Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân? Thế không phải là Dương Tiễn, nam thần của mình sao? Tô Ngọc Tuyết bên trong cây nhân sâm quả nghe thấy câu này, không nén được đem ý thức ra ngoài thăm dò, muốn nghe rõ hơn chút.
Thanh Phong vừa dùng pháp thuật tưới cây vừa trò chuyện cùng Minh Nguyệt, “Nói ra quán chủ của chúng ta trước giờ cùng Nhị Lang Chân Quân thật sự không có giao tình đặc biệt gì, sao lần này lại đến đây bái phỏng nhỉ.”
Thật ra Minh Nguyệt cũng không biết tại sao nhưng cậu bé cảm thấy mình không thể không biết, nếu không sẽ thua cho Thanh Phong. Cậu giả vờ trầm tư, “Ta nghĩ, ta biết nguyên nhân rồi.”
Thanh Phong vô cùng tò mò, pháp thuật trong tay cũng dừng lại, “Là gì thế?”
Minh Nguyệt cả mặt nghiêm túc, “Đương nhiên là vì nhân sâm quả này rồi.”
“Nhân sâm quả?” Thanh Phong theo bản năng nhìn nhân sâm quả trên lủng lẳng trên cây, “Tại sao lại nói vì nhân sâm quả hả?”
Minh Nguyệt dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành nhìn Thanh Phong, “Ngốc, đương nhiên là vì nhân sâm quả là thứ tốt nhất trong Ngũ Trang Quán. Hơn nữa, cây nhân sâm quả là thiên địa linh căn, có tiếng trong giới thần tiên, Nhị Lang Chân Quân đến đây, chắc chắn là vì nhân sâm quả.”
“Nhưng mà, Nhị Lang Chân Quân là nhục thân thành thánh*, không cần nhân sâm quả này để thêu hoa trên gấm.” Thanh Phong gãi gãi đầu.
(*Cơ thể máu thịt thành thánh)
Minh Nguyệt nhất thời bị chặn họng, “Thế, thế chắc chắn là vì ai đó chăng. Đừng quên là, cháu trai ngài ấy chẳng ra làm sao cả. Nhị Lang Chân Quân vốn là người bao che khuyết điểm, chắc vì cháu trai của mình.
Cháu trai của Nhị Lang Chân Quân? Thế không phải là Trầm Hương** ư? Tô Ngọc Tuyết nhíu mày, ý thức về lại trong cây nhân sâm quả. Chẳng lẽ thế giới này không chỉ là tây du ký mà còn có chuyện của bảo liên đăng ư?
(**Trầm Hương: Con trai của tiên nữ Tam Thánh Mẫu (em gái Nhị Lang Thần) cùng thư sinh Lưu Ngạn Xương)
Chẳng qua, Tô Ngọc Tuyết không thích câu chuyện bảo liên đăng một chút nào cả. Bởi vì, trong câu chuyện này, nam thần của cô trở thành vai phản diện, còn là loại phản diện rất dễ khiến người ta mắng rủa nữa. Tuy nói rằng trong thần thoại truyền thuyết là muôn hình vạn trạng, trong mỗi thần thoại, hình tượng của thần tiên đều không giống nhau.
Thế nhưng, Tô Ngọc Tuyết chắc chắn khẳng định, Nhị Lang Thần trong bảo liên đăng không phải là Nhị Lang Thần thật sự. Đó chắc chắn là chuyện do thần tiên xấu xa nào đó làm xong sau đó bị gắn lên người nam thần nhà cô. Đúng vậy, chắc chắn là như thế, không sai.
Không biết trải qua bao nhiêu năm, Tô Ngọc Tuyết vẫn cho rằng là vậy, cũng nghĩ như vậy, từ trong ra ngoài như thế. Chỉ là, bây giờ biết trong đây hình như còn có bảo liên đăng, cả người cô đều cảm thấy không khỏe.
Cho nên, chẳng lẽ nam thần thật sự sẽ làm ra chuyện xấu xa như vậy sao? Hừm, không đâu nhỉ, nói không chừng là có nỗi khổ? Ừm ừm, chính là như vậy.
Sau khi tìm lý do cho nam thần mình xong, Tô Ngọc Tuyết liền vui vẻ hơn.
[...] Hệ thống hoàn toàn cạn lời, [Này này này, túc chủ, cô không thể vì Nhị Lang Chân Quân là nam thần của cô, cô liền tìm lý do như thế cho hắn?]
[Chị thích!] Tô Ngọc Tuyết hừ một tiếng, thân là một fan girl, sao có thể không bảo vệ idol của mình chứ? Fan girl không biết bảo vệ idol không phải là một fan girl tốt.
[...] Hệ thống bất lực trợn mắt, quyết định lần nữa cắt đứt liên lạc. Được rồi, được rồi, hi vọng đến lúc vị đại nhân kia tìm đến cửa nói rõ mọi chuyện, cô đừng trở mặt là được. [Nếu cô thích nam thần của mình như thế, hay là cô đi gặp hắn thử đi?]
Tô Ngọc Tuyết cười lạnh, [Rốt cuộc là ai khiến chị không thể cử động, chỉ có thể ở trong cây nhân sâm quả này hả?] Tuy cô trước đây vì chuyện của Dương Tiễn có hơi chột dạ, nhưng cũng không sao, dù sao giấc mơ kia là giả, nam thần không biết.
Nếu đã không biết, thế cô có thể trở thành một fan girl nhỏ đi ngắm idol mình. Chỉ là bây giờ Tô Ngọc Tuyết chỉ có thể ở trong cây nhân sâm quả, đến cọng lông cũng không cử động được!
[Xin chào, hệ thống của bạn hiện không online, có chuyện gấp xin liên hệ đường dây nóng, số đường dây nóng 514514514.]
[...] Tô Ngọc Tuyết rất khâm phục hệ thống của mình, mỗi lần có chuyện gì hoặc là tức giận đều quả quyết cắt đứt liên lạc. Haiz, mình cũng muốn cắt đứt liên hệ ghê, tức quá!
Bỏ đi bỏ đi, vẫn là phơi nắng thôi. Tô Ngọc Tuyết cam chịu. Dù sao cô bây giờ cũng không thể làm gì, chi bằng học theo một nửa ý thức kia phơi nắng. Hừm, dù sao đi nữa, gửi gắm cơ thể trên cây, thật ra việc phơi nắng cũng khá là thoải mái.
Sau khi nghĩ thông, Tô Ngọc Tuyết học theo một nửa ý thức kia nằm dài phơi nắng. Cô thật sự đã nghĩ qua, ý thức kia hẳn là cây nhân sâm quả chăng. Nếu không, có thể phơi nắng uống nước lại vui vẻ thế này sao? Chỉ là ý thức kia vẫn chưa hoàn chỉnh, không thể cùng cô nói chuyện phiếm.
Haiz, một mình phơi nắng, cũng có chút cô đơn.
“Không ngờ Nhị Lang Chân Quân lại có hứng thú với cây nhân sâm quả.” Một giọng nói già nua vang lên dưới gốc cây nhân sâm quả.
“Cây nhân sâm quả của Ngũ Trang Quán có ai không biết chứ? Nếu đã đến quý bảo địa, đương nhiên là phải xem thử rồi.” Giọng nói này lại vô cùng trong trẻo lãng nhuận, vừa nghe liền có thể tưởng tượng ra sự hào hoa phong nhã của chủ nhân giọng nói chắc chắn sẽ cực kì rực rỡ chói mắt.
“Ha ha, Nhị Lang Chân Quân cứ thoải mái nhìn. Thanh Phong, Minh Nguyệt, đi hái hai quả xuống đây, ta cùng Nhị Lang Chân Quân muốn ở dưới gốc cây đàm đạo.”
“Vâng, quán chủ.”
Tô Ngọc Tuyết đang phơi nắng đến vui vẻ tự tại dần dần cảm thấy buồn ngủ. Dù sao đi nữa bị nhốt trong thân cây nhân sâm quả không thể ra ngoài, cô dứt khoát tự do tự tại nằm ngủ. Nào ngờ, lúc nửa tỉnh nửa mê lại nghe thấy hai giọng nói này.
Hơn nữa, cô còn cảm thấy một trong hai giọng nói kia vô cùng quen tai. Hình như, cô đã nghe ở nơi nào rồi, chỉ là, nhất thời cô lại không nhớ ra.
Nếu đã không nhớ ra, dứt khoát nhìn thử xem. Nghĩ như thế, Tô Ngọc Tuyết miễn cưỡng ép mình đang mơ ngủ tỉnh dậy. Ý thức của cô lẳng lặng nhìn xuống đất, vừa khéo nhìn thấy hai người đang ngồi bên chiếc bàn dưới gốc cây.
Trong đó có một ông cụ khá có tiên phong đạo cốt, Tô Ngọc Tuyết cho rằng, đây chính là Trấn Nguyên Tử, quán chủ Ngũ Trang Quán trong kí ức của cây nhân sâm quả. Trong lòng cây nhân sâm quả, đây là thần tiên mà nó cho rằng lợi hại nhất.
Ngược lại, từ góc độ fan girl Nhị Lang Thần thì không cho rằng như thế, trong lòng cô người lợi hại nhất hẳn là Dương Tiễn mới phải. Vừa rồi Thanh Phong, Minh Nguyệt đã nói, Trấn Nguyên Tử tiếp đãi vị khách quý là Dương Tiễn, thế chẳng phải cô có thể nhìn thấy mặt nam thần của mình rồi sao? Vui quá!
A ha ha, tuy biến thành cây nhân sâm quả có rất nhiều bất tiện, nhưng ông trời quả thật ưu ái cô. Nhìn xem, cô vừa muốn biết tướng mạo nam thần nhà mình thế nào, chuyện này liền dâng đến tận cửa, chẳng lẽ không phải là ưu ái sao? Tuyệt đối là ưu ái!
Nghĩ như thế, Tô Ngọc Tuyết liền nhìn sang người kia. Vừa nhìn, cô suýt rơi từ trên ngọn cây xuống đất.
Tuy bây giờ ý thức của cô đang ở trên thân cây, nhưng dường như mọi thứ vẫn ổn.
Tại sao? Tại sao gương mặt của Dương Tiễn lại giống hệt với người trong giấc mơ của mình thế? Mi mắt này, ngũ quan này, rõ ràng là sự kết hợp giữa Triển Chiêu và biểu ca. Tô Ngọc Tuyết tuy không có cơ thể nhưng vẫn không nhịn được vội vã nuốt nước bọt.
Nếu như đầu óc của cô không xảy ra vấn đề gì, hẳn không phải...Không, không, không, hẳn không phải nhỉ, biểu ca sao có thể là Nhị Lang Thần chứ? Chuyện này, thật quá kinh dị rồi!
Chuyện này giống như việc, ngày ngày bạn đều tỏ tình với nam thần trong di động. Nào ngờ vừa quay đầu, ông xã bạn nói với bạn rằng, ngại quá rồi, anh ấy chính là nam thần của bạn, đó có thể là loại cảm giác gì chứ?
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy cực kì vui vẻ nhưng Tô Ngọc Tuyết lại không cảm thấy như thế. Nam thần chỉ có thể dùng để ngắm nhìn, nhưng ông xã là dùng để sai sử, hai người đó tuyệt đối không thể hòa làm một được, hơn nữa nếu như biểu ca cùng Dương Tiễn là cùng một người, sau này cô phải làm sao đây?
Cõ lẽ, chỉ là trùng hợp chăng? Tô Ngọc Tuyết rất nhanh liền tìm một lý do cho mình. Đúng vậy đúng vậy, hẳn là trùng hợp mà thôi, là trùng hợp.
Thế nhưng, đến bấy giờ, ấn ký trong linh hồn Tô Ngọc Tuyết chợt chấn động. Cô theo bản năng nhìn về hướng Dương Tiễn dưới gốc cây, vừa khéo bắt gặp ánh mắt hắn.
“Tìm được nàng rồi.”
Đọc hiểu khẩu hình của Dương Tiễn, cả người Tô Ngọc Tuyết đều hoàn toàn ngây ngốc. Chờ đã, chờ đã, chẳng lẽ thật sự là... Không phải chăng?
Không biết tại sao, Tô Ngọc Tuyết thật sự cảm thấy rất không vui. Cô cắn môi, sau đó liền núp sau một nửa ý thức kia. Như thể cô biến mất trong cây nhân sâm quả vậy.
Dương Tiễn khẽ nhíu mày, tại sao vẻ mặt của nàng lại không hề giống với tưởng tượng của mình? Chẳng lẽ, nàng không muốn nhìn thấy mình sao?
“Nhị Lang Chân Quân,” Trấn Nguyên Tử kì lạ nhìn Dương Tiễn, “Không biết ngài đang nhìn gì?” Tại sao cảm xúc của hắn lại lộ ra ngoài như thế? Phải biết, Nhị Lang Thần không để lộ cảm xúc ra ngoài bao giờ, nếu không, ban đầu trong phong thần chiến, hắn cũng sẽ không nổi tiếng như thế.
Có thể nổi bật trong vô số kì nhân dị sĩ cùng người đủ loại chỗ dựa, Dương Tiễn không chỉ dựa vào pháp lực cùng đầu óc, còn cần phải khống chế tốt cảm xúc của mình. Nhiều lúc, đến cả sư phụ của hắn, cũng chưa chắc sẽ biết được cảm xúc hắn bộc lộ ra là thật hay giả.
Như vậy, hắn mới có thể loại bỏ sự ảnh hưởng của huyết mạch phàm nhân, cuối cùng dùng nhục thân thành thánh. Vào thời điểm thánh nhân chưa xuất hiện này, hắn thật sự là một nhân vật không thể xem thường.
Bây giờ, ông lại có thể nhìn thấy sự hoài nghi trên gương mặt của Nhị Lang Thần ư? Trấn Nguyên Tử nghi hoặc, có phải mình nhìn thấy chỉ là vẻ ngoài thôi?
Dương Tiễn nhìn thấy ánh mắt của ông, cười cười, “Đã nói cây nhân sâm quả tuy là thiên địa linh căn, nhưng lại thiếu đi cơ duyên, bất kể thế nào cũng không thể hóa thành hình. Nhưng ta hình như lại từ trong đó nhìn thấy một ý thức mơ hồ đấy.”
“Thật sao?!” Trấn Nguyên Tử cả mặt kinh ngạc, “Nhị Lang Chân Quân không phải nói đùa chứ?” Nhiều năm như thế, ông vẫn luôn hi vọng cây nhân sâm quả có thể có ý thức, cuối cùng sẽ thành hình. Nhưng không biết xảy ra vấn đề gì, nghìn năm nay, nó vẫn luôn như thế, không hề có nửa điểm biến hóa nào.
Nếu thật sự có thể nảy sinh ý thức, thế thì quá tốt rồi!
“Đương nhiên.” Dương Tiễn gật đầu, chỉ con mắt thứ ba của mình, “Ta sao có thể lừa quán chủ chứ.”
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi.” Trấn Nguyên Tử kích động đứng dậy, bàn tay vuốt ve cành cây của cây nhân sâm quả. Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này rồi.
Thế nhưng, Dương Tiễn nhìn động tác của ông lại cực kì không vui.