Sắc trời dần tối, ánh chiều chiếu lên mặt A Dư từng mảng ánh nắng chiều đỏ.
Nhưng nàng yên lặng nhìn Phong Dục, trong phút chốc hối hận mãnh liệt đổ tới.
Nàng không nên đi.
Hoặc là nói, nàng nên nói rõ ràng với hắn rồi hành động.
Nàng sao biết được, Hoàng thượng điều tra nàng lại không điều tra Hàn Ngọc Dương?
Phong Dục nhất thời không nói chuyện, A Dư liền phát hiện ra sự do dự của hắn, đáy lòng hối hận vô cùng, nếu như là ngày thường sao mà hắn có thể chần chờ như vậy?
A Dư biết hắn tất nhiên tức giận.
Tay nàng kéo hắn càng chặt hơn chút, hai mắt đỏ lên, hiện tượng nếu như hắn nói đi liền lập tức khóc lên.
Hồi lâu sau, Phong Dục nhìn qua nàng, tia do dự sinh ra trong lòng cứ thế mà bị nàng mài hết.
Vốn mang nàng ra ngoài giải sầu, cũng không thể vả mặt nàng trước mặt mọi người như thế.
Phong Dục cụp mắt, lạnh nhạt nhìn về phía cung nhân kia, vẫn là lý do từ chối lúc chiều như cũ: “Trẫm ngày khác qua gặp nàng.”
Tuy là như thế nhưng A Dư vẫn không buông lỏng.
Cung nhân đều lui ra, Phong Dục giật giật tay áo, không thể kéo ra từ trong tay nàng, ngược lại càng bị kéo chặt hơn chút.
Phong Dục dường như không kiên nhẫn liếc nhìn nàng: “Còn không buông ra?”
A Dư đỏ mắt, giọng nghẹn ngào: “Không buông.”
Trơ mắt nhìn hắn trầm mặt xuống, tay nàng chỉ run lên chứ vẫn không chịu buông ra: “Người đừng nóng giận, thiếp thân biết sai rồi...”
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cảm xúc A Dư vốn sa sút, khiến nàng không có nhiều tâm trạng suy nghĩ quá nhiều, bây giờ thái độ hắn như thế khiến nàng có chút bó tay toàn tập.
Hai mắt đỏ bừng, muốn khóc lại sợ hắn phiền.
Lại nhất thời không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn.
A Dư hít vào, kìm nén hạ cảm xúc trong lòng xuống.
Từ lúc bắt đầu, nàng đã hiểu, mọi thứ nàng tùy hứng đều dựa vào điều kiện tiên quyết hắn sẵn lòng dung túng.
Bây giờ hắn tức giận, nàng ngay cả tủi thân khó chịu cũng không dám nói ra.
Cuống họng nàng chua chát, cố gắng mềm giọng giống như bình thường gọi hắn: “Hoàng thượng...”
Nhưng sắc mặt hắn vẫn không dịu lại, A Dư cũng không biết nên làm gì bây giờ, dừng lại hồi lâu, nàng mới sa sút tinh thần buông lỏng tay.
Nàng gục đầu xuống, giọng nói chua chát: “Vậy Hoàng thượng người bận rộn, thiếp thân không quấy rầy người.
Toàn bộ cảm xúc không có chỗ giải tỏa, trong lòng A Dư khó chịu vô cùng, nhưng lại không thể không nhịn, gục đầu xuống, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, A Dư có chút không khống chế nổi.
Nàng không dám ngẩng đầu, sợ khóc nhiều sẽ khiến người ta phiền chán, thậm chỉ ngay cả lau cũng không dám lau.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân, sau đó dần dần rời xa rồi biến mất, A Dư giống như bị đóng đinh tại chỗ, hồi lâu sau không nhúc nhích, cho đến khi nghe thấy giọng nói lo lắng của Chu Kỳ: “Chủ tử...”
A Dư ngẩng đầu, bên cạnh đã không còn bóng dáng nam nhân.
Nàng có chút hoảng hốt, đây hình như là lần đầu tiên hắn một câu cũng không để ý tới nàng, một mình rời đi.
Lúc này A Dư mới dùng khăn tay lau mặt, lau sạch nước mắt không còn một giọt, thở ra một sâu một hơi, cong mắt cười với Chu Kỳ: “Không có gì, chúng ta trở về đi.”
Chu Kỳ lập tức đỏ mắt, nàng đi theo bên người chủ tử một ngày, biết được lúc này trong lòng tất nhiên sẽ khó chịu.
Ai ngờ sau khi trở về sẽ còn xảy ra chuyện như vậy?
Nhưng Chu Kỳ nhìn nàng, cũng không dám nói thêm, chỉ cũng cười với nàng: “Thế nô tỳ đỡ người, người cẩn thận dưới chân.”
Trong chốc lát này, Chu Kỳ lập tức hiểu ra vì sao cung nhân ở trong cung ngày xưa đều nói, hậu phi có con cái bên người mới thật sự có chỗ dựa vào.
Bởi vì thánh sủng quả thật là lơ lửng không cố định.
Một bên khác, Phong Dục trầm mặt, đi về phía điện Cần Chính, cung nhân sau lưng thở mạnh cũng không dám.
Trước khi vào điện, hắn bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dương Đức phân phó: “Bảo cung nhân hầu hạ tốt Ngọc tu nghi, không được cẩu thả.”
Lần này hắn đi, vứt nàng lại, khó tránh khỏi không có cung nhân suy nghĩ nhiều.
Có thể bây giờ trong lòng Phong Dục có chút loạn, còn chưa nghĩ kỹ đối xử với nàng thế nào, đành phải tạm thời tránh mà không gặp.
Ban đầu, hắn coi trọng nàng, không thể không thừa nhận, chỉ là vì gương mặt kia nhất thời hứng thú.
Về sau, cảm thấy nàng không có chỗ không để dựa vào, theo bản năng mà đối xử nàng tốt hơn chút.
Hắn một mực sủng ái nàng, dung túng nàng, nhiều nhất vẫn là từ trước tới nay nàng đều phụ thuộc vào hắn.
Bây giờ chợt ý thức được, thật ra nàng cũng không phải không có chỗ dựa, sau lưng còn có một vị huynh trưởng Hàn thị lang này.
Việc này phá vỡ ấn tượng của hắn với nàng trước nay.
Còn nữa, sắc mặt Phong Dục lạnh xuống, nghĩ tới tình cảnh vừa rồi nàng bỗng nhiên buông tay, cơn giận chợt ào ra.
Hắn bảo nàng buông tay thì nàng liền buông tay sao?
Ngày xưa sao không thấy nàng nghe lời như vậy?
Quả nhiên, sau lưng có người thân, lá gan cũng càng lớn hơn.
Phong Dục cụp mắt hồi lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng không rõ ý nghĩa, phất tay áo bước vào trong điện Cần Chính.
Dương Đức sau lưng hắn sợ mất mật hồi lâu, lúc này đột nhiên có chút không hiểu nổi.
Hoàng thượng rốt cuộc là có ý gì?
Đây là tức giận hay là không giận đây?
Nếu như tức giận lại cố ý dặn dò bọn họ không được phép thờ ơ với Ngọc tu nghi, nếu như không tức giận, đây cũng là lần đầu tiên bỏ lại Ngọc tu nghi.
Suy nghĩ một hồi, Dương Đức bước chậm, đưa tay gọi tiểu Lưu tử tới, nói thầm bên tai hắn ta vài câu.
---
A Dư tiến vào hiên Tuy Linh, sững sờ ngồi trên giường, ngoại trừ lúc Chu Kỳ muốn gọi bữa tối, bị nàng ngăn lại, còn lại nàng không nói thêm câu nào.
Chu Kỳ nhìn dáng vẻ này của nàng, đáy lòng có chút lo lắng.
Ngoại trừ lúc biết tin Lý tử ca đi, nàng ấy đã bao giờ nhìn thấy A Dư tỷ tỷ như vậy?
Chu Kỳ đột nhiên cảm thấy mình lại trở lại lúc trước thời điểm ăn nói vụng về, ngay cả một câu an ủi cũng không nói được.
Không chờ nàng ấy nghĩ kỹ mở miệng thế nào, A Dư liền dường như đã điều chỉnh xong tâm trạng, nàng nở nụ cười, ngửa đầu nói với Chu Kỳ: “Đưa phượng cầm hôm trước Hoàng thượng thưởng tới.”
Quá khứ tóm lại là đã qua rồi, nàng không thể nào sống ở quá khứ.
Khó chịu gì hay là cảm xúc khác đều không quan trọng.
Quan trọng nhất bây giờ vẫn là làm sao để Hoàng thượng hết giận.
Chu Kỳ thấy nàng như vậy, cũng không dám để lộ sự lo lắng nữa, vội vàng cùng hai người Lưu Châu cẩn thận từng li từng tí chuyển phượng cầm ra, đặt lên giá đỡ cung nhân khiêng ra.
Chu Kỳ chần chờ hỏi: “Chủ tử, người muốn luyện đàn sao?
A Dư đã ngồi dậy rồi, được đỡ ngồi xuống trước đàn, nghe vậy, chỉ gật nhẹ đầu.
Hôm đó trên thuyền, nàng nói muốn đánh đàn cho hắn nghe, sau đó hắn trực tiếp thưởng phượng cầm tới, chỉ là hai ngày hôm nay nàng đều chú ý tới chuyện kia, còn chưa kịp luyện tập.
A Dư dần dần mím chặt môi, nàng đưa tay thử âm sắc.
Tinh---
Vài tiếng vang lên, còn có chút chói tai, nhưng A Dư lại nhẹ nhàng thở ra, may mà nàng không quên hết sạch những thứ mình đã từng học.
Lần luyện tập này liền không dừng lại, tiếng đàn lúc ban đầu đứt quãng, dần dần biến thành nhịp điệu, thành một khúc, càng ngày càng nghe lọt tai.
Không biết qua bao lâu, A Dư cuối cùng cũng ngừng lại.
Nắng sớm mờ mờ từ bên ngoài chiếu lên mặt nàng qua khe hở cửa sổ, khiến nàng càng hiện lên sự mệt mỏi, A Dư giấu ngón tay phiếm hồng vào trong tay áo.
Một đêm chưa ngủ khiến cuống họng A Dư hơi khô chua chát, nàng vỗ trán đứng lên, nói: “Đi mời Hoàng thượng.”
Ngừng lại một lát, nàng cụp mắt, lại nói: “Thôi, ta tự mình đi.”
Chu Kỳ gấp đến mức dậm chân, hôm qua nàng một ngày không ăn gì, lại một đêm chưa ngủ, cho dù thân thể bằng sắt cũng không thể chịu được như thế!
Khi Chu Kỳ bảo nàng nghỉ ngơi một lát, A Dư ngắt lời nàng ấy: “Ta đồng ý với Hoàng thượng, hôm nay đàn cho hắn nghe.”
A Dư nói: “Ngay mai đi săn, không có thời gian.”
Nàng vừa định quay người rời đi, thân thể liền không ổn định lung lay, bọn người kinh ngạc kêu lên đỡ lấy nàng.
Chu Kỳ vừa sợ vừa giận: “Chủ tử! Không có ai chà đạp thân thể như người!”
Những người còn lại im lặng, lời này ngoại trừ Phong Dục cũng chỉ có Chu Kỳ dám nói ra.
A Dư thấy nàng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhất thời cũng không thể nói gì, lúc từng làm cung nhân, nàng chịu đựng liên tục hai ngày cũng không cảm thấy gì, bây giờ thân thể ngược lại bị nuôi yếu ớt.
Chu Kỳ sắp khóc: “Nô tỳ đi mời ngay, nhất định mời Hoàng thượng tới, vẫn không được sao!”
Nói xong, nàng ấy liền chạy ra ngoài, khiến A Dư cản cũng không cản được.
A Dư vội vàng phân phó người bên cạnh: “Mau đuổi theo đi!”
Sự tình không khó như A Dư nghĩ, Dương Đức cố ý bảo người nhìn chằm chằm hiên Tuy Linh.
Phong Dục vừa rảnh rỗi, hắn ta liền tiến tới trước mặt, thấp giọng nói: “Hoàng thượng...”
Dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến Phong Dục nhíu mày nhìn về phía hắn ta, có chút không kiên nhẫn: “Chuyện gì?”
Dương Đức cúi thấp đầu: “Nô tài ngeh nói, đêm qua tiếng đàn vang lên trong hiên Tuy Linh cả một đêm.”
Hắn ta vừa dứt liền nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Chu Kỳ chạy đến trước điện Cần Chính quỳ xuống, nhất là đôi mắt đỏ bừng của nàng, nhìn qua giống như vừa khóc, dọa người khác vô cùng.
Tiểu Lưu tử từng được đặc biệt dặn dò, nếu như người của Ngọc tu nghi tới, nhất định phải thông báo kịp thời.
Hắn ta ngay cả trì hoãn cũng không dám, lập tức báo tin tức lên.
Chỉ qua thời gian một nén nhang, Phong Dục liền xuất hiện ở hiên Tuy Linh, A Dư sững sờ, còn chưa kịp phản ứng.
Phong Dục dừng lại trước rèm châu, ánh mắt từ trên người nàng chuyển qua phượng cầm ở một bên, chỉ cảm thấy cơn tức nghẹn lại hôm qua càng khiến người ta không thoải mái hơn.
Hắn trầm mặt, quát cung nhân lui xuống.
A Dư bị hắn dọa, hai tay không tự chủ quấn lại một cỗ, giơ tay luống cuống đứng ở nơi đó.
Trước đó nàng đưa tay giấu vào trong tay áo, bọn người Chu Kỳ không chú ý tới, bây giờ vừa lấy ra vết đỏ trên đầu ngón tay liền hiện ra.
Rõ ràng khiến Phong Dục không muốn chú ý cũng khó.
Phong Dục đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Không muốn đôi tay này nữa?”
Lời nói lạnh lẽo, mang theo châm chọc khiến sự tủi thân của A Dư lập tức xông lên, nàng chịu đựng nói: “Thiếp thân chỉ muốn mau chóng luyện tốt đàn, đàn cho Hoàng thượng nghe.”
“Đào kép trong cung nghìn người, nếu như trẫm muốn nghe bao giờ cần tới nàng?”
Phong Dục có chút không nể mặt, nhưng sự thật lạnh như băng, hắn thoáng nhìn qua dáng vẻ chịu đả kích của nữ tử, lại không tự chủ nắm lấy ban chỉ.
Hắn nhíu mày không để lại dấu vết, lại nhanh chóng thả ra.
A Dư lập tức đỏ mắt, nàng nói: “Nếu như người không muốn nghe còn cố ý thưởng thiếp thân phượng cầm kia làm gì?
Phong Dục nghẹn họng, bị chặn họng không nói ra lời.
Hắn lại nghe giọng nói dường như mang theo tiếng khóc nức nở của nàng: “Thiếp thân luyện tập một đêm, tay đau muốn chết, người còn nói thiếp thân như vậy...”
Huân hương lượn lờ trong gian phòng, nữ tử đứng nơi đó cố kiềm nén sắp khóc, khiến Phong Dục dần nhíu mày.
Hắn muốn nói là chính nàng còn không để ý, hắn còn đau lòng cái gì?
Nhưng cuối cùng Phong Dục vẫn không nói ra.
Hắn chỉ lạnh mặt truyền thái y, lại vuốt ve mặt nàng, hạ tối hậu thư: “Sau này lại để trẫm phát hiện nàng đụng vào đàn vậy thì cung nữ kia của nàng cũng đừng cần nữa.”
Tùy ý chủ tử giày vò mình như vậy, loại nô tài này giữ lại làm gì?
Hắn nói như vậy, đã là lùi một bước.
Thái độ hắn vừa dịu đi, A Dư liền phát hiện, nàng mở to mắt, cắn nhẹ môi nói: “Vậy, vậy chẳng phải thiếp mất công luyện tập...”
Phong Dục bị nàng chọc tức cười: “Thế nào, nàng thật sự không muốn đôi tay này sao?”
Lời này vừa dứt, A Dư liền cảm thấy trên tay đau đớn một trận, lúc trước chỉ lo làm hắn nguôi giận, ngay cả đau cũng quên mất, bây giờ vừa thả lòng mới cảm nhận thế nào là tay đứt ruột xót.
A Dư vội vàng lắc đầu, như muốn nói cái gì, lại cắn môi ngừng lại.
Phong Dục nhìn thấy nhưng lại nhìn thoáng qua tay nàng, liền không muốn nói chuyện với nàng.
Luyện đàn luyện cả một đêm, mất công nàng nghĩ ra.