Thời Gian Hoa Nở

Chương 15: Cô ấy khiến anh hạnh phúc




Từ rất sớm anh đã thức dậy, vì vậy người nàođó luôn thích ngủ nướng cũng đã thức, nhưng mà là do bị anh gọidậy. Cô có vẻ không hài lòng lắm, làu bàu vài câu, bịt tai lại muốnngủ thêm, còn anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Hôm nay anh rỗi, dẫnem đi chơi, em mà không dậy là không đi nữa đâu nhé!”

Tiểu Viên ngồi bật dậy bằng tốc độ tên lửa,nhìn chằm chặp ánh mắt hào hứng của Thang Hi Hàn, lúc ấy cô mớitỉnh hẳn. Đêm qua dưới thái độ cứng rắn của ai đó, cô đã đầu hàngvô điều kiện, nhượng bộ, chìm vào giấc ngủ ngon lành. Lúc này côvẫn giữ nguyên tình trạng Eva như đêm qua, cứ thế ngồi dậy. Cô kêu lênmột tiếng rồi kéo vội chiếc chăn quấn quanh người, anh kéo chiếc chănra rồi nói: “Thôi đừng quấn nữa, em đi tắm đi, anh bật sẵn nước nóngrồi.”

Anh bế cô đặt vào trong bồn nước ấm, cô vươn tayvới chiếc khăn tắm, che trước ngực, đầu cúi thấp không dám nhìn anh:“Anh ra ngoài đi, em tự tắm được.”

Anh nhìn một hồi rồi nói: “Được thôi, nếu bâygiờ anh mà giúp em thì chắc là sẽ muộn thật, nhưng, em chắc chắnkhông muốn anh giúp chứ?”

Cô ngượng đến mức mặt đỏ như mặt trời, nóiliến thoắng: “Không thèm không thèm, anh đi ra ngoài đi.”

Anh cười lớn rồi bước ra ngoài.

Sau khi tắm xong, quấn chiếc khăn tắm quanh ngườirồi bước ra, cô phát hiện quần áo vẫn để ở ngoài, định gọi nhờ anhcầm giúp, nhưng lại cảm thấy không hay, mà cứ quấn khăn tắm như vậy,tự mình ra ngoài lấy thì cũng không được. Anh ở bên ngoài hình nhưđang nghe điện thoại, cô cũng ngập ngừng do dự, không biết nên làm saomới được. Bất ngờ anh đẩy cửa bước vào, làm cô giật thót mình,nói: “Anh vào đây làm gì?”

“Em không cần anh mang quần áo vào cho sao, thếanh cầm ra nhé?” Anh cầm bộ quần áo quay người định đi ra.

“Đưa cho em đi.” Cô vươn tay kéo anh lại.

Quần áo đã lấy được, chiếc khăn tắm cũng đãtuột xuống.

Ánh mắt Thang Hi Hàn nhìn cô như phủ một mànsương mờ ảo, anh ôm lấy cô bế ra phòng ngoài. Tiểu Viên vùng vẫy đấmthùm thụp vào vai anh, la hét: “Anh để em xuống đi, em không muốn, anhkhông phải là hoàng tử, anh không bảo vệ em, anh chỉ biết bắt nạt emthôi, anh không phải là hoàng tử cưỡi hắc mã, anh chỉ biết cưỡi emthôi…”

“Được thôi, anh không cưỡi em nữa, để em cưỡianh, được chưa nào?”

“Không được.”

“Tại sai anh là hắc mã hoàng tử, không xứng làbạch mã hoàng tử sao?”

“Người cưỡi bạch mã không phải là hoàng tử màlà Đường Tăng.”

“Tùy thôi, em bảo anh cưỡi gì thì anh sẽ cưỡinấy.”

“Á! Bảo anh đừng chạm vào ngực em mà!”

“Đâu có?”

“Thế bây giờ anh đang làm gì đấy?”

“Ồ, xin lỗi em, anh cứ nghĩ đấy là mông cơ.”

“Thang Hi Hàn!”

“Suỵt, không được hét, ngoan, em nghe lời anh sẽcưới em.”

Câu nói vừa dứt, miệng Tiểu Viên cũng đã ngậmlại, ngoài mấy tiếng ư ư ra thì chẳng có lời nào được phát ra.Chàng hắc mã hoàng tử của cô về sau đã rút ra được một kết luận,khi cùng cô vợ nhỏ của mình ABCD, việc đầu tiên phải làm đó là làmthế nào để cho miệng cô ngậm lại, nếu không, tất cả mọi cảm xúc sẽbị phá hỏng, tất cả mọi khung cảnh sẽ tan biến hết.

*****Tôi là một đường ngăn cách hoàntoàn trong sáng*****

P/S cái nào, tôi nói dối đấy, thật ra tôi làmột đường ngăn cách không trong sáng.

Những đôi tình nhân khác sau khi xác lập quanhệ, cũng chính là sau khi làm chuyện đó sẽ làm những gì tiếp theothì Tiểu Viên không biết, nhưng khi Thang Hi Hànhỏi cô hôm nay muốn đi chơi ở đâu, cô ngẩng ra rồi trả lời: “Ở đây cóđền chùa gì không?”

Anh đứng trước chiếc gương sáng bóng, lần lượtđóng từng chiếc cúc áo, nghe câu này xong, như không tin lắm vào taimình, quay đầu lại, cười nói: “Em bảo gì? Đền chùa?” Thang Hi Hànkhông giấu nổi một nụ cười. Trong đầu cô ấy rốt cuộc là thứ gì thếnhỉ? Một nơi hẹn hò kì cục như vậy, thế mà cô ấy cũng nghĩ rađược.

Hai người chơi đến trưa, sau đó tới một quán cơmchay gần ngôi chùa ăn cơm.

Vừa ăn được vài miếng, Thang Hi Hàn nhận đượcđiện thoại cùa Cổ Tịnh, nói được vài câu, cô ấy nói cũng muốn đến,Thang Hi Hàn mặt mày khổ sở cúp máy, nói với vẻ có lỗi: “Làm saobây giờ, anh biết là em không thích cô ấy, anh cũng không thích lắm,nhưng mà…”

Tiểu Viên không muốn làm khó anh, nói: “Không saođâu, cũng chẳng có gì mà, dù sao đi chơi càng nhiều người càng vuimà.”

Chỉ cần được ở cùng với anh thì ở đâu cũngvui cả, nhưng lúc này Tiểu Viên liếc nhìn Cổ Tịnh đang ngồi bên cạnhmình với vẻ khó chịu, khẽ thở dài, sao cô ta dai như đỉa thế nhỉ,rõ ràng hôm đi mua quần áo lần trước đã bị chọc cho tức tối bỏ đinhư thế rồi, sao hôm nay lại đến vậy?

Cả bữa cơm cô không ăn được nhiều, cố gắng khôngnói năng gì, không cho cô ta cơ hội để bắt thóp, Thang Hi Hàn cũng nóichuyện với cô một cách vô cùng khách khí. Quả là một bữa ăn khóchịu, anh nhìn cô, cô nhìn anh, cô không nhịn được buộc miệng cườikhẽ, anh cũng mím chặt môi, cúi đầu.

Cổ Tịnh cũng cảm nhận được những hành độngấy, rồi đặt đũa xuống.

Tiểu Viên đứng dậy, nói: “Em vào nhà vệ sinhmột chút.”

Nếu không nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, chắccô sẽ phì cười mất, nếu như thế, cô gái kia chắc chắn sẽ xé xác côra.

Trong nhà vệ sinh, cô cười đến rung cả người,vừa định quay về bàn thì Cổ Tịnh đẩy cửa bước vào.

Cô khẽ cười rồi định bước ra, Cổ Tịnh mặt hầmhầm, nói: “Đợi một chút.”

Tiểu Viên thầm thở dài, đúng là oan gia ngõhẹp!

Cô đứng yên tại chỗ, ôn hòa nhìn Cổ Tịnh, đợicô ta lên tiếng.

Cổ Tịnh nhếch lông mày, nói: “Chị là do ôngcủa Thang Hi Hàn giới thiệu à?”

Cô cười cười, không tỏ thái độ gì.

“Cái bệnh mãn tính này của ông cụ nhà anh ấychẳng thể chữa được, có một lần còn kinh điển hơn nhiều, chẳng biếtthế nào mà quen với một bà cô bán hoa quả trên phố, thấy bảo bà côấy có người con gái đang học ở đại học Bác Kinh, muốn giới thiệucho Thang Hi Hàn. Chúng tôi nghe được thì buồn cười gần chết, ông cụnhà anh ấy đúng là lẩm cẩm mất rồi, chỉ cần không ghép Hỷ Nhi vớiHoàng Thế Nhân, thì thế nào cũng xong.”

Tiểu Viên không nói gì, tiếp tục nghe.

“Nhưng đứa con gái của bà cô bán hoa quả ấy dùsao cũng là học đại học Bắc Kinh, còn y tá như cô là liên thông phảikhông? Thang Hi Hàn học hành giỏi giang, học giỏi quá đến mức cónhững vấn đề thành tên mọt sách, đây là lời dì tôi nói, không phảitôi nói. Chị chỉ mới qua được cửa ải ông cụ nhà anh ấy thôi, cònchưa qua được cánh cửa bố mẹ anh ấy đâu! Hồi anh ấy còn đi học, khôngbiết bao nhiêu cô gái viết thư tình cho anh ấy, chị biết không? Khi anhấy đi du học, đến con gái của thầy giáo cũng mê mẩn anh, chị cóbiết không? Chị cho rằng chị là ai chứ?!”

Haizz! Tiểu Viên khẽ thở dài, câu nói cuối cùnghơi quá lời rồi đấy nhé!

Thế này thì sao cô có thể nhịn được nữa, làmsao có thể tiếp tục nghe nữa đây?

“Tôi là ai không quan trọng, cô không biết cũngchẳng có vấn đề gì, chỉ cần anh ấy biết là được rồi. Tôi đi ratrước, không anh ấy lại sốt ruột.”

Tiểu Viên đẩy cửa bước ra, chưa được mấy bước,cô ta cũng đi theo, nói sau lưng cô: “Đối với chị, Oxford, Cambridge,Harvard, Stanford đều chẳng có ý nghĩa gì đúng không? Đối với chị,chắc chỉ có thể phân biệt được Volkswagen và Mercedes đúng không?”

Tiểu Viên nghe những lời này, trong người như sôisùng sục, bước chân khựng lại.

“Tịnh Tịnh!” Anh xuất hiện trước mặt hai người,vừa kịp ngăn lại, chắc hẳn anh đợi lâu nên lo lắng có việc gì xảyra. “Em không nên nói những lời này.” Khuôn mặt anh lạnh băng, giọngđanh lại.

Cô nàng đại tiểu thư yêu kiều kia chắc cũng chưabao giờ nhìn thấy thái độ anh như vậy, mắt đỏ hoe, nói: “Anh bị làmsao đấy, Thang Hi Hàn, tự nhiên vác về một quả dưa hấu. Nếu là chịVi thì em cũng chẳng nói làm gì, anh nhìn chị ta xem, chị ta có điểmnào tốt chứ?”

Tiểu Viên nghiến chặt răng, lời nói có caynghiệt thật, nhưng chẳng có từ nào sai cả.

“Đủ rồi, Tịnh Tịnh!”

Anh nắm tay Tiểu Viên, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗiem!”

Anh nhướn mày, thần sắc lạnh tanh: “Điểm tốtcủa cô ấy em không biết được.” Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp.“Cô ấy khiến anh hạnh phúc.”

Cổ Tịnh tức tối nói: “Anh vác về nhà một quảdưa hấu to thế này, anh định mở hội chợ triển lãm hàng nông nghiệpchắc? Anh cho rằng bố mẹ sẽ đồng ý sao? Nếu là chị Vi thì thôi cũngxong, Thang Hi Hàn, mắt anh có vấn đề à?”

Tiểu Viên không thể không bái phục, quả thật Cổ Tịnhrất có năng khiếu. Lúc mắng mỏ người khác, Thang Hi Hàn chỉ gọi côlà củ khoai tây nhỏ, cô đã chẳng vui vẻ gì rồi, bây giờ Cổ Tịnh gọicô là quả dưa hấu, quả dưa hấu to gấp bao nhiêu lần củ khoai tây thìcô cũng tức tối gấp bấy nhiêu lần. Còn nữa, cái người tên là “ChịVi” mà Cổ Tịnh cứ nhắc đi nhắc lại ấy là ai chứ? Người có thểkhiến cho cô nàng Cổ Tịnh kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì này khâm phụcnhư vậy là ai chứ?

Cô tức tối suốt dọc đường, trong lòng không yên.

Anh nhìn thấy, chỉ khẽ thở dài: “Viên Viên, trênthế giới này có rất nhiều loại âm thanh, chúng ta không thể tránhđược, cũng giống như, giống như…” anh ngập ngừng nghĩ ngợi một látrồi nói tiếp: “Cũng giống như có một lần em tức tối đi đi lại lạitrong nhà ấy, còn nhớ không? Cái lần mà có người nói nhân vật namchính em yêu quý đi lăng nhăng ở ngoài ấy.”

Chị Vi thì có liên quan gì đến nhân vật namchính chứ? Cô nhìn anh chằm chằm, nhớ lại cái lần ấy, anh đang chămchú làm việc, còn cô lại chạy đến trước mặt anh làm ầm ĩ: “Anhbảo, có đứa nào đấy nói rằng nhân vật nam chính mà em thích chẳngra làm sao, nói em ấy không ngọt ngào với nhân vật nữ chính nên khôngphải là người tốt. Anh nói thử xem, có người như thế đấy, bị thầnkinh à?!”

“Ừ.” Anh rất chăm chú, cô đi đi lại lại cũngchẳng ảnh hưởng gì tới anh, anh không nhìn cô, cũng không biết nhânvật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình là gì.

Thế là Tiểu Viên càng tức tối, tức đến phátđiên, đàn gãy tai trâu chẳng thể xả hết nỗi bực tức, thì sẽ khó chịuthế nào: “Này, em đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không, toànbộ sự việc là như thế này…”

Không quan tâm xem anh có muốn nghe hay không, côgiải thích luôn một hồi. Thang Hi Hàn không còn cách nào khác, đànhdừng lại nghe, sau khi nghe xong, nói: “Hầu hết mọi người đều yêu cáitên nhân vật nam chính giống em à?”

“Đúng vậy!” Tiểu Viên gật đầu một cách quảquyết. “Trừ cái đứa não có vấn đề ấy ra thì đều là như thế.”

Thang Hi Hàn xua tay, nói: “Em xem, vì thế việcnày rất bình thường, đi ngược lại với ý kiến của số đông, hoặc chủđộng nhận sự mắng mỏ của người khác, có lẽ đây là sở thích đặcbiệt của họ. Bọn họ có thể nói rằng đây là ý kiến không đồngnhất, thật ra chỉ cần có người quan tâm đến bọn họ, là có thểkhiến bọn họ vui sướng rồi. Vì thế, sự trả đũa tốt nhất đó làkhông thèm để ý đến.”

Ừ, nói cũng có lý, nhưng, Tiểu Viên nhìn ai đólại vùi đầu vào máy tính, mắt chợt sáng lên: “Thang Hi Hàn, trìnhđộ máy tính của anh siêu lắm phải không?”

Anh hơi nhướn mày, nhìn cô cười, nghĩ bụng,chắc chẳng phải chuyện gì tốt, thành thật trả lời: “Cũng bìnhthường, biết cài lại Win là cùng.”

“Thôi đi, chắc là anh phải thuộc hàng siêu đẳnghả, như là Tiêu Nại ấy.”

Anh nhíu mày: “Tiêu Nại là ai?”

“Một nhân vật nam kinh điển khác.” Cô nắm chặtcúc tay áo anh, khẩn khoản: “Có phải là anh chỉ cần một cái IP làcó thể tiêu diệt được hắn? Có phải không hả?”

“Em muốn làm gì?”

“Để cho em cảm nhận được cái uy lực của anh đi!Diệt hắn đi!”

Kết quả là, Tiểu Viên hài lòng mãn nguyện ngheanh nói: “Là cái địa chỉ IP này chứ gì? Người ta đổi IP là lại lênđược thôi.”

Cô chẳng cần quan tâm, diệt được cái nào hay cái ấy.Ngày hôm ấy, Tiểu Viên rất hạnh phúc, rất hài lòng, cảm thấy cuộcsống của cô bây giờ đã có một nhân vật nam chính kinh điển giữa đờithực!

Tiểu Viên nhớ lại chuyện cũ xong, vẫn cảm thấychuyện này chẳng liên quan gì đến chị Vi kia. Anh nói tiếp: “Ở đâycũng vậy, em cũng xem, đây chẳng qua cũng chỉ là một loại âm thanhkhác, có thể là có tính công kích, có thể là chẳng có ý tốt đẹpgì, thì tại sao lại phải nghe, tại sao lại phải suy nghĩ? Để ý đếncô ấy có đáng không?”

Trái tim Tiểu Viên trong giây lát bị những lờinày của anh khóa chặt, một cảm giác hạnh phúc không thể nói thànhlời. Nhưng vẫn còn chút gì đó…

“Chị Vi mà cô ấy nói là ai thế?” Vấn đề cuốicùng, Tiểu Viên nghĩ, hỏi xong câu hỏi cuối cùng này, em nhất địnhsẽ nghe theo anh hết, không để ý đến Cổ Tịnh nữa, không nghe những âmthanh độc địa ấy nữa.

Anh khẽ mỉm cười, nói: “Anh đảm bảo với em côấy là một người không quan trọng, chỉ là một nhân vật xuất hiện vàilần thôi, em còn hỏi nữa không?”

“Viên Viên, anh sẽ nâng niu em trong lòng bàn tay,coi em như vật báu. Em khiến anh hạnh phúc, anh cũng sẽ làm cho emhạnh phúc. Anh đi khắp nửa vòng trái đất cuối cùng vẫn tìm được em,anh chính là tên con trai may mắn nhất trên thế gian này.”

“Ngày hôm ấy em hỏi anh bắt đầu dùng ngày sinhnhật của em làm mật mã từ khi nào, nếu câu trả lời của anh cónghĩa là anh bắt đầu thích em từ khi nào, thì đáp án sẽ khiến embất ngờ đấy.”

“Em đã từng nói, anh bất ngờ xuất hiện trongcuộc đời em, đối với anh, em cũng như vậy. Vì thế, đừng bao giờ nghingờ, đừng có mỗi lần có người nói này nói nọ, phản ứng đầu tiêncủa em là phủ định chính bản thân mình, và phủ định cả anh, em khôngthể cho anh một thứ tình yêu như vậy, như vậy không đáng, đúng khôngnào?”

“Cuộc sống của anh luôn theo những quy luật, luônluôn dựa theo những nguyên tắc để hoàn thành. Mối quan hệ giữa chúngta quả thực đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của anh, tuy nhiên, anhmuốn nghe theo tiếng gọi của trái tim mình, đó sẽ là tiếng gọi duynhất cần phải nghe theo. Viên Viên, còn em thì sao?”

Tiểu Viên nhìn anh có chút không rõ, mắt cô nhưnhòa đi, như có một lớp sương vây kín, cô im lặng nhìn anh, giống nhưmột chút tuần lộc bị thương, một vẻ mơ hồ rất thuần khiết.

Anh đưa tay ra trước mắt cô: “Em có muốn khẳngđịnh giống như anh không? Cho dù người khác có nói gì đi nữa, cho dùthế giới này có biến đổi ra sao, cũng sẽ không buông tay? Nắm lấy tayanh, cùng anh đi suốt con đường?”

Mắt cô nhòa đi, đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tayanh.

Nhìn nụ cười ấm áp ấy, cô không thể không vùiđầu vào lòng anh, anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Khóc gì mà khóc, cônàng ngốc này!”

Cô thút thít: “Thang Hi Hàn, trước đây thực sựanh chưa từng yêu bao giờ?”

Anh hơi nhíu mày, có vẻ không thoải mái: “Saovậy?”

“Lúc nãy anh nói hay lắm, anh rất có tài ănnói, ý em là, anh cũng rất biết tán tỉnh con gái, đúng rồi, lăngnhăng có di truyền không?”

Anh nhắc đi nhắc lại trong đầu những lời củacô, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười: “Những lời này của em, là đangkhen ngợi anh hay đang mắng mỏ anh thế? Tuy nhiên, những lời như lăngnhăng có di truyền hay không thế này, sau này em ít nói thôi nhé, đếnlúc ấy không kiềm chế được mồm miệng, nói những lời này trước mặtbố chồng em, thì anh không cứu được đâu đấy.”

Cô nép sát hơn vào lòng anh, nũng nịu: “Em rấtcảm động, Thang Hi Hàn, từ nay về sau em nhất định sẽ luôn ở bên anh,nhưng mà, em vẫn còn một câu hỏi cuối cùng, cái người tên là chị Viấy là ai?”

“Em có làm sao không vậy? Anh đã nói một thôimột hồi như vậy rồi, sao em lại…”

Cô dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh,nói: “Là ai vậy?”

“Nhân vật không tên.”

“Là ai?”

“Người qua đường.”

“Là ai?”

“Viên Viên, hay là em kể cho anh nghe một câuchuyện ngôn tình mà em thích đi, anh chưa bao giờ được nghe cả.”

“Thật à, thế một lúc nữa em sẽ kể cho anh, TiêuNại là một nhân vật lợi hại y như anh vậy, nhưng Vi Vi nhất định sẽthông minh và xinh đẹp hơn em…, nhưng mà chị Vi ấy là ai? Anh kể mộtchút, một xíu xíu thôi được không?”

“Anh đã muốn nghe ngôn tình của em rồi, sao vẫncòn nhớ đến chuyện này thế?”

“Anh không nói được thật à?”

“Đồ ngốc! Bởi vì nó không quan trọng, vì thếchẳng có gì để nói cả, nếu muốn, khi nào cho em gặp người ấy là đượcchứ gì?”

“Khi nào là khi nào?”

“Vào ngày cưới của chúng ta.”

Cô vẫn còn đang suy nghĩ xem đáp án này liệucó thể chấp nhận được không, anh đã ghé sát tới, chạm vào đôi môiđang chu lên của cô, đặt một nụ hôn vào đó.

“Ư ư, anh định làm gì thế? Ư, đừng có hôn em,bọn mình lại quên mua cái đó rồi, đừng hôn nữa, sẽ có thật đấy, nhưthế thì làm thế nào? Sẽ không mặc được váy cưới đâu. Ư ư, ừ…”

Hai ngày sau Tiểu Viên về trước, Mục Mục đi đóncô, khi nghe kể về những câu chuyện hồi hộp, ly kỳ đã xảy ra trong haingày cô đi du lịch, Tiểu Mục đã vô cùng tò mò.

“Còn nữa không, còn nữa không?” Ánh mắt MụcMục hấp háy, kích động vô cùng: “Sau đấy thì sao?”

Sau khi Tiểu Viên kể xong câu chuyện về cô em họ,phủi tay một cái: “Không còn sau đấy nữa, sau đấy bọn tớ đi về, làmcho cô em họ hờ ấy đứng đó như trời trồng.”

“Wow.” Mục Mục không khỏi ngưỡng mộ. “Tuyệt quáđi mất, con rùa nhà cậu tuyệt quá đi mất, nếu là tớ, tớ sẽ gả luôncho anh ấy rồi.”

Hai tai Tiểu Viên dần chuyển sang màu đỏ, côtường thuật lại những việc đã xảy ra một cách chi tiết, nhưng cómột chuyện quan trọng nhất này, tuyệt đối không được kể cho Mục Mục,nếu mà nói ra, chắc chắn sẽ bị cô ấy cười vào mặt cho đến tậnkiếp sau mất.

Nhưng khả năng của Mục Mục quả là không tầmthường: “Không đúng, Chu Chu, cậu có vấn đề.”

“Tớ… tớ có vấn đề gì chứ? Làm gì có, cậuđừng có nghĩ linh tinh.”

“Chu choa, Chu Chu, mặt cậu đỏ rồi kìa! Tại saotớ chưa nói gì mà mặt cậu đã đỏ thế kia? Thôi xong rồi, cậu bị hắnthịt rồi, hay là cậu làm thịt con rùa ấy rồi? Tuy xét về lẽ bìnhthường thì chắc là cậu không như thế, nhưng con rùa nhà cậu khiếncậu cảm động như vậy, thế là cậu đã…”

“Không cho phép cậu nói tớ thế nữa! Mục XuânVân, tớ sẽ tuyệt giao với cậu!”

“Thôi đi cô ạ, còn làm bộ, cậu thì có chuyệngì giấu được tớ chứ? Tớ đoán đúng rồi phải không?”

“Này, nói cho tớ biết cảm giác thế nào đi.”

“MỤC – XUÂN – VÂN!”

“Đúng rồi, lần đầu tiên có dùng bao không? Theomột thống kê đáng tin cậy, tỉ lệ lần đầu tiên mà dùng bao là mộtphần trăm, còn tỉ lệ thành công là mười phần trăm cơ đấy!”

Mặt Tiểu Viên đỏ bừng ngượng nghịu, giọng nhỏhết mức có thể: “Tớ đã bảo là đi mua cái đấy rồi, anh ấy bảo khôngcần, nếu mà không sao thì lần sau sẽ chú ý, còn nếu Thang Viên màđến báo cáo thì theo anh ấy thôi.”

“Cái gì? Thang Viên? Đến tên đứa bé cũng đãnghĩ xong rồi? Còn rùa nhà cậu đúng là người đàn ông tốt có mộtkhông hai trên thế giới đấy, đã khiến cô bạn thân của tớ hoàn toàn phụctùng rồi!”

“Này, tớ cũng biết là anh ấy tốt, vì thế lầnnày tớ thực sự muốn giảm béo.”

“Chu Chu, cậu không béo, cậu chỉ tròn trịa mộtchút thôi, đừng dằn vặt gì nữa, huống hồ cậu đã được bán đi rồi,sau này chẳng phải nghĩ ngợi làm gì.”

Mục Mục giơ tay ra huơ huơ trước mặt Tiểu Viên:“Này này, tớ đang bảo với cậu là không cần phải giảm béo, cậu cườitươi như được mùa thế này là làm sao? Nói mau, cậu đang nghĩ gì?”

“Không có, không có… làm gì có gì đâu.”

“Xùy xùy, con gái yêu vào đúng là thay đổi, hơití là mặt đỏ, chẳng trách người ta nói tình yêu làm con gái xinhđẹp hơn, chẳng cần trang điểm mặt đã xinh xắn rồi. Bọn cậu trải quamấy ngày nóng bỏng như thế, sao con rùa nhà cậu lại thả cho cậu vềthế?”

Tiểu Viên mặt lại đỏ ửng, nghĩ ngợi, đúng làkhông nên để cho Mục Mục phát hiện ra, sao việc gì cô ấy cũng đoánđược vậy nhỉ?

Mục Mục tiếp tục bổ sung: “Con rùa nhà cậukhông tồi đâu, là một con rùa tốt đấy!”

Tiểu Viên cười cười, nhớ đến con rùa có khắchai chữ “rùa tốt” trên mặt ấy.

Tiễn Mục Mục về, bố mẹ Tiểu Viên liền tìmđến.

Hai người nhìn Tiểu Viên với ánh mắt rất kìlạ, nửa cười nửa không.

Trong bầu không khí đặc biệt như vậy, Tiểu Viêncảm giác như có gì đó không uổng: “Bố, mẹ, hôm này bố mẹ đích thânđến thăm con?”

Bố Tiểu Viên nhìn mẹ Tiểu Viên: “Khà khà, bànói đi.”

Mẹ Tiểu Viên nhìn bố TiểuViên: “Khà khà, ông nóiđi.”

Mẹ Tiểu Viên: “Tôi nói cái gì, theo lẽ thườngtình thì nó phải tự đi báo cáo với chúng ta.”

Tiểu Viên nhìn khuôn mặt vừa đỏ vừa trắng củamẹ mình, trong lòng bối rối, bèn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn bốmình, ý chỉ: “Cho con chút gợi ý đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Bố Tiểu Viên dùng ánh mắt đáp lại: “Con khôngcó chuyện gì muốn nói với bố mẹ?”

Tiểu Viên trong lòng hoảng hốt, nắm chặt chiếccúc áo, trống ngực đập thình thịch, nghĩ ngợi, mẹ cô trước nay chưabao giờ nói với cô là có bôi thủ cung sa[1] cho cô,sao lại đến đúng lúc rồi nói mấy lời kỳ lạ thế này?

[1] Thủ cung sa là dấu hạt châu châuđỏ trên cánh tay, có nhiệm vụ giữ gìn xuân cung của người phụ nữ,nói lên người ấy vẫn còn trong trắng.

Khi Tiểu Viên bị ánh mắt nghiêm khắc của bố mẹdọa cho đến mức chuẩn bị khai thật tất cả, thì bố Tiểu Viên thươngcon gái, vỗ bàn nói: “Thôi được rồi, con nói không nói cũng được,Quân Quân nói với chúng ta cũng vậy thôi, còn con, đây là sổ hộ khẩu,cầm lấy đi.”

Nói một thôi một hồi Tiểu Viên mới hiểu ra, vẻmặt trắng trắng đỏ đỏ của mẹ cô hóa ra là do thế này, màu trắng,là hiện tượng bình thường khi say xe, đỏ ư, là hiện tượng không bìnhthường khi bị chuyện cưới xin mau chóng của Tiểu Viên làm cho xúcđộng.

Trước khi Tiểu Viên về, Thang Hi Hàn đã gọiđiện cho bố mẹ cô nói về chuyện hai người định kết hôn, nói là vàingày nữa anh sẽ về, rồi sẽ bàn bạc cụ thể với gia đình anh xem nêntiến hành thế nào, chủ yếu là việc đi đăng ký, liệu có cần phảixem ngày không, anh cũng không hiểu lắm nên nhờ bố mẹ cô đi xem ngàygiúp. Những lời nói này đương nhiên khiến bố mẹ Tiểu Viên đang lolắng về việc hôn nhân của cô vô cùng kích động, biết ngày cô về, saocó thể chậm trễ một giây, vội vã cầm ngay sổ hộ khẩu lên đưa cho cô!

Mẹ Tiểu Viên nhìn cô con gái giờ đã là vợngười ta, vừa cảm động vừa than thở, nói với Tiểu Viên một thôi mộthồi. Bố Tiểu Viên cầm trên tay một tờ giấy, bên trong có ghi ngày giờtốt cho việc cưới xin vào tháng sau, theo như lời họ, chọn nhiều ngàymột chút sẽ linh động hơn.

Bố Tiểu Viên run run cầm tờ giấy, nói: “Thếnày cũng được rồi, để xem sắp xếp công việc của hai đứa thế nào,sổ hộ khẩu cũng cầm đến rồi, hôm nào đi đăng ký thì báo một tiếnglà được.”

Lúc rời đi, mẹ Tiểu Viên bảo bố Tiểu Viên đibấm thang máy, rồi kéo Tiểu Viên ra một góc, đưa cho cô một cái túi,nhỏ giọng nói: “Kể cả sau khi đăng ký rồi, cũng không được tùy ýquá đâu nhé… Cho dù mấy cô cậu còn trẻ nên ngựa non háu đá… cónhững thứ, cũng khó tránh. Nhưng mà, việc cưới xin cũng không thểtiến hành trong ngày một ngày hai được, hai bên gia đình vẫn chưa gặpmặt, tiệc cưới cũng phải định ngày trước, còn bao nhiêu là việc, mẹtính cũng phải đến tầm ngày Quốc tế Lao động hay tháng Sáu cũngđược, dù sao cũng phải chuẩn bị trước mấy tháng. Việc này hai đứaphải chú ý một chút, không thể cưới mà để bụng vượt mặt được, đếnlúc ấy lại khiến gia đình bên ấy coi thường, biết chưa hả?”

Tai Tiểu Viên đỏ ửng, tim đập thình thịch, nhìnchiếc túi, cầm lấy cũng không được, không cầm cũng chẳng xong. Tiễnbố mẹ trở về, cô nhìn cuốn sổ hộ khẩu đặt trên bàn và chiếc túiyêu thích của mẹ, lòng ngưỡng mộ của cô với Thang Hi Hàn như nướcsông cuồn cuộn, chảy mãi không ngừng.

Ngày Thang Hi Hàn trở về, Tiểu Viên tự taychuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn, lúc nấu canh còn đặc biệt cho thêmvài cọng đông trùng hạ thảo mà mấy lần trước bố mẹ cô mang lên cho,tài nấu ăn tuy không cao lắm nhưng tâm trạng thì rất cao. Thang Hi Hàntrở về nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, đặc biệt chú ý đến bát canhđen tuyền, nghiên cứu kĩ càng, cười hỏi: “Đây là món gì thế?”

Tiểu Viên nói: “Canh đại bổ đấy. Chim bồ câu,đông trùng hạ thảo, táo tàu và sắn, toàn là những thứ tốt, mẹ emmang lên đấy, nói là mùa đông ăn vào sẽ rất bổ.”

“Canh bổ một lúc nữa hãy ăn, vận động một lúcrồi sẽ bổ sung sau…”

Anh như một quả hỏa tiễn lao đến ôm lấy cô,nóng bừng. Cô cũng chỉ còn lại một chút năng lượng để đốt cháychính mình. Khi chỉ còn lại một chút lý trí cuối cùng, cô cố gắngchỉ tay vào chiếc ngăn kéo, nói: “Anh… anh dùng cái này đi.”

Anh tỏ ra rất nghe lời, cầm lấy rồi kêu lên mộttiếng, làm cho cô càng ngượng ngùng hơn. Anh nói: “Wow, nhiều thế này,chắc anh phải chăm chỉ dùng mới được.”

Ăn xong Tiểu Viên rồi mới ăn cơm. Cải chíp xào,canh trứng,… chỉ cần nhìn màu sắc là muốn ăn ngay. Nếu so sánh vớikhả năng nấu ăn của cô trước đây quả đúng là có tiến bộ vượt bậc.Khi anh đang ăn một cách ngon lành, Tiểu Viên ngồi bên cạnh lặng lẽnhìn anh. Anh thấy cô chỉ gắp vài miếng rồi gần như không động đũa,khẽ nhíu mày: “Viên Viên, em không khỏe à? Sao không ăn gì thế?”

Từ sau khi Tiểu Viên trở về, lúc nào cô cũngnghĩ đến những câu nói về dưa hấu của Cổ Tịnh. Mặc dù bây giờ côkiên quyết sẽ luôn ở bên cạnh anh, nhưng làm một cọng đỗ mảnh dẻchắc hẳn sẽ tự tin hơn nhiều so với làm một quả dưa hấu to tròn chứnhỉ? Lần giảm béo này chẳng biết đã là lần thứ n+1 chưa, nhưng cóvẻ như cô rất nghiêm túc, đã kiên trì được vài ngày rồi, bữa tốikhông ăn, đói thì đi ngủ. Tất nhiên khi Thang Hi Hàn hỏi, cô không dámnói với anh, cô hờ hững trả lời: “Lúc nấu ăn, món nào em cũng nếm,nếm nhiều quá thành ra ăn cũng nhiều, lúc đợi anh về chán quá cũngăn, nên giờ em no rồi, không ăn thêm được nữa.”

Buổi tối khi đi ngủ, Tiểu Viên muốn về phòngcủa mình nhưng lại bị anh kéo vào phòng. Tiểu Viên nghĩ bụng, mộtcông việc tốn nhìu sức lực thế này một ngày phải làm mấy nghìnlần nữa đây? Ngày trước cô luôn nghĩ anh là một chàng quân tử hàohoa, chẳng ngờ, vừa mới bắt đầu đã không có kế hoạch gì thế này.

Tiểu Viên ôm chú gấu bông của mình, đóng chặtcửa, kháng cự kịch liệt: “Em ngủ một mình hai mươi mấy năm rồi,người khác ngủ bên cạnh cảm thấy không quen!”

Anh kéo tay cô, miệng nở một nụ cười ấm áp:“Nhưng không có em, anh cũng không quen!”

Tiểu Viên khẽ lắc đầu nhìn anh, ánh mắt nhưnghi ngờ: “Anh nói dối, ngày trước anh cũng ngủ một mình đó thôi, chẳngphải quen rồi đó sao?”

Bộ dạng nghiêm túc của anh rất thành khẩn, đôimắt đen láy hấp háy ánh cười: “Ngày trước là ngày trước, bây giờđã quen ôm em ngủ rồi, sao có thể giống ngày trước được chứ?”

Tiểu Viên muốn kháng cự nhưng không thể, trừngtrừng nhìn anh, rồi bị anh kéo vào phòng một cách dễ dàng. Anh khẽthì thầm bên tai cô: “Ngoan, nghe lời nào, anh hứa hôm nay chỉ ôm em ngủthôi, sẽ không làm gì nữa đâu…”