"Tiểu Thanh, ngươi đã trở lại." Vừa vào điện, đã thấy Khải Thần ở cửa.
"Ừ, đã xử lý xong." Ta gật đầu: "Tỷ tỷ không sao chứ."
Khải Thần vòng tay, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Không sao, nhưng mấy ngày nay tinh thần hoảng hốt, nếu như không phải bây giờ không có pháp lực, có lẽ nàng đã sớm bay về rồi."
"Cũng là lúc đưa tỷ tỷ về, không biết tình hình Hứa Tiên bên kia thế nào rồi, đột nhiên mất tích, chỉ sợ bây giờ đã không ít mấy lời rảnh rỗi rồi."
"Còn ngươi? Ngươi và người kia thế nào?" Khải Thần nháy mắt với ta: "Ta có giúp được các ngươi không?"
Nhớ tới nụ hôn kia, đỏ mặt lên: "Nói ra, cũng phải đa tạ ngươi." Rốt cuộc ta cũng biết được tâm ý của hòa thượng.
"Hắn phạm giới, vậy chùa còn có thể dung hắn sao?" Khải Thần tò mò hỏi.
"Hắn đã làm xong chuyện, muốn hoàn tục..."
"Đây chính là chuyện tốt, sau này cũng không cần sợ hắn nữa." Khải Thần gật gật đầu, cười nói: "Tiểu Thanh, coi như là ngươi đã lập công cho chúng yêu rồi."
"Nói gì đâu!" Ta liếc hắn: "Không nhiều lời với ngươi, ta còn có việc."
Lúc ta vào trong điện, vừa hay nhìn thấy, Bạch Địch đỏ mắt, lấy cái hộp ra, đưa cho Bạch Chúc Thanh.
"Nàng thật..." Bạch Chúc Thanh như mất đi tất cả sức lực trong nháy mắt, run rẩy vươn tay, nhận cái hộp: "Tiểu Địch, con đi ra ngoài đi, cha...yên tĩnh một chút." Hắn ôm cái hộp thật chặt, ngồi xuống ghế, biểu hiện trên mặt dại ra, không nhìn ra đang nghĩ gì.
Bạch Địch đi ra, kéo ta đến góc tường, tạo kết giới: "Chiêu này của ngươi thật là xấu."
"Ngươi cũng đừng đổ thừa, kỹ năng diễn thật tốt." Ta và Bạch Địch cùng nhau lén lén lút lút nhìn động tĩnh trong điện. "Ngươi cảm thấy phản ứng của cha ngươi thế nào?"
"Thoạt nhìn, lòng rất đau đớn." Bạch Địch thò đầu nhỏ ra: "Hình như đang lẩm bẩm, ta không nghe rõ. Chúng ta đến gần một chút, nhưng cẩn thận đừng để bị cha ta phát hiện!"
"Trước mặc kệ, ta gọi Liên Y tới đã." Nói xong, lấy một hà bao từ trong tay áo ra, mở ra.
Bóng dáng Liên Y từ từ hiện ra, ánh mắt nhìn nam nhân như đưa đám tịch mịch bên trong, cũng không dời đi.
Cách rất gần, lúc này mới nghe thấy Bạch Chúc Thanh đang nói cái gì.
"Ta có lỗi với nàng, không nghĩ tới cuộc đời này lại không gặp nàng được nữa."
"Ta là người xấu, năm đó ta tự ý xông ra cấm địa, đến nhân gian, chẳng những làm hư cấm chế của Yêu giới, khiến cho Yêu giới và Nhân giới mở ra khe hở, mình cũng bị dính nguyền rủa, đây đều là số mệnh, ta không có cách nào cho nàng hạnh phúc."
"Bây giờ trời cũng đang trừng phạt ta, để người ta yêu cũng cách xa ta, ta không nên gặp nàng, nàng sẽ không thể thế này."
"Ta không muốn nhường nàng cho Bạch Cầm. Nhưng đệ ấy đối với nàng tốt hơn ta."
Hắn thở dài, đặt cái hộp lên bàn, hoảng hốt đứng lên, lại mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống.
Một đôi tay trắng nõn, nhẹ nhàng đỡ cánh tay hắn.
Ta sửng sốt, Liên Y đi qua từ lúc nào?
"Thiếp không sợ! Chàng sống một ngày, thiếp sẽ cùng chàng một ngày, chàng chết, thiếp cũng theo chàng!" Liên Y cười kiên quyết đứng ở trước mặt Bạch Chúc Thanh, nói như đinh chặt sắt.
"Nàng. . ." Bạch Chúc Thanh sửng sốt, chỉ là trong nháy mắt, sau đó, hắn mím chặt môi, vươn tay kéo Liên Y vào lòng.
"Đi thôi!" Ta vươn tay che mắt Bạch Địch, kéo nó đi.
"Ngươi làm gì thế!" Bạch Địch giùng giằng.
"Cách của ta đã có hiệu quả!" Ta vỗ vỗ vai nó: "Rất nhanh thôi, ngươi sẽ có một mẫu thân rồi."
Lúc chúng ta trở về phủ, phát hiện không thấy bóng dáng Hứa Tiên.
"Tỷ tỷ, tỷ không nên gấp, sẽ tìm được hắn." Ta an ủi vỗ vỗ tay tỷ tỷ.
Tỷ tỷ hoảng hồn, nắm tay ta rất chặt: "Thanh Nhi, muội nói xem có phải quan nhân. . .có phải biết tỷ là yêu, chàng đã chạy trốn?"
"Tỷ tỷ, nếu như hắn chạy. . .tỷ định làm thế nào?" Ta nghĩ có lẽ tỷ tỷ đoán không sai, tỷ tỷ biến thành con mãng xà lớn ở trên giường, ta và nàng lại đột nhiên mất tích. Không chừng Hứa Tiên thật đã trốn đi."Tỷ không biết!" Nàng chán nản ngồi xuống ghế, có chút mờ mịt: "Tỷ phải tìm được chàng, chàng sẽ không vứt bỏ tỷ và con. . ." Nàng tự lẩm bẩm.
"Tỷ tỷ, muội tìm giúp tỷ,tốt nhất là tỷ ở nhà chờ tin tức của muội có được không. Bây giờ bất kể như thế nào, tỷ cũng phải cố gắng kiên cường một chút, không phải là vì người khác, mà là vì bảo bảo trong bụng tỷ." Ta vịn vai nàng an ủi: "Tỷ yên tâm, cho dù Hứa Tiên tới Địa Phủ, muội cũng tìm hắn về có được không."
An ủi tỷ tỷ, ta đi tìm Hứa Tiên, ta nhớ Hứa Tiên ở trong chuyện tự mình đến Kim Sơn Tự tìm hòa thượng nhờ giúp đỡ, bây giờ cũng chỉ phải đi một chuyến rồi.
Chùa cổ nguy nga không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, lẳng lặng đứng ở núi sâu, chưa bao giờ có thay đổi gì.
Kẽo kẹt, cửa chùa mở ra.
Hòa thượng áo trắng như tuyết đứng ở trước cửa, nhìn thấy ta mặt mày dịu lại một chút.
"Sao chàng biết ta tới?" Ta đi tới, nhìn hắn, cười nói.
"Cảm giác." Hòa thượng nở nụ cười dịu dàng, trái tim của ta đập bình bịch.
"Không được cười." Tay ta ngăn ở trước mặt hắn: "Ta có chuyện chính tìm chàng."
"Nàng nói đi." Hơi thở của hòa thượng khi nói chuyện lướt qua lòng bàn tay ta, ta hậm hực rụt tay về: "Ta nói, chàng đừng tức giận." Hắn luôn luôn phản đối tỷ tỷ và Hứa Tiên, mặc dù ta cũng phản đối. . .
"Không thấy Hứa Tiên. . .hẳn là hắn biết ta và tỷ tỷ là xà yêu, bị hù, hắn có tới nơi này không?" Ta nhìn chằm chằm mắt hắn, từ từ hỏi.
Bất ngờ là, hòa thượng không tức giận, chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu của ta: "Hắn không tới."
"Vậy ta. . . đi đây. . .tỷ tỷ vẫn còn đang chờ tin tức từ ta." Ta ngẩng đầu, cố ý trêu chọc hắn.
"Đi đi." Hình như hòa thượng không có phản ứng gì, chỉ gật đầu.
Ta không hài lòng hắn không phản ứng chút nào, không phải là tiểu biệt thắng tân hôn sao? Chẳng lẽ hắn không nhớ ta.
Ta nhón chân lên, ngẩng đầu chạm nhẹ lên môi hắn: "Đi đây!" Nói xong, làm bộ xuống núi như một trận gió.
Cố ý liếc trộm vẻ mặt của hắn, nét mặt cường tráng biểu lộ một nụ cười bất đắc dĩ, dường như đang cảm thán gì đó, sau đó mới đóng cửa.
Quả nhiên, hòa thượng rất đẹp.
Cho đến chạng vạng, trăm rắn đã tản đi, ta cũng không tìm được bóng dáng Hứa Tiên. Không thể làm gì khác hơn là về phủ trước.
Vừa mới vào nhà, đã thấy tỷ tỷ ngồi ở trước bàn, nhìn thấy ta đi vào, giấu thứ gì đó trong tay ra sau lưng, vươn tay lau mặt: "Muội đã về."Mắt của nàng đỏ hồng, rõ ràng đã khóc.
"Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì? Tỷ mới vừa giấu thứ gì?" Ta nghiêng đầu nhìn.
Tỷ tỷ lắc đầu: "Không có gì, Thanh Nhi."
Ta nhíu mày, vươn tay dùng phép giật lấy thứ gì đó trong tay tỷ tỷ.
Thiệp mời? Đây là cái gì?
"Đây không phải là chữ của Hứa Tiên sao? Hắn lại muốn thành thân hả?" Ta đập mạnh tờ giấy lên bàn. Điều này không giống như những gì ta biết!
"Chàng vẫn sợ tỷ là yêu. . ."Tỷ tỷ thở dài.
"Cô nương Thành gia đó thật là không biết thẹn, cả Trấn Giang đều biết Hứa Tiên từng thành hôn, tại sao có thể cứ như vậy gả tới chứ!"
"Đây là. . .chàng đưa cho tỷ. . ." Tỷ tỷ run rẩy lấy một trang giấy từ trong ngực ra, đưa cho ta: "Là hưu thư . . ."
Hình như tỷ tỷ thật bị tổn thương, tinh thần uể oải, cho dù ta nói gì, tỷ cũng không nghe lọt, bây giờ ta không có cách nào, đến địa chỉ Hứa Tiên cho, hắn lại tốn bạc mua một cái viện.
Vốn định một hơi vọt vào, đánh kẻ phụ lòng đó một trận, nhưng không nghĩ tới, đụng đầu vào không khí, cả người ta bị chấn đến bắn ngược trở lại.
Vuốt vuốt cái mông ngã đau, lúc này ta mới nhận ra được có gì đó không đúng.
Nơi này giống như có một cái kết giới, mơ hồ lộ ra một tia khí huyết sát?
Chẳng lẽ đây là ác quỷ? Nhưng gần đây, chuyện gặp phải hoàn toàn đều có liên quan đến khí huyết sát này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Ta lại thử mấy lần, vẫn không có cách nào đi vào. Rõ ràng đây là một cái bẫy, chẳng lẽ Hứa Tiên chỉ là một ngụy trang? Nhưng chính miệng tỷ tỷ nói chữ viết này là Hứa Tiên tự tay viết, cũng không giống làm phép hóa ra.
Nếu không vào được, chẳng lẽ ngươi thành thân còn không ra sao? Ta nở nụ cười, đã nghĩ ra cách.
Thành gia gả nữ nhi, lúc này cũng bận tối mày tối mặt, ta đến tân phòng, lại nghe được cô nương kia đang khóc.
"Ngươi không muốn gả?" Ta lạnh lùng nhìn nữ tử mặc giá y.
"Ngươi là ai, ngươi vào bằng cách nào?" Nữ tử bị dọa đến lui về phía, ngẩn người nhìn ta.
"Ta tới cứu ngươi, nhưng nếu ngươi không nói rõ ràng, vậy sẽ không cứu được." Ta ngồi ở trên ghế, không nhanh không chậm nói.
"Đừng. Không biết cha nương ta nghĩ thế nào, đột nhiên ép ta gả cho Hứa Tiên, còn nói nếu ta không gả đi, bọn họ nhất định phải chết." Nữ tử kia cũng không sợ ta, một bộ nếu chết thì chết, cứng rắn nói.
"Ta có cách, ta giúp ngươi chạy trốn, ngày mai ta giúp ngươi gả đi được không?"
"Ngươi? Hứa Tiên đó đã có nương tử, gả đi là phải làm thiếp, ngươi còn gả cho hắn?" Nữ tử trợn tròn mắt.
"Ngươi không cần lo." Ta cười lạnh nói: "Nam nhân vong ân phụ nghĩa như thế, ta không trị hắn, trời cũng không tha cho hắn."
Ngay đêm đó, nữ tử được sự giúp đỡ của ta, trốn ra phủ, ta là người mặc giá y, hôm sau, đi theo bọn họ đi vào cái viện không vào được đó.
Quả nhiên, khí huyết sát nơi này nồng nặc bức người.
Hứa Tiên nào có dáng vẻ thành thân, thất hồn lạc phách đứng ở cửa, trong sân đen như mực, đèn cũng không có một chiếc, cũng không giống như là thành thân, giống như là làm tang sự.
"Ba người các ngươi vào đi." Hứa Tiên chỉ hai lão nhân Thành gia và ta, bái lạy, lắc la lắc lư đi vào cửa, người phía sau muốn theo vào, lại bị một câu nói của hắn ngăn ở bên ngoài: "Những người khác đều chờ ở bên ngoài!"
Những hương thân tới tham gia nhìn nhau, cũng không còn ai đi vào nữa.
Vừa vào nhà, hai lão nhân Thành gia quỳ dưới đất run run dập đầu: "Đại tiên, đại tiên, chúng ta đã gả nữ nhi tới, chuyện ngài dặn, chúng ta đã làm xong xuôi."
"Ha ha ha ha. . ." Đột nhiên trên người Hứa Tiên xuất hiện thật nhiều bóng đen dao động, cả người giống như bị sương đen bao phủ.