Thời Gian Hoa Nở

Chương 13: Cơn ghen của cô em họ




Khi bước vào thang máy, bên trong có một cậu thanhniên người nước ngoài. Cậu ta khẽ gật đầu cười với họ, còn đứng dịch sang mộtbên nhường chỗ cho Tiểu Viên bước vào.Ai biết được chiếc giày cao gót quỷ quái ấy lại giở chứng, Tiểu Viên vừa bướcchân, gót giày bị trơn, trượt một cái, cả người ngã bật về phía sau, rồi rơiphịch vào lòng Thang Hi Hàn. Rất may là Thang Hi Hàn đã chuẩnbị tâm lý sẵn từ trước, nên đỡ cô rất kịp thời.

Tiểu Viên bước vào thang máy, rầu rĩ nép sau lưngThang Hi Hàn, mặt đỏ bừng, lí nhí nói: “Giày…giày không tốt…”

Thang Hi Hàn khẽ dịch người ghé sát vào Tiểu Viên, thìthầm vào tai cô: “Anh biết, giày không tốt, sàn cũng không tốt. Không sao đâu,cũng chẳng ai nhìn thấy mà.”

Cô buồn bã nhìn cậu thanh niên người nước ngoài đangcố nhịn cười, rồi nói: “Ai bào không có, anh ta còn đang cười em kia.”

Nhìn bộ dạng lúng túng của cô thật đáng thương, lôngmày nhíu sát vào nhau, Thang Hi Hàn đặt lên đôi lông mày cũng đang lúng túng ynhư cô một nụ hôn nhè nhẹ.

Khi cửa thang máy vừa mở, chàng thanh niên người nướcngoài ấy dùng tiếng Anh nói với Thang Hi Hàn, bạn gái anh thật dễ thương.

Tiểu Viên nhìn theo bóng người khách ngoại quốc đangkhuất dần, rồi quay sang hỏi: “Anh ấy nói gì với anh thế? Nói em phải không?”

Thang Hi hàn nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc: “Ừ, cứcho là vậy đi.”

“Anh ta nói gì em thế?” Âm thanh nhỏ đến mức gần nhưkhông thể nghe được.

Nhìn ánh mắt ngây thơ vô số tội của cô, đôi mắt hấpháy đáng thương, trong lòng anh bỗng thấy niềm vui ngập tràn: “Anh ta nói emgiống Arele[1]!”

[1] Arale là tên một nhân vật trong bộtruyện tranh Dr.Slump của tác giả Arika Toriyama. Đây là một cô bé rô bốt giốnghệt con người, vô cùng đáng yêu nhưng cũng hết sức kỳ quái.

Anh nắm tay “Arale” bước đi chưa được bao xa, chợtthấy một người con gái xinh đẹp vẫy tay chào họ. Từ đằng xa, cô gái ấy đã cườivới anh, nói: “Thang Hi Hàn, anh muốn ăn đánh phải không? Hôm qua đã nói rằngkhông được phép về trước hai giờ, thế mà em rời đi có nửa phút, quay lại đãkhông thấy bóng dáng anh đâu là sao?”

Anh không trả lời ngay, chỉ cười lại, khi bước gần tớinơi, anh chỉ vào Tiểu Viên, nói với cô ta: “Đây là bạn gái anh, Chu Tiểu Viên.Tiểu Viên, đây là em họ anh, Cổ Tịnh.”

Tiểu Viên nhìn người con gái, gật đầu cười nói: “Chàoem.”

Cô em họ Cổ Tịnh khẽ nhếch khóe miệng, coi như chàolại Tiểu Viên bằng một nụ cười xã giao: “Chào chị.” Ánh mắt khẽ đưa qua đưalại, coi như nhìn qua Tiểu Viên một lượt, rồi lại quay sang nhìn Thang Hi Hàn:“Này, hôm qua em đã định mời vài người bạn nữa đến để gặp anh, bọn họ đều rấtcó hứng thú với dự án quảng cáo mới của anh. Anh thì sao, em đã mời họ đến rồi,anh lại chạy đi mất…”

“Tịnh Tịnh, lúc khác nói đi, Viên Viên vừa mới xuốngmáy bay, chưa kịp ăn uống gì.”

Cô em họ liền xị mặt, nói: “Nếu không phải là dì cảnói với em, thì em chẳng thèm để ý đến anh đâu, còn nữa, trưa nay hiệu trưởngTiêu mời ăn cơm, anh đến hay không thì tùy, em đã thông báo cho anh rồi đấy.”Nói xong liền quay người bước đi. Tiểu Viên nhìn theo cô gái với anh mắt ngưỡngmộ, đặc biệt là đôi giày của cô ấy, nó phải cao gấp rưỡi đôi giày của cô mà saongười ta vẫn có thể bước như đi trên đất bằng vậy? Lại còn lắc lư người đượcnữa!

Thang Hi Hàn nhìn Tiểu Viên: “Trưa nay có một bữa cơm,em đi cùng anh nhé?”

Tiểu Viên gật đầu, nghĩ bụng, em có thể nói không điđược không?

Nghĩ đến vẻ mặt không mấy thân thiện của Cổ Tịnh, TiểuViên chẳng còn bụng dạ náo để ăn, cảm thấy đây đâu có chút nào giống em họ chứ,rõ ràng là bộ dạng đang ghen tuông, vẫn may, cô ấy chỉ là em họ của anh, hi hi…anh em họ thì chẳng có cơ hội nào rồi. Nhưng mà, cô ấy có thật là em họ của anhkhông nhỉ?

“Thang Hi Hàn, sao em họ anh lại ở đây?”

“Nó làm ở bên tổ chức sự kiện.”

“Cô ấy thực sự là… em họ anh?”

“Ừ, mặc dù không phải thân thích, nhưng cũng chẳng cógì khác biệt.”

Làm gì có em họ nào lại nhìn anh trai hau háu như thếchứ? Chẳng có chút quan hệ huyết thống nào, cô ấy đương nhiên có thể ghen, cóthể tức tối, có thể thích Thang Hi Hàn chứ. Cô liếc mắt nhìn anh, chàng hoàngtử xuất hiện như trong mơ này, chàng bạch mã hoàng tử đẹp trai vô cùng bỗngnhiên xuất hiện trong cuộc đời cô, không bị người khác dòm ngó, làm gì cóchuyện ấy?!

Trong trái tim mỗi người con gái đếu có một chànghoàng tử của riêng mình. Hồi còn nhỏ, ai cũng ước mơ một ngày kia chàng sẽ cưỡimột con bạch mã, vì cô gái mình yêu mà vượt qua bao gian nan thử thách, giếtsạch yêu ma, sau đó bước đi đường hoàng, ung dung, đứng dưới tòa tháp nơi giamcầm người yêu và nói rằng: “Công chúa của ta, ta đên đây!”

Tiểu Viên cũng không phải ngoại lệ, cô cũng đã từng cómột giấc mơ như vậy. Vào cái thời mà cô có những giấc mơ như thế, cô vẫn cònquấn khăn bông quanh người, trên đầu những chiếc bím hoa mà mẹ mua cho, trêntay cầm một chiếc khăn lụa màu trắng rồi vẫy qua vẫy lại. Chỉ có điều, khi ấyđang là mùa hè, bên cạnh cô bé Tiêu Viên đang quấn khăn giả làm công chúa, anhgiúp cô vẫy vẫy chiếc quạt mà không nói một lời nào. Khi ấy, Tiểu Viên chẳngbao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh trở thành chàng hoàng tử của mình, lặng lẽ bướcvào cuộc đời cô, trở thành chàng hoàng tử cứu mạng cô.

Khi bước qua đại sảnh khách sạn, hai người gặp thầygiáo của anh, là một người nước ngoài. Cô ngẩn người đứng bên cạnh, có lẽ ThangHi Hàn đang giới thiệu cô, nhưng đến nửa chừng cô nghe cũng không hiểu, chỉ cònbiết ngước nhìn rồi thỉnh thoảng cười cười với người đàn ông ngoại quốc cao hơncô hẳn mấy cái đầu ấy.

Khi nghe anh nói lưu loát thứ ngôn ngữ mà mình chẳnghiểu gì ấy, cô vô cùng ngưỡng mộ, nhưng cũng có chút buồn bã. Tại sao trước đâymình không chăm chỉ học hành? Nếu cô biết nói thì chẳng phải đã có thể ngheđược giọng nói dễ nghe ấy của anh đang nói gì rồi không? Sau khi bọn họ nóichuyện xong, lúc rời đi, Thang Hi Hàn kéo tay cô, cô liền bước theo anh. Cônghĩ ngợi vẩn vơ, tại sao cô chẳng giống đang làm bạn gái của anh chút nào, màcứ như một chú cún nhỏ bước theo sau anh vậy? Chẳng nói một lời, chủ nhân dừngcô cũng dừng, chủ nhân đi, cô cũng đi theo.

Mặc dù mỗi người con gái đều có chàng hoàng tử trongmơ của mình, nhưng trong thế giới của những chàng hoàng tử, điều họ cần là mộtnàng công chúa chứ không phải một chú cún con. Cô có chút bực bội, chiếc giàycao gót quỷ quái cũng không để cô yên, đầu ngón chân cô cũng trở nên đau buốt.

Bước vào một căn phòng xa hoa, tráng lệ, lại một đámngười quần áo sặc sỡ, thêm vào đó là những người bạn quốc tế, Thang Hi Hàn muốngiới thiệu cô với mọi người, bất kể khi nào, chỉ cần có người nhìn cô rồi nóigì đó, cô đều cố gắng giữ cho mình một nụ cười ưu nhã nhất có thể, mặc dù tronglòng thì có chút sợ hãi. Thang Hi Hàn đích thân dẫn cô đến trước mặt một người,nói: “Đây là thầy hiệu trưởng trường đại học của anh, hiệu trưởng Tiêu. Hiệutrưởng, đây là bạn gái em, Chu Tiểu Viên.”

Khó khăn lắm mới có một người không nói tiếng nướcngoài, Tiểu Viên vội vàng chào hỏi: “Hiệu trưởng Tiêu, chào thầy ạ.”

Ánh mắt thầy hiệu trưởng thoáng chút ngạc nhiên, nhưngrất nhanh sau đó cười một cách ôn hòa, nói: “Chắc mẹ em vui lắm phải không?Thời gian trước bà ấy ăn cơm với thầy còn nói đang giận vì chuyện của em đấy,em có tin vui nhanh thế này, lần sau gặp bà ấy, chắc là bà sẽ vui vẻ tươi cườiđược rồi.”

Tiểu Viên ngồi một chỗ, tay vân vê một góc khăn trảibàn, cả một bàn đa số là những người nói thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu, thỉnhthoảng cô nghe hiểu được vài câu thì lại chẳng hiểu ý của nó là gì, chẳng biếtbọn họ đang nói đến chủ đề gì.Trong tầm nhìn của mình, cô thấy Cổ Tịnh không biết bao nhiêu lần liếc mặt vềphía mình, trong phòng chỉ có cô và Cổ Tịnh là con gái, cô không nói gì, còn CổTịnh thì ra sức nói, một lúc sau đã khiến cho cô càng lộ rõ ra.

Khi cô đang ngẩn người, bỗng cánh tay anh đưa ra, nhẹnhàng nắm tay cô. Cô ngẩng lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của anh, cô khẽ cười,dùng nụ cười ấm áp của mình nói với anh rằng, em không sao đâu, vì anh, em sẽcố gắng để đứng bên cạnh anh.

Chiếc bàn rất đẹp, bên trên được phủ một lớp vải trắngvà một lớp vải màu hồng phấn, những chiếc đĩa sứ tinh xào được điểm xuyến mộtlớp mạ vàng, tư thế tao nhã của những chiếc ly thủy tinh cổ dài như dáng dấpcủa những con thiên nga trắng, lại còn một hàng dày đặc những chiếc dao dĩa,như đang chờ được cô đến điểm danh.

Đồ ăn Tây, mi nhận ra ta, ta chẳng nhận ra mi. TiểuViên than vãn trong lòng.

Cổ Tịnh vừa nói chuyện với những người xung quanh, vừachú ý đến vẻ mặt vô cùng bất an của Tiểu Viên, cô khẽ cười, ánh mắt khẽ lộ ramột vẻ khó đoán bắt được ý nghĩa. Vì có nhiều người ngoại quốc cùng dùng bữa,hiệu trưởng Tiêu nghĩ đến việc họ không quen dùng đũa nên đã sắp xếp mọi ngườiăn đồ Tây, nhưng kinh nghiệm ăn đồ Tây cao cấp nhất của Tiểu Viên cũng chỉ cómột lần đi xem mặt, đối phương hẹn gặp cô ở Starbucks mà thôi.

Cầm dao bên trái hay bên phải đây? Tại sao dĩa lại chỗcó hai chiếc, có chỗ lại có ba chiếc thế này? Phải dùng cái nào với cái nàođây?... Tiểu Viên nhìn đống dao dĩa nghĩ ngợi. Thang Hi Hàn đưa người qua, ghésát vào cô, nói: “Em thích dùng sao cũng được, đâu có phải đi ăn với nữ hoàngAnh đâu.”

Tiểu Viên có nhịn cười, nhìn chiếc dĩa và dao trên tayanh, sau đó học theo cầm lên, bắt đầu tập trung vào đống đồ ăn trước mắt.

Ai nấy đều vừa ăn vừa nói chuyện, Tiểu Viên cúi đầu ănrất chuyên tâm, nhưng vẫn chưa quen lắm. Chỉ một chút không cẩn thận, miếngthịt bò đã từ trên dĩa rớt xuống, miếng thịt đầy dầu mỡ nhẹ nhàng hạ cánh xuốngchiếc váy của cô, nhìn cô nghênh chiến.

Cô trấn tĩnh một chút, rồi như không có chuyện gì, côkhẽ nhặt miếng thịt bò lên.

Cổ Tịnh thốt lên một tiếng, âm thanh không lớn nhưngcũng đủ để gây sự chú ý của mọi người. Cô ta dùng tiếng Anh nói với Tiểu Viên,khi Tiểu Viên vẫn chưa kịp phản ứng gì, cô ta đã nói tiếp: “Ôi chao, vội quánên lại dùng tiếng Anh, em định nói là, Tiểu Viên, sao chị có thể để thức ănrơi trên váy vậy, có làm bẩn nó không?”

Tiểu Viên như hóa đá, mặt bỗng đỏ bừng, cả một bànngười, Cổ Tịnh lại nói một câu cả bằng tiếng Anh lẫn tiếng Trung, tất cả bọn họđều nhìn về phía Tiểu Viên theo phản xạ. Trong một giây, Tiểu Viên cảm thấy vôcùng xấu hổ, kèm theo chút ấm ức. Thang Hi Hàn khi ấy đang nói chuyện với hiệutrưởng Tiêu, nghe thấy câu nói của Cổ Tịnh, quay đầu lại nhìn Tiểu Viên: “Anhxem nào, không sao đâu, lúc nãy anh vung tay hơi mạnh nên va vào em phải không?Em đi sửa soạn lại một chút đi.”

Tiểu Viên đứng dậy bước đi, chợt cô để ý thấy vẻ mặtdương dương tự đắc của Cổ Tịnh hiện lên một nụ cười tinh quái.

Sau khi bữa ăn kết thúc, bọn họ vẫn chưa về được,Thang Hi Hàn nói chuyện một cách thoải mái với mọi người, Tiểu Viên im lặngngồi bên anh. Nhìn con người vui vẻ của anh lúc này, ung dung mà ưu nhã, cô lạichợt có chút mê muội. Thì ra anh còn có rất nhiều mặt khác, rất nhiều điều màcô vẫn chưa biết, nhưng tại sao, cho dù ở mặt nào đi nữa, anh cũng hoàn mỹ đếnthế, hấp dẫn cô đến thế?

Anh khẽ véo mũi cô, nói: “Nhìn gì thế, nhìn gì mà ngẩnngười ra vậy?” Người vừa nói chuyện với anh đâu? Đi rồi à? He he, tại sao côchỉ chú ý đến anh, cô vừa nhìn anh vừa cười, đôi mắt ánh lên một sự nhớ nhungđến da diết: “Ừm, nhìn anh, thấy anh thật đẹp trai.”

Anh kéo cô sát vào thêm một chút, nhẹ nhàng nói: “Nàyđồ ngốc, thấy chán rồi đúng không? Anh biết là em không thích đến những chỗ nhưthế này, xin lỗi nhé, là do anh nhớ em quá, công việc bận như vậy, chẳng cóthời gian để ở bên em, nhưng vẫn muốn em đến, chỉ vì anh rất muốn nhìn thấyem.”

Cô ngượng ngùng nói: “Không sao đâu, em cũng nhớ anhlắm, chỉ cần nhìn thấy anh là được rồi.”

Anh mỉm cười rồi hôn lên trán cô: “Lúc nãy quần áo bịbẩn rồi, cửa hàng quần áo ở trong đại sảnh kia cũng được lắm, em qua bên đóchọn vài bộ đi.”

Nói xong anh liền chỉ tay về phía đại sảnh: “Hiệutrưởng Tiêu còn muốn nói với anh một số chuyện nữa, bọn anh sẽ ngồi ngay ởchiếc ghế đằng kia thôi, ở đó có thể nhìn thấy được em, em qua đó thử, anh sẽ ởbên này ngắm giúp em, em thấy thế nào?” Anh nheo mắt nhìn về phía cửa hàng quầnáo, nói một cách chắc chắn: “Em nhìn thấy sáu bộ váy bày ở ngoài cửa kia không?Anh thấy đều được, em vào đó thử sáu bộ ấy, một lúc nữa anh sẽ gọi điện cho emnên chọn bộ nào, nhé?”

Tiểu Viên liếc mắt nhìn về phía chiếc sofa, cái ngườilà hiệu trưởng Tiêu ấy đã nhìn về phía bọn họ mấy lần rồi, cô đẩy nhẹ anh rarồi nói: “Ừm, được rồi, anh mau qua bên ấy đi, bọn họ đang đợi anh đấy.”

Khi cô quay người định bước đi, anh kéo cô lại: “Đợiđã, vội gì chứ, em cầm lấy cái này.”

Anh đặt một chiếc thẻ vào tay cô, rồi nở một nụ cườiđùa cợt: “Còn nhớ tên anh viết thế nào không đấy?”

Hả? Hóa ra ngày trước anh nói phải biết viết tên anhlà còn có ý này, mặt cô bỗng đỏ ửng, nói: “Biết rồi, biết rồi, em có phải làlợn đâu, tất nhiên là biết rồi.”

Anh cười, nói: “Em đừng có so sánh với lợn được khônghả? Lợn sẽ tủi thân lắm đấy, lợn sẽ nói, tại sao lại cứ so sánh với tôi chứ? Côngốc thì cứ ngốc, sao cứ lôi tôi ra làm gì hả? Em cứ suốt ngày so bì độ ngốcnghếch với lợn, chú lợn chắc sẽ không chịu được đâu!”

Rõ ràng anh đang mắng cô còn ngốc hơn lợn, nhưng saocô lại cười không ngớt thế này, cười nhiều đến mức không điều khiển được cơmiệng nữa, cô chỉ còn biết nhìn anh bằng đôi mắt đầy nước, khuôn mặt y như mộtnhân vật hoạt hình. Anh nói với vẻ hài lòng: “Cái dáng vẻ vô lo vô nghĩ của emthật khiến người khác yêu quá đấy, thôi mau đi đi Arale.”

Cô đi được vài bước lại quay đầu nhìn anh, phát hiệnra bước chân anh nhẹ nhàng khoan khoái, lẽ nào anh cảm nhận được tâm trạngkhông vui của cô? Anh dùng trái tim mình để làm cô cười, để làm cho cô vui sao?

Bước vào cửa hàng, mùi hương của hoa bách hợp thoangthoảng, từng tia sáng không chói không mờ chiếu rọi khắp nơi. Lúc xem quần áo,cô bất chợt nhìn tấm thẻ ghi giá cả, vừa mới nhìn, tim cô đã bắt đầu bay bổngtheo từng làn hương hoa bách hợp. Định bụng quay người bước đi, nhưng lại nhìnanh đang ngồi ở đằng xa, ánh mắt anh dường như đang chăm chú nhìn cô.

Cuối cùng cô vẫn bảo người bán hàng lấy một bộ để thử.Cả một cửa hàng rộng lớn chỉ có duy nhất một khách hàng nhưng có tận hai ngườiphục vụ, cả hai đều đang vây quanh cô, nhưng có vẻ không nhiệt tình lắm, lạicòn nói: “Những bộ mà chị vừa thử đều là hàng vừa mới về, nên không được giảmgiá đâu ạ!”

Khi hai nhân viên bán hàng đang giới thiệu cho cô haibộ vấy đắt nhất trong số đó, thì người mà cô không muốn gặp nhất lại đến. Côthầm thở dài, ngoài mặt vẫn chào hỏi: “Cổ Tịnh, em vẫn ở đây à? Lúc nãy ăn cơmxong chị cứ nghĩ em về rồi cơ.”

Khi không có Thang Hi Hàn, cô ta chẳng tỏ vẻ quan tâmđến Tiểu Viên lắm, chỉ hờ hững nói một tiếng: “Ừm”, rồi chỉ vào mấy bộ khi nãyTiểu Viên thử, nói: “Là size lớn phải không? Mỗi bộ lấy cho tôi một size nhỏ,tôi muốn thử.”

Người bán hàng quả thật có con mắt tinh tường, nhìnqua đã biết người này chắc chắn là biết mua sắm hơn Tiểu Viên, hoàn toàn chuyểnhướng sang phía ấy, giúp cô ta đi lấy váy. Cô cầm lấy một bộ Tiểu Viên vừa thửxong, nhìn qua một lượt, người bán hàngtươi cười giới thiệu: “Bộ đó size lớn không vừa với chị đâu ạ, bộ size nhỏ vẫnở trong kho, một lúc nữa sẽ mang ra cho chị ngay.”

Tiểu Viên nghe xong, chợt cảm thấy tức tưởng chết,nghĩ bụng, tôi chẳng phải là do thể chất không tốt sao? Nếu tôi mà giống cô ấy,bên trong chẳng mặc gì cả, chỉ cần dán mấy miếng giữ ấm lên lưng, thì cùng lắmcũng chỉ cần mặc size vừa, chứ đâu nhất định phải mặc size lớn chứ?

Dù sao cô cũng đã thử xong rồi, bọn họ chẳng đến giớithiệu cho cô hết bộ này đến bộ khác, cô lại càng nhẹ người. Đang nghĩ ngợi, bỗngnhiên điện thoại rung, cô liếc nhìn, anh cầm điện thoại hướng về phía cô cười,thế là cô nhìn anh rồi nghe điện thoại.

“Tịnh Tịnh cũng đang chọn đồ ở đó hả?” Thì ra anh lúcnào cũng để mắt đến bên này.

Cổ Tịnh đang mặc thử mấy bộ size nhỏ, mẫu mã cũnggiống như mấy bộ Tiểu Viên vừa thử, Tiểu Viên hạ thấp giọng, đáp: “Vâng.”

Anh im lặng một chút, dòng suy nghĩ của Tiểu Viên bấtchợt chuyển hướng, anh đang nghĩ gì trong lòng cô đều hiểu, cô có thể cảm nhậnđược. Nếu cô vẫn còn cư xử trẻ con như vậy với anh thì sẽ không phải là lợnkhông chịu được nữa, mà là chính cô.

Cô ngừng lại một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Chẳng phảianh bảo giúp em chọn đồ sao, sao không nói gì vậy? Em vừa thử hết rồi, anh xemnên chọn bộ nào đây?”

Cô nhìn về phía anh, nở một nụ cười, giọng nói của anhtruyền đến: “Việc của anh bên này xong rồi, anh qua bên ấy giúp em chọn đồ.”

Điện thoại vừa tắt, cô nhìn thấy anh tiễn hiệu trưởngTiêu ra phía cửa lớn, sau đó quay người bước về phía cô. Anh bước đến trước mặtTiểu Viên, khẽ xoa xoa mái tóc cô, dịu dàng nói: “Nhìn em này, thử quần áo màcũng làm tóc rối hết lên rồi này.”

Cổ Tịnh đang thử đồ trước gương bất chợt nhìn thấy,khựng lại một hồi rồi quay mặt nhìn về phía Thang Hi Hàn.

Lúc này anh mới tiến về phía cô ấy, cười rồi nói:“Tịnh Tịnh cũng ở đây à, em cứ chọn một bộ thích nhất, lát nữa anh họ sẽ muatặng em, em cứ chọn đi nhé.”

Tiểu Viên kéo anh đến trước dãy quần áo, giọng nói nhỏnhẹ đáng yêu: “Những bộ anh nói em đều đã thử rồi, anh xem bộ nào đẹp nhất?”

Thang Hi Hàn kéo Tiểu Viên đến trước quầy thu ngân,nhìn cô rồi nói: “Thẻ đâu em?” Tiểu Viên đưa ra, anh đỡ lấy đặt lên bàn. “Nhữngbộ cô ấy vừa thử gói lại hết cho tôi.”

Khuôn mặt hai nhân viên bán hàng chợt bừng sáng, từchỗ Cổ Tịnh chạy lại, một người cho đồ vào túi, một người viết hoa đơn. TiểuViên nhìn anh trừng trừng: “Chỉ cần một bộ thôi mà, anh chọn lấy một bộ nhìnđẹp là được rồi.”

Anh dịu dàng nhìn cô: “Làm sao bây giờ, anh thấy emmặc bộ nào cũng đẹp cả.”

Đồ trư này! Thang Hi Hàn, nhìn đều đẹp, nhưng số tiềnghi trong hóa đơn cũng đẹp lắm, có biết không hả? Trong lòng nghĩ vậy, nhưnglời nói bị chặn ở cổ họng, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa khó tả, có chút tê têlan truyền khắp cơ thể, làm cô không thể mở lời.

Nhân viên bán hàng nhanh nhẹn quẹt thẻ: “Cho hỏi thẻnày có mật mã không ạ?”

Anh quay chiếc máy quẹt thẻ lại phía cô, nói: “Em nhậpđi.”

“Hả?”

“Là sinh nhật của em. Đồ ngốc!”

Cô sững người, anh ghé sát nói thầm vào tai cô: “Tấtcả mật mã của anh đều dùng con số này, lúc nào cũng vậy.”

Trước mắt cô như được bao bọc bởi một làn sương, cúiđầu nhập vào máy con số mà chỉ hai người họ biết.

Anh quay ra cười rồi gọi: “Tịnh Tịnh, em chọn xongchưa, anh thanh toán luôn.”

Cổ Tịnh cầm chiếc túi xách bước về phía cửa: “Khôngcần đâu, em chẳng chọn được bộ nào vừa ý cả.”

Buổi chiều Thang Hi Hàn tham gia hội thảo, anh nói chỗđó sẽ khiến Tiểu Viên chán ngắt, nên nhất quyết bảo cô đi mua sắm loanh quanhkhu ấy. Tiểu Viên lại cảm thấy anh còn rất nhiều điểm mà cô chưa biết, cho dùthời gian hai người quen nhau cũng không phải là ngắn, nên một cơ hội tốt đểtìm hiểu nhiều hơn về anh thế này, cô nhất định sẽ không bỏ qua. Nghĩ lại mànđối thoại giữa hai người lúc ấy, cô bất chợt bật cười. Côcương quyết nói: “Em không muốn đi chơi, em muốn đi nghe cơ, em chưa bao giờđược đến những chỗ như thế này cả.”

Anh có chút khó nghĩ: “Lúc ấy đều nói tiếng Anh, từngữ chuyên ngành lại nhiều, em nghe không hiểu sẽ chán lắm đấy.”

Cô ngang bướng nói tiếp: “Em không thích, em muốn đinghe cơ, em đâu cần nghe anh nói gì, chỉ cần nhìn thấy anh là được rồi.” Ánhmắt Tiểu Viên mơ màng nghĩ đến dáng vẻ phong độ rạng ngời của anh, mà khi anhnói tiếng Anh cũng vô cùng gợi cảm, à, không phải,mà là vô cùng đáng yêu.

Anh có chút ngượng ngùng, ngẫm nghĩ một lúc: “ViênViên, nếu em nhìn anh như vậy, anh sợ mình sẽ nói không tốt mất.”

Cái gì với cái gì chứ, em có phải là hồ ly tinh đâu?Hễ tức giận là khuôn mặt Tiểu Viên lại hầm hầm như một đứa trẻ, giống như mộtquả bóng nhỏ vậy.

“Lúc nào anh cũng nhìn em, khi ấy sẽ bị phân tâm, nếuanh lỡ nói sai, em nghe không hiểu, nhưng trừ em ra thì tất cả mọi người đềuhiểu.”

Ừm, cũng nghiêm trọng đấy, nghĩ đến việc sẽ khiến anhphân tâm, thôi được rồi, Tiểu Viên cười nói: “Thôi được rồi, em sẽ đi xem xétquanh đây vậy.”

Hết lần này đến lần khác anh nhắc cô phải luôn mở máyđiện thoại, cô cười đáp lại. Sau sự kiện An Huy lần trước, Thang Hi Hàn đã hiểumột cách sâu sắc rằng tâm tư của người con gái này lớn quá, với những người nhưvậy, không thể không để ý được.

Tiểu Viên mua một tấm bản đồ rồi đi ra phố, thực ra cômuốn đi tìm Thang Hi Hàn để hỏi anh ở đây có tiệm bánh bao nào ngon. Ngày trướcnói chuyện qua video call, anh nói có sống ở thành phố này vài năm, ở đây cómột tiệm bánh bao rất ngon, anh rất thích ăn, lần này lại bận quá, không cóthời gian đi.

Vì thế bây giờ cô đang đi trên con phố X, nếu đã khôngthể đến nghe anh trình bày báo cáo, vậy đành phải tìm việc gì đó để làm thôi.Khi ấy, cô nghĩ bụng sẽ âm thầm đi mua loại bánh bao mà anh rất thích ăn ấy, dòhỏi được địa chỉ cửa hàng ấy, cộng với việcmua thêm một tấm bản đồ, cô liền lên đường đi tìm.

Nhìn trên bản đồ có vẻ là một con phố khá gần, nhưngxe bus đi rất chậm, hết dừng lại đỗ, ngồi mất hơn bốn mươi phút, ngồi trên xenhư sắp ngủ gật đến nơi, cuối cùng cô cũng được lảo đảo bước xuống xe.

Bất chợt không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc,Tiểu Viên mở bản đồ ra nghiên cứu, có người nói cách tốt nhất để đến một nơichưa biết rõ tại một thành phố xa lạ là ngồi taxi, rất đơn giản là có thể tìmđược, không cần hỏi đường cũng không cần chuyển bến, không sợ ngồi nhầm xe. Vềđiểm này, trong quãng đời sau này của Tiểu Viên chắc chắn đã có kinh nghiệm, vìcô đã được dạy một bài học nhớ đời.

Vào lúc quay hết bên nọ đến bên kia, không biết phảiđi theo hướng nào, một chiếc xe máy phóng vụt qua cô, rú ga rồi giật lấy chiếctúi mà cô đang đeo. Tiểu Viên nhất thời chưa kịp phản ứng gì đã bị xe máy làmngã lăn ra đất, hai bàn tay bám xuống mặt đường, rồi bị trượt một lần nữa. mộtcơn đau ùa đến, cô loạng choạng, mò mẫm đứng dậy, vẫn chưa định thần được, ngẩnngơ một hồi, rồi bất chợt giật mình như bừng tỉnh, chiếc túi đã bị bọn chúnggiật mất.

Tiểu Viên vừa định kêu cứu, chợt nhìn ra bốn phía, conphố vắng vẻ, chỉ có vài người bước ngang qua cô, hờ hững nhìn cô một cái, cáicâu “có cướp” của cô bị chặn lại ở họng, nấc lên vài tiếng, cuối cùng thì khôngthể phát ra. Cô nhìn về phía trước, đến làn khói của chiếc xe máy cũng đã tanbiến hết, còn đâu bóng dáng của tên cướp nữa chứ?

Cô cúi đầu nhìn bộ dạng lếch thếch của mình, rồi nhìntấm bản đồ trên mặt đất. Cô đưa tay ra nhặt những thứ đồ còn lại lên, cánh taybất chợt đau nhói, giơ lên nhìn, hai bàn tay do quệt xuống đất nên xuất hiệnnhững vết xước rớm máu, có chỗ còn dính những hạt cát.

Mũi bỗng cay cay, mắt bỗng chuyển đỏ, trong lòng bỗngphát ra một âm thanh còn nhanh hơn cả tiếng cô gào thét: “Thang Hi Hàn, mau đếncứu em.”

Khi Thang Hi Hàn kết thúc công việc cũng sắp đến nămgiờ chiều. Về đến phòng vẫn chưa thấy cô về liền cười rồi rút điện thoại ragọi, trong lòng nghĩ, cứ bảo là không muốn ra ngoài chơi, rồi đi đến muộn thếnày vẫn chưa về. Gọi điện thoại thì thấy tắt máy, anh khựng lại, rồi có chútbực bội, chắc chắn là lại quên không sạc pin rồi, cả ngày dùng điện thoại, đếnhết pin cũng không biết. Trời cũng bắt đầu tối rồi, anh chỉ còn biết im lặngngồi trong phòng đợi cô, đã một tiếng trôi qua, trong lòng bắt đầu cảm thấy bấtan.

Cái con người này sao lại có thể đi chơi đến khôngbiết đường về thế này? Thời gian đi ăn tiệc anh nói với cô sắp đến rồi, côkhông thể quên được chứ? Anh đi đi lại lại trong phòng, lòng như lửa đốt, cuốicùng không chịu nổi liền đi xuống đại sảnh chờ, điện thoại mở ra mở vào khôngbiết bao nhiêu lần, hết nhìn đồng hồ lại nhìn xem có tín hiệu không, nếu quảthực có việc gì xảy ra, sao cô đến một cú điện thoại cũng không gọi cho anhchứ? Đúng lúc anh mất hết kiên nhẫn, điện thoại bất ngờ reo lên.

Tiểu Viên nhặt tấm bản đồ lên xem xét, bây giờ trênngươi không còn gì cả, điện thoại cũng không có, cô có gọi Thang Hi Hàn đến cứumình, anh cũng đâu thể nghe thấy! Cô dùng đôi mắt đỏ ngầu bắt đầu xem xét đườngphố, vài giọt nước mắt lã chã rơi trên tấm bản đồ, lúc nãy cô mới biết rằng,đến bản thân mình đang ở đâu cô cũng không dám chắc nữa.

Sắc trời ngày càng tối, trong lòng Tiểu Viên càng lúccàng nặng nề, chân cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, dường như chẳng phải là củacô nữa rồi. Tâm trạng ấy, thể trạng ấy, cả hai đều rất tuyệt vọng. Trong lúcđang không biết làm sao, không ngờ ông trời đã rủ lòng thương, cô nhìn thấy mộttiệm tạp hóa bên đường và chiếc điện thoại trong cửa hàng tạp hóa, trong lòngbất chợt như nhảy múa. Khi bước gần đến cửa hiệu tạp hóa, bên trong có đôi vợchồng già, cụ ông đang chú tâm nghe radio, còn cụ bà nhặt rau.

Cô hắng giọng rồi nói: “Cụ ơi, cho cháu gọi một cúđiện thoại được không?”

Cụ bà ngẩng lên nhìn cô, tươi cười nói: “Ừ, cháu gọiđi.”

Cô nói vẻ ngượng ngùng: “Là thế này ạ, túi xách củacháu bị ngươi ta giật mất, điện thoại cũng bị mất nên mới phải gọi thế này, vìthế… vì thế cháu cũng không có tiền ạ. Nhưng sau khi cháu gọi xong, bạn cháu sẽđến đón cháu, đợi anh ấy đến rồi, cháu sẽ gửi bà sau được không ạ?”

Bà cụ cười hiền hậu, nói: “Ra ngoài gặp chuyện khôngmay, chỉ có một cú điện thoại thôi, cháu cứ gọi đi, không sao đâu.”

Nước mắt Tiểu Viên lại ùa ra, giọng run run, nói: “Là…là điện thoại đường dài ạ!”

Cụ ông ngẩng lên nhìn cô rồi nói: “Cháu cứ gọi đi, rồiđể lại tấm bản đồ kia là được rồi.”

“Được, được ạ!” Tiểu Viên nhanh chóng đưa tấm bản đồra, ông cụ đón lấy rồi đặt sang một bên, bà lão nhìn ông lão vẻ không hài lòng,ông lại tỏ ra như không nhìn thấy gì.

Tiểu Viên bấm dãy số điện thoại quen thuộc, tâm trạnglúc ấy cứ phải gọi là rộn ràng.

Thang Hi Hàn nhìn thấy dãy số điện thoại cố định nộihạt hiện lên, khựng lại một giây, rồi ngay lập tức tỉnh táo, vội vàng bấm nútnghe, chợt nghe thất giọng nói quen thuộc như đang có kìm nén nước mắt vanglên: “Alô”, rồi lại nghẹn ngào.

Anh cuống cuồng: “Viên Viên phải không? Em đang ở đâu?Sao muộn thế này rồi vẫn chưa về? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại dùng số máy nàygọi điện cho anh? Điện thoại em hết pin rồi à? Em có chuyện gì thế? Sao lạikhông nói gì?”

Anh vội vã tuôn một tràng câu hỏi, cô nào biết nên trảlời câu hỏi nào trước, chỉ cảm thấy nghe được giọng nói của anh, cảm giác ấm ứcvà tủi thân lại trào ra. Nắm chặt chiếc điện thoại, cô không thể kiềm chế đượcnữa, òa lên khóc, anh nghe thấy chợt giật mình, hỏi lại với vẻ có chút bực bội:“Em đang ở đâu? Làm sao thế?”

Cô vừa khóc nức nở, vừa ngó nghiêng nhìn khắp bốnphía, chỗ này là chỗ nào cô cũng chẳng biết nữa, trả lời một cách khổ sở: “Emcũng không biết nữa, Thang Hi Hàn, em cũng chẳng biết đây là chỗ nào nữa, em bịlạc rồi…”

Ông cụ đang nhấp một ngụm rượu bỗng phì ra.

Nghe cô nói trong tiếng nức nở, anh chỉ còn biết nhẹnhàng an ủi: “Không sao đâu, bây giờ em vẫy một chiếc taxi, nói cho họ biết tênvà địa chỉ của khách sạn, anh đọc cho em, em ghi vào nhé… Được rồi, sau đấy anhsẽ đứng ở cửa khách sạn đón em, anh sẽ trả tiền taxi, yên tâm đi, được chưa? Cứthế nhé, đã hiểu chưa nào?”

Anh lặp đi lặp lại rồi gác máy, chợt cảm thấy hối hận,nhỡ đâu cô bắt phải một chiếc taxi vô lương tâm thì làm sao? Nhấc điện thoạigọi lại số khi nãy, ông cụ ở đầu dây bên kia nghe máy, sau khi nghe ông nói vàicâu, anh mới yên tâm. Ông cụ nói: “Yên tâm đi, bác đã gọi xe cho con bé rồi,biển số xe cũng đã ghi rồi.”

Anh bước ra cửa khách sạn, đi đi lại lại sốt ruột chờđợi cô vợ bé nhỏ vừa bị lạc trở về.