ngồi xổm bên người bà ngẩng đầu nói, “Tổ mẫu, Dương công tử rất tốt.”
Tô lão phu nhân cả mặt u sầu, “Cơ thể hắn quá yếu, lỡ như...”
Tô Ngọc Tuyết an ủi lão phu nhân, “Cơ thể kém mới tốt, cháu không thể sinh chàng cũng không thể, hai người bọn cháu không ai chê ai. Hơn nữa, cháu khỏe mạnh, tương lai chàng mất, Dương gia liền là của cháu.” Khụ khụ khụ khụ, biểu ca đừng trách tội ta, ta chỉ là vì an ủi tổ mẫu mà thôi.
Tô lão phu nhân vẫn đang nhíu mày, “Nhưng ngươi sau này không thể gả cho người khác nữa?”
“Tổ mẫu, cháu đối với việc gả cho người khác đã không còn lòng tin rồi.” Tô Ngọc Tuyết nắm chặt tay Tô lão phu nhân, “Có thể Dương công tử là tốt nhất rồi, nếu không cháu một mình cũng rất tốt. Thật đấy, cháu không muốn đánh cược một lần nào nữa.”
Tô lão phu nhân còn cho rằng cháu gái mình thật sự bị tổn thương rồi, không muốn tin ai nữa. “Thôi, nếu đã như thế, ta không tiến cung nữa.”
“Tổ mẫu, người yên tâm, sau này cháu sẽ không khiến bản thân chịu thiệt. Bất kể là người nào, cháu đều sẽ sống thật tốt.” Tô Ngọc Tuyết nói những lời mà nguyên chủ muốn nói ra, điều hối hận nhất của nguyên chủ chính là không thể đối xử tốt với mình, khiến tổ mẫu mệt mỏi.
“Được,” Đáy mắt Tô lão phu nhân mơ hồ mang theo ánh lệ, “Tổ mẫu tin ngươi.” Sau đó bà lại nói, “Dương công tử sức khỏe yếu, tuy ngươi không cần phí sức đối phó với hắn nhưng nghìn vạn lần ra tay nhẹ thôi, đừng đánh chết người.”
Sau khi chấp nhận vấn đề của tiểu tử Dương gia kia, Tô lão phu nhân cảm thấy càng nhìn cháu rể càng thấy thuận mắt. So với phế vật Tả Chí Bân kia, tiểu tử Dương gia thật sự là tài phẩm xuất chúng.
“...” Tô Ngọc Tuyết bỗng không biết phải nói gì mới được, này này này, tổ mẫu người có phải thay đổi quá nhanh hay không. Vừa rồi còn lo cháu gái sống không tốt, giờ lại bảo nàng đừng xuống tay quá nặng?
Quả nhiên, phụ nữ đều rất dễ thay đổi.
Thánh chỉ ban hôn trước đó của hoàng đế khiến người trong kinh đều xem náo nhiệm, trong thời gian chuẩn bị ba ngày, hôn lễ sẽ có thể chuẩn bị đến mức nào. Hơn nữa Hoàng gia cũng vì Hoàng Liên Liên khiến nhà họ mất mặt nên không chịu chuẩn bị của hồi môn. Hoàng lão gia cũng không ngốc, Tả gia vừa nhìn liền biết không có tương lai nên ông ta chẳng thèm kết thân.
Về phần Tả gia, trong lòng Tả lão phu nhân bực bội, dù Tả Chí Bân rất thích nhưng hắn không hiểu nội trạch cũng không chuẩn bị làm sao. Cho nên, liền khiến cho người trong kinh thành nhìn thấy một màn kịch hay.
Bây giờ, hoàng đế lại ban hôn, lần nữa khiến mọi người kinh ngạc. Công tử Dương gia và tiểu thư Tô gia, sao lại sáp vào nhau rồi? Ngược lại có người chỉ điểm bình luận, tất cả đều bị Lý Thành Sơ tẩn cho một trận.
“Tài hoa của Dương huynh ta chẳng lẽ bọn ăn chơi trác táng chỉ biết dựa vào trong nhà như các ngươi có thể sánh được sao?” Lý Thành Sơ đánh đánh người cười chê Dương Tiễn yếu ớt chết sớm còn cưới vợ đã qua tay người khác, cậu giậm chân. “Nói cho các ngươi biết, ai dám nói xấu Dương huynh, đừng trách ta lại đến cửa đánh các ngươi.”
Đám người nằm trên đất, kêu gào ai u, vô cùng thê thảm.
“Ngươi ngươi ngươi, Lý Thành Sơ ngươi không phải cũng dựa vào trong nhà sao?”
Lý Thành Sơ cả mặt tự hào, “Tổ mẫu ta lợi hại, bà đồng ý để ta dựa! Huynh ta lợi hại, huynh ấy đồng ý để ta dựa! Dương huynh ta lợi hại, huynh ấy cũng đồng ý để ta dựa! Đám cặn bã các ngươi, so được với ta sao?
Tiểu bá vương còn cảm thấy vô cùng tự hào? Đám ăn chơi trác táng nằm trên đất khóc không ra nước mắt, vốn dĩ muốn về nhà cáo trạng nhưng nghĩ ngợi, tổ mẫu và mẫu thân nhà mình không thể bì được Lý lão phu nhân, phụ thân và huynh trưởng và mình lại vô cùng ghét bỏ, còn không có bằng hữu như Dương Tiễn. Họ bỗng cảm thấy buồn quá.
Đau lòng, đau lòng.
Lý Thành Sơ kiêu ngạo hất cằm, quyết định đi một chuyến về Dương phủ, thỉnh công cho mình.