Xuân đến rồi xuân đi. Hoa nở rồi hoa tàn. Nhưng xuân của đời người chỉ đi chứ sẽ không bao giờ quay trở lại. Có những thứ tưởng như chỉ là rung động nhất thời, cuối cùng, thời gian đã chứng minh tất cả. Tình yêu thương bấy lâu nay bị dòng thời gian chôn vùi trong những trang kí ức, cuối cùng cũng được khai phá bởi tiếng gọi của tình yêu thương. Chân thành yêu một người, chân thành dành đến cho một người là sự thiết tha vô hạn, nhiều năm sau gặp lại, trái tim vẫn vô thức rung động như năm nào.
Anh vẫn đứng tại đây, trái tim vẫn luôn hướng về phía cô. Sự khô khan của anh vì tình yêu mà trở nên mãnh liệt bùng cháy. Yêu nhiều, thương nhiều, liệu có phải sau đó sẽ là đau nhiều? Anh và cô vốn dĩ là thanh mai trúc mã. Anh luôn bị cô bắt nạt, điều này đã trở thành thói quen. Bởi vì anh tình nguyện hưởng thụ sự bắt nạt mà cô dành riêng cho anh. Nụ cười của cô vô tư và hồn nhiên, giống như ánh mặt trời ấm tâm hồn của anh. Nhưng thời gian lại mang ký ức đó trôi vào hư vô. Nhiều năm sau gặp lại, cô đối với anh vẫn là có những ảnh hưởng mạnh mẽ đến như vậy, khiến anh không thể nào có thể kiểm soát trái tim của mình.