Thời Gian Hoa Nở

Chương 11: Thang Hi Hàn, anh là đồ sở khanh




Mấy ngay nay Tiểu Viên cứ như người mộng du, làm việcgì cũng chẳng ra hồn. Bảo cô nghĩ thêm à? Cô có gì mà phải nghĩ thêm chứ?

Tối hôm qua, cô than thở một câu trong phòng chat QQ:“Nếu bạn trai lăng nhăng thì phải làm sao?”

Tiếu Tiếu: “Túm tóc tạt tai tới tấp.”

Tiên Tiên: “Cho hắn một bài học.”

A Tư: “Kiếm một tên nào đấy rồi “xử” hắn.”



Bạn thân Muộn Muộn gửi tin nhắn riêng: “Cậu vẫn cònthích anh ấy chứ?”

Cô nghĩ một lúc lâu, rồi gõ một chữ “ừ”.

Muộn Muộn gửi sang một icon mặt khóc: “Thế thì cho dùlà cách gì cũng chẳng có tác dụng đâu.”

Không muốn về nhà, không muốn chạm mặt anh, không muốnnấu cơm cho anh,… không biết là có nên ở lại đó không nữa? Đã chia tay rồi,chia tay rồi! Tự mình lẩm bẩm một trăm lần, mày còn ở đấy làm gì nữa? Ở đấy làmgì cơ chứ? Nhưng mà… nhưng mà vẫn chẳng biết làm thế nào để không nhớ anh.

Lẽ nào, em đã yêu anh một cách vô thức và mù quáng,yêu đến mức không còn đường lui nữa?

Cô chìm đắm trong dòng suy nghĩ, một mình đi lòng vòngtrong khu mua sắm mà chẳng có mục đích gì. Á! Đau quá! Dừng lại! Ấy, cô va vàoai đấy rồi. Không phải người lớn mà là một cậu bé, nói chính xác là một cậu bélớn. Cậu bé khoảng năm, sáu tuổi gì đó, khuôn mặt hằm hằm nhìn Tiểu Viên, ánhmắt tóe lửa.

Tiểu Viên nhìn lại, thì ra, bị cô va vào nên mô hìnhlắp ghép trên tay cậu bé bắn ra chỗ khác, không biết có thiếu mảnh ghép nàokhông? Chẳng trách cậu bé lại không vui. Cô vội vã cúi xuống nhặt mô hình lắpghép lên đưa cho cậu bé: “Xin lỗi em nhé! Trả cho em con rô bốt biến hình này.”

Cậu bé đỡ lấy, hơi cau mày, nói: “Đây là siêu nhân,không phải rô bốt biến hình. Mẹ ơi, chị ấy làm bẩn siêu nhân của con rồi.”Thằng bé quay đầu chạy về phía một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp đang đứnggần đấy.

Người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp ấy mở lời: “NhamNham, không được nói chuyện với chị như vậy.” Rồi quay sang cười với Tiểu Viên,khẽ gật đầu: “Không sao đâu, cũng chưa hỏng mà.”

Tiểu Viên vừa than vừa cảm thấy rất ngạc nhiên. Ngườicon gái trẻ trung và xinh đẹp như thế này mà đã có một cậu con trai lớn nhưvậy, cô ấy trông có vẻ còn trẻ hơn cô nhiều ấy chứ. Còn Tiểu Viên đáng thươngthì chẳng biết cậu con trai của mình bây giờ đang ở chốn nào nữa…

Cô gái nở một nụ cười dịu dàng, cậu con trai mặt màycau có ném ánh mắt hình viên đạn về phía Tiểu Viên.

Tiểu Viên ngượng ngùng, cười đáp trả rồi định bước đi,bỗng nhiên nghe tiếng cậu bé vui vẻ gọi to: “Bố ơi, bố mau đến đây, cái chịngốc nghếch kia làm bẩn hết siêu nhân mà bố mua cho con rồi đây này.”

Theo phản xạ, Tiểu Viên nhìn về hướng đó, rồi đứng nhưtrời trồng.

Cậu bé chạy về phía “bố”, nhảy vào lòng anh. Anh ômlấy cậu bé tên Nham Nham ấy rồi hỏi: “Sao lại thế? Có chuyện gì vậy?”

Cậu bé con chu miệng: “Cái chị ngốc kia chạy lungtung, đụng vào con, còn làm siêu nhân của con rơi xuống đất. Bố nhìn đây này,bẩn hết rồi!”

Anh chăm chú nhìn, rồi nghiêm giọng nói: “Đúng là ngốcthật đấy!”

Người con gái đứng bên cạnh, nghe thấy hai bố con nóichuyện như vậy thì cảm thấy rất xấu hổ, cười nói: “Không có gì đâu, chị gì ơi,hai người họ đang đùa đấy mà.” Nói xong liền quay qua nhìn Thang Hi Hàn mộtcái, hình như muốn nói sao anh lại nói với con như thế trước mặt người ta chứ.

Tiểu Viên chứng kiến cảnh tượng ấy mà như bị sét đánh,máu sôi sùng sục, sốc đến tận cổ. Đột nhiên cô hét lên: “Thang Hi Hàn, anh đượclắm!”

Người mẹ trẻ nghe thấy cô gọi tên Thang Hi Hàn, ánhmắt có chút kinh ngạc, rồi nhìn Thang Hi Hàn vẫn thản nhiên đứng một bên khôngnói năng gì.

Tiểu Viên bên này thì như gió cấp mười hai thổi phầnphật làm tan tác chim muông, nhìn lại một lần nữa thằng bé trong tay anh, cũnglà một ánh mắt thản nhiên nhìn cô. Từng trạng thái cảm xúc đang gào thét tronglồng ngực cô, rồi nghĩ lại, anh ta chắc chắn là gieo hạt trồng cây, bây giờ thìđã ra hoa kết quả ở trên tay anh ta rồi đó thôi.

Vừa nghĩ đến đó, lại một tiếng hét nữa vang lên:“Thang Hi Hàn, anh là đồ sở khanh!”

Khóe miệng người mẹ trẻ dần mở rộng, hình như là mộtnụ cười không kiềm chế được. Tiểu Viên vừa tức tối vừa đau đớn, cứ cho anh talà đồ sở khanh, thì cô cũng đâu phải Thúy Kiều, cùng lắm thì cũng chỉ là kẻ thứba.

Một phụ nữ trung niên cùng chồng đứng bên cạnh nhìnmột hồi lâu, cũng chẳng hiểu gì, nghe Tiểu Viên mắng là đồ sở khanh, liền nóithêm vào: “Này em ơi, không phải sợ gì cả, đàn ông bây giờ chẳng có ai ra gìđâu, phải quản thật chặt.”

Người chồng cũng hùa theo: “Đúng thế, đúng thế.”

Tiểu Viên nghĩ bụng “đúng thế” cái gì chứ? Mắng liềnhai câu mà cả nhà người ta chẳng thèm nói một lời, thân phận người thứ ba nhưcô có nên tiếp tục làm ầm ĩ nữa không? Thang Hi Hàn vẫn bình tĩnh nhìn cô, cònkhóe miệng cô nhếch lên: “Anh…”

Thang Hi Hàn im lặng nhìn cô, xem chừng mắt cô đã bắtđầu đỏ, cuối cùng không nhịn nổi: “Anh gì mà anh, em đã nói hết chưa? Nếu hếtrồi, có muốn nghe anh nói không?”

Nghe anh nói? Có quỷ mới nghe anh nói. Lẽ nào tôi nóichia tay thì anh chia tay, chẳng thèm khuyên tôi, không cần xinlỗi, anh cố tình phải không? Chu Tiểu Viên không cho anh cơ hội nói thêm lờinào, quay người chạy ra ngoài.

Mục Mục đã từng nói với cô, tất cả mọi mối tình đềucần trải qua những khó khăn thử thách và sự lựa chọn nghiêm túc, khi cô ấy nóinhững lời ấy, là khi cô vừa biết tin mối tình đầu đơn phương của mình sắp kếthôn.

Tiểu Viên không biết độ chính xác của kết luận này làbao nhiêu, vì dù sao, bình thường Mục Mục nói gì cũng chẳng chính xác cho lắm,nhưng mà cũng không phải không có khả năng, con người khi phải chịu những nỗiđau khổ lớn lao nào đấy chắc hẳn cũng sẽ có ảnh hưởng đến trí tuệ một chút.

Ngày hôm ấy, Mục Mục khóc đến chết đi sống lại, TiểuViên thì chẳng hiểu gì. Trong thế giới của cô, cuộc sống trôi đi như dòng nướcchảy, rất êm đềm, khỏe khoắn, thỉnh thoảng có vài chuyện khiến cô bận lòng thìcũng chỉ là vừa mới tăng thêm vài lạng, hay bố cô khi nào sẽ cho cô đổi tên…Đôi lúc mẹ cô than vãn rằng, nếu cô cứ vô tâm vô tính như thế, rồi chẳng biếtđến những khó khăn của cuộc sống, cô liền bực bội. Ở đất nước Trung Quốc xã hộichủ nghĩa này, có gì mà khó khăn cơ chứ?

Nhưng cho đến hôm nay, lời của Mục Mục, lời của mẹđồng loạt quay trở lại, vang vọng bên tai cô, khiến trái tim cô đau đến nỗi chẳngthể hít thở. Cô biết rằng cô đã gục ngã. Thực ra cô cũng chẳng biết có phảimình trúng tiếng sét ái tình với anh không nữa. Đến hôm nay, trong điện thoạicủa cô vẫn còn lưu bức ảnh “bằng chứng” anh đứng bên cạnh chiếc Land Rover màcô đã chụp trong lần gặp đầu tiên. Mặc dù anh đã tỏ ra rất ngại ngùng nhưng vẫntoát lên sức hấp dẫn phi phàm của “Dương Quá”.

Đúng là cô có để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng ai mà khôngvậy chứ? Khi anh và Diệp Thụ Thần cùng đến đón cô, trong lòng cô khó mà khôngcó một ý nghĩ rằng, trong hai người này, không cần biết ai là nhân vật chínhđều được cả. Thích, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, cái sự thích ban đầu ấy,thích anh hay thích Diệp Thụ Thần đều giống nhau. Từ khi nào anh đã dần bướcvào trái tim cô? Là khi anh im lặng dạy cô viết tên anh từng nét, từng nét một,hay là khi anh vừa cười vừa gọi cô “Viên Viên, lại đây”?

Số lần khóc đến trời long đất lở trong đời cô khôngnhiều, trừ lần bà ngoại cô qua đời, mất đi một người thân cũng giống như cắt đimột miếng thịt trên người vậy, vì thế, khi Mục Mục khóc lóc thảm thiết trướcmặt cô, quả thật cô cũng không hoàn toàn hiểu được.

Nhưng giờ đây, vào ngay lúc này, cô đã dần hiểu ra. Từkhi nào anh bước vào trái tim cô đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọnglà anh giống một cây xanh tràn trề nhựa sống, cắm chặt rễ vào sâu trong tráitim cô. Trong thời gian rất ngắn, cái cây ấy đâm chồi nảy lộc, cành lá của nóvươn tới mọi ngóc ngách trong tâm hồn cô. Có anh, giống như có một tán cây rộnglớn che mưa chắn gió cho cô, để cô yên tâm dựa vào, không có anh, giống như đemnhổ bật cả gốc của cái cây ấy lên, hút cạn đi từng mạch, từng mạch nhựa sốngcủa nó vậy. Nỗi đau ấy, giờ đây cô đã cảm nhận được một cách trọn vẹn.

Cô chạy ra ngoài như nhân vật chính trong một câuchuyện tình buồn, mặc dù cô chạy không nhanh nhưng anh cũng chẳng thể nào đuổikịp!

Chạy một mạch ra đến bến xe thì vừa lúc một chiếc xeđi tới. Cô lên xe rồi khóc như ở chỗ không người, khiến mấy cậu con trai ngồixung quanh sợ hãi, đồng loạt đứng dậy nhường chỗ. Nhân viên thu vé nhìn cô, hỏimột cách khó khăn: “Này cô gái, cô muốn đi đâu? Cô muốn mua vé tới đâu?”

Trên xe đang phát bài hát, Tiểu Viên vừa nghe nhânviên bán vé hỏi, vừa nghe tiếng hát của người con gái si tình trong loa phátra: Em xếp hàng chờ mua cho mình một tấm vé tìnhyêu. Cô liền rút chiếc ví ra ném vào tay người bán vé:“Tôi muốn về nhà!” Nhân viên bán vé nhìn vẻ mặt đau khổ, tuyệt vọng của TiểuViên, lập tức tự động bán vé.

Tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần. cô vừa khócvừa bấm nút từ chối, những lần sau thì không thèm để ý nữa, cứ để cho điệnthoại đổ chuông đến lúc hết pin. Biết đường gọi điện thoại, sao không biếtđường đuổi theo chứ? Tôi không tin là anh chạy không nhanh bằng tôi!

Nghĩ đến đây, cô càng khóc to hơn. Gia đình nhà ngườita ba người êm ấm, mày còn ngồi đấy mà mơ mộng anh sẽ đuổi theo sao? Mày bịđiên à? Có phải không? Vẫn còn muốn làm kẻ thứ ba tốt bụng trong thời đại mớià?

Chiếc xe dừng lại, không thấy đi tiếp nữa, một chú lớntuổi xoa xoa bụng, cầm cốc trà đứng bên cạnh cô, nói: “Này cô gái, đến nơi rồi,còn không xuống xe à?”

Tiểu Viên mơ màng: “Đến chỗ nào rồi ạ?”

Chú kia nói: “Đến An Huy rồi. Cô ngồi suốt ba tiếngliền, không biết là đi đâu sao?”

Tiểu Viên khóc thét lên: “Cháu chỉ muốn về nhà, chứlàm sao cháu biết xe này đến An Huy. Cháu muốn về nhà!”

Chú lớn tuổi chép miệng: “Hôm nay thì không được rồi,đành để ngày mai bắt xe thôi, buổi tối không có xe về đâu.”

Điện thoại hết pin, nửa đêm canh ba khóc lóc như ma nữhiện hồn, không biết mình đã bị đưa đến nơi nào nữa.

Đêm càng khuya, thân gái dặm trường, lại còn bị vứt racái chốn nào chẳng biết. Tiểu Viên lau nước mắt, bước xuống xe đi tìm nhà nghỉ,mặc dù tiền mặt không đủ nhưng may là cô có thẻ. Khi bước qua đại sảnh của nhànghỉ chợt cô nghe thấy có người gọi mình: “Tiểu Viên?”

Ở nơi này mà cũng có người nhận ra mình, trong lòngTiểu Viên chợt cảm thấy ấm áp lạ thường.

Khi Lý Phổ nhìnthấy cô, cũng có chút không dám chắc, sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây vào giờnày được? Sau khi đã chắc chắn, chỉ có thể dùng từ “nhân duyên trời định” đểmiêu tả tâm trạng kích động của anh lúc này mà thôi.

Trái tim Lý Phổ hò hétmột cách sung sướng. Không còn móng vuốt của con chim ưng gian ác kia nữa, cũngchẳng còn tiếng gầm của con sư tử châu Phi nọ, gà con ơi, cuối cùng thì cũngchỉ còn lại anh và em, anh sẽ thể hiện thật tốt. Ừ!

Suốt đêm Thang Hi Hàn không ngủ được, ngơ ngẩn ngồitrong nhà đợi cô. Cô vẫn ngang bướng y như hồi nhỏ, chẳng thèm nghe anh nói lấymột câu, cứ thế cắm đầu chạy đi. Vì trên tay đang bế Nham Nham, chỉ chậm có nửagiây, anh đã không kịp đuổi theo. Nhớ hồi còn nhỏ, cô chưa bao giờ qua môn chạybốn trăm mét khiến anh tức tối đến đau cả bụng, sao lúc này lại có thể chạynhanh đến thế cơ chứ? Cô chẳng có chút tự tin nào, và cũng chẳng tin tưởng anhmột cách rất vô lý, làm cho anh bứt rứt suốt cả đêm.

Cô mắng anh, mắng thậm tệ, anh chẳng biết làm thế nào,chỉ biết cười cho qua. Lẽ nào đây là sự sắp đặt của số phận?

Cô đã đi đâu? Anh gọi điện tới tất cả nhừng nơi có thểgọi, đi tất cả những nơi có thể đi đều không thấy. Lúc trời hửng sáng, anh mởcửa đứng ở cạnh thang máy chờ cô. Người đi làm bắt đầu đông dần, anh xuống đứngở cổng khu nhà đợi cô.

Khi Tiểu Viên xuất hiện trong tầm nhìn của anh, đôimắt Thang Hi Hàn như có thể tóe ra lửa.

Tiểu Viên nhìn thấy bộ mặt hằm hằm của Thang Hi Hàn,thấy ánh mắt gầm gừ của anh đang dán vào Lý Phổ, cô chợt chột dạ. Không phảichứ? Anh mới là tên sở khang đáng ghét. Nhưng sao bị anh nhìn một cái, tronglòng cô lại run bần bật thế này?

Ánh mắt Tiểu Viên trôi nổi bất định, dáng vẻ như bịmất hồn.

Lý Phổ nhìn theo ánh mắt cô, bắt gặp Thang Hi Hàn, bấtchợt cũng cảm thấy chột dạ. Nói gì thì nói, người này mới là nhân vật chính,mặc dù chưa kết hôn, nhưng trên danh nghĩa vẫn là thế, anh và bạn gái người tacùng trở về lúc sáng sớm, điều này đúng là tình ngay lý gian.

“Chu Tiểu Viên, em qua đây cho anh.” Thang Hi Hàn lạnhlùng nhìn Lý Phổ, giọng nói lại hướng về phía Tiểu Viên.

Chu Tiểu Viên bước về phía anh theo phản xạ, chợt giậtmình nghĩ lại, chẳng cần phải nghe theo anh.

“Lý Phổ, cảm ơn anh đưa tôi về, những gì anh nói vớitôi, tôi sẽ suy nghĩ một cách nghiêm túc. Lần này thật làm phiền anh quá, anhvề trước đi.”

Lý Phổ liếc mắt về phía Thang Hi Hàn: “Tôi không yêntâm lắm…”

Đôi mắt Thang Hi Hàn hướng về phía ấy, khóe miệng khẽnhếch lên thành một nụ cười nhạt. Anh rất ít khi có hành động như vậy, trong kýức của Chu Tiểu Viên, cũng chỉ nhìn thấy có vài lần. Lần có ấn tượng sâu sắcnhất là hồi còn nhỏ, cô đánh nhau với người khác, bị hắn đẩy ngã trên đất, haiđầu gối chảy rất nhiều máu. Ngày hôm ấy, cái tên đã đẩy cô ngã ấy bị Thang HiHàn cho một trận tả tơi, hình như còn thê thảm hơn cô rất nhiều.

Thang Hi Hàn hít một hơi thật sâu, nhưng Lý Phổ vẫncòn ngang ngạnh, trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi.

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Tiểu Viên cảm thấymình đã chết vài nghìn lần rồi, sức mạnh khủng khiếp quá, nếu cứ thế này, sẽ nổmất!

Tiểu Viên ra hiệu cho anh ta đi, Lý Phổ vẫn không từbỏ, nói thêm: “Ừ, thực sự không cần tôi ở lại chứ? Không có chuyện gì chứ?”

Thang Hi Hàn bước đến nắm tay Tiểu Viên: “Chúng tôi cóchuyện, chuyện gia đình.”

“Bố của Nham Nham là bạn thân của anh và Diệp ThụThần, mấy năm trước gặp tai nạn giao thông nên đã qua đời. Khiết Nhi là em gáicủa bọn anh, còn trẻ thế mà đã phải nuôi con một mình, nên bọn anh rất quan tâmđến cô ấy. Vài năm trước, anh không ở trong nước thì Diệp Thụ Thần chăm sóc chobọn họ, còn về việc Nham Nham gọi anh là bố, đó là bởi vì, thằng bé không cònbố nữa, anh và Diệp Thụ Thần đều là bố của nó.”

Chu Tiểu Viên bị anh lôi về đến nhà, cánh cửa bị anhđóng sầm lại, chẳng cần biết là Tiểu Viên có muốn nghe hay không, anh nói mộtthôi một hồi, rồi sau đó im lặng nhìn cô.

“Còn điều gì muốn hỏi nữa không? Không cần biết emnhìn thấy gì, em nghe thấy gì, cũng không cần biết em nghĩ gì, lẽ nào anh khôngđáng để em đứng trước mặt anh và hỏi một câu sao?”

Tiểu Viên im lặng.

Anh cảm thấy thất bại ê chề, bước về phía trước, cảmgiác bất lực.

“Anh giải thích xong rồi đấy, em có muốn hỏi gì nữakhông? Em một mình chạy đi như vậy, rồi suốt đêm không về, điện thoại khôngnghe, em có biết là anh đã lo lắng thế nào không?”

“Nếu anh muốn nói, sao không nói với em về chuyện cônàng bán bánh ngọt kia?”

“Cái gì cơ?”

“Cô nàng bán bánh ngọt ấy bảo anh tán tỉnh cô ta!”

“Cô ta nói linh tinh gì thế?”

“Anh là đồ lăng nhăng.”

“Em tin một người hoàn toàn không quen biết, mà lạikhông tin anh ư?”

Đúng thế, một người hoàn toàn không quen.

Nhưng một người hoàn toàn không quen thì sao lại phảilừa em chứ? Tại sao phải nói xấu anh chứ? Do khóc suốt một đêm, mắt Tiểu Viênđã đỏ như mắt cá vàng, lúc này lại ngân ngấn nước. Thang Hi Hàn nhìn thấy thìvừa thấy thương vừa thấy giận: “Không được khóc.”

“Anh là đồ lưu manh!”

“Anh lưu manh, cũng chỉ lưu manh với em thôi.”

“Anh là đồ vô lại!”

“Ừ, anh vô lại, vô lại với em nhé?”

“Anh là đồ ngốc!”

“Đúng thế, anh quả là có ngốc, nếu không sao lại để ýđến em?”

“Anh… anh vô lý lắm!” Tiểu Viên vừa thở dồn dập vừamắng, chẳng tìm được thêm tính từ nào nữa, vì thế lại càng cảm thấy đau lòng.

Dạo gần đây Diệp Thụ Thần cảm thấy rất cô đơn, cái cônàng tên là Du Du ấy chẳng thèm liên lạc với anh nữa. Trong quá trình tiếp xúcvới cô, anh bất chợt cảm thấy mình thật chẳng ra làm sao. Đang không biết nênnói với cô thế nào thì đã bị cô cho vào danh sách đen. Anh cảm thấy rất buồnbã, một mặt thì cho rằng đối phương rất anh minh quyết đoán, một mặt lại khôngngừng thầm trách móc.

Thực ra anh cũng hiểu như thế này là tốt nhất. Lúc đầucũng chỉ muốn đưa cô ấy và Hồ Thế Khang về với nhau, bây giờ nghĩ lại, cái tênHồ Thế Khang kia đúng là chẳng hợp với cô gái ấy. Thôi vậy, anh mong mình bậnrộn hơn một chút, đợi cơn gió Hồ Thế Khang này qua đi, vì thế nên chẳng liênlạc gì nữa.

Đứa cháu gái lại muốn ăn bánh, anh đến một cửa hàngkhác mua, đứa cháu bảo mùi vị không giống, không thích ăn. Sở thích của bọn trẻcon cũng thất thường, về sau nó không thích ăn loại bánh ấy nữa, Diệp Thụ Thầnlại càng chẳng có lý do gì để đến tiệm bánh ấy. Thỉnh thoảng lái xe qua con phốấy, anh luôn cho xe giảm tốc độ, liếc mắt nhìn cô gái ấy một lần.

Lại một ngày nữa nhàn rỗi, anh đi lang thang không mụcđích rồi đến khu nhà của Thang Hi Hàn, khóa xe xong, quyết định lên ăn nhờ cơm.

Nhìn thấy Thang Hi Hàn mặt mũi hầm hầm, Diệp Thụ Thầnhỏi: “Tớ chỉ muốn ăn nhờ một bữa cơm thôi, có cần phải dùng bộ mặt đó ra tiếpđón không?”

Thang Hi Hàn thở dài: “Ăn nhờ cơm? Đến tớ cũng chẳngcó cơm mà ăn đây này.”

Thang Hi Hàn kể lại sự tình cho Diệp Thụ Thần, nghexong, Diệp Thụ Thần mồ hôi vã ra như tắm. Nghĩ bụng, nếu một lúc nữa mình nóisự thật, không biết cái tên này có phát nổ không nữa. Đúng là tự mình gây ralỗi lầm, chết là cái chắc!

“Tớ có cảm giác tớ và cô ấy như hai hành tinh khácnhau vậy. Một con bé bán bánh nói với cô ấy gì đó mà cô ấy cũng tin, thật khôngthể hiểu nổi.” Thang Hi Hàn tức giận nói.

“Cái này… là thế này… Người anh em, tớ nói ra, cậuđừng xử tớ, được không?” Diệp Thụ Thần nở một nụ cười méo xệch.

“Aaa…” Một tiếng thét thê thảm vang lên.

Nghe thấy tiếng hét ở phòng bên cạnh, Tiểu Viên nhíumày, cãi nhau không xong, chỉ biết đập đồ đạc, đúng là ấu trĩ!

Ở bên này, sau khi bị cho một trận tơi bời khói lửa,Diệp Thụ Thần bỗng cảm thấy một sự ngọt ngào kỳ lạ. Ừ, hóa ra cô ấy cũng khôngphải không để ý đến mình, chỉ vì cô ấy nghĩ mình là tên lăng nhăng nên mới nhưvậy. Hê hê!

Tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Viên chẳng thèm để ý.Người ở ngoài cửa chẳng muốn đợi lâu, lấy luôn chìa khóa mở cửa bước vào. TiểuViên mắt chữ O mồm chữ A: “Sao anh lại có chìa khóa?”

Thang Hi Hàn đáp: “Sao anh lại không có chìa khóa nhàmình chứ?”

Ừ, đúng rồi, thôi bỏ đi. Tiểu Viên đối mặt với chủnhà, rồi hức hức được vài tiếng, ý không hài lòng.

“Chu Tiểu Viên, đi với anh.” Anh kéo tay cô bước rangoài.

“Đi đâu cơ?”

“Đi mua bánh.”

“Để làm gì?”

“Thanh minh cho anh.”

Hóa ra là vậy!

Trong đầu Tiểu Viên lúc này như có mồ hôi đầm đìa. Chỉvì một sự hiểu lầm nhỏ như thế, cô đã chạy nhanh hơn ô tô. Lên nhầm xe, xuốngnhầm bến, rồi tự nhiên lưu lạc đến mãi An Huy mà không biết gì, đúng là ngốckhông thể tưởng tượng nổi. Mọi chuyện đã rõ ràng, Thang Hi Hàn lại kéo cô đivề. Tiểu Viên nghĩ ngợi, việc này đã được giải thích rồi, nhưng còn cái cô AnHình kia, hay là, cũng hỏi luôn?

“Ôi trời!” Một âm thanh từ sau lưng truyền tới, TiểuViên quay đầu lại nhìn, rồi bước chân chậm lại một chút: “Thang Hi Hàn, ThangHi Hàn, Diệp Thụ Thần bị đánh rồi.”

“Ừ.”

“Não cậu ấy bây giờ toàn bánh kem thôi.”

“Đừng để ý đến chuyện của người khác.” Thang Hi Hànkéo tay cô đi tiếp.

“Em muốn nhìn.” Cô vừa bước đi vừa ngoái đầu lại.

“Không được.”

“Sao lại không được, anh vội gì chứ?”

“Vội về xử lý em.”

“Hôm nay anh muốn ăn gì em cũng sẽ nấu cho anh ăn.”Tiểu Viên đuối lý, đành ngoan ngoãn làm lành với anh.

“Em cứ dựa vào biểu hiện của vài ngày vừa rồi mà biếtđiều làm cho tốt nhé!” Nói xong Thang Hi Hàn đi làm, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Ai cũng phải đi làm, việc xử lý cô bèn gác lại đếntối. Tiểu Viên cũng thành khẩn thể hiện rằng mình cũng phải đi làm rồi, anhđồng ý, sau đó cũng tới công ty.

Để lại cho Tiểu Viên một bóng hình cao lớn vạm vỡ vàmột câu nói đầy ẩn ý, sau đó anh hùng dũng bước đi.

Tiểu Viên nghĩ bụng, lần này đúng là bị nắm thóp rồi.

Tiểu Viên chăm chú nấu một bữa cơm, món nào cũng cẩnthận hết mức, phát huy hết khả năng của mình. Thang Hi Hàn ăn rất ngon lành,chẳng có thời gian mà xử lý cô, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt qua nhìn. Ừ, hàm ýtrong đó rất rõ ràng: “Anh chưa quên đâu.”

Tiểu Viên chẳng có bụng dạ nào để ăn, nhìn màn hình tivi, cố gắng tìm một chủ đề khác để nói, rồi tiện tay chuyển sang kênh Thời sự,nói với Thang Hi Hàn: “Anh nhìn kìa, cái ông kia cũng họ Thang giống anh đấy.Em cứ nghĩ cái họ kỳ lạ này chắc ít người có lắm. Nhưng mà, bác ấy nhìn trẻtrung và phong độ quá. Người ta thường bảo, mấy vị lãnh đạo năm nào cũng ănnhau thai cừu, em thấy vẫn chưa hết, có khi còn đi căng da mặt ấy chứ!”

Thang Hi Hàn lườm cô một cái: “Ông ấy không ăn nhauthai cừu, mà cũng chẳng căng da mặt,”

“Ủa, sao anh biết vậy?”

“Vì ông ấy là bố anh.”

“Hả? Cái gì? Đó là bố anh?” Mắt Tiểu Viên mở như khôngthể to hơn được nữa.

Trong lòng Thang Hi Hàn không khỏi mừng rỡ, cho dù từtrước đến nay anh không hề muốn dùng danh tiếng của bố mình để lấy lòng các côgái, nhưng cô nàng Chu Tiểu Viên ngốc nghếch có lần nói, người chồng lý tưởngcủa cô phải là cán bộ cấp cao, hoặc là luật sư, khiến cho anh hận đến mứcnghiến răng ken két, lại còn có chút không yên tâm, thế thì Diệp Thụ Thần hoàntoàn phù hợp với yêu cầu của cô rồi, cán bộ cấp cao và luật sư? Tất nhiên anhđâu biết rằng, mẫu người mà Tiểu Viên nói đến ấy là nhân vật nam yêu thíchtrong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình của cô.

Nhiều khi anh muốn nhắc khéo cô nên xem tin tức thờisự nhiều hơn một chút, chuyên mục Tài chính ấy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấyông ấy, để có thể tiết lộ một chút rằng anh cũng có gia đình. Nhưng cô nàngngốc nghếch này không lên mạng thì ngồi đọc tiểu thuyết, một cô nàng suốt ngàycắm mũi vào mấy thứ đó.

Cứ như vậy, đã thế còn suốt ngày đòi gả cho cán bộ cấpcao, xin khiếu, ngay bên cạnh có một người, thế mà cô ấy còn chẳng nhìn thấy!Nhiều khi nói chuyện, anh cố ý đề cập đến chủ đề ấy, khó khăn lắm mới dẫn dắtvào vấn đề chính, cô liền chặn ngang khiến anh tức điên lên, còn cô thì chẳnghiểu ra làm sao.

Mặc dù đây không phải cách tốt nhất để mối quan hệ củahọ chuyển sang một chương mới, nhưng chỉ cần nó có thể chuyển biến, anh khôngcần quan tâm nên đi con đường nào, chỉ cần có thể mở được cảnh cửa ấy nhanh hơnmột chút.

Nhiều khi, cô đọc xong một cuốn tiểu thuyết rồi tự nóivới bản thân mình rằng muốn cưới một người có địa vị, anh liền bật cười, nhưngtrong lòng thì tức tối, em đúng là đồ ngốc! Ngay trước mặt có một người màkhông thèm nắm lấy, còn định gả đi đâu nữa hả?! Mắng mỏ xong, tiếp đến là cảm giácbuồn bã, không thể nói thẳng ra với cô là: “Anh chính là người đó đây.” Như thếchẳng phải càng ngu ngốc hơn sao?

Phải cảm ơn bố anh hôm nay lên chương trình Thời sự,và cảm ơn đồng chí Chu Tiểu Viên ngốc nghếch hôm nay bỗng nhiên xem Thời sự.Cần phải biết rằng, bình thường cô thà xem Cừu vui vẻ vàSói xám còn hơn là xem Thời sự. Thế là Thang Hi Hàn vừa khôngphải làm việc ngốc nghếch vừa có thể tiết lộ thân phận “người có địa vị” củamình một cách vô cùng thuận lợi.

Sau đó, đáng lẽ Tiểu Viên nên chớp chớp mắt một cáchngỡ ngàng, rồi lại càng ngỡ ngàng hơn, sau cùng, cô nên ý thức được rằng “ngườicó địa vị” mà cô suốt ngày ước mong được cưới ấy thực ra ở ngay trước mắt. Vàcuối nữa, liệu có hét lên không nhỉ? Hay là ôm hôn thắm thiết? Anh có nên để côôm không…?

Thang Hi Hàn mơ màng chờ đợi phản ứng tiếp theo củaTiểu Viên, nhưng ngay sau đó, cô nghi ngờ hỏi: “Gì nhỉ, đúng là bố anh à? Cóvấn đề về tác phong mà cũng làm được quan to như vậy sao?”

Thang Hi Hàn hét lên: “Chu – Tiểu – Viên! Em nói lạimột lần nữa xem!”

Tiểu Viên giật thót mình, mãi mới thốt ra được mộtcâu: “Chu choa, nhìn anh giống Mã Cảnh Đào[1] quá…”

[1] Mã Cảnh Đào: tên một nam diễn viênđiện ảnh của Đài Loan.

Sau bữa cơm…

“Em buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây, tí nữa anh tự vềnhé!” Nói xong liền ngáp một cái thật dài rồi lao về phía phòng ngủ. Điều bấthạnh là tốc độ của cô không thể nhanh hơn anh chàng Thang Hi Hàn đang nằm chờđợi trên sofa kia.

Chỉ một động tác anh đã đặt cô lên sofa, lạnh lùngnói: “Chạy nhanh thế làm gì hả? Mấy ngày nay tinh thần em chẳng phải rất tốtsao? Hết khó chịu lại làm loạn rồi còn chạy mất.”

Tiểu Viên không hiểu anh thực sự không vui hay chỉtrêu cô mà thôi, giọng lí nhí: “Ừm… Em không nên làm như thế.”

“Như thế nào?”

Được rồi, nhẫn đi, nhẫn nào, ai bảo cô có lỗi chứ,Tiểu Viên đáp: “Ngốc nghếch như thế.”

“Ừm, thái độ rất thành khẩn, còn gì không?”

Anh thoải mái tựa vào sofa, tay cầm laptop, chẳng biếtlà đang gõ gì, chỉ thấy ngón tay nhanh thoăn thoắt, Tiểu Viên chẳng kịp nhìn.Lông mày anh nhíu lại, thần sắc có vẻ như đã chuyển mục tiêu chú ý, nhưng hóara vẫn để mắt đến cô.

“Cái cô An Hình ấy là ai?” Một giọng nói nhỏ vang lên.

Thang Hi Hàn đang chờ đợi cô nhận lỗi, bỗng khựng lại,nở một nụ cười, nói: “Bố cô ấy và bố anh là bạn thâm giao, bọn anh quen nhau từhồi nhỏ, lâu lắm rồi không gặp lại, thời gian trước cô ấy về nước, nên anh đichúc mừng buổi hòa nhạc đầu tiên của cô ấy theo lệnh của bố, sau đó có gặp lạimột lần. Sao em lại biết người này?”

Vì sao biết không quan trọng? Tiểu Viên nhìn ra xa.

“Thực ra bọn anh cũng là quen từ hồi nhỏ, đã rất nhiềunăm rồi không gặp lại…” Một giọng nói nhỏ lại vang lên.

Thang Hi Hàn xoa đầu cô một cái thật mạnh: “Đầu óc emcũng gớm đấy nhỉ? Nhưng người ta đâu có giúp anh giải quyết cái vụ không thíchăn nhân bánh bao trong suốt năm năm liền? Được chưa hả?”

Được, anh bảo được thì được thôi, Tiểu Viên ngẫm nghĩ.Nhưng như thế này liệu mày có quá ngu ngốc không?

“Hỏi hết rồi à?” Anh dùng tay bóp cằm cô, nói.

Tiểu Viên chớp chớp mắt, còn phải xem anh còn điều gìđáng để hỏi nữa không.

“Sau này, em có thể tin anh bất cứ lúc nào được không,không được giấu giếm chuyện gì, không được tức giận là chạy đi, và đặc biệt làkhông được để anh nhìn thấy em đi cùng một tên con trai nào nữa.” Đôi mắt đensâu thẳm nhìn xoáy vào cô, nói một cách nghiêm túc, rồi lắc lắc đầu cô: “Phảighi nhớ vào đây này, được chứ?” Cứ như thế, anh đã khắc từng chữ, từng chữ vàođầu cô.

“Ừm, có phải anh thực sự thích em không?”

“Em nói xem?”

“Xin lỗi, gần đây em đã hiểu lầm anh. Nhưng… nhưng vềviệc anh là bạn trai của em, em thực sự không có cảm giác chân thực…”

Thang Hi Hàn ngây người, thì ra đây mới là những lờitừ đáy lòng cô, đây mới là cảm giác mà anh đã tạo cho cô. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗlưng cô an ủi. Có lẽ, những gì bản thân anh làm chưa đủ nhiều. Có lẽ, hai chúngta đều phải học cách để yêu nhau.