Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 94




Phong Dục ở chủ viện, tên gọi điện Cần Chính.

Khoảng cách từ điện Cần Chính đến hiên Tuy Linh cũng không xa, một con đường mòn, xuyên qua rừng trúc và cây bách đứng vững, không tới thời gian mười lăm phút là có thể nhìn thấy biển hiệu hiên Tuy Linh.

Lúc Phong Dục đến hiên Tuy Linh, còn chưa bước vào, đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của nữ tử.

Như có như không, phảng phất cách rất gần, Phong Dục đưa tay ra hiệu cung nhân yên tĩnh lại, hắn ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy trên hành lang trước hiên Tuy Linh, có cung nhân nắm lấy cán gỗ đèn lồng, lộ ra ánh sáng ấm áp, vừa vặn chiếu vào trên người nữ tử.

A Dư ngủ một ngày, đến ban đêm ngược lại không còn buồn ngủ.

Nàng nhớ lại lúc ban ngày, thấy dòng suối đằng trước hiên Tuy Linh, lập tức sinh ra hứng thú, dẫn mấy người Chu Kỳ tới bên cạnh núi giả chơi nước.

Trong hoàng cung cũng có hồ nước, được cung nhân sửa soạn rất đẹp, nhưng A Dư ít khi đến, dù cho đi nagng qua cũng phải quan tâm tới hình tượng.

Nàng đến gần bên cạnh núi giả, mới phát hiện dòng suối này đúng là thật, hẳn là do cung nhân đặc biệt khai quật, như thế nàng không còn lo lắng, nếu như không phải Chu Kỳ sợ nàng ban đêm chạm vào nước cảm lạnh, nàng cũng sắp giẫm cả người vào.

Nhưng mà cho dù nàng nghe Chu Kỳ, chỉ ngồi trên hành lang bên cạnh chơi đùa, cũng không tốt hơn chỗ nào, toàn bộ ống tay áo của nàng đều ngâm nước, lúc nhấc lên đã có thể bắn nước tung tóe, làm ướt quần áo Chu Kỳ bên cạnh.

Phong Dục đến gần, nghe thấy một chuỗi tiếng cười như chuông bạc: “A Kỳ, ngươi lại đây cùng ta đi.”

Chu Kỳ vừa định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thoáng qua bóng tối sau lưng chủ tử, ngẩng đầu đi xem, lập tức bị dọa sợ nhảy lên, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.”

Động tác này kéo theo cung nhân bên cạnh liên tục hành lễ, A Dư bị động tĩnh bất ngờ này dọa cho sợ nhảy lên, suýt chút nữa ngã quỵ vào trong nước.

Phong Dục nhanh tay nhanh mắt ôm lấy nàng, tức giận trách mắng nàng: “Nàng gấp gì chứ?”

A Dư cũng bị dọa, lại cảm thấy lời này của hắn ngược rồi, lập tức vểnh môi phản bác: “Rõ ràng là Hoàng thượng dọa tới thiếp thân.”

Ánh sáng đèn lồng yếu ớt, khiến A Dư thấy rõ sự bất ngờ trên mặt hắn, âm thanh phản bác lập tức giảm xuống, cuối cùng thành nhỏ giọng thầm thì.

Phong Dục đưa nàng vào trong gian phòng mới phát hiện vạt áo nàng cũng bị ướt một mảng, quần áo một mạc không che được xuân quang, chỗ kia gần như nhìn một cái là thấy không sót gì, hai mắt Phong Dục lập tức trầm xuống.

Hắn nói: “Gan lớn rồi?”

Dám chơi đùa nhưu vậy trước mặt mọi người.

A Dư nhìn lại theo ánh mắt của hắn, gò má lập tức đỏ lên, nội y nàng hiện rõ, vội vươn tay khép vạt áo lại, nhận lấy ánh mắt của nam nhân, nhỏ giọng giảo biển: “Thiếp, thiếp thân chơi đùa trong viện, người bên ngoài không thấy được...”

Hành lang trước viện, cũng coi như trong viện?

Phong Dục hừ lạnh một tiếng, lại nheo mắt lại: “Nàng cũng biết là nàng đang chơi đùa?”

A Dư lập tức yên lặng, không nói được lời nào, chỉ có thể yên lặng lại gần hắn, kéo ống tay áo của hắn, lắc nhẹ, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Hoàng thượng, thiếp thân biết sai rồi, người đừng tức giận.”

Phong Dục liếc cái tay của nàng, lại như không có gì dời ánh mắt.

Sau khi mỗi lần nàng làm sai cái gì, đều thích dùng chiêu này, giọng điệu cũng vậy, động tác giống vậy, cũng không biết thay đổi.

Cách hồi lâu, Phong Dục mới lại mở miệng, lại là nói với cung nhân bên cạnh: “Thất thần làm gì, còn không đưa bồn nước nóng đến lau người cho chủ tử các ngươi sao?”

Giọng nói Phong Dục có chút lạnh lẽo, suối nước ban đêm rất lạnh, Ngọc tu nghi không biết chừng mực, cung nhân bên người cũng không biết khuyên chút.

Đổ nước nóng vào, vốn dùng cho A Dư lau người, cuối cùng biến thành hai người tắm rửa.

Dương Đức đã sớm dẫn đám người lui ra.

Cách một cái bình phong, qua hồi lâu, A Dư ngã trong lòng nam nhân, có chút không còn sức lực nắm chặt mép bồn tắm, nàng ngước cái cổ thon dài lên, phía trên ánh chút ửng đỏ, không biết là giọt nước hay là mồ hôi, dần dần trượt xuống từ cổ, thấm ướt xuân sắc kiều diễm, thơm ngát thấu xương.

Sau một hồi, Phong Dục cúi người hôn lên cổ nàng, hai tay bóp lấy eo nàng, nghe âm thanh vỡ vụn khó nhịn mà tràn ra của nàng, hô hấp hơi nặng.

---

Hôm sau, A Dư bị tiếng động ngoài phòng đánh thức.

“... Ngọc tu nghi đã tỉnh chưa, sau buổi trưa...”

“Vâng, nô tỳ đã nhớ... người đi thong thả...”



Giữa lúc mơ mơ màng màng, A Dư không nghe rõ ràng, nhưng lại có thể nghe ra câu cuối cùng kia là giọng của Chu Kỳ, nàng giật một cái, lập tức có người tới nhấc rèm che lên, giọng nói thanh thúy của Lưu Châu vang ở bên tai:

“Chủ tử, người tỉnh rồi?”

Khăn lụa thấm nước ấm lau trên mặt, hồi lâu sau, A Dư mới tỉnh táo lại, nàng dựa vào giường ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi là ai nói chuyện với Chu Kỳ?”

“Là tiểu Lưu công công.” Lưu Châu ngồi xổm trên mặt đất, đi giày đi vớ thay nàng.

Khi đang nói chuyện, Chu Kỳ bưng lấy nhánh hoa đào vừa mới hái tiến tới, thấy chủ tử tỉnh, ánh mắt sáng lên, bỏ nhánh hoa đào vào bình hoa ngọc xanh, mới quay sang, cười nói: “Chủ tử, tiểu Lưu công công vừa mới tới dặn dò, Hoàng thượng mời người sau khi ăn trưa cùng nhau du ngoạn hồ.”

A Dư sửng sốt một lát, ngẩng đầu nhìn ra ngoài: “Bây giờ là giờ nào?”

“Sắp tới giờ thìn.”

A Dư đau đầu vỗ trán, nàng lại ngủ lâu như thế sao?

Nàng đưa tay sờ giường, ngoài chỗ nàng ngủ những nơi còn lại đều đã lạnh lẽo, A Dư bất ngờ nhíu mày: “Hoàng thượng đi lâu rồi sao?”

“Giờ mão đã dậy đi điện Cần Chính.”

Nghe vậy, mắt đẹp A Dư trợn tròn, nàng còn tưởng rằng sau khi xuất cung, Hoàng thượng cũng sẽ thư giãn một chút, kết quả đều là nàng suy nghĩ nhiều rồi.

Chu Kỳ đi ra một chuyến, bưng sữa tươi ướp lạnh tiến tới, lại nói tiếp: “Trước đó khi chủ tử còn chưa dậy, Trần mỹ nhân các nàng muốn tới thỉnh an chủ tử, bị nô tỳ cản lại.

A Dư súc miệng, lập tức nói: “Cản tốt lắm, lần sau nói cho các nàng biết, không có việc gì đừng xuất hiện trước mặt bản cung.”

Nàng cũng không phải Hoàng hậu, không cần các nàng cung kính, ra ngoài một chuyến, mặt ngoài không có trở ngại gì là được.

Đợi sau khi bưng đồ ăn trưa lên, A Dư có chút giật mình, cả bàn ngọc đều là đồ ăn Giang Nam mà nàng quen thuộc.

Tuy nói lúc nàng có thai, Hoàng hậu đã từng hạ lệnh cố ý gọi ngự trù am hiểu món ăn Giang Nam tới chuẩn bị đồ ăn cho nàng, nhưng lần trước mắt này vẫn là khác biệt.

Chu Kỳ thấy nàng cầm đũa, hồi lâu không động đậy, không hiểu được mà hỏi: “Món ăn Hoàng thượng cố ý dặn dò thiện phòng chuẩn bị, chủ tử không thích sao?”

Chẳng lẽ là ở kinh thành lâu, ngay cả khẩu vị cũng thay đổi? Chu Kỳ buồn bực, nhưng mà không phải chứ, rõ ràng lúc có thai, chủ tử còn rất thích đồ ăn Giang Nam.

A Dư cúi thấp đầu, giọng nói yếu ớt: “Không phải không thích, chỉ là bỗng nhiên có chút không quen.”

Quen thuộc thật sự là một thứ đáng sựo.

Lúc nàng mới vào kinh, ăn cái gì cũng cảm thấy không thích hợp, mà bây giờ nhìn đồ ăn Giang Nam ăn quen từ nhỏ, lại cảm thấy có chút lạ lẫm.

Chu Kỳ bật cười, bưng bát ngọc, múc cho nàng bát canh phổi cá, khẽ nói: “Trước đó nô tỳ nghe nói chủ tử muốn uống canh phổi cá, còn ghét bỏ trong cung làm không chính tông, đây là nô tỳ cố ý bảo thiện phòng chuẩn bị, chủ tử nếm thử xem?”

A Dư xiết chặt đầu ngón tay, nàng không nói gì, chỉ yên lặng nhận lấy canh, uống hết từng chút một.

Lúc Chu Kỳ muốn múc thêm cho nàng bát canh thứ hai, lại bị nàng từ chối: “Không cần.”

Chu Kỳ không hiểu ngẩng đầu nhìn nàng.

A Dư cụp mắt, lắc nhẹ đầu, không nói gì thêm.

Sau khi ăn trưa, A Dư vừa đổi quần áo, nhìn thấy tiểu Lưu công công ngự tiền tiến đến: “Ngọc tu nghi, Hoàng thượng đã đợi người ở hồ Hoàn Duyệt.”

Ở hành cung này đừng nghĩ tới nghi trượng, tiểu Lưu công công dẫn nàng đi một con đường mòn, bóng cây lắc lư chen kín ánh nắng, cũng không cảm thấy nóng.

Hiên Tuy Linh và hồ Hoàn Duyệt cũng không xa, ước chừng đi đường khoảng mười lăm phút, bên hồ Hoàn Duyệt có không ít cây liễu đứng vững.

A Dư vừa tới gần, đã nhìn thấy dưới cây liễu có mấy vị phi tần đứng đó, bước chân nàng dừng lại, nghiêng đầu mỉm cười hỏi tiểu Lưu tử: “Lưu công công, Hoàng thượng rốt cuộc mời bao nhiêu người tới du ngoạn hồ thưởng sen?”

Tiểu Lưu tử cũng nhìn thấy người đứng đấy bên kia, vội vàng cười ngượng ngùng: “Theo như nô tài biết chỉ có một mình Ngọc tu nghi chủ tử người.”

A Dư nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn trên xuống tiểu Lưu tử mấy lần.

Tuy nói là trong mấy vị phi tần mang tới, ân sủng của nàng quả thật cao nhất, nhưng đêm qua Hoàng thượng nghỉ ở chỗ nàng, hôm nay lại chỉ gọi mình nàng du ngoạn hồ, phần ân sủng này dường như có chút huênh hoang quá mức.



Khiến A Dư có chút không dám tin.

Nàng lại hỏi thêm một câu xác nhận: “Thẩm quý tần đâu?”

Lời này càng khiến tiểu Lưu tử khó trả lời, sau đó, hắn ta chỉ lắc đầu: “Nô tài cũng không biết.”

Cuối cùng, A Dư vẫn buông tha hắn, được Chu Kỳ đỡ đi tới thuyền, lúc đi qua con đường cây liễu, mấy vị phi tần quay sang hành lễ với nàng: “Thiếp thân gặp qua Ngọc tu nghi, thỉnh an Ngọc tu nghi.”

Gương mặt A Dư ửng đỏ, cười nhẹ nhàng, thái độ ôn hòa bảo các nàng đứng dậy.

Đáy lòng lại không khỏi nói thầm, quả nhiên vẫn không thể nào thoát được.

A Dư thấy Lục tài tử cũng ở trong mấy vị phi tần, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, làm như không hiểu hỏi: “Mấy vị muội muội làm gì ở đây?”

Trong số đó Lục tài tử phẩm cấp cao nhất, lẽ ra phải do nàng ta đáp lời, sau đó, nàng ta tiến lên một bước, khác với hôm qua là lúc này trên mặt nàng ta cười nhẹ nhàng: “Mấy người thiếp thân thấy bên này phong cảnh đẹp nên qua ngắm nhìn một chút.”

Ngừng một lát, hai mắt nàng ta cong cong hỏi: “Không biết đám người thiếp thân có vinh hạnh có thể thưởng sen cùng Ngọc tu nghi không?”

Hai mắt mấy vị phi tần còn lại lập tức sáng lên, tuy nói những nữ tử thế gia này bình thường nặng nhất mắt mũi, nhưng một số thời điểm, đối với cái này dường như các nàng cũng xem rất nhẹ.

A Dư gảy nhẹ đuôi lông mày, nàng cũng không tin, những người này lại không biết nàng được Hoàng thượng gọi tới.

Xa xa, A Dư nhìn thấy dường như trên thuyền có động tĩnh, màn lụa bị người xốc lên từ bên trong, bóng dáng quen thuộc đi tới từ bên trong.

Chỉ qua giây lát, Dương Đức cũng nhanh chóng chạy bộ qua, hạ thấp người: “Tu nghi chủ tử, sao người còn ở chỗ này, Hoàng thượng đợi người đã lâu!”

A Dư đầu tiên là gật đầu với hắn ta, mới không nhanh không chậm khó xử nói với Lục tài tử: “Lục muội muội, ngươi cũng thấy rồi, Hoàng thượng gọi bản cung qua, sợ là không thể du ngoạn cùng các ngươi.”

Lục tài tử tiến lên một bước, muốn lấy cánh tay nàng, bị Chu Kỳ bình tĩnh ngăn lại, Lục tài tử hơi khựng lại, mới như không có việc gì mà cười: “Hoàng thượng cũng ở đó? Vậy thiếp thân đi cùng Ngọc tu nghi được chứ?”

Nàng ta giống như là cũng vừa mới biết được Hoàng thượng cũng ở trên thuyền đó, sự bất ngờ và vui mừng trên mặt vừa đúng.

A Dư nhìn ra nhướng mày, nàng vốn dĩ tưởng rằng trong hậu cung, da mặt nàng đã đủ dày, không nghĩ tới không có người tài giỏi nhất chỉ có người tài giỏi hơn mà thôi.

A Dư không nói gì, chỉ cong mắt nhìn nàng ta cười. Một hồi lâu sau, cười đến mức toàn thân Lục tài tử không được tự nhiên, ngay cả trên mặt cũng có chút cứng ngắc.

Như vậy, A Dư mới thu lại nụ cười, đuôi lông mày lãnh đạm: “Muốn đi vậy thì tự mình nói với Hoàng thượng đi.”

Ép cho Lục tài tử không còn mặt mũi.

A Dư hừ nhẹ một tiếng.

Nàng cũng không phải hoàng hậu, cũng không trông cậy vào những ơn huệ nhỏ này có thể khiến cho những người này cảm kích nàng trong lòng.

Nếu nàng nhường ân sủng ra, nói không chừng trong lòng những người này còn đang cười nàng ngốc đấy.

A Dư đảo mắt qua đám người, híp mắt hói: “Còn có ai muốn đi cùng bản cung không?”

Mấy phi tần theo bản năng dời ánh mắt, không dám đối mặt với nàng.

Ngọc tu nghi mang thai lâu, các nàng suýt nữa quên mất, vị này không phải tính tình dễ ở chung gì.

A Dư vuốt búi tóc, liếc mắt nhìn các nàng, mới không nhanh không chậm dặn dò Chu Kỳ cúi đầu cười trộm: “Đi thôi, đừng để Hoàng thượng chờ sốt ruột.”

Dương Đức một mực không dám chen miệng vào, cho đến khi nàng nói có thể đi, mới cúi đầu yên lặng dẫn đường.

Sau khi nàng đi, mấy vị phi tần ở đây lập tức cắn răng dậm chân, bất mãn nói: “Xem nàng ta ngông cuồng kia!”

Vừa rồi chỉ có một mình Lục tài tử bị sỉ nhục, mặc dù nàng ta không quen nhìn Ngọc tu nghi, những cũng không coi trọng bọn người nhát gan này, giễu cợt tại chỗ: “Lúc Ngọc tu nghi còn ở, sao lại không nói lời nào, bây giờ đi rồi mới dám oán trách vậy? Hả.”

Nàng ta nói xong, lười nhác nhìn lại ân sủng của Hoàng thượng đối với Ngọc tu nghi, quay người rời khỏi nơi này.

Cách đó không xa, người bên này nhìn qua xa xa thu hồi tầm mắt lại, lập tức xùy một tiếng.

Lục Tông gác tay lên vai bạn tốt, thở dài: “Ta còn tưởng rằng Ngọc tu nghi này sẽ là quả hồng mềm, quả nhiên, có thể bò lên vị trí cao, không có ai đơn giản.”

Hàn Ngọc Dương không muốn thảo luận người kia cùng người khác, đợi đến lúc không nhìn thấy nữ tử, liền cụp mắt, không đáp lời.