Thời Gian Hoa Nở

Chương 17: Không đọc bản gốc




Khi Thang Hi Hàn thông báo cho gia đình việc chuẩn bịkết hôn, việc gặp mặt của hai gia đình đã được sắp xếp vào đầu năm sau. TiểuViên có nói chuyện qua điện thoại với bố mẹ anh, họ có vẻ cũng là những conngười dễ chịu, nhưng trong một lần nói chuyện điện thoại gần đây, mẹ Thang HiHàn nói với cô, cháu gái của bà, em họ của Thang Hi Hàn, cũng chính là cô em họhờ khiến cho Tiểu Viên đau đầu không thôi – Cổ Tịnh sẽ đến nhà họ chơi vàingày.

Tiểu Viên đặt điện thoại xuống, ngồi trên sofa ôm gốithan vãn: “Em không thích con bé ấy, không thích, không thích! Thang Hi Hàn,anh biến thành siêu nhân diệt nó hộ em đi, được không? Em khó chịu quá!”

Thang Hi Hàn xua tay nói: “Anh cũng không thích nó.Như thế, em đã bớt buồn chút nào chưa?”

“Ừ, một chút…”

“Thiệt thòi cho em rồi, nhưng dù sao thì cũng là họhàng thân thích, chúng mình chịu khó chút nhé, dù sao em cũng là chị dâu, rộnglượng một chút đi.”

Hôm Cổ Tịnh đến, Thang Hi Hàn nói với Tiểu Viên xinnghỉ làm một ngày để cùng đi đón cô. Tiểu Viên có vẻ không vui, cảm thấy cũngchẳng phải là nhân vật quan trọng gì, có cần phải long trọng thế không? ThangHi Hàn chỉ nói một câu đã khiến cô mặt mày hớn hở cùng đi. Anh nói: “Đừng có màđể quân địch có cơ hội gặp riêng anh chứ, chúng mình phải cùng nhau xuất hiệntừ đầu tới cuối.”

Bãi đỗ xe chật kín, bọn họ lượn lờ vài vòng, khi gặpđược Cổ Tịnh, cô ta xách chiếc túi đứng ở đó đợi từ trước, nét mặt có vẻ khôngvui, nhìn thấy hai người, tháo chiếc kính râm che gần nửa khuôn mặt xuống, hậmhực nói: “Em đứng ở đây một lúc lâu rồi, tia tử ngoại ở ngoài này nhiều, nếuhai người đến muộn một chút thì bảo em, em còn biết ngồi trong kia.”

Tiểu Viên hồ hởi nói: “Lúc em xuống máy bay gọi điệncho anh chị, anh chị đến rồi, nhưng bãi đỗ xe đông quá. Hành lý của em đâu, đểbọn chị cầm giúp.”

Cổ Tịnh cắn môi, khóe miệng khẽ cười: “Cần gì thì muanấy thôi, bây giờ còn ai rỗi hơi mang nhiều đồ như vậy làm gì.”

Thang Hi Hàn cau mày, Tiểu Viên bấu bấu góc áo anh, ýrằng anh không cần nói nhiều, rồi lại nói với Cổ Tịnh: “Thế chúng ta về thôi.”

Trên đường tới bãi đỗ xe, Thang Hi Hàn không nói gì,Cổ Tịnh có nói chuyện với anh vài lần, anh chỉ ậm ừ trả lời. Cổ Tịnh tức tốivới anh, còn Tiểu Viên thì càng mặt mày xầm xì.

Đối với Tiểu Viên mà nói, đây đúng là một ngày đi chơichán đến cực độ.

Tiểu Viên cầm điện thoại nhắn tin, điện thoại củaThanh Hi Hàn rung lên, nhìn thấy người nhắn là Tiểu Viên, anh liếc nhìn cô, khẽcười.

“Không cần phải tức, cười nhiều lên. Nhẫn nhịn! Anhnói với em thế còn gì.”

“Ừm, là anh nói, nhưng không nhẫn nhịn được.”

“Không nhẫn nhịn được thì nhẫn lại từ đầu, em khôngmuốn mẹ anh không thích em…”

“Không sao đâu, em còn có anh mà.”

Hai người họ âm thầm nhìn nhau khẽ cười, tiếng báo tinnhắn tít tít luân phiên rung lên, Cổ Tịnh hình như cũng nhận ra, sắc mặt càngtrở nên xám xịt, nhìn hai con người đi đằng sau, coi cô như vật cản đường, nhưkhông khí, còn mình thì thân mật, rồi lên tiếng: “Không chơi nữa, về thôi.”

Xe tới trạm đổ xăng, Cổ Tịnh nói: “Em khát quá.” TiểuViên nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng bách hóa, nói: “Để chị đi mua.”

Trên xe chỉ còn lại Thang Hi Hàn và cô, cô hỏi: “Sắpkết hôn rồi à?”

“Ừ.” Thang Hi Hàn đáp.

“Anh không thấy là hơi nhanh sao? Anh quen chị ta đượcmấy ngày chứ?”

“Không đâu, bọn anh rất tốt. Tịnh Tịnh, cảm ơn em đãhỏi han.”

Khuôn mặt Cổ Tịnh hơi ửng đỏ: “Tại sao chứ? Từ nhỏ emđã thích anh, anh cũng biết mà, em có điểm gì không bằng chị ta chứ, thậm chíem còn quen anh trước chị ta…” Giọng cô hơi đứt quãng.

Trong một giây, Thang Hi Hàn im lặng. Khi anh vừa bướcvào đại gia đình này, cô và những người thân của cô đã cho anh hơi ấm của tìnhthương và sự chào đón. Cô luôn đối với anh rất tốt. Điều này, anh hoàn toànhiểu.

“Tịnh Tịnh, tình yêu không thể dùng lý lẽ để nói được,càng không có phân biệt sớm và muộn. Vả lại, nếu nói sớm hay muộn, thì anh quencô ấy trước khi quen em, trước cả khi anh biết tình yêu là gì. Anh quen cô ấyhai mươi mấy năm rồi, tình cảm của bọn anh không vội vàng chút nào.”

Cô ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt như đang có ngọnlửa cháy bừng bừng: “Không thích em cũng có cần phải tìm mấy cái cớ ngớ ngẩnđấy không? Chẳng phải là ông cụ nhà anh lên cơn lẩm cẩm tìm cho anh sao? Anh đãhỏi qua ý kiến của chú dì chưa? Anh có biết thái độ mọi người thế nào không?Anh có biết là đến hiệu trưởng Tiêu cũng ngạc nhiên khi thấy anh đi cùng chị takhông? Anh không quan tâm, không có nghĩa là những khoảng cách ấy không tồntại. Anh không nhìn thấy, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng chị tachẳng là cái gì cả, không giống chúng ta, chị ta chỉ là một đứa thuộc tầng lớphạ đẳng.”

Tiểu Viên đứng chôn chân ngoài cửa xe, nghe từ đầu tớicuối những lời vừa rồi.

Thang Hi Hàn bước xuống xe đẩy cô vào, giúp cô thắtdây an toàn, khẽ cười rồi vỗ nhẹ vào má cô, chỉ vào chai nước trên tay cô, nói:“Em cứ giữ lấy mà uống.”

Anh vào xe, nắm lấy bàn tay đang run bần bật của TiểuViên, lạnh lung nói với Cổ Tịnh: “Đi xuống.”

Cổ Tịnh nghiến răng bướcxuống xe, đóng sầm cửa xe lại. Thanh Hi Hàn mặt lạnh tanh, cho xe nổ máy, phóngvụt đi.

Về đến nhà, Thang Hi Hàn khẽ ôm cô vào lòng, Tiểu Viênnũng nịu nói: “Thang Hi Hàn.”

Thang Hi Hàn có chút căng thẳng, sợ rằng từ miệng côlại phát ra mấy chữ như từ bỏ, rồi không tin tưởng anh. Từng dây thần kinhtrong người như căng lên: “Hả?”

Cô vùi mặt vào ngực anh nói: “Em mệt rồi.”

Hả, tại sao lại vẫn là câu này? Thang Hi Hàn bối rốitrả lời: “Em lại mệt mỏi vì tình cảm của chúng ta à? Chẳng phải đã nói rồi sao,cho dù có chuyện gì đi nữa, cũng không được từ bỏ anh, không từ bỏ tình cảm củachúng ta một cách tùy tiện, không phải sao?”

Tiểu Viên dùng ngón tay chọc vào người anh: “Anh nóicái gì thế? Em nói, hôm nay đi cả ngày, rất mệt, em muốn tắm rồi đi ngủ.”

Nói xong, cô quay người bước đi. Thang Hi Hàn túm lấycô: “Em dám trêu anh à?”

Tiểu Viên vênh mặt cười với anh: “Anh cũng phải tự tinvề em chứ, phải không? Em có phải thiểu năng đâu?”

“Em ngốc như thế, đương nhiên anh phải lo rồi.”

“Thang Hi Hàn.”

“Hả?”

“Anh bảo Cổ Tịnh có đi kể tội với mẹ anh không? Cónghĩ cách báo thù không? Còn nữa, liệu có thuê người đánh em không?”

“Nó đâu phải là xã hội đen, đồ thiểunăng.”

Tiểu Viên cho rằng những điều cô lo lắng cũng khôngphải là không có lý do, suốt mấy ngày thấp thỏm, chỉ sau khi Thang Hi Hàn nóivới cô rằng Cổ Tịnh đã về rồi, cô mới từ từ bình tâm trở lại.

Mục Mục hẹn Tiểu Viên đi mua sắm. Sau khi tan làm,Tiểu Viên đứng ở cổng bệnh viện chờ Mục Mục, bất ngờ nhìn thấy một bóng dángthướt tha, quen thuộc bước tới. Có thể là ai? Cổ Tịnh!

Tim Tiểu Viên bắt đầu đập loạn xạ, con người này chẳngphải đã về rồi ư, sao bây giờ lại xuất hiện thế này? Ngẫm nghĩ lại, chỗ nàyđông người thế này, chắc cô ta không đến nỗi đánh ghen ở đây đâu nhỉ? Cô lolắng nhìn tay người đang đi đến, vẫn may, ngoài chiếc túi hàng hiệu ra thìkhông còn vật gì khả nghi, nhưng còn trong túi thì sao?

Tim đập rộn ràng, vẻ mặt thoáng thay đổi, đối phươngrõ ràng đã nhìn thấy cô, nhanh chóng bước đến trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Bọntôi có việc tìm chị, có thời gián nói chuyện một lúc không?”

Tiểu Viên cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nụ cười thì hơiméo.

Cổ Tịnh đi cùng một cô gái khác, khuôn mặt thanh tú,sáng sủa. Cô gái đứng cạnh Cổ Tịnh, có vẻ như muốn nói gì rồi lại thôi. Nghethấy câu trả lời ôn hòa của Tiểu Viên và ngữ khí lạnh lùng của Cổ Tịnh, ngườinày hơi chau mày, giọng nhỏ nhẹ, nói: “Tịnh Tịnh, nói rõ với người ta…”

Lúc này Tiểu Viên mới để ý, hóa ra cô Cổ Tịnh này cònmang theo một người nữa, chả trách khí thế mạnh mẽ thế, hóa ra không phải mộtmình cô ta chiến đấu!

Cổ Tịnh tức tối di chân trên đất: “Ôi trời, chị Vi à,sao chị còn nói vậy làm gì? Để người khác bắt nạt đến thế này rồi…”

Tiểu Viên lặng người, bọn họ đang bày trò gì thế này?Chẳng phải trước kia cô ta thích Thang Hi Hàn sao? Sao bây giờ lại giống nhưđang giúp mỹ nhân kia nói điều phải trái? Cô gái kia chính là chị Vi? Tiểu Viênnhìn cô gái kia chằm chằm, không cao, không thấp, không béo, không gầy, giữamùa đông mà ăn mặc vẫn thon thả và sang trọng.

Người đến là khách, không phải khách thì cũng khôngthể để người ta tức giận, Tiểu Viên mặt mày tươi cười, lịch sự nói: “ Nếu đãtìm tôi có việc, thì ngồi xuống rồi nói.”

Quán cà phê Di Di ở ngay cạnh bệnh viện, thôi cũngchẳng đến chỗ khác làm gì. Trà xanh vừa được đưa lên, Cổ Tịnh đã mở lời trước,đi thẳng vào vấn đề: “Chị có biết chị ấy là ai không? Thang Hi Hàn đã bao giờ nóivới chị chưa?”

“Chị Vi” ngồi bên cạnh có vẻ hơi ngại ngùng, khẽ csứnmôi, rõ ràng là không thoải mái. Tiểu Viên khẽ lắc đầu: “Anh ấy không nói gìvới chị, em có gì muốn nói với chị thì cứ nói thẳng đi.”

Nghe những lời này của Tiểu Viên, “chị Vi” ngay lậptức biến thành quả cà tím héo, lông mày sụp xuống.

Cổ Tịnh nhấp một ngụm trà: “Đây là chị Vi, người từnhỏ đã lớn lên cùng Thanh Hi Hàn, từ nhỏ đã được chúng tôi mệnh danh là đôi kimđồng ngọc nữ, hai người họ là bạn học từ hồi cấp hai, cấp ba rồi đại học, tìnhcảm rất tốt đẹp, nếu như không phải là chị, không phải là chị...”

Tiểu Viên nhìn khí thế của cô ta, chẳng hiểu đầu đuôigì. Đúng là rất có tinh thần trượng nghĩa, giữa đường thấy việc bất bình chẳngtha, chỉ có điều, thời gian trước chính cô ta là người yêu đơn phương, sao bâygiờ lại biến thành “anh hùng cứu mỹ nhân” rồi?

Tiểu Viên cảm thấy không biết nói gì, cô có thể nói gìđược đây? Cái người tên “chị Vi” kia rõ ràng là một người con gái dịu dàng, đãngồi một lúc lâu, nếu theo lý mà nói thì hôm nay cô ấy mới là người nói ở đây.Cổ Tịnh chỉ ngồi bên trợ giúp, thế nhưng tại sao cô ấy chỉ ngượng ngùng ngồiđó, không nói năng gì?

Một người con gái xinh đẹp như thế này, tính cách cũngkhông kênh kiệu, vênh váo như Cổ Tịnh, nếu quả thật Thang Hi Hàn đã từng thíchcô ấy thì cũng là chuyện quá bình thường, nghĩ đến đây, trong lòng cô có chútbối rối. Cô nghĩ ngợi, những lời Thang Hi Hàn nói hôm ấy mơ màng bay trở về,anh nói: “Đừng có mỗi lần có người nói này nói nọ, phản ứng đầu tiên của em làphủ định chính bản thân mình, và phủ định cả anh. Em không thể cho anh một thứtình yêu như vậy, như vậy không đáng, đúng không nào?”

Cô nhớ rằng mình đã đồng ý với anh, nhớ rằng mình đãhứa sẽ luôn luôn ở bên anh. Nhưng nói là một chuyện, để thực hiện được thì cầnphải cố gắng rất nhiều. Cô khẽ nhấc chiếc cốc lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi trảlời một cách bình tĩnh: “Thế thì sao? Vấn đề trọng tâm mà hai người muốn nóivới tôi là...”

Cổ Tịnh đẩy đẩy người tên là “chị Vi”, nhưng cô ấy chỉnhìn Cổ Tịnh một cách ngại ngùng, miệng mở ra định nói gì đó nhưng lại không mởlời được. Cổ Tịnh thấy cô ấy không nói gì, đành tiếp tục: “Tình cảm của bọn họđã rất lâu bền, Thang Hi Hàn bây giờ ăn phải bùa mê thuốc lú, bị mỡ lợn làm chomụ mị rồi, khoảng cách giữa hai người quá lớn, bản thân chị cũng biết, nếu đitiếp nữa chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Vì thế, tôi khuyên chị tốtnhất hãy rời xa Thang Hi Hàn càng sớm càng tốt.”

Trên tay cô cầm cốc trà xanh, khẽ lắc nhẹ, từng lá tràxanh nõn nà bơi lội trong nước, nhẹ nhàng đưa lên miệng nhấp một ngụm, mùihương của trà bay khắp không gian, vị trà như đọng lại mãi trong khoang miệng.Mùi vị này, những người thích sẽ từ từ tận hưởng,đợi cho vị của trà dần tan đi, một chút ngọt ngào sẽ ngưng lại nơi đầu lưỡi.Trước kia, Tiểu Viên không hiểu, cũng không uống loại thức uống này, còn ThanhHi Hàn lại rất thích, ở nhà anhthường pha một cốc trà, Tiểu Viên thường trêu anh rằng, rùa biển sao không uốngcà phê mà lại thích uống trà, không giống rùa, mà giống ba ba.

Hôm nay uống trà, tuy trước mặt là một nhân vật khiếncô khó lòng ứng phó, nhưng khi uống xong một ngụm, cô nhớ đến anh, nhớ đến câutrêu đùa của hai người về món trà, bất chợt cô khẽ cười. Trước nụ cười đầy bấtngờ của Tiểu Viên , Cổ Tịnh chỉ còn biết cười một cách yếu ớt, cổ vươn dài,ngồi thẳng dậy, vừa định mở lời thì điện thoại của Tiểu Viên vang lên. Mục Mụctới cổng bệnh viện không thấy Tiểu Viên đâu, gắt gỏng một hồi trong điện thoại,nhưng khi cô biết Tiểu Viên đang ở cùng người thân thích của Thang Hi Hàn, cơngiận liền lắng xuống, chỉ nói một câu “tớ đến ngay” rồi cúp máy.

Tiểu Viên chỉ mỉm cười không có biểu hiện gì, Cổ Tịnhrõ ràng là tức không chịu nổi, giật lấy chiếc túi hàng hiệu của cô ta đặt lêntrên bàn. Tiểu Viên có chút lo lắng, định đánh ghen thật à? Chẳng ngờ dụng cụđánh ghen lại là một tờ giấy mỏng manh.

Loại giấy này, Tiểu Viên không thể quen thuộc hơn, cảngày đều nhìn thấy nó, là cái gì chứ? Hóa ra là một tờ giấy xét nghiệm của bệnhviện!

Cổ Tịnh chẳng nhanh chẳng chậm đẩy tờ giấy xét nghiệmqua: “Chị Vi đã có thai rồi!”

“Chị Vi” lúc này cảm thấy rất không thoải mái, khẽ cửđộng trên ghế. Tiểu Viên nhìn cô ấy một cái rồi quay sang liếc nhìn tờ giấy xétnghiệm, nhấp một ngụm trà: “Ồ.”

Đôi lông mày rậm của Cổ Tịnh dướn cao, giọng khiêukhích: “Chị ồ một tiếng là xong à?”

Tiểu Viên nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc: “Vậythì...chúc mừng nhé!”

Giọng Cổ Tịnh cao thêm mấy độ: “Này, chị ấy có thairồi, là con của Thang Hi Hàn, chị ồ một tiếng thôi sao? Chị là lợn đấy à?”

Lông mày Tiểu Viên khẽ nhíu lại: “Tôi và cô ấy khôngquen biết, em nói với tôi cô ấy có thai rồi, ngoài chúc mừng ra tôi còn biếtnói gì nữa đây? Còn việc có phải là con của Thang Hi Hàn hay không, thì Cổ Tịnhnày, cô có xem phim Đài Loan bao giờ không?”

“Chị Vi” mở to đôi mắt long lanh, trừng trừng nhìnTiểu Viên, Cổ Tịnh lấy làm lạ: “Có, làm sao?”

“Thế còn phim Hàn Quốc?” Tiểu Viên tiếp tục hỏi.

Cổ Tịnh lúc này chẳng hiểu gì, lúng túng nói: “Cũngcó, chị đang muốn nói gì?”

Tiểu Viên tỏ ra trầm ngâm: “Cô chắc hẳn không xem bảngốc!”

Cổ Tịnh hình như đã hoàn toàn cứng họng: “Chị nói gìthế? Cái gì mà bản gốc? Này, chúng tôi đang nói chuyện nghiêm túc với chị đấy!”

“Kế hoạch vớ vẩn thế này, nếu quả thật tôi tin thì tôikhông mang họ Chu, mà là họ Trư!” Tiểu Viên khẽ thở dài: “Những vở kịch như thếnày, chỉ có trong phim Đài Loan, Hàn Quốc người ta mới tin. Nếu em xem bản gốc,nếu có tác giả nào dám cho một nhân vật nữ chính ngu ngốc thế này vào truyện màkhông bị độc giả dìm cho chết mới là lạ!”

Cổ Tịnh nghiến chặt răng: “Chị hơi tự tin quá rồi đấynhỉ? Làm sao chị có thể biết được là không thể có?”

“Chị Vi” ngồi bên cạnh lúc này mặt đã đỏ như gấc chín,mặt cúi gằm không nói một lời, đôi mắt đẹp lúc này dường như đã ngấn nuớc. TiểuViên đứng dậy, vẫy tay gọi Mục Mục, rồi nói tiếp với hai người: “Thực ra tôichẳng tự tin điều gì cả, nhưng, tôi tin Thang Hi Hàn!”

Mục Mục bước đến nhìn thấy Cổ Tịnh và “chị Vi”, lôngnhím đã xù lên, khuôn mặt gầm gừ, Tiểu Viên túm tay cô kéo ra ngoài, Mục Mụcnói: “Chuyện gì thế này?”

Tiểu Viên mím môi, cười nói: “Hai kẻ ngốc không xembản gốc!”

Con người là một loài động vật kỳ lạ, đôi khi nhữngcảm xúc giấu kín trong lòng quá lâu, cũng giống như chăn ga gối đệm trong tủquần áo vào mùa mưa phùn, rất dễ sản sinh nấm mốc, sẽ từng chút, tùng chút xuấthiện những đốm vàng. Nhưng chỉ cần bạn thườngxuyên hong chúng dưới ánh mặt trời, chỉ cần bỏ công sức một buổi sáng thôi,chúng sẽ khiến bạn đến trong giấc giấc mơ cũng cảm nhận được mùi thơm của nắng.

Chào tạm biệt Mục Mục, Tiểu Viên trở về nhà, tronglòng có chút cảm giác bất an. Không phải bởi vì những lời nói của Cổ Tịnh vàcái người tên “chị Vi” kia bất an, mà sự nghi ngờ và lo sợ của cô đối với ThangHi Hàn hôm nay đã bị hai người kia khiến cô phải đối diện với nó. Vào thời khắcấy, cô mang tình yêu của mình, lòng tin của mình thể hiện ra hết khiến ngườikhác phải giật mình, nói đúng ra không chỉ những người đối diện, quan trọng nhấtlà chính bản thân cô.

Thứ cảm xúc phấn khích, kỳ lạ ấy như xiết lấy cô, côbất chợt có một ý nghĩ rằng, lúc này cô chỉ muốn chạy ngay đến trước mặt anh,giống như một đứa trẻ cầm trên tay bảng thành tích học tập xuất sắc, việc nómuốn làm nhất là chạy về khoe với bố mẹ.

Điện thoại của anh gọi đến , cô vội vã nói: “Bao giờanh về thế, em có việc muốn nói với anh.”

Anh bị sự vội vã của cô làm giật mình, rồi rất nhanhchóng trả lời, giọng vui vẻ: “Nhanh thôi, anh đang trên xe rồi, em đã nấu cơmchưa?”

Nấu rồi thì phải, hình như là nấu rồi, cô vừa về đãnấu luôn rồi, cô đã là một cô vợ đảm đang hoàn toàn đạt tiêu chuẩn rồi, đây làlời anh nói, cô gật đầu trả lời: “Nấu rồi.”

“Hôm nay đói quá, sắp về đến nhà rồi, anh sẽ vừa ănvừa nghe em kể.”

“Vâng.” Tiểu Viên cúp điện thoại rồi lao ngay vào bếp,cơm thì nấu rồi, nhưng thức ăn thì sao...

Thang Hi Hàn vừa bước vào nhà đã ngửi thấy một mùikhét nồng, trong lòng như có gì đó vừa rơi đánh bịch, cái cô gái này chắc lạixào rau cháy rồi, xào cháy không quan trọng, nhưng chẳng biết cô ấy có làm bịthương mình không nữa.

Anh sốt ruột bước vào phòng bếp, nhìn thấy cô mắt đỏngầu quỳ trên đất lau chùi. Anh nhanh chóng kéo cô đứng dậy, cầm tay cô xem xétkỹ lưỡng: “Tay có bị bỏng chỗ nào không? Sao thế này? Mắt đỏ hết rồi đây này.”

Giọng cô lí nhí: “Không sao... Lúc đầu em định xàorau, nấu cả canh nữa, sau đó em nhớ ra là định cho thêm tôm vào rau, liền đitìm tôm nhưng chẳng tìm thấy đâu, quay lại thì rau đã khét rồi, em vội vàngnhấc xuống thì làm đổ luôn nồi canh...”

Anh nói hôm nay anh rất đói, muốn về nhà ăn cơm. Côthì sao, rau thì cháy, canh thì đổ mất, chỉ còn lại mỗi nồi cơm, ăn gì bây giờ?Cô bỗng cảm thấy rất ấm ức, khó khăn lắm, muốn cùng anh nói chuyện, muốn thểhiện tốt một chút, bây giờ thì tâm trạng mất sạch cả rồi. Cô mang họ Chu, điềunày có gì sai à? Tại sao cô lúc nào cũng ngốc như heo thế này?

Anh nhìn thấy bộ dạng như sắp khóc của cô, dịu giọngan ủi: “Đồ ngốc, chuyện này có gì mà phải khóc chứ? Chẳng phải vẫn còn cơm sao,chúng ta lấy đồ đông lạnh làm thức ăn, cũng thế mà. Em đi lấy đi, để anh sắpmâm.”

Anh mở nồi cơm điện ra. Sặc! Nước và gạo!

Tiểu Viên thấy anh cứng đơ người, ngó đầu qua nhìn,trời ơi, hóa ra là nồi cơm chưa cắm điện.

Cô không phải mang họ Chu nữa, mà là họ Trư rồi! Côthầm tự xỉ vả chính mình, mắt ngấn lệ, cái phòng bếp này hôm nay đúng là bắtnạt người quá đáng!

Cô òa lên khóc. (>.

Thang Hi Hàn nhìn cô, ngẩn người ra, bị cô làm chochết lặng một lúc, anh cười bất lực rồi đưa tay kéo cô vào lòng: “Khóc cái gìchứ? Không ăn cơm nữa, chúng ta đi ăn bánh bao!”

Tiểu Viên thút thít: “Em xin lỗi, anh chờ em một lúc,em đi thay đồ rồi mình đi...”

“Không phải ra ngoài... chúng mình về phòng ăn bánhbao...”

...

Mặc dù bị cái phòng bếp làm cho khóc nức nở, nhưng rấtnhanh sau đó, Tiểu Viên đã báo cáo lại toàn bộ cho Thang Hi Hàn về chuyện CổTịnh và “chị Vi”. Thang Hi Hàn hết lời khen ngợi hành động của cô, mặc dù khimới bắt đầu cô nói chậm rãi, thần sắc cố tỏ ra nghiêm trọng, anh không ngănđược để lộ ra vài sự bối rối.

Nhưng sau đấy, anh ôm cô vào lòng rồi nói: “Viên Viên,em thật tốt, đã tin tưởng anh như vậy.”

Tiểu Viên được anh tâng bốc lên tận mây xanh, nhưngcuối cùng vẫn trả lời một cách thành thật: “Thật ra, lúc đấy tim em cũng đậpthình thịch ấy.”

Tiểu Viên được chị y tá trưởng gọi ra, nói là có ngườitìm gặp. Tiểu Viên đứng ở cửa phòng trực của y tá nhìn ngang nhìn dọc, chẳngthấy có ai quen. Ai mà đùa thế này chứ, đang định xoay người quay vào, mộtngười phu nữ trẻ tuổi gọi tên cô: “Chu Tiểu Viên?”

Người này dáng vẻ cao ráo, làn da trắng trẻo, bộ quầnáo màu đen thướt tha theo dáng người cô, càng tôn lên vẻ thanh tú, giọng nóingọt ngào, nhỏ nhẹ, vô cùng thân thiết.

“Chị là...” Tiểu Viên ngờ ngợ hỏi.

“Chào cô, thế này, tôi là Tiêu Nhiễm Vi, chắc trướcđây Cổ Tịnh có nhắc tới tôi. Cô ấy gọi tôi là chị Vi, tôi và cô ấy cũng nhưThang Hi Hàn đều là bạn bè.”

Tiểu Viên “ồ” một tiếng, rồi chẳng biết nói gì nữa.Ngẫm nghĩ lại, không phải chứ, chị Vi mà ngày hôm ấy cô gặp tuy cũng rất xinhđẹp, nhưng chắc chắn không phải cùng một người với cô gái đang đứng trước mặtcô đây. Một lúc sau, Tiểu Viên nghi hoặc nhìn cô, dò hỏi: “Tôi có gặp chị Virồi, nhưng...”

Tiêu Nhiễm Vi nói: “Người mà lần trước cô gặp khôngphải tôi, là Cổ Tịnh giấu tôi tìm người thay thế, đây cũng chính là nguyên nhântôi đến đây ngày hôm nay, nếu cô có thời gian, chúng ta tìm chỗ nào đó nóichuyện được không?”

Tiểu Viên nhìn đồng hồ rồi nói: “Đợi tôi một tiếng nữanhé, sau khi tan làm chúng ta tìm chỗ nào nóichuyện.”

Cùng một nơi, cùng một cái tên, chẳng cần biết ai làthật, ai là giả, đều chẳng có việc gì phải tìm đến cô, dù sao cũng đều là nhữngngười không thể cùng chung tiếng nói. Tiểu Viên nghĩ, Thang Hi Hàn đúng là mộtcon rùa quý hiếm, muốn rước về nhà cũng không dễ dàng gì.

Tiêu Nhiễm Vi ngồi trong quán cà phê một tiếng đồng hồchờ Tiểu Viên tan làm. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy, lầntrước khi Thang Hi Hàn đi công tác ở thành phố B, Cổ Tịnh từng gọi cô đến, từxa cô nhìn hai người bọn họ, cô gái nhỏ này, nhìn rất bình thường, khôngcó gì đặc biệt. Lúc ấy, cô dựa vào người anh, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếcnhìn anh, lúc nói chuyện với anh, thỉnh thoảng lại làm những hành động của mộtđứa trẻ. Cổ Tịnh nói, cô ấy là người mà nếu có rơi vào một đám người thì chẳngthể nào tìm ra được.

Cô cũng cảm thấy thế. Cô gái này chắc chắn không phảilà một nhân vật nổi trội gì. Nhưng, cái cô Chu Tiểu Viên này, điểm đáng quý củacô là có thể làm Thang Hi Hàn thay đổi. Thời gian cô ở bên cạnh anh lâu nhưvậy, chẳng phải là không cố gắng, không nỗ lực, nhìn thấy những hình ảnh này,biết rằng tình yêu của mình đã đi đến hồi kết, không khỏi có cảm giác cô đơn vàghen tị.

Khi Cổ Tịnh bảo cô cùng đi dạy cho cô gái này một bàihọc, cô không đồng ý. Yêu mà không được đáp lại, đó là một nỗi khổ không thể nóithành lời. Có thể đau khổ vì tình yêu, nhưng vì tình yêu mà làm những chuyệnthấp hèn, những chuyện như vậy, sao cô có thể làm được chứ?!

Mấy ngày trước, Cổ Tịnh khóc lóc trở về, mẹ của ThangHi Hàn là dì Lý đã mắng cô một trận nên thân, nói rằng cô làm ăn bậy bạ.

Cô đi gặp Cổ Tịnh, tình cờ gặp dì Lý đang đi công tác,gia đình họ và gia đình họ Thang là bạn thâm giao, dì Lý rất yêu quý cô. Khi rangoài ăn cơm, dì Lý nhìn cô rồi than thở: “Con bé Tịnh Tịnh này là cháu họ củadì, nhưng nếu để nó đi đến với thằng Hàn, dì sợ sẽ thiệt thòi cho Tiểu Hàn nhàdì ấy chứ, nó trẻ con và kiêu ngạo quá, không hợp với tính cách của thằng Hàn.Nhưng cháu, dì rất quý cháu, cũng đã từng nhiều lần nói chuyện với hiệu trưởngTiêu, nếu hai gia đình ta trở thành thông gia thì thật tốt biết mấy.”

Mũi cô bỗng cay cay, cố gắng kìm chế, cố nở một nụcười, nói: “Cháu và Thang Hi Hàn là bạn tốt, sau này cũng sẽ là bạn tốt, cònnhững việc khác phải dựa vào số phận thôi ạ...”

Khuôn mặt bà mẹ lộ rõ vẻ tiếc nuối: “Đúng thế, dì biếtphải tùy theo duyên số, vì thế, nó đã quyết rồi, dì và bố nó là người lớn cũngchẳng thể nói gì hơn, chỉ là trong lòng cảm thấy tiếc. Có điều, thật ra dì cóchút nghi hoặc, thằng Hàn từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, chẳng bao giờ thân mậtvới ai, thế mà cô gái này, ông cụ vừa mới giới thiệu nó đã chịu đi gặp, thật kỳlạ, sau đấy lại còn nhanh chóng muốn kết hôn, lại càng khó tin hơn. Lẽ nào, đâychính là duyên phận?”

Sau khi Cổ Tịnh khóc lóc kể cho cô nghe về chuyện tìmngười đóng giả cô, cô rất tức giận, nếu việc này để Thang Hi Hàn biết, anh nghĩcô thực sự làm chuyện này thì phải làm sao?

Cổ Tịnh vô cùng tức tối kể với cô, Thang Hi Hàn gọiđiện đến nói với cô ấy rằng, sao cô có thể làm chuyện ấy được? Việc này đã vượtra khỏi sự nhẫn nại của anh, nếu cô không tôn trọng người con gái kia, thì đừngcó đến tham dự hôn lễ của anh. Cổ Tịnhtức giận nói, cho dù anh có mời, cô cũng chưa chắc đã đến.

Tiêu Nhiễm Vi âm thầm đợi mấy ngày, cô nghĩ rằng, ítnhất Thang Hi Hàn cũng sẽ gọi điện cho cô để hỏi rõ sự việc, nhưng đợi mãi đợimãi, cuối cùng chẳng có gì. Trái tim bỗng lạnh giá, có lẽ đối với Thang Hi Hàn,Cổ Tịnh là một cô em họ vô lý, nhưng ít ra thì họ cũng là họ hàng thân thích,còn cô chỉ là một người chẳng máu mủ gì, có lẽ, đến việc bị hỏi cũng chẳng đủtư cách.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thấy vẫn phải đi gặp,phải trực tiếp nói chuyện với người con gái ấy.

Cô sắp sang Singapore làm việc, có lẽ đến hôn lễ củahai người họ, cô đã không còn ở trong nước nữa, nhưng ít ra cũng phải để chongười cô từng yêu biết rằng , cô không phải là người có mặt trong chuyện kia,đối với họ cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng đối với cô, đó là một việc nhấtđịnh phải làm.

Tiểu Viên nói chuyện với cô rất lâu, cô không kiêungạo và lớn tiếng như Cổ Tịnh, mà có cảm giác rất gần gũi. Tiêu Nhiễm Vi từnglà bạn học lâu năm của Thang Hi Hàn, cô kể cho Tiểu Viên nghe rất nhiều vềchuyện giữa bọn họ hồi sống ở trường học, TiểuViên cũng kể cho cô nghe về sự tích hồi còn nhỏ giữa cô và Thang Hi Hàn.

Tiêu Nhiễm Vi có chút bất ngờ: “Thì ra hai người từnhỏ đã quen biết nhau rồi?”

Tiểu Viên cười cười: “Đúng vậy.”

Tiểu Viên cảm thấy Tiêu Nhiễm Vi là một người nhẹnhàng, dễ chịu, là con gái của hiệu trưởng Tiêu, con người nàycũng rất ôn hòa, có vẻ đúng là người một nhà. Tiêu Nhiễm Vi cũng rất tốt, khônghề có ý đối địch với Tiểu Viên, cô nhắc lại rằng những gì Cổ Tịnh nói khôngphải lập trường của cô, cô cũng không hề biết Cổ Tịnh sẽ tìm một người đóng giảmình để làm cho Tiểu Viên tức giận.

Cuộc nói chuyện rất vui vẻ, lúc chào tạm biệt ra về,Tiêu Nhiễm Vi nắm tay Tiểu Viên, nói: “Có lẽ khi hai người kết hôn chị đang ởnước ngoài rồi, nên chúc hai người hạnh phúc trước, chị tin rằng bọn em sẽ rấthạnh phúc. Em không biết đâu, quen Thang Hi Hàn lâu như vậy rồi, chưa bao giờ chịthấy Thang Hi Hàn đặc biệt chú ý đến một người con gái nào, vừa gặp em, nhanhnhư vậy đã muốn kết hôn, chị nghĩ rằng đây chính là tác động của hồi bé. Nhữngthứ mà hồi ấy chúng ta tin tưởng sẽ biến thành những điều vô cũng sâu sắc,nhưng điều ấy, chính là em, không ai khác ngoài em...”

Tiểu Viên chào tạm biệt cô, trong lòng cảm thấy là lạ,có một cảm giắc rằng, những lời này khiến người ta không thoải mái. Nghĩ mãinghĩ mãi, cũng hiểu ra ý nghĩa của những từ ấy, bất chợt có chút lo sợ.

Về đến nhà, cô véo mà Thang Hi Hàn, nghiêm túc hỏi:“Nếu em không phải tên là Chu Tiểu Viên, liệu anh có đến xem mặt với em không?Nếu anh không biết em là Chu Tiểu Viên, ví dụ, chỉ là ví dụ, anh đi khám bệnh,nhìn thấy em, anh có thích em không?”

Thang Hi Hàn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: “ Làm sao thế,sao tự nhiên lại hỏi thế?”

Tiểu Viên xị mặt đi ra nhưng trong lòng thì rõ như banngày, đáp án của những câu hỏi kia, anh không nói cô cũng hiểu. Vì cô là ChuTiểu Viên nên anh mới yêu cô. Đúng vậy, nếu không phải là duyên phận của haingười trước kia, giữa cả biển người đông đúc như thế này, anh dựa vào cái gì đểtìm thấy cô chứ?

Cứ như thế, dường như có một chiếc gai nhỏ đã cắm vàotim Tiểu Viên, chẳng nhìn thấy được, chẳng lấy ra được, nhưng đôi lúc vẫn nhóilên, để cho Tiểu Viên biết được rằng nó vẫn đang tồn tại.

Mấy hôm sau, khu vực miền Tây xảy ra động đất, bệnhviện của Tiểu Viên cũng tổ chức một đoàn y tế đi cứu trợ, Tiểu Viên cũng thamgia, thời gian đi rất gấp. khi đã trên đường đi, Tiểu Viên mới gọi điện báo choThang Hi Hàn. Anh lo lắng nói: “Chú ý an toàn đấy!”

Tiểu Viên nghĩ, ừm, phải chú ý an toàn chứ! Không cóanh ở bên, cô nhất định phải tự lo cho bản thân.

Công việc chính là liều thuốc tinh thần hữu hiệu nhất,công việc bận rộn khiến cô không còn thời gian để suy nghĩ lung tung nữa. Tốiđến mệt phờ nằm trên giường, những gì cô nhớ tới chỉ là những điều tốt củaThang Hi Hàn đối với cô.

Những suy nghĩ và nhớ nhung mà cô tích lũy bao ngàyqua, chỉ đợi đến khi tình yêu thoát khỏi chiếc kén hóa thành bươm bướm, thếnhưng, bỗng có chuyện xảy ra.

Buổi tối ngày thứ mười ở khu vực bị nạn, Tiểu Viên vừatrở về khu ở tạm để nghỉ ngơi, bỗng nhiên một cơn dư chấn dữ dội ập đến, nhàcửa, mặt đất, mọi thứ như bị hất tung lên, cô chưa kịp kêu lên một tiếng nào,mọi thứ đã chìm vào bóng tối mờ mịt.

Khi Thang Hi Hàn lòng như lửa đốt đến nơi xảy ra tainạn thì đã là buổi chiều ngày hôm sau. Đội cứu hộ vẫn không ngừng đào bới, anhkhông thể đứng một chỗ mà không làm gì, cũng vào đào cùng. Đến khi trời tối, cómột đội cứu hộ quốc tế cũng tham gia cứu người, người chỉ huy biết họ là ngườithân, nói giọng an ủi: “Nếu các cơn dư chấn không quá dày, thì còn nhiều hyvọng.”

Đây là sự đấu tranh về mặt thời gian, cũng là sự đấutranh giữa niềm tin và tuyệt vọng. Tiểu Viên bị vùi dưới một khoảng không thểlay chuyển được, tay chân không thể duỗi ra. Điện thoại bị văng ra một chỗ cáchđó không xa, cô không với tới, nhưng tiếng chuông điện thoại yếu ớt truyền tới,nói với cô rằng, không được phép từ bỏ. cô biết đó là anh, mỗi ngày họ đều tậndụng quãng thời gian không nhiều vào cuối ngày để nói chuyện cùng nhau, anhnhất định sẽ sớm đến bên cô, mọi lần đều như vậy.

Tuy là một y tá, công việc hằng ngày phải tiếp xúc vớisự mất mát, nhưng mấy ngày ở đây cô đã chứng kiến quá nhiều sự mất mát đến bấtlực. Sinh mệnh thật quá nhỏ bé, chúng tacó thể nắm chắc được bao nhiêu chứ, nếu đã vậy, tại sao không thể mở rộng lòngmình, sống thật tốt mỗi ngày?

Cô hỏi anh: “Thang Hi Hàn, nếu chúng ta không phảithanh mai trúc mã, anh có yêu em không?” Thang Hi Hàn trả lời: “Nếu anh biếtrằng có một ngày mình sẽ yêu em như vậy, anh nhất định không để cho thanh mailà em rời xa trúc mã là anh.”

Tình yêu ngọt ngào nhất, sự gặp mặt vững chắc nhất.

Nếu đó không phải là em, anh sẽ không tin vào địnhmệnh của chúng ta, sẽ không tin tưởng tất cả về em. Khi anh gặp lại em một lầnnữa, anh muốn nói với em rằng, từ nay về sau, trong những năm tháng còn lại củacuộc đời, anh nhất định sẽ không rời xa em.

Buổi sáng ngày thứ ba.

Cô buồn ngủ quá, giống như lúc nào cũng tỉnh, mà cũnggiống như lúc nào cũng ngủ li bì. Một tia sáng yếu ớt rọi vào, tảng đá cuốicùng đã được rời đi, một nhân viên trong đội cứu hộ quốc tế bế Tiểu Viên ra,dùng tiếng Anh động viên cô. Tiểu Viên nghe thấy những âm thanh chẳng đâu vàođâu, miễn cưỡng nở một nụ cười với người nhân viên cứu hộ, giọng yếu ớt: “Độngđất gì mà lớn vậy…làm cho mình sang tận nước ngoài rồi sao?”

Có tiếng hò reo bên dưới, tiếng cười của sự đoàn tụ.

Thang Hi Hàn ôm lấy cô: “Em chẳng đi đâu cả, ở ngaybên anh này.”

Thần trí bắt đầu hồi tỉnh, côkhóc rồi ôm chặt lấy anh: “Thang Hi Hàn, em không muốn chết, em còn chưa gả choanh mà, chúng mình còn phải sinh Thang Viên nữa.”

Thang Hi Hàn vừa an ủi vỗ về, vừa ghé sát vào tai côthì thầm: “Anh biết rồi, ngoan nào, đừng hét nữa… Bao nhiêu ống kính đang hướngvề chúng ta kìa, người dân cả nước đều nghe thấy hết đấy.”