Đã ba năm từ ngày Mai phát bệnh, các đốt xương yếu dần và cô không tự đi được. Những cơn đau âm ỉ mỗi ngày đến rồi đi mấy lượt. Gương mặt cô bé Mai hân hoan, mắt sáng như sao linh động, hoạt bát ngày nào đã không còn. Thay vào đó là đôi mắt trầm lặng như mặt nước ngày yên gió. Hôm nay nắng rất đẹp và có vẻ ấm áp. Ấm áp hơn căn phòng này. Cơ thể cô bỗng thấy lạnh, cái lạnh từ từ lan ra toàn thân làm Mai hoảng sợ. Nhưng chỉ một giây sau cô lại thản nhiên nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở và cảm nhận cơn đau bắt đầu.
Hình như cơn đau lần này lan nhanh hơn và kéo dài hơn. Nghĩ đến cái gì đi, nghĩ đến ba mẹ và anh hai đi,.... Nghĩ đến lần sinh nhật năm lớp mười hai lén lén uống bia,..Nghĩ đến bờ cát dài và tiếng sóng vỗ ầm ầm,... Bỗng nhiên có chớp loá sáng rực và như đoạn phim quay về tốc độ bình thường. Mai lại cảm nhận từng cơn đau, mệt mỏi rã rời và chìm vào giấc ngủ nặng nề. Không biết qua bao lâu, Mai vội vàng mở mắt, cảm thấy thế giới xung quanh thật khác lạ mà cô chẳng biết đây là đâu. Cô đã xuyên vào cơ thể người khác ư? Thế cũng được, cô có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới, làm lại cuộc đời.