Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 96




Một cỗ xe ngựa đơn giản đậu trước hành cung, trên đỉnh dùng sợi tơ buộc một chuỗi chuông lục lạc.

A Dư vén búi tóc, mặc trang phục thiếu phụ nhà giàu, Chu Kỳ và Lưu Châu đứng sau lưng nàng, ngoại trừ hai người, còn có thị vệ Phong Dục cố ý bảo nàng mang theo, bốn năm người chờ một bên xe ngựa.

Không chỉ như vậy, còn có rất nhiều cấm vệ quên ăn mặc thường phục, chỉ có điều lúc A Dư đánh giá xung quanh không tìm ra mà thôi.

Tiểu Lưu tử khom người đứng ở một bên, thấp giọng nói: “Ngọc tu nghi, dọc đường sẽ có người đảm bảo an toàn của người, Hoàng thượng có chỉ, bảo người đi sớm về sớm.”

“Lưu công công nói với Hoàng thượng thay bản cung, ta đã nhớ kỹ.”

Hôm qua Phong Dục đã căn dặn nàng, cần phải đi sớm về sớm, A Dư đương nhiên sẽ không quên.

Nói dứt lời, A Dư liền được Chu Kỳ đỡ ngồi lên xe ngựa, cùng với tiếng roi thanh thúy, xe ngựa bắt đầu chạy về phía nam.

Mà bên ngoài hành cung, Hàn Ngọc Dương mới từ thành Thiệu Châu trở về, chỉ kịp tới nhìn thấy bên mặt nàng, sau đó liền bị trướng sa che mất.

Hàn Ngọc Dương nắm chặt dây cương, gọi một cung nhân tới, hỏi: “Đó là Ngọc tu nghi sao?”

Chờ sau khi cung nhân gật đầu, Hàn Ngọc Dương nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, nhận ra nàng muốn đi đâu, biểu cảm ôn hòa trên mặt có chút tiêu tán.

Bánh xe ngựa để lại dấu vết trên đường lớn, xung quanh từ yên tĩnh trở nên ồn ào, một đường tiến vào cửa thành Thiệu Chậu mới dừng lại.

Bên ngoài xe ngực mộc mạc, cũng không quá đặc biệt nhưng mà bên trong lại cực kỳ tinh xảo, A Dư tựa vào vách xe, thấy Chu Kỳ buông trướng sa xuống, liền lập tức hỏi: “Tới thành Thiệu Châu rồi?”

Chu Kỳ gật đầu: “Chủ tử, bây giờ chúng ta đi hướng nào?”

A Dư hít một hơi thật sâu: “Hướng tây.”

Nàng vừa dứt lời, lại cảm thấy xe ngựa bắt đầu chuyển động.

Đại khái khoảng thời gian hai nén hương, xe ngựa đứng trước một quán rượu, tại trung tâm đường Trường Vinh, đây là nơi náo nhiệt nhất trong thành Thiệu Châu.

A Dư lặng lẽ nhấc trướng sa lên, nhìn về phía bảng hiệu quán rượu, trong mắt có một thoáng hoảng hốt.

Phong Mãn lâu.

Lại vẫn là cái tên này.

A Dư có chút khó có thể tin, tòa tửu lưu này từng là tài sản của Giang gia, sau khi Giang gia bị điều tra, quán rượu này tự nhiên cũng không còn thuộc về Giang gia, không biết bị ai mua lại, vậy mà vẫn không đổi tên.

Bản triều không phòng bị nam nữ nghiêm trọng đến vậy, cũng không quá hà khắc với nữ tử, trên đường lớn đôi khi sẽ nhìn thấy không ít nữ tử đi lại.

Chưởng quỹ Phong Mãn lâu thấy xe ngựa này bất động hồi lâu, quả thực ảnh hưởng tới làm ăn, vừa định để sai vặt đi thúc giục thì thấy trướng sa bị xốc lên từ bên trong, một phụ nhân được người đỡ xuống.

Chu Kỳ cẩn thận che chở A Dư, tò mò nhìn qua bảng hiệu: “Chủ tử, chính là chỗ này sao?”

A Dư gật nhẹ đầu, nhìn thấy chưởng quỹ tự mình ra đón.

Không phải người quen, A Dư cũng không biết có nên thở phào hay không.

A Dư cụp mí mắt xuống, nàng vẻ ngoài rất tốt, sau lưng lại có mấy thị vệ, vừa bước vào quán rượu, liền phát hiện tầm mắt mọi người dừng lại trên người nàng.

Thị về đều cầm đao, thấy vậy, suýt nữa tiến lên một bước, định bụng khiển trách.

A Dư dở khóc dở cười ngăn lại: “Lùi lại.”

Chưởng quỹ bước lên phía trước chào hỏi: “Mấy vị khác quý muốn ở lầu một hay là tới gian phòng lầu hai?”

Trong lúc nói chuyện, chưởng quỹ mờ mịt đánh giá đám người này, thành Thiệu Châu giàu có, không ít thiên kim nhà giàu hay tiểu thư nhà quen lui tới nhưng chưa nhìn thấy có người thị vệ bên người có sức uy hiếp như vậy.

Hắn ta suy đoán trong lòng, đám người này lai lịch không nhỏ, bởi vậy, thái độ càng thêm cung kính.

A Dư đảo qua một vòng, nhỏ nhẹ nói: “Cứ ở lầu một, tìm một vị trí yên tĩnh.”



Nàng tới chờ người, vào gian phòng thì chờ kiểu gì?

Chưởng quỹ dẫn các nàng tới góc hẻo lánh, A Dư không quan tâm ăn uống, tùy ý bảo bọn họ làm đồ ăn nổi bật, mới nói với mấy người thị vệ kia: “Các ngươi cũng tìm chỗ ngồi xuống đi, đừng đứng ở chỗ này.”

Chờ đồ ăn lên đủ, người A Dư muốn đợi rốt cuộc cũng xuất hiện.

Hàn Ngọc Dương bước vào, hắn tới Giang phủ một chuyến trước, phát hiện cũng không tìm được nàng, mới nhận ra nàng sẽ tới nơi này.

Toàn bộ thành Thiệu Châu, ngoại trừ Giang Phủ, nơi nàng từng nán lại nhiều nhất chính là quán rượu này.

Chưởng quỹ đến gần hắn, hạ giọng nói mấy câu, Hàn Ngọc Dương không nghe rõ.

A Dư nhìn thấy một màn này trong mắt, trái tim trầm xuống, cuối cùng cụp mắt, khóe miệng hơi giật, sự châm biếm nhẹ chợt léo lên.

Sau một tiếng, A Dư xuất hiện trước Giang phủ.

Hàn Ngọc Dương đi sau nàng hai bước, hắn ta nghe thấy nàng nói: “Hàn đại nhân, ngươi cũng biết lần này bản cung tìm ngươi là vì chuyện gì.”

Một câu lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.

Hàn Ngọc Dương cụp mắt, chỉ nói: “Tu nghi chủ tử muốn vào xem xem không?”

Các nàng đứng trước cửa Giang phủ, bảng hiệu cũng không thay đổi, chỉ là dường như rách nát hơn chút so với trước kia, Giang phủ với tư cách một trong hai thương hội lớn, chiếm diện tích rất lớn, núi giả bên trong đình nghỉ mát, rừng trúc vườn hoa, cảnh sắc rất đẹp.

Cửa lớn màu đỏ thẫm bị người đẩy ra, A Dư ngước mắt là có thể thăm dò hình dạng phủ đệ.

A Dư nắm chặt khăn tay, hai mắt phiếm hồng không có điềm báo trước.

Cho dù là dây leo quấn quanh hành lang, hay là hòn đá đắp trên núi giả, thật sự là không có một chút thay đổi.

Đôi mắt nàng hiện lên chút lạnh lẽo, giọng nói lạnh xuống: “Hàn Ngọc Dương, ngươi có ý gì?”

A Dư không hiểu, rõ ràng lúc ấy tuyệt tình như vậy, sau đó lại làm nhiều thế, thì có tác dụng gì?

Nơi ở có thể mua về, nhưng người đã chết có thể đổi lại không?

Khi nàng vừa nói xong, sống lưng Hàn Ngọc Dương khom lại trong phút chốc, chỉ một chớp mắt kia, hắn ta lại cười ôn hòa như thường ngày: “Vào xem không?”

A Dư không nhúc nhích.

Hắn ta cười đến mức hai mắt đỏ sẫm, nói: “Nương cũng ở bên trong.”

---

Trong hành cung, Phong Dục vừa cho chúng thần nghỉ, dựa vào phía sau, xoa mi tâm, trầm giọng hỏi: “Ngọc tu nghi trở về chưa?”

Dương Đức tiến lên một bước, trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa về.”

Ngừng một lát, Dương Đức liếc nhìn thời gian, cười ngượng ngùng: “Hoàng thượng, Ngọc tu nghi mới chỉ đi hai tiếng.”

Phong Dục thả tay xuống, nhẹ nhàng liếc hắn một cái, Dương Đức lập tức cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.

Bên ngoài điện Cần Chính, Tiểu Lưu tử lau mồ hôi lạnh trên trán, cười chào đón: “Tâm Thược tỷ tỷ, Thẩm quý tần phái người đến là...”

Tâm Thược không kiêu ngạo không tự ti cười: “Lưu công công, chủ tử chúng ta muốn mời Hoàng thượng qua một chuyến, người có thông báo thay một tiếng không?”

Tiểu Lưu tử bất ngờ trong chốc lát, hắn ta thật sự ít khi nhìn thấy có chủ tử hậu phi ngay thẳng như vậy.

Muốn mời Hoàng thượng qua lại không thèm tìm một lý do.

Hắn nhớ rõ, lúc đầu khi Ngọc tu nghi tới cung Càn Khôn cũng còn giả bộ mang bát canh tới.

Tiểu Lưu tử không từ chối, quay người đẩy cửa đi vào.

Phong Dục đang phê tấu chương, lúc thoáng nhìn qua hắn ta, đuôi lông mày hơi nhúc nhích: “Chuyện gì?”



“Hoàng thượng, Thẩm quý tần phái người tới, muốn mời người qua một chuyến.”

“Có nói có chuyện gì không?”

Tiểu Lưu tử cúi đầu xuống, nói: “Cũng không có.”

Phong Dục nhìn ra bên ngoài, đột nhiên hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”

“Đã là buổi trưa.”

Phong Dục nhíu mày, nói với Tiểu Lưu tử phía dưới: “Nói với Thẩm quý tần, trẫm qua gặp nàng sau.”

Tiểu Lưu tử vội lui ra ngoài, nói lại lời của hắn với Tâm Thược nghe xong cau mày lại: “Thánh thượng đang bận sao?”

Bận hay không bận, Tiểu Lưu tử không biết được, hắn ta mập mờ nói: “Một đống tấu chương phải phê, sợ là không có thời gian.”

Nói đến nước này, Tâm Thược biết là không mời được Thánh thượng, đành phải lui ra.

Mà bên trong điện Cần Chính, Tiểu Lưu tử vừa lui ra không lâu, Phong Dục bỗng nhiên đứng lên, bước xuống bậc thang đi ra ngoài, Dương Đức lập tức đi theo sau, không hiểu mà hỏi: “Hoàng thượng đây là muốn đi đâu?”

“Đi thành Thiệu Châu nhìn xem.”

Hắn bỏ lại một câu, người đã bước ra khỏi điện Cần Chính.

Một bên khác Tâm Thược chưa đi xa, nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng động, nàng ta nhìn thấy Hoàng thượng đi ra ngoài, nhíu mày phái người đi nghe ngóng đã xảy ra chuyện gì.

Đợi cung nhân trở về, nụ cười trên mặt Tâm Thược đã có chút không nén được giận.

Đi thành Thiệu Châu?

Đây là còn một đống tấu chương cần phải phê? Bận rộn đến mức gặp mặt chủ tử các nàng một lần cũng không được?

Tâm Thược giận tái mặt trở về, bẩm báo tin tức này lại cho Thẩm quý tần.

Lúc nàng ta đi vào, cung nhân vừa bưng một chén canh gà vào, Tâm Thược nhìn mà khó chịu, đây là chủ tử nhà mình sáng sớm thức dậy cố ý dặn dò chuẩn bị cho Hoàng thượng.

Thẩm quý tần nghe nàng ta nói xong, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giọng nói lạnh nhạt phân phó cung nhân: “Múc canh.”

Trên bàn gỗ lê bày hai cái chén ngọc, bàn thức ăn trưa bày đầy món ngon, nhưng người kia lại không đến, nàng một mình yên lặng ăn cơm xong xuôi, trong cả căn phòng yên tĩnh, Tâm Thược bị không khí này lây nhiễm, đến cuối cùng ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.

Một hồi sau, Thẩm quý tần mới dùng bữa xong, sau rửa tay mới nói: “Hoàng thượng đi thành Thiệu Châu rồi?”

Tâm Thược gật đầu, do dự hồi lâu, mới chần chờ nói: “Nô tỳ nghe nói, giờ thìn Ngọc tu nghi mặc thường phục vào thành, đến nay chưa về.”

Hoàng thượng đi thành Thiệu Châu làm gì, vừa xem là hiểu ngay.

“Choang...”

Trong lúc lơ đãng cái chén rơi xuống đất, vỡ nát đầy đất, đúng lúc nện trúng bên chân Tâm Thược.

Tâm Thược bị dọa cho hô hấp ngừng lại trong chớp mắt, lúc nàng ta bình ổn hô hấp, nghe thấy giọng nói lãnh đạm của chủ tử nhà mình: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Lập tức có người quỳ xuống đất dập đầu: “Đều là nô tỳ không tốt, hủy đi đồ uống trà chủ tử thích nhất.”

Hồi lâu sau, Tâm Thược khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên, nô tỳ kia cách bàn hai bước xa, làm thế nào cũng không đụng tới bàn được, nhưng mà không ai dám làm rõ, Tâm Thược nhỏ giọng nói: “Chủ tử, nàng cũng là không cẩn thận, không bằng người tha cho nàng lần này đi.”

Thẩm quý tần mới vẻ mặt không kiên nhẫn khua tay: “Thôi, quét dọn sạch sẽ đi.”

Đợi trong phòng được quét dọn sạch sẽ, Tâm Thược cũng không có can đảm nói gì, Thẩm quý tần lại đột nhiên nhìn về phía nàng ta, bất chợt hỏi: “Sau khi vào hành cung, ngoại trừ Ngọc tu nghi, Hoàng thượng có gọi người khác thị tẩm không.”

Tâm Thược nghẹn họng, sự thật rõ ràng này, đâu cần nàng ta phải trả lời.

Thẩm quý tần dường như cũng không muốn nghe nàng ta trả lời, nàng ta tự mình sau khi nói xong, rũ mí mắt xuống, hồi lâu sau mới lại lên tiếng: “Truyền lời qua cho huynh trưởng...”