Trực Tuyến Công Cuộc Kéo Dài Mạng Sống Của Nữ Chính

Chương 22: LIÊU TRAI HÀNH (5)




[Phá!] Một trận lạnh lẽo từ trong lòng trào ra, phá vỡ sự dao động trong lòng Tô Ngọc Tuyết, hành động cũng không bị khống chế nữa. “Tôn công tử, Tô gia ta chưa từng đồng ý cầu hôn của ngươi, mong đừng hủy đi danh dự của Tô gia ta.”

“Nhưng, Tô đại cô nương nàng rõ ràng...”

“Đó chẳng qua muốn ngươi biết khó mà lui thôi.” Tô Ngọc Tuyết nghiêm túc, “Nếu mỗi người đến Tô gia ta cầu hôn, nhà ta ai cũng đồng ý, đều là quen biết nhà ta, há không phải Tô gia quen biết cả thành ư? Trò đùa này cũng không cần lố quá” Giọng Tô Ngọc Tuyết lạnh băng, cô hận không thể khiến Tôn Tử Sở lập tức rời đi.

Gã Tôn Tử Sở này thật sự là quá nguy hiểm rồi, nếu không phải cô biết chút pháp thuật, vốn dĩ sẽ không có biện pháp loại đi cảm giác u ám bủa vây mình, thật sự là quá đáng sợ rồi. Đây là lần đầu tiên Tô Ngọc Tuyết ý thức được bản thân thật sự đang trong thế giới liêu trai kì quái, không có thực lực chỉ đành bó tay chịu trói mà thôi.

Nhất định phải trở nên mạnh hơn! Đây là ước nguyện lớn nhất của Tô Ngọc Tuyết lúc bấy giờ.

“Tô đại cô nương, nàng...” Tôn Tử Sở tức đến đỏ bừng mặt, “Thế ngón tay ta...”

“Cứ xem như là lỗi của tiểu nữ, ban đầu nói đùa không suy nghĩ.” Tô Ngọc Tuyết thản nhiên nhận sai, “Nghe nói Tôn công tử là danh sĩ, phụ thân của tiểu nữ có một quyển bản thảo《Sơn Hành Giản Ký》, ban cho công tử.”《Sơn Hành Giản Ký》là bản thảo của một danh sĩ tiền triều, rất được danh sĩ phong lưu yêu thích. Càng huống hồ, nếu đem ra dù là nghìn vàng cũng sẽ có người mua.

Tôn Tử Sở rất muốn từ chối, nhưng bản thảo《Sơn Hành Giản Ký》thật sự khiến gã không cách nào từ chối được. Một số tài tử sau lưng cũng khuyến khích gã đồng ý. Không ít người vì bản thảo《Sơn Hành Giản Ký》muốn nhìn cũng không được, bây giờ có được, há không phải là chuyện hời trên trời rơi xuống sao?


Nhưng vì sự khích lệ của những kẻ này ngược lại khiến Tôn Tử Sở không muốn đồng ý. Nam tử hán đại trượng phu, há có thể vì vài thứ mà khom người, “Ta...”

“Tôn công tử.” Vương Lăng Minh bước lên, từ trên cao nhìn gã, “Ta khuyên ngươi nhận sách đi, vừa khéo giải quyết sạch sẽ, không phải sao?”

Rõ ràng giọng hắn nhàn nhạt nhưng Tôn Tử Sở lại cảm nhận được một loại áp lực cùng sợ hãi cực lớn. Gã bất giác lùi hai bước, run sợ nhìn Vương Lăng Minh. Một lúc sau, gã mới gật đầu nói: “Được, được, lời vị công tử này có lý.”

“Như thế thì tốt.”

Có chuyện này xảy ra, ba vị cô nương Vương gia cũng không còn tâm tình tiếp tục đạp thanh nữa. Hơn nữa bọn họ cũng cảm thấy chuyện Tô Ngọc Tuyết gặp phải thật sự quá phiền lòng rồi, đối với một cô nương mà nói thì hơi quá đáng chút. Thế nên, bọn họ đều quyết định sẽ quay về phủ.

Nếu các cô nương Vương gia đều không tiếp tục nữa, thế Tô Ngọc Tuyết đến tiếp khách đương nhiên cũng không tiếp tục. Cô tuy từ chối vài lần, chẳng qua các cô nương Vương gia đều nói muốn đưa cô về Tô phủ. Nào biết nửa đường lại gặp đăng đồ tử* nào không, vẫn là nên cẩn thận tốt hơn.

(*Đăng đồ tử: yêu râu xanh)

Tô Ngọc Tuyết tiếp nhận ý tốt của họ, sau đó lại thầm nghĩ, nếu không phải là chuyện quỷ thần gì đó, một mình tôi so với tất cả các cô vẫn có ích hơn đấy. Nói thế nào, cô cũng là người biết vài chiêu pháp thuật mà.

Tuy nhiên, thật sự cũng chỉ có vài chiêu mà thôi.

Trước cổng Tô gia, Tô Ngọc Tuyết bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu liền nhìn thấy các cô nương Vương gia. Còn có Vương Lăng Minh sau lưng họ. Không biết tại sao, cô vẫn cảm thấy biểu ca Vương gia này tạo cho cô cảm giác hệt như Triển Chiêu vậy.

Chỉ là nghĩ ngợi chút, cô lần nữa cáo biệt họ, bước vào trong Tô phủ.

“Minh ca.” Đại cô nương Vương gia chờ nhị cô nương cùng tam cô nương lên xe, nhỏ giọng hỏi một câu, “Huynh có phải nhìn trúng Tuyết biểu muội không?” Nàng đã đính hôn, đương nhiên có thể nhìn thấy thâm ý rõ ràng trong mắt Vương Lăng Minh. Càng không cần nói tính cách hắn trước giờ lạnh lùng, ngoài các tỷ muội trong nhà nàng ra, những người khác hắn vốn dĩ không quan tâm.

Nhưng hôm nay hắn không chỉ ra mặt cho Tô Ngọc Tuyết, còn nhiều lần nhìn cô ấy, đại cô nương Vương gia lại còn không hiểu sao?

“Ừ.” Vương Lăng Minh cũng không phủ nhận, đáp một tiếng.


“Nhưng mà...” Đại cô nương Vương gia muốn nói lại thôi, sau đó vẫn là tiếp tục mở miệng, “Di phụ di mẫu Tô gia không phải từng nói nhà họ muốn kén rể sao.”

“Ta sẽ tự giải quyết.” Vương Lăng Minh vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được hắn vậy.

Chẳng qua cũng đúng, từ nhỏ đến lớn, đại cô nương Vương gia chưa từng nhìn thấy hắn từng bị bất kì chuyện gì làm khó được. Càng huống hồ đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm nay hắn nhìn trúng một người. Xem ra thúc phụ bọn họ cũng sẽ khá vui vẻ đây. Chỉ mong chuyện này có thể được như ý muốn thì tốt rồi.

Tô Ngọc Tuyết sau khi về phủ liền đón nhận đủ loại quan tâm trên dưới cả phủ, suýt nữa làm cô chết chìm trong sự sủng ái ấy. Cô đáp vài câu liền vội vã quay về viện mình, thật ra, cô vẫn là có chút không chịu nổi, dù là Nam Thanh Cung trước đây cũng không đến mức này.

Quả nhiên, người trong Tô gia đều quá nhiệt tình.

Không biết vì người mệt hay tim mệt, tóm lại thì chính là mệt. Tô Ngọc Tuyết tắm rửa thay quần áo xong liền lên giường nghỉ ngơi. Cô vốn muốn về trong không gian não bộ để Tiểu Ác trông chừng mình, sau đó có thể chăm chỉ luyện tập nội dung pháp thuật tiếp theo. Vì Tiểu Ác từng nói qua, cho dù chỉ có vài chiêu, nhưng quyển sách pháp thuật này dù sao đi nữa vẫn là ông trời cho, so với các pháp thuật khác càng phù hợp với cô hơn, uy lực cũng lớn hơn.

Về phần tại sao pháp thuật không có tên, hừm, từ khi ông trời tồn tại liền biết rồi, cho nên cũng không nghĩ đến việc đặt tên. Hệt như không có người đặt tên cho tư thế cầm đũa của mình vậy.

Tóm lại, Tô Ngọc Tuyết muốn tăng cường pháp lực của mình, không muốn bị can thiệp nữa. Cho nên, cô lại phát hiện ra mình chưa về đến không gian não bộ, mà lại đi đến một căn nhà tranh lạ lẫm. Cô biết đây là mộng cảnh, chỉ là hình như không phải mộng cảnh của mình, mà là của kẻ khác.

“Nương tử.”

Tô Ngọc Tuyết nghe thấy giọng nói này, đột nhiên xuất hiện một loại nghi hoặc vô cùng bất an. Cô quay đầu vừa nhìn, quả nhiên liền nhìn thấy Tôn Tử Sở đứng cách mình không xa. Trong tay hắn cầm sách, đối với mình cả mặt đầy tình ý, “Nương tử hôm nay xuống bếp cực khổ rồi, lại đây cùng nhau dùng cơm thôi.”

Tôn Tử Sở vừa dứt lời, trong sân nhà tranh trống rỗng bỗng xuất hiện một chiếc bàn, trên bàn còn đặt đầy thức ăn. Những món ăn ấy trông có vẻ khá bình thường, hẳn không phải do người giỏi nấu nướng làm ra.

“Nương tử đừng tự trách.” Tôn Tử Sở cười, “Tuy nương tử làm thức ăn đơn sơ, nhưng Tử Sở sẽ không ghét bỏ.”

Khóe môi Tô Ngọc Tuyết giật giật, “Ngươi còn có mặt mũi để ghét bỏ sao?” Nếu đã là mộng cảnh, thế thì đừng trách cô nhé, ha ha.