Lòng buồn bực. Thở không ra hơi. Ta chợt hít một hơi, lại bị sặc một hớp nước khiến đầu váng mắt hoa, nước lạnh như băng khiến ta từ từ tỉnh táo mấy phần. Hình ảnh trước mắt từ từ rõ ràng, lại chỉ có thể nhìn thấy mờ tối đen như mực, từ từ mới nhìn rõ vách đá màu đen trên đỉnh đầu, ta giật giật thân thể, phát hiện mình không thể động đậy... Đây là đâu? Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng vang nhỏ bé, dường như có gì đó đang tới.
"Không biết tự lượng sức đi tìm Cỏ Hóa Hình gì chứ, giờ thì hay rồi, nửa chết nửa sống, ta thấy đạo hạnh ngàn năm cũng không đủ cứu mạng ngươi! Nhanh dẫn tỷ tỷ ngươi về, đừng chết trong động phủ của ta, nếu truyền đi, đến lúc đó Lam nương tử ta sao có thể đặt chân ở Yêu Giới!" Trong giọng nữ nhân bén nhọn cay nghiệt ồn ào kia, hình ảnh trước mắt ta từ từ khôi phục rõ ràng.
Giường đá lạnh như băng phía dưới truyền đến cảm giác lạnh lẽo, bốn phía còn có vài mạng nhện xám trắng, còn có một cái kén lớn được bọc bởi một đống tơ nhện, xương cốt trắng xóa trên đất hết đống này đến đống khác, ta không khỏi lạnh cả người. Đầu còn choáng, ta cố gắng nhớ lại những ký ức hỗn loạn kia.