"Vì tốt cho Bảo An Đường? Thanh nhi! Muội đang nói bậy gì đó? Đến bây giờ muội vẫn không thấy mình sai, vẫn còn mạnh miệng với tỷ?" Nàng giận đến thân thể cũng có chút run rẩy: "Muội tu luyện năm trăm năm mới tu thành hình người, có pháp lực thời gian dài như vậy, muội lại dùng để làm loại chuyện xấu không có thiên lý này đúng không?" Nàng lạnh lùng nhìn ta.
"Không có thiên lý?" Lúc này ta mới nhận ra nàng đang tức giận chuyện ta hạ độc sao. "Muội chỉ làm cho bọn họ xảy ra một chút xíu vấn đề, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của bọn họ. Với bản lĩnh của tỷ tỷ, chữa khỏi cho bọn họ là được."
"Sao muội lại hồ đồ không hiểu thế chứ?" Tỷ tỷ lạnh lùng nhìn chằm chằm ta: "Sớm biết muội không tốt như vậy, bây giờ lại học miệng lưỡi bén nhọn, chẳng phân biệt được đúng sai, không phân biệt thị phi, ban đầu nên để muội ở lại Động Thanh Nhai tu luyện thêm năm trăm năm nữa." Nàng nhìn chằm chằm người bệnh ngoài cửa sổ, vẻ lo lắng rõ ràng.
Tỷ ấy đang trách ta vì những người không liên quan kia?"Chẳng phân biệt được đúng sai?" Ta cũng có chút không chịu nổi tỷ ấy nói chuyện như vậy: "Có phải tỷ tỷ làm người hồ đồ rồi không? Chúng ta chính là yêu, làm việc nào có đúng sai! Muội làm sai cái gì? Không phải chuyện này là vì tốt cho tỷ sao?" Ta cười lạnh: "Sớm biết tỷ không muốn như vậy, bản cô nương cũng lười phí sức! Tỷ muốn làm người lương thiện, không vì suy tính cho mình, cũng phải suy tính cho Bảo An Đường này, không có ai xem bệnh, tỷ để cho Hứa Tiên uống gió Tây Bắc à?" Ta cũng không biết thế nào, nói một hơi sạch sẽ thoải mái.
Gương mặt tỷ tỷ ngạc nhiên, nghe xong lời của ta, dường như không quen biết ta, một lúc lâu không nói nên lời. Một lúc lâu, tỷ tỷ mới bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi, Thanh nhi, giống như lời muội nói là tỷ làm người mà hồ đồ, quên mất mình là yêu. Cũng là người lương thiện không quen thấy người chịu khổ. Nếu, muội và tỷ vốn không phải cùng một loại người, vậy muội cũng không cần ở bên cạnh tỷ nữa. Muội đi đi."
Tỷ tỷ nói gì? Lỗ tai ta vang ong ong, đầu cũng trống rỗng: “Tỷ, đuổi muội đi?" Đuổi ta đi? Ta đi theo tỷ tỷ lâu như vậy, tỷ tỷ muốn đuổi ta đi sao? Đột nhiên ta giống như bị người cắm một kiếm vào lòng, đau không chịu nổi. Ngẩn người nhìn chằm chằm tỷ tỷ, chỉ vì những người phàm tục kia? "Chỉ vì những người đó, tỷ đuổi muội đi?"
Tỷ tỷ thở dài: "Thanh nhi, muội suy nghĩ thật kỹ đi, thật là không có thuốc nào cứu được!" Tỷ tỷ vén rèm lên đi ra ngoài. Không nhìn ta một cái.
Trong phòng trống rỗng, ta mờ mịt không biết rốt cuộc sai ở đâu. Ta ngồi yên ở trên ghế sửng sốt thật lâu, cảm giác mất mác này, giống như là anh trai ruột bất ngờ đẩy ta đi chết. Ta cúi đầu. Bỏ đi. Tỷ tỷ có tướng công cũng không quan tâm ta, không có ta, ta cần gì phải cản trở. Câu chuyện này vốn cũng không phải là câu chuyện của ta, thế giới của ta, sao ta cứ muốn chen chânvào. Trở về đi, vừa vặn thăm Khải Thần và lão Quy.
Động Thanh Nhai thanh tịnh trước sau như một. Ta vòng qua tảng đá bên cạnh dòng suối nhỏ lão Quy thường phơi nắng, cũng không thấy lão, nên trở về nhà. Mấy ngày ta không ở, cỏ dại sinh trưởng tốt đến mức cao cỡ một người, che kín cửa động, sương mù vẫn còn chưa tan, ta vạch cỏ đi vào bên trong động, một dòng khí lạnh ập vào mặt, hơi thở mát lạnh khiến cho ta cảm thấy cực kỳ thoải mái, linh khí ở nhân gian thật sự là vẩn đục, bình thường thở cũng cảm thấy dinh dính, bây giờ vẫn còn cảm nhận được, vẫn không bằng nhà mình. Bên trong động bày biện giống hệt lúc ta đi, không có gì thay đổi. Ta trực tiếp hiện nguyên hình, vòng lên cột đá giữa động nghỉ ngơi, cảm giác lạnh như băng thật khiến ta vui mừng, lười biếng ngáp một cái, bỏ đi, nếu trở lại, trước nghỉ ngơi một chút rồi gọi Khải Thần tới đây.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, đánh thức ta đang ngủ say, tiếng nổ lớn ngoài động, vang dội ở cả sơn động, ta hít mũi, có thể ngửi được mùi hơi nước nhàn nhạt ướt át. Xem ra là trời mưa. Ta khôi phục hình người, lúc này mới cảm thấy ngủ thật thoải mái, duỗi lưng, lúc này mới híp mắt, men theo tiếng mưa rơi bước đi ra ngoài.
Quả nhiên là trời mưa. Tiếng mưa rơi ở giữa núi rừng yên tĩnh, vô cùng rõ ràng. Ta làm phép biến ra bươm buớm, sai nó đi báo tin cho Khải Thần. Có đoạn ngày không gặp, ta vẫn thật nhớ con rắn hoa luôn bên cạnh ta ồn ào. Nhớ ngày đó, ta và tỷ tỷ đi Hàng Châu, hắn cũng muốn đi cùng, chỉ vì yêu khí quá thịnh, tu hành quá cạn, quá làm người khác chú ý, lúc này mới từ bỏ.
Hắn tới rất nhanh, ta chỉ ở cửa động một lúc, đã nghe thấy tiếng cỏ cây xôn xao. Gần như là ở chỗ cách mười thước chạy đến trước mặt của ta trong nháy mắt, nhào tới ôm chặt, hơi nước dính khắp người ta. "Tiểu Thanh, ngươi đã trở về!" Hắn dùng sức vỗ lưng ta, ta có thể cảm nhận được hắn xúc động.
"Nhìn ngươi kìa! Làm cho ta ướt nhẹp!" Ta trừng hắn, cong khóe miệng. Hắn vẫn là vẻ ngoài xinh đẹp khiến nữ nhân hâm mộ đó, mắt hoa đào hơi híp, mặt mày vui mừng, cẩn thận quan sát ta.
"Đã lâu không gặp, thế nào, vẫn khỏe chứ." Ta dùng pháp lực hong khô hơi nước trên người hắn: "Vào trước đi. Nôn nôn nóng nóng, gần đây có chuyện gì thú vị không?" Ta kéo hắn vào bên trong động, ngồi xuống.
"Chuyện thú vị?" Hắn nghe thấy lời ta, bất mãn trừng ta: "Ở trong núi này có thể có chuyện gì thú vị, còn không phải là ban ngày chọc kim gãi cá, buổi tối nhàm chán tu luyện, ngươi không có ở đây, ngay cả người nói chuyện với ta cũng không có." Hắn thở dài: "Ngươi và Bạch nương nương đi ra ngoài cũng không dẫn ta theo."
"Aiz, làm gì oán dữ vậy, không liên quan đến chúng ta, yêu khí của ngươi đặc như vậy, dẫn ngươi đi ra ngoài, sợ là không về được." Ta nhìn hắn xem thường.
"Nào có nhiều người đạo hạnh cao thâm vậy, lần trước chỉ là ngoài ý muốn, đụng phải hòa thượng lợi hạiđó. Dù sao cũng sẽ không phải khắp nơi đều như vậy." Hắn bất mãn lầm bầm.
Hòa thượng. . .một loại cay đắng tự dưng dâng trào trong lòng ta. Đây chính là cảm giác thất tình sao? Thấy sắc mặt ta không tốt, trong nháy mắt Khải Thần yên lặng không nói lời nào, hắn phát hiện: "Sao? Ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì." Ta ngẩng đầu lên, cười cười che giấuhắn: "Ngươi cũng đừng oán trách, nhân gian cũng không có gì hay, ngươi xem, không phải là ta trở về rồi đó sao?" Ta đứng dậy: "Mấy ngày ta không ở đây, ngươi không uống trộm rượu ta cất đó chứ." Ta chuyển rượu cất bên trong động ra: "Uống chút không?"
Hắn gật đầu, vươn tay cướp lấy một vò rượu, ôm vào trong lòng: "Sao chỉ một mình ngươi, Bạch nương nương đâu?" Lúc hắn nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: "Đúng rồi. Biết ngươi trở về, ta còn cố ý thuận đường mang chút đồ ăn tới cho ngươi." Không biết hắn lấy mấy con thỏ từ nơi nào ném ra.
"Vẫn chỉ có ngươi hiểu rõ ta, biết ta thích ăn thịt nhất. Lúc tỷ tỷ ở, ngày ngày luôn cho ta ăn quả dại." Ta mồi đống lửa, từ từ xuyên thịt thỏ trên cây gỗ. "Tỷ tỷđuổi ta về, chắc là ghét ta."
"Sao vậy?" Khải Thần ngạc nhiên: "Đuổi ngươi về?"
"Thôi, ta lười phải nói chuyện này, hôm nay chúng ta không say không về, đừng nói chuyện này nữa."
Khải Thần thấy ta không vui, dĩ nhiên là nghe ta: "Cũng được. Bây giờ ngươi đang làm gì?" Hắn thấy đống lửa được đốt, rõ ràng nhíu mày, bộ dạng không quá thích biểu hiện mồi lửa. Ngồi cũng cách xa đống lửa chút.
"Thịt nướng." Ta đây mới nghĩ ra, hắn cũng chỉ mới là "người" hóa hình không lâu, lần đó cũng chỉ từng đi theo ta ra ngoài một lần, vội vã trở lại tìm tỷ tỷ qua cứu ta, cũng chưa từng đi ra ngoài nữa. Hoàn toàn không hiểu rõ đồ chơi của nhân loại, cũng kháng cự lửa theo bản năng. "Ta làm chút đồ ăn ngon cho ngươi, cẩn thận đừng quá nghiện chảy nước miếng." Cầm thịt thỏ vung nửa vòng trong không trung, gác ở trên đống lửa, nướng.
Tia lửa tí tách nhảy lên, mỡ thịt thỏ cũng bị nướng chảy xuống, nhỏ vào trong đống lửa, mang theo vài tia lửa. Mùi thơm từ từ tỏa ra tràn ngập trong động.
"Xong chưa?"Ánh mắt Khải Thần gần như phát sáng, trước kia cảm thấy tham đến hai mắt sáng lên thật sự là chuyện khoa trương, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, thật là tuyệt không hề khoa. Hắn nuốt nước miếng mãnh liệt, nhìn chăm chú thịt thỏ không chớp mắt, lưỡi cũng biến thành hình thái yêu, phân nhánh khạc ra.
"Ha ha!" Ta tức giận vỗ đầu hắn sắp úp sấp lên thịt: "Nước miếng của ngươi sắp rớt lên thịt rồi! Bộ dạng tham lam, lưỡi cũng lộ ra, còn chưa nướng xong, kiên nhẫn chờ chút!"
Khải Thần bĩu môi, ngồi thẳng người, ôm vò rượu ực một hớp: "Cái này gọi là thịt nướng? Ngửi thật là thơm. Nói ra, Tiểu Thanh, động phủ này của ngươi đúng là thần kỳ, cái gì cũng có. Rượu này. . ." Hắn chỉ vào vò rượu: "Rốt cuộc là ngươi giấu ở đâu, ta tới mấy lần cũng không tìm được."
"Giỏi cho tên tiểu tử thúi nhà ngươi, thừa dịp ta không có ở đây, dám có ý với rượu của ta!" Ta cười mắng, vươn tay nắm viên sỏi ném qua.
"Này, này, này" Hắn thoải mái bắt được: "Cái gì gọi là trộm, ta lại không tìm thấy!" Khải Thần cười, vui vẻ mà thích ý, thấy hắn thế này, dường như sự tối tăm trong lòng ta cũng tan vài phần.
"Được rồi, quỷ thèm ăn, có thể ăn." Đưa cho hắn thịt thỏnướng bốc hơi nóng, mùi thơm bốn phía, hắn thèm thuồng đã lâu. Một phát đã lấy tới, dường như hắn sợ ta giànhvới hắn, cắn một miếng to.
"Aiz, nóng quá. . ." Ta lên tiếng nhắc nhở, nhưng cũng đã chậm, hắn bị nóng đến giơ chân, tay lại không buông thịt thỏ ra, nói gì cũng không chịu phun ra, dám nuốt xuống bụng. Thấy thế ta cười bụng cũng đau.
Khải Thần ăn rất ngon lành, thật sự là ăn sạch sẽ thỏ hoang, xương cũng không còn dư lại bột phấn. Thấy mặt hắn thoả mãn nằm ở trên tảng đá, ăn bụng phình hết chống đỡ nổi, ta lắc đầu bất đắc dĩ. Còn nói là mang đồ ăncho ta, kết quả đến mấy con thỏ hoang ta cũng chưa ăn được một miếng. Có lẽ ta thật sự nên dẫn hắn đi dạo khắp nơi, không có kiến thức như vậy, ăn một con thỏ hoang đã đến mức này.
"Lão Quy đi đâu? Ta trở về tìm lão, không nhìn thấy lão."
"Lão à, là lão già khọm đần đần rảnh rỗi, muốn đi du lịch, lại bỏ một mình ta ở đây."
"Lão đã tu luyện hơn ngàn năm, cũng là lão tiền bối, dĩ nhiên là đi đâu cũng được. Ngươi xem ngươi đi, mấy ngày này có nghiêm túc tu luyện không, không có một chút tiến bộ, còn yêu khí hừng hực, sao dẫn ngươi đi ra ngoài được!"