A Dư nhập cung năm ấy, chính vừa lúc thay triều đổi đại, tân đế lên ngôi.
Trong đợt tuyển chọn phân phối cung nữ, nàng vào Du Cảnh cung, chủ nhân điện là Dung tần, là một vị đang được sủng ái.
Năm ấy nàng cũng chỉ là một cô bé mới 12 tuổi
Ba năm sau, lại là một đợt tuyển tú, bao mỹ nhân lại tiến vào nơi này, Dung tần cũng đã không còn được sủng ái.
Người hướng chỗ cao mà đi, nước hướng chỗ thấp mà chảy.
Cung nhân Du Cảnh cung lần lượt tìm đường ra, mà mục tiêu của A Dư từ đầu đến cuối luôn đặt ở người trên vạn người kia.
Phong Dục khi mới đăng cơ, rất ít khi lui tới hậu cung.
Về sau lại có một ngày, hắn ở chỗ Dung tần gặp được một tiểu cung nữ, đôi tay kia mềm tựa không xương, trắng nõn như ngọc, chọc cho hắn nổi lên vài phần tâm tư.
Sau đó, nàng ba ngàn sợi tóc đen như mực buông xõa sau người, dùng đôi tay kia làm càn mà câu lấy đai lưng hắn, mắt mỹ nhân chan chứa xấu hổ: "Nô tỳ hầu hạ Hoàng Thượng..."