Trực Tuyến Công Cuộc Kéo Dài Mạng Sống Của Nữ Chính

Chương 50: ĐƯỜNG TÂY DU (9)




Hừm~~~ Cảm thấy ngủ dậy thật thoải mái quá đi! Tô Ngọc Tuyết mở mắt, duỗi lưng, cảm giác sảng khoái mà đã lâu không có. Ủa, đây là đâu?

Tô Ngọc Tuyết mở to mắt nhìn rõ mọi thứ trước mặt, nơi này rất lạ, không phải là vườn cây Ngũ Trang Quán cô đã quen thuộc. Rường cột chạm khắc, xem ra là nhà của hộ giàu có nào đó.

[Tiểu Ác, không phải em đã đổi thế giới giúp chị chứ? Vậy nhiệm vụ thế nào? Kí ức đâu rồi? Này này này, đừng vờ chết nữa! Này!]

Thế nhưng, hệ thống vẫn không đáp lời Tô Ngọc Tuyết, rõ ràng là muốn vờ chết đến cùng. Dù sao, cô nàng cũng đã tắt liên lạc, cô nàng không biết gì cả nha!

“Ha.” Sau lưng Tô Ngọc Tuyết truyền đến một giọng cười khẽ, “Tỉnh rồi sao còn ngồi ngây ra đó?”

Tô Ngọc Tuyết lập tức quay đầu, sau đó nhìn thấy Dương Tiễn ngồi trên đầu giường. “Chàng sao ở đây?” Chẳng lẽ hắn cũng đi theo mình đến thế giới nhiệm vụ rồi sao?

Mi mắt Dương Tiễn ôn hòa, “Đây là phủ đệ của ta, ta đương nhiên ở đây.”

“Phủ đệ của chàng?”

“Quán Giang Khẩu.”

“À à, ra là thế.” Tô Ngọc Tuyết có chút lúng túng, hóa ra cô vẫn chưa rời khỏi thế giới tây du à. A ha ha, cô còn cho rằng mình đã đổi thế giới nhiệm vụ mới, hơn nữa Dương Tiễn cũng đi theo. Cho nên, là mình hiểu lầm rồi.

Tô Ngọc Tuyết cảm thấy đầu óc gần đây của mình rất không ổn, thường xuyên chập mạch. “Thế, ta làm sao rời khỏi Ngũ Trang Quán vậy?”

“Ngũ Trang Quán bây giờ đã bế quan, chúng ta là người ngoài, đương nhiên phải rời đi.” Dương Tiễn nói giản lược, dường như chuyện mình ra khỏi Ngũ Trang Quán là chuyện vô cùng dễ dàng vậy. Phải biết, Ngũ Trang Quán bây giờ bất kể là vào hay ra, đều không dễ dàng.

Sau khi Trấn Nguyên Tử khởi động đại trận pháp, không ai có thể tiến vào trong Ngũ Trang Quán. Dương Tiễn có thể ra ngoài, chỉ là những kẻ chờ đợi ở bên ngoài chưa chắc dễ dàng buông tha hắn. Nếu không phải sư phụ lấy pháp bảo đứng ngoài Ngũ Trang Quán, hắn dẫn theo Tô Ngọc Tuyết cũng chưa chắc có thể toàn thân rút lui.


“Thế, Hồng Vân thế nào rồi?” Tô Ngọc Tuyết cuối cùng cũng nhớ ra Hồng Vân là ai, đó là một người tốt trong hồng hoang, luôn giúp đỡ người khác. Nhưng hồng hoang không phải là xã hội hài hòa, giúp người sẽ có nhân quả.

Có kẻ nợ ân tình, trả không nổi nhân quả, đồng thời vì hồng mông chi khí trên người Hồng Vân, dứt khoát hợp tác với kẻ khác xuống tay giết Hồng Vân. Tô Ngọc Tuyết vốn cho rằng Hồng Vân đã mất rồi, không ngờ y lại được Trấn Nguyên Tử giấu đi, còn giấu trong cây nhân sâm quả. Đại khái là nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất*, ai có thể nghĩ đến sẽ giấu trong cây nhân sâm quả chứ!

(*Nguyên văn 灯下黑: bóng dưới ánh đèn, ý nghĩa ẩn dụ)

Thật sự không hổ là bạn thân, vì Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử lại dám làm như thế, cũng không sợ mình cũng tiện thể bị người ta diệt khẩu. Chỉ là nói thật thì, có tình bạn như thế thật sự là may mắn.

Dương Tiễn đưa tay giữ lấy vai Tô Ngọc Tuyết, để cô dựa vào đầu giường, “Hồng Vân bây giờ đã thức tỉnh rồi, bất kể ai đi nữa cũng không thể ngăn cản y sống lại.” Bởi vì, đây là chuyện được thiên đạo đồng ý.

Dù vì như thế, nhưng họ cũng chỉ đành chờ xem, không thể nhúng tay làm gì được.

“Thế tốt rồi.” Tô Ngọc Tuyết gật đầu, dù sao hai người cũng từng cùng nhau phơi nắng, cô vẫn khá quan tâm đến y.

“Nàng rất để ý đến y?” Dương Tiễn nhíu mày, giọng nói bình thản.

“Đúng vậy.” Tô Ngọc Tuyết gật đầu, “Nói thế nào thì mọi người cũng từng cùng nhau phơi nắng.” Hơn nữa y còn là đối tượng nhiệm vụ của mình nữa! Đằng sau nhiệm vụ này có rất nhiều thứ bí ẩn, cô cũng cảm nhận được. Chỉ là, cô không muốn hỏi, cũng không muốn biết.

Pháp lực bây giờ của cô quá kém, trong mắt những vị lão đại kia, thật sự chỉ giống hệt kiến hôi mà thôi. Tô Ngọc Tuyết tự lượng sức mình, không làm gì vượt ngoài năng lực của bản thân. Cô vẫn muốn sống đấy, không muốn gây chuyện.

Giữa mi mắt của Dương Tiễn càng ôn hòa hơn, “Đại tiên Trấn Nguyên Tử sẽ không để y xảy ra chuyện gì đâu, nàng vẫn là nghỉ ngơi thêm đi.” Hai gậy kia của Tôn Ngộ Không kia không phải người bình thường có thể chịu đựng được, nếu không phải thần hồn của Hồng Vân chịu một nửa, cô sớm đã hồn phi phách tán rồi.

Nửa tháng kia, Tô Ngọc Tuyết cùng Hồng Vân ảnh hưởng lẫn nhau, nên giờ mới có thể tỉnh lại. Thế nhưng, hồn thể vẫn rất yếu ớt.

“Ồ.” Tô Ngọc Tuyết dựa giường, chớp chớp mắt, “Biểu ca~~~” Giọng cô vừa làm nũng, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng.

Dương Tiễn lại thở dài một hơi, “Thế nào?” Lúc làm Vương Lăng Minh hắn liền biết, mỗi lần Tô Ngọc Tuyết gọi hắn như thế, chắc chắn là có chuyện gì đó.

“Hì hì.” Tô Ngọc Tuyết không hề ngại ngùng chút nào, “Ta đói rồi, muốn ăn gì đó.” Thật ra cô vốn dĩ không đói, không có thực thể, cô sao cảm thấy đói chứ? Chỉ là, cô từ sau khi đến thế giới tây du, chưa ăn gì cả. Trong Ngũ Trang Quán vẫn còn cố chịu, dù sao cũng là địa bàn của người khác, nhưng bây giờ nếu đã là phủ đệ của Dương Tiễn thì không cần chịu đựng nữa rồi.

Tô Ngọc Tuyết ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn, đôi mắt to ầng ậc nước long lanh chứa đầy vẻ van nài, trông cực kì đáng thương.

Dương Tiễn lần nữa bất lực thở dài, “Nàng đừng quên, bây giờ nàng chỉ là hồn phách, vốn dĩ không ăn được gì.”

“Nhưng ta tin chàng chắc chắn có cách.” Tô Ngọc Tuyết đưa hai tay ôm lấy cánh tay Dương Tiễn không buông, “Năn nỉ mà, giúp ta đi, ta thật sự đói lắm. Biểu ca~~~.”

Không biết có phải vì hắn từ trong tay Tôn Ngộ Không cứu cô về, trong lúc hôn mê Tô Ngọc Tuyết đã nghĩ thông rồi. Bây giờ cô đối xử với Dương Tiễn không lạnh nhạt như trước nữa, ngược lại càng thân thiết hơn, đến cả cách thường dùng trước đây cũng dùng càng thuần thục.

“Để nàng khôi phục thực thể, sau đó có thể nếm được mùi vị của thức ăn cũng không phải là không được.” Khóe môi Dương Tiễn cong lên, Chỉ là nàng phải trả giá một chút.”

“Trả giá? Trả giá gì?” Tô Ngọc Tuyết phụng phịu, cô chỉ là thèm ăn chút xíu mà thôi, còn phải trả giá sao? Cô cảm thấy hơi uất ức, sao mình càng sống càng bèo bọt vậy nhỉ?

Dương Tiễn sát lại gần cô, đưa tay ôm nửa người cô vào lòng, “Nàng có biết mình chịu hai gậy của Tôn Ngộ Không khiến cho hồn phách bị thương nặng không?”

“Biết, nhưng ta không phải vẫn khỏe ư?” Tô Ngọc Tuyết không chỉ không cảm thấy mình có chỗ nào không ổn, ngược lại còn cảm thấy hình như mình càng lúc càng ngưng thực hơn vậy. Đây chắc chắn là do Dương Tiễn giúp rồi, thế mà không có gì cho cô ăn cả. Yêu cầu của cô không nhiều, chỉ là một bữa cơm được chuẩn bị công phu là được rồi.

“Nếu trước khi nàng không bị đánh bị thương, đương nhiên không cần nói, ta có thể giúp được nàng. Thế nhưng bây giờ...” Dương Tiễn cười cười, giấu đi sự trêu chọc trong đáy mắt.


Tô Ngọc Tuyết: “Bây giờ thế nào?”

“Bây giờ nếu nàng muốn nếm được mùi vị, ít nhất cần ta truyền pháp lực hai ngày cho nàng.” Giọng Dương Tiễn nhàn nhạt, nhưng lại giấu giếm gì đó, “Nếu nàng có thể chịu được, hai ngày sau liền có thể ăn được rồi.”

“Hai ngày?” Tô Ngọc Tuyết méo miệng, “Lâu quá à, không có cách khác sao?”

“Cũng có, chỉ là, nàng chỉ cần trả giá chút đỉnh mà thôi.”

“Thế rốt cuộc là trả giá gì?” Tô Ngọc Tuyết sốt ruột, vừa nãy đã nói trả giá rồi, sao bây giờ lại không nói trả giá gì chứ, thật khiến người ta nóng lòng mà.

Dương Tiễn ấn cô ngã xuống giường, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, “Nàng biết không, song tu dễ dàng gia tăng pháp lực nhất? Cho nên, trả giá của biểu muội, chỉ là hơi mệt thôi.”

Gương mặt Tô Ngọc Tuyết đỏ bừng, đưa tay đẩy người nằm trên mình ra, “Ai nói muốn song tu cùng chàng chứ, xê ra!” Khá lắm, gã này thật sự là biểu ca rồi, dáng vẻ lừa gạt không sai tí nào, giống hệt nhau.

“Đương nhiên là với ta, nếu không, còn có kẻ khác ư?” Gương mặt Dương Tiễn vừa rồi còn cười, giờ đây lập tức đen đi, hệt như thật sự có người giành với hắn vậy.

“Không, không thèm ai cả!” Tô Ngọc Tuyết dùng hết sức, “Xê ra, ta muốn nghĩ ngơi.”

“Được, để nàng nghĩ ngơi.” Dương Tiễn đột nhiên buông cô ra, ngồi dậy, giúp cô đắp chăn ngay ngắn, “Nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

“Hả?” Tô Ngọc Tuyết nhất thời không phải ứng kịp, chuyện gì thế này? Hắn từ bỏ như thế sao? Vốn dĩ định chống đối Dương Tiễn, nào ngờ hắn lại dễ dàng bỏ cuộc như thế. Chuyện này khiến cho Tô Ngọc Tuyết không biết phải làm sao.

Dương Tiễn chỉ cười cười, “Ngủ đi.” Sau đó hắn đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.

“Chuyện kia.” Tô Ngọc Tuyết kéo góc áo Dương Tiễn, “Biểu ca, chàng giận rồi sao?” Không phải hắn giận thật chứ?

“Không.” Dương Tiễn kéo tay Tô Ngọc Tuyết ra, đặt tay vào trong chăn, “Đừng làm loạn nữa, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

“Chờ đã!” Trong lòng Tô Ngọc Tuyết chợt hoảng, lần nữa bắt lấy tay Dương Tiễn, “Chàng đừng đi, ở cạnh ta có được không?”

Dương Tiễn khựng lại, sau đó cười khổ, “Nàng nếu tiếp tục kéo ta ở lại, ta không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Hắn quay đầu, chăm chú nhìn vào mắt cô, “Biểu muội, đối với nàng mà nói, chúng ta chỉ là vài ngày không gặp. Nhưng đối với ta mà nói, lại là rất lâu rất lâu rồi.”

Trong lòng Tô Ngọc Tuyết bỗng cảm thấy áy náy, cô sắp quên mất rồi, hắn đã tìm mình mấy kiếp rồi. Nghĩ như vậy, bàn tay kéo tay hắn càng dùng sức hơn, “Ta, muốn chàng ở lại bên cạnh ta, Biểu ca, ở lại đây đi.”

Dương Tiễn ngồi xuống, giơ một tay vén tóc rối trên mặt Tô Ngọc Tuyết, “Vậy, nàng biết ta ở lại muốn làm gì chứ?”

Trên mặt Tô Ngọc Tuyết phủ một lớp đỏ hây, tựa như ráng chiều bên chân trời. Cô rũ mắt, nhẹ giọng ừ một tiếng. Nếu không phải nghiêm túc nghe, sợ rằng sẽ nghe không thấy.

Nhưng, Dương Tiễn lại nghe thấy rất rõ ràng. Hắn hơi ngả về trước, hôn lên khóe môi của Tô Ngọc Tuyết, “Nương tử, vi phu rất nhớ nàng.”

Mặt Tô Ngọc Tuyết càng đỏ hơn, hắn vẫn luôn trong những giây phút đặc biệt mà gọi cô là nương tử, nếu không, trước giờ đều là biểu muội. Cô cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Ta cũng nhớ chàng, phu quân.”

Cô thật sự rất nhớ rất nhớ hắn, nếu không phải vì chuyện hắn giấu thân phận của mình, ngay lần đầu tiên gặp lại hắn, cô sẽ bổ nhào vào trong lòng hắn. Dù chỉ vài ngày không gặp hắn, Tô Ngọc Tuyết cũng cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu. Thế còn hắn thì sao, tìm mình lâu như thế, hẳn sẽ rất cực khổ.

Khóe môi Dương Tiễn hơi nhếch lên, một tay vén chăn, trở người đè lên người cô.

Thiếu nữ nhỏ nhắn ngồi trong lòng đàn ông, nét e thẹn trên mặt càng nhìn càng mê người. Thân thể trong suốt của cô dần ngưng thực hơn, đôi tay ngọc thon dài khoác lên trên vai người đàn ông, vén chiếc váy che đi cảnh xuân vô hạn.