Mà bây giờ ta cũng không quan tâm hắn được, ngày mai chính là Đoan Ngọ, mặc dù ở Kim Sơn Tự, ta vẫn vô lực, cả người ốm yếu hoàn toàn ở trên giường không bò dậy nổi, trong không khí còn tràn ngập mùi hùng hoàng ghê tởm.
"Cốc cốc cốc." Có người vội vã gõ cửa phòng. . .ta ngồi thẳng dậy, không thể làm gì khác hơn là làm bộ như có mấy phần khí sắc, mở cửa: "Ai vậy?"
"Thí chủ. Sư huynh tìm thí chủ đến phòng thiền." Người tới chính là tiểu hòa thượng nơm nớp lo sợ, tay hắn run rẩy kịch liệt, giống như sợ ta ăn hắn, nhưng, bây giờ trong bụng ta cuồn cuộn buồn nôn, không có khẩu vị gì.
"Được. Ta đi ngay." Còn chưa nói xong, đã nhìn thấy hắn vụt chạy, ta cũng thật có chút bất đắc dĩ, đối với yêu, những người phàm tục bây giờ vô cùng nhát gan.
Phòng thiền của hòa thượng cách chỗ ta ở cũng không xa, bình thường mà nói với địa vị của hắn mà nói cũng ở trong viện tương đối khá trong chùa, nhưng hắn lại ở trong sương phòng vắng vẻ, nghe nói trụ trì từng nói mấy lần, hắn cũng không chịu chuyển. Với tính cách của hòa thượng này, nếu đổi ý thì sẽ không phải là hắn.
Mấy ngày nay bản thân ta có thắc mắc. Tại sao thái độ hòa thượng đối với ta thay đổi nhiều như vậy. Từ lúc chúng ta quen biết đến bây giờ, tranh chấp đã lâu, lần này hắn tuyệt không giống như tác phong bình thường, ngược lại phá sắc giới vì ta, gần nữ sắc, động thất tình lục dục, không thể nàokhông khiến ta nghi ngờ. Chẳng qua là không muốn đi nghĩ, dù sao phần dịu dàng này của hắn là những gì ta chờ đợi được sau khi đau khổ quá lâu.
Vòng qua phòng ta ở, thuận đường đi thẳng đến phòng thiền của hòa thượng. Trong viện vẫn rất sạch sẽ, chỉ đặt mấy chậu không biết là cây gì, mấy ngày nay lại nở hoa nhỏ màu trắng, mùi thơm tỏa ra tràn ngập trong không khí chính là mùi hùng hoàng. Ta vẫy vẫy cánh tay, lên mấy phần tinh thần, lúc này mới vươn tay gõ cửa.
"Két" một tiếng, hòa thượng mở cửa ra rất nhanh. Ta sửng sốt nhìn hắn, sao nhanh vậy, chẳng lẽ chờ ta ở cạnh cửa? Cứ như vậy nhìn mấy lần, ta lại cảm thấy mấy ngày không gặp, hắn lại gầy một vòng, ngay cả hốc mắt cũng có chút xanh, trừ mắt và mặt, cả người cũng bắt đầu tản ra hơi thở tĩnh mịch quỷ dị.
Ta cảm thấy không quá bình thường: "Ngươi không sao chứ." Cau mày hỏi hắn, vươn tay sờ sờ mặt của hắn, sự lạnh lẽo có chút kỳ lạ truyền đến, ta vốn chính là rắn, động vật máu lạnh, sự lạnh lẽo còn lạnh hơn nhiệt độ của ta.
"Không sao." Hắn giơ tay lên nắm tay ta, lòng bàn tay ấm áp kéo ta: "Vào rồi hãy nói." Hắn xoay người đóng cửa lại, ta thuận tiện ngồi xuống ghế, chống tay, ngẩn người nhìn hắn đóng cửa.
"Ngươi thật không sao?" Càng nhìn càng cảm thấy hơi thở hòa thượng rối loạn, dường như trạng thái không quá tốt. Ta nắm chặt cổ tay của hắn: "Cho ta xem thử." Đang chuẩn bị kiểm tra. Nào biết thân thể hòa thượng thoáng một cái, người lại ngã về phía ta.
Ta không đề phòng, bị đẩy xuống đất. Một trận xui xẻo, bàn ghế ngã, bình, ly sứ trên bàn bể đầy đất, ta chỉ cảm thấy tay trái đau nhói, định thần nhìn lại, mới phát hiện cánh tay đã bị rạch một vết thương rất sâu.
Ta không kịp nhìn mình bị gì, vội vàng đẩy hòa thượng ra: "Hòa thượng, ngươi làm sao vậy?" Hắn không trả lời ta, đau đớn cau mày. Ta tiếp tục kiểm tra mạch của hòa thượng.
"Rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì, trúng độc đã bao lâu!" Trong cơ thể hòa thượng giống như một đống hoang tàn, chẳng những kinh mạch bế tắc, ngay cả tốc độ máu chảy cũng rất chậm, tim cũng gần như dừng lại, đây là thoi thóp một hơi!
Ta giùng giằng muốn nhanh đứng dậy, bất đắc dĩ sức nặng cả người hòa thượng đều ở trên người ta, mà bây giờ ta bị Đoan Ngọ ảnh hưởng, mất hết pháp lực, bây giờ cũng càng không có sức lực của một nữ tử bình thường, sao có thể đứng dậy.
"Hòa thượng, ngươi tỉnh lại, ngươi đừng có chuyện." Mặt của hắn gần trong gang tấc, nhắm mắt lại, đau đớn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy lời nói của ta. Bộ dạng này đột nhiên làm lòng ta hoảng sợ, sự sợ hãi cực lớn xông lên đầu. Sự sợ hãi này, là sự sợ hãi chưa bao giờ có. Không thể so với bất cứ chuyện gì, mà còn là nỗi đau cực kỳ sợ hãi mất đi. . .ta không muốn, càng không muốn để hòa thượng rời xa ta như vậy.
Có lẽ hắn đã biết tình huống của mình mới có thể nói với ta những điều phá giới kia. Nếu quả thật là như vậy, hòa thượng thối chính là tên ngu ngốc nhất trên thế giới!
"Này, hòa thượng ngươi đừng làm ta sợ! Tỉnh lại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Ta nửa chống cánh tay lên, lắc lắc vai hắn. Thế nhưng hắn lại hỗn loạn không phản ứng. Ta thở ra một hơi, hóa thành nguyên hình, lúc này mới bò ra ngoài, nửa đỡ vai hòa thượng, thấy hắn tiều tụy thế này, chỉ cảm thấy đáy lòng không thở được.
Không qua bao lâu, cuối cùng hòa thượng cũng có chút phản ứng, hơi không có sức mở mắt ra. Mắt trong suốt phản chiếu bộ dạng lo lắng của ta. Hắn nhíu mày, dường như muốn nói điều gì đó, vẫn nuốt xuống: "Ta không sao. Nàng đỡ ta." Ta gật đầu, cố hết sức đỡ hắn dậy.
Hắn ngồi ở mép giường, lúc này ta mới hỏi hắn: "Ngươi hãy nói thành thật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao lại trúng độc nghiêm trọng như thế."
"A di đà phật. Không quan trọng, chỉ là lần trước từng bị thương ở Phủ thái sư quá nặng, còn chưa tu dưỡng lành." Hắn cười cười với ta, thoạt nhìn rất bết bát, sau đó sờ sờ đầu của ta: "Tiểu Thanh, ngày sau hãy cách xa nhân gian, trở lại núi sâu tu luyện đi. Đạo hạnh trăm năm thật không dễ, đừng để hoang phí mới phải."
"Vậy còn ngươi?" Ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, hỏi.
"Ta. . ." Vẻ mặt hắn hơi dịu xuống, mấp máy môi, mắt dời khỏi mặt ta, nói: "Ta cùng nàng cũng được."
Đây coi như là hứa hẹn sao? Trong lòng ta hơi yên tâm: “Nhưng thương thế ngươi không sao thật chứ?" Ta nắm tay của hắn, không hề ấm ápnữa, có chút lạnh cả người.
Hòa thượng ngẩn ra nhìn chằm chằm tay ta, khẽ lắc đầu, vươn tay rút ra: "Ta không sao."
Hắn suy yếu như vậy, lòng của ta giống như bị người dùng tay hung hăng vặn nhéo, lo lắng khó chịu. Ta muốn hỏi rõ ràng, hắn lại không chịu nói, cứ ngồi nhìn nhau như vậy có chút không có lời nào để nói.
"Này." Ta chống người dậy, ôm lấy hắn. Tựa đầu vào lồng ngực của hắn: "Hòa thượng, ngươi đừng xen vào những chuyện thế tục này nữa, mấy ngày nay cùng ta về núi sâu được không." Ta nghe thấy rõ tiếng tim đậpcủa hắn. Ta đã không muốn để ý tới bất kỳ thứ gì nữa, cho tới nay, ta cảm thấy chỉ có mình ta một bên tình nguyện, bây giờ được hòa thượng đáp lại, đã cảm thấy thỏa mãn, cũng không muốn tiếp tục trả ơn làm gì, chỉ muốn cùng hắn là được.
"Tiểu Thanh. Tất cả đều có số, có rất nhiều chuyện ta và nàng đều không tính ra được.” Hắn vỗ vỗ sau lưng an ủi, cứ như vậy ôm lấy ta.
"Ngươi không muốn sao?" Ta hít mũi, nhìn hắn, hỏi.
"Nếu có thể, dĩ nhiên là được." Mắt hòa thượng phản chiếu hình dáng của ta, mặt kiều diễm thẹn thùng, ánh mắt dịu dàng như nhỏ ra nước, mị thái trăm sinh. Đây là ta sao? Ta lấy lại bình tĩnh, hôn nhẹ lên mặt hòa thượng. "Bây giờ, chàng chính là người của ta. Lời hứa với ta chàng phải làm được, ta chờ chàng là được."
Hòa thượng có chút ngẩn ra, ngay sau đó nở nụ cười. Luôn thấy hắn lạnh nhạt, nụ cười như gió xuân dịu dàng hòa tan bang tuyết, trong nháy mắt ta nghe thấy trái tim đập dồn dập bình bịch bình bịch, tựa vào lòng hắn, chỉ nghe hắn nhàn nhạt thở dài: "Tiểu Thanh, ta nên làm thế nào với nàng cho phải đây."
Gần chạng vạng, sắc trời càng âm trầm.Hơi nước phật qua, chỉ thấy mưa lớn như hạt đậu đập lên cửa gỗ. Ta châm đèn trên bàn lên, ánh nến mờ tối lắc lư chợt sáng chợt tối.
Ta yên tĩnh cùng hòa thượng cả ngày. Mặc dù không nói nhiều, hắn tụng kinh, mà ta, tựa trên bàn nhìn chằm chằm hắn. Vậy cũng là một loại hạnh phúc. Thỉnh thoảng nghe hắn khụ mấy tiếng, ngẩng đầu thấy ta nhìn hắn, cũng đáp lại ta bằng một nụ cười an ủi.
"Tiểu Thanh. Ta đói bụng, có thể đến trù phòng nấu cháo cho ta không?" Đang lúc ta có chút buồn ngủ, đột nhiên hòa thượng lại dừng lại, nói với ta.
"Sao, chàng cũng biết đói. Ta cho là chàng tụng kinh quên mất no bụng đó ~" ta trêu ghẹo gật đầu: "Chàng chờ một chút, ta sẽ đi ngay bây giờ." Ta đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, đang chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tiểu Thanh. . ." Hòa thượng gọi ta lại.
"Ưm, sao?" Hắn sao vậy? Ta không hiểu ra sao nhìn hắn.
"Không có gì." Hắn lắc đầu, ánh mắt có chút phức tạp: "Không sao, nàng đi đi."
Ta cười bất đắc dĩ, chẳng lẽ hòa thượng đang làm nũng? Thật là kỳ lạ. Ta đóng cửa phòng, vội vàng chạy về phía trù phòng. Mặc dù kỹ năng nấu nướng của ta vẫn luôn không quá tốt, nhưng loại chuyện nhỏ nấu cháo này vẫn không làm khó được ta.
Tiếng mưa bên ngoài lớn hơn, ngay cả gió lúc này cũng mạnh hơn chút. Thổi lửa trúng bếp run rẩy. Ta chỉ phải giơ tay lên làm phép đóng cửa phòng lại. Ngọn lửa nhẹ nhàng liếm đáy nồi, chập chờn chợt cao chợt thấp. Còn chưa đến giờ cơm tối, trong trù phòng chỉ có một mình ta đang bận việc, yên tĩnh ngay cả tiếng củi khô gãy lìa cũng rất rõ ràng. Trong nồi cháo ùng ục ùng ục nổi bọt khí. Đột nhiên ta nhớ ra hòa thượng từng nấu cháo kia cho ta ở trong ngôi miếu đổ nát, khi đó hắn vẫn còn là một hòa thượng thối máu lạnh vô tình, chưa từng nghĩ đến, bây giờ lại dịu dàng với ta thế. Người đời đều nói hắn vô tình, không biết yêu, chỉ ta nhìn thấy hắn dịu dàng như thế, nói muốn quy ẩn cùng ta, đây là chuyện ta không dám nghĩ tới.
Đang suy nghĩ, cửa gỗ trù phòng bị một trận gió thổi mở, chỉ nghe tiếng vang ầm cực lớn, lôi ta từ trong ký ức ra ngoài. Hơi nước ướt lạnh phía ngoài bị gió cuốn vào, thổi lên mặt lạnh lẽo. Ta đóng cửa gỗ, thở dài, hiếm khi hòa thượng biểu lộ tâm ý như vậy, trời lại mưa ngổn ngang.
Cháo đã chín, ta nếm thử một chút, sềnh sệch mềm mềm, rất ngon. Lúc này mới múc cháo ra. Lại nghĩ đến vẻ mặt hòa thượng giật mình khi ăn, ta lại vui vẻ. Múc hơn nửa chén, cẩn thận đậy kín nắp giữ ấm, lúc này mới bưng lên, chuẩn bị bưng qua cho hòa thượng.
Chỉ nghe ngoài cửa tiếng sấm nổ lớn ầm ầm, một trận chớp. Ta thầm mắng ở trong lòng, khí trời quỷ gì vậy. Lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã chạy qua, kêu người.
"Phương trượng đại sư, không xong rồi! Sư huynh. . . tắt thở!"
"Choảng" một tiếng, cái chén trong tay rơi xuống đất, sau đó vẩy ra khắp nơi, cháo trắng vãi đầy đất.
Ta ngẩn ngơ mở cửa phòng, thấy tăng nhân kia thất kinh chạy như bay qua trước cửa. Trời đất chợt sáng lên, cứ như vậy sự hoảng sợ lại quấn lên tim.
Người hắn nói. . .là. . . ai?