Tuy nói trong lòng buồn bực, nhưng A Dư lại không thể hiện ra ngoài, nàng thoáng nhìn qua sau khi Hoàng thượng nói câu này, Trần mỹ nhân liền thẹn thùng cụp mắt.
Quả nhiên, một câu rất đơn giản của hắn liền thắng mười nghìn câu khích lệ của nàng.
Nơi đi săn ở một rừng rậm phương tây bên ngoài thành Thiệu Châu, A Dư biết nơi này, phía sau là vách đá dựng đứng, nghe nói chỗ này người không có phận sự không được tùy tiện bước vào.
Trước kia đều có người canh giữ ở chỗ này.
Sớm đã có người đi trước, dựng xong lều vải ở bãi săn, lúc đám người A Dư tới, chỉ cần hưởng thụ thú vui là được.
A Dư được tiểu Lưu tử dẫn tới lều vải: “Ngọc tu nghi, đây là nơi ở của người.”
Một chuyến này ít nhất cũng phải ở lại chỗ này ba ngày, Chu Kỳ cất kỹ quần áo để thay, A Dư đang hỏi tiểu Lưu tử: “Nghe nói chút nữa có một buổi thi đấu đi săn?”
“Không sai, sau buổi trưa sẽ bắt đầu, nếu như Ngọc tu nghi cảm thấy hứng thú, đợi chút nữa để cho người dẫn người qua là được.”
Chờ sau khi tiểu Lưu tử rời đi, Chu Kỳ liền đi tới, thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe qua, nghe nói những năm qua lúc đi săn, đều là đại thiếu gia Trần phủ đạt được hạng nhất, nghe nói năm ngoái vị này còn được Võ Trạng Nguyên.”
A Dư rất nhạy cảm, nghe thấy cái họ trần này, lập tức liền hỏi: “Hắn với Trầm mỹ nhân có quan hệ gì?”
“Là huynh trưởng ruột thịt.”
Chu Kỳ lại nói mấy người với nàng, A Dư nghe xong liền nhớ kỹ mấy dòng họ.
Trần, Thẩm, Lạc... nghe tới cuối cùng A Dư cũng không nghe thấy người của Chu thị và Trương thị, đáy lòng có chút buồn bực.
Chu thị là mẫu tộc của Thục phi, Trương thi là mẫu tộc của Thái hậu, sao lại không có con cháu quý gia nổi trội vậy?
Dùng xong bữa trưa liền có cung nhân dẫn A Dư tới bãi săn, lúc nàng đến, chỉ thấy một đám người vây quanh chuồng ngựa, Trần mỹ nhận đã chọn ngựa xong rồi.
A Dư đến gần, đúng lúc nhìn thấy Trần mỹ nhân trở mình lên ngựa.
Động tác lưu loát sạch sẽ, dáng người hiên ngang oai hùng, phấn chấn mạnh mẽ, là sự tự tin kiêu ngạo tỏa ra từ trong xương cốt.
A Dư nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, cảm thấy nàng ta và người ở trong cung dường như là hai người.
Nhìn một hồi, A Dư liền khó tránh khỏi có chút hâm mộ.
Thuở nhỏ thứ nàng học được nhiều nhất là cầm kỳ thi họa, nữ tử Giang Nam dịu dàng, đừng nói học tập bắn cung cưỡi ngựa, nàng từ nhỏ đã chưa từng chạm vào ngựa.
Phong Dục cưỡi ngựa, lắc lư ung dung đi tới từ đằng xa, nhìn thấy nữ tử mong chờ mà nhìn chằm chằm vào người khác, lại không xích lại gần một bước.
Đuôi lông mày hắn hếch nhẹ, đánh ngựa qua, dừng ở trước mặt nàng, nhướng mày: “Sao lại bất động?”
Hắn đột nhiên tới, dọa cho A Dư nhảy lên một cái, vội vàng lùi về sau hai bước, nghe vậy, ngại ngùng gục đầu xuống, ấp úng lẩm bẩm: “Thiếp thân không biết.”
“Thiếp thân không biết.”
Phong Dục có chút ngoài ý muốn.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của nàng trước đó, nhìn thế nào cũng không giống như người không biết cưỡi ngựa.
Nhất là hôm yên tiệc năm đó, nàng còn dặn đi dặn lại rằng chờ sau khi nàng sinh hoàng nhi, lại bảo hắn lại đưa nàng tới chuồng ngựa.
Vậy nên, Phong Dục còn tưởng là thật không nghĩ tới nàng không biết cưỡi ngựa.
Có lẽ là mắt sắc hắn quá chế giễu và bất ngờ, A Dư hiếm khi đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, gò má đỏ lên, như là đóa sen ánh đỏ, một phen cảnh suân, nàng ngại ngùng nói: “Thiếp thân không biết, chẳng lẽ lại còn không cho thiếp thân học sao?”
Ánh nắng buổi trưa có hơi gắt, A Dư đứng ở chỗ râm mát, Phong Dục nhìn dáng vẻ nàng yếu ớt như vậy, cong nhẹ khóe môi lắc đầu.
Liền như thế còn học ngựa sao?
Hai người nói chuyện, những phi tần khác ở chuồng ngựa mặc dù không tới, nhưng ánh mắt lại dường như không sợ hãi thỉnh thoảng đảo qua bên này.
Trần mỹ nhân cưỡi ngựa sang bên này, cúi nhẹ người với hai người, xem như hành lễ, ngước mắt cười nhìn về phía A Dư: “Không bằng để thiếp thân dạy cho Ngọc tu nghi?”
Hiển nhiên, nàng ta vừa rồi nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.”
A Dư không nói gì, lại nhìn về phía chỗ bên cạnh.
Nàng học cưỡi ngựa chẳng qua là tìm lý do tiếp cận Hoàng thượng mà thôi, cảm thấy hứng thú là thật, nhưng nếu nói nàng thích cưỡi ngựa bao nhiêu, vậy thật sự không đến mức.
Phong Dục thấy dáng vẻ nàng nghiêng đầu không nói gì, xoay vòng ban chỉ trên ngón cái.
Hắn không thích nữ tử tìm cách suy xét, tóm lại là làm thể nào để khiến hắn vui lòng mà thôi.
Nhưng biểu hiện của A Dư rất rõ ràng, rõ ràng đến mức hắn muốn coi nhẹ cũng không được, đồ cưỡi ngựa màu đỏ yên chi mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, nàng cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ thon dài trắng non, mỗi một bộ phận đều giống như đang quyến rú.
Phong Dục cong môi cười khẽ, hắn ném roi ngựa trong tay cho cung nhân, ngẩng đầu nói với Trần mỹ nhân: “Nàng đi đi, mặc kệ nàng ấy.”
Nhìn như ghét bỏ, nhưng sự thân mật bên trong lời lại không cần nói cũng biết.
Về phần sự thân mật kia là dành cho ai, Trần mỹ nhân vẫn tự mình hiểu rõ, nàng ta không nói gì, chỉ mím môi cười yếu ớt, ngẩng đầu chuyển ngựa rời đi.
Chỉ là vào thời khắc quay người, nàng ta nhìn thoáng qua dáng vẻ Ngọc tu nghi.
Ngửa mặt lên, hai mắt cong cong, sáng ngời đến mức giống như ẩn giấu ánh sao vô hạn, đáy mắt chỉ có một người, rốt cuộc không chứa được cái gì khác, khiến cho người ta dường như có một ảo giác, người được nàng nhìn chăm chú dường như chính là toàn bộ thế giới của nàng.
Trần mỹ nhân quay lưng lại, không một tiếng động cười nhạo.
Ảo giác chung quy là ảo giác, mãi mãi cũng không thành thật được.
Nàng ta vừa định phóng ngựa vào rừng, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng hét lên bất ngờ của nữ tử, nàng ta đột ngột quay người lại, chỉ thấy Hoàng thượng đã ôm lấy Ngọc tu nghi vào lòng, hai người cưỡi cùng một con ngựa, quả nhiên là rất tự tại.
Toàn thân A Dư cứng ngắc trong lòng Phong Dục, khóc không ra nước mắt, cảm giác mất đi trọng lượng vừa rồi trong phút chốc kia còn chưa tan đi, khiến nhịp tim như muốn nhảy lên tới cổ họng.
Sau một hồi lâu, nàng nghe thấy một tiếng xùy nhẹ trên đỉnh đầu: “Sao lại nhát gan như thế?”
“Không có đâu... đều do Hoàng thượng không nói trước với thiếp thân...” A Dư nhỏ giọng yếu ớt phản bác.
Phong Dục vuốt ve cái cổ nàng, trách mắng nàng không biết lòng tốt: “Vậy lúc nàng học ngã ngựa trước khi ngã sấp xuống, cũng sẽ có người nhắc nhở nàng sao?”
Chỗ thịt mềm bị hắn nắm lấy, là nơi nhạy cảm của A Dư, bây giờ rơi vào trong tay hắn, khiến A Dư cũng không dám động đậy dù chỉ một chút.
A Dư đỏ mặt, uốn éo người dưới, muốn tránh cái cổ ra khỏi tay hắn, lại không nghĩ tới nghe thấy tiếng quát nhẹ: “Đừng lộn xộn!”
Phong Dục ôm eo của nàng, chỗ trên lưng ngựa không lớn, sau lưng A Dư gần như dán vào lồng ngực hắn, nàng động đậy một cái, gần như đều cọ vào ngựa hắn.
“Bây giờ học cưỡi ngựa cũng không kịp, trẫm mang nàng đi một vòng.” Xem như giải thích hành vi của mình.
A Dư cúi thấp đầu, mặc cho hắn hành động, thật ra ngay cả lời của hắn cũng không nghe rõ lắm.
Bên tai nàng dán vào cổ họng hắn, mỗi lần hắn nói chuyện kiểu gì hầu kết cũng run run, khiến A Dư mỗi lần đều muốn tránh đi, bên tai đỏ lên một mảng, giống như bị đốt nóng rực.
Phong Dục đưa dây cương cho nàng, trầm giọng nói: “Nắm chặt.”
A Dư cái gì cũng không hiểu, hắn bảo cái gì, A Dư liền làm theo, chỉ có điều lúc nàng kéo dây cương, mới phát hiện ra không đúng, mờ mịt hỏi người sau lưng: “Thế thiếp thân kéo dây cương sao?”
Phong Dục cong môi lên, không để ý tới nàng, nhận lấy roi ngựa cung nhân đưa tới, không có chút báo hiệu nào, bỗng chốc phóng ngựa vào rừng.
A Dư bị dọa cho lập tức nắm chặt dây cương, khuôn mặt nhỏ trắng bệnh, Phong Dục vỗ nhẹ eo nàng, thấp giọng nói: “Thả lỏng.”
A Dư khóc không ra nước mắt, như vậy phải thả lỏng kiểu gì.
---
Trần mỹ nhân tận mắt nhìn thấy bọn họ biến mất, mới không nhanh không chậm thu hồi tầm mắt lại.
Nàng ta nhìn thoáng qua người đến gần từ xa, không để lại dấu vết hạ nhẹ khóe miệng, cưỡi ngựa qua đó, lúc đi qua người kia, nàng ta dịu dàng cười nói: “Thỉnh an Thẩm quý tần.”
Thẩm quý tần lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, cũng không phản ứng lại nàng ta.
Trần mỹ nhân cũng không để ý, lúc Thẩm quý tần còn ở khuê các, đã tự tin xinh đẹp tính tình thanh cao, tính cách này sau khi vào cũng vẫn như cũ không đổi, nàng ta cong hai mắt, giọng nói càng thêm nhu hòa: “Thẩm tỷ tỷ đang tìm Hoàng thượng sao?”
Động tác của Thẩm quý tần hơi ngừng lại, lạnh nhạt nhìn về phía nàng ta: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Nếu như nói, hậu cung này, Thẩm quý tần không muốn có quan hệ với ai nhất, thì tất nhiên là vị Trần mỹ nhân này.
Lúc trước kia Trần mỹ nhân có thai, thường chạy tới cung nàng ta, nàng ta không kiên nhân, nhưng cũng không keo kiệt chút nước trà này, ai ngờ lại suýt nữa rước họa vào thân.
Trừ cái đó ra, ai ngờ lúc trước tại sao nàng ta lại giữ bình hoa Dung tần đưa cho mình lại trong cung?
Thẩm quý tần có một lần nghi ngờ, lúc trước sinh non là nàng ta cố ý hãm hại Dung tần làm.
Lúc còn ở khuê các, nàng ta có thể cười dịu dàng bảo đám người Hứa Hàm Thanh té ngã, cuối cùng cũng không nghi ngờ lên người nàng ta, người như vậy nếu nói như nàng ta sẽ thua trong tay Dung tần, Thẩm quý tần như thế nào cũng không tin.
Ban đầu lúc ở Trần phủ, Thẩm quý tần tận mắt nhìn thấy, nàng ta đẩy muội muột ruột thịt vào hồ, lúc trơ mắt nhìn muội muội ruột thịt vùng vẫy trong hồ sắc mặt cũng không đổi, liền biết đó một kẻ ác độc lòng dạ rắn rết.
Phải biết rằng, muội muội ruột thịt kia của nàng ta chẳng qua mới mười tuổi, ngày thường thích gần gũi nàng ta nhất, mềm mại gọi một tiếng ty tỷ, có thể khiến lòng người mềm đi.
Nhưng mà sau khi loại trừ ấu muội kia, nàng ta liền trở thành đích nữ duy nhất của Trần phủ.
Thẩm quý tần chỉ cảm thấy nàng ta chính là rắn độc lè lưỡi, cứ trốn dưới gốc cây tùy thời mà động.
Trần mỹ nhân nhìn thấy sắc mặt nàng ta càng ngày càng lạnh đi, mặc dù không hiểu, nhưng vẫn cười nhẹ nhàng nói: “Thẩm quý tần không cần để lỡ thời gian đi tìm Hoàng thượng, Hoàng thượng đã cùng Ngọc tu nghi vào rừng.”
Thẩm quý tần không mặn không nhạt đáp một tiếng, quay người rời đi.
Trần mỹ nhân nhoe mắt lại, nhìn xem bóng lưng của nàng ta, đáy lòng hiện lên một tia nghi ngờ.
Từ sau khi vào cung, nàng ta ba lần bốn lượt lấy lòng Thẩm quý tần, chỉ tiếc hiệu quả không tốt, sau khi nàng ta sinh non, cửa cung Thẩm quý tần càng đóng lại hoàn toàn với nàng ta.
Nàng ta vốn dĩ còn tưởng rằng, chỉ là Thẩm quý tần tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, không muốn hạ người dính dáng tới chúng hậu phi các nàng mà thôi.
Bây giờ xem ra, dường như việc này còn chứa ẩn tình.
Cách hồi lâu, Trần mỹ nhân đột nhiên cụp mắt nhìn bao đựng tên bên lưng ngựa, rất nhanh nàng ta liền dời ánh mắt, nhẹ nhàng cong khóe môi, dường như có ý cười chợt lóe lên.
Trước kia vào cung đã quen biết, nàng ta cũng biết, Thẩm quý tần cũng rất am hiểu cưỡi ngựa bắn cung.
Nàng ta gọi cung nhân tới, thấp giọng rỉ tai vài câu, mới cười nhẹ đánh ngựa rời đi.
Nhìn phương hướng, dường như giống với phương hướng Phong Dục rời đi.