Chương 9: Nam nhân hắc bào
"Đáng c·hết! Biết vậy bắt theo một đám dân làng đi cùng." Trịnh Thiên ở trên thuyền gầm thét, hối hận không thôi.
Trước ra khơi không mang theo dân làng vì tránh phiền phức, bất quá hắn không ngờ tới, thiên nhiên nổi giận so với đám dân làng còn muốn phiền phức gấp trăm ngàn lần.
Lúc này ở trên thuyền, sóng to gió lớn thuyền hết nghiêng trái lại lệch phải, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể lật một con thuyền, đã vậy bầu trời còn dày đặc mây đen, càng không thiếu đi sấm chớp nổ vang trời.
Rầm rầm...
Liên tiếp tiếng kêu do sóng và thuyền v·a c·hạm vang lên, Trịnh Thiên rúc mình trên boong tàu ngắm nhìn sự kỳ vĩ của mẹ thiên nhiên.
Hắn ra khơi bao lâu rồi đến ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ được nữa, hắn chỉ nhớ ngày thứ tám khi đó, trời yên biển lặng thình lình mưa sa bão táp ập đến khiến hắn điên cuồng rối bời, lại thêm mưa to gió lớn làm hắn không có cách nào phân biệt rõ ngày đêm.
Trời cứ mưa thuyền cứ chạy còn hắn cứ vậy lênh đênh giữa biển cả mênh mông...
Trịnh Thiên kiến thức hàng hải cũng chỉ dừng lại ở hiểu biết trên sách vở, đấy cũng là lý do để hắn tự tin ra khơi một mình, bất quá kiến thức sách vở thật khác xa thực tế, gặp phải bão tạp nơi biển xa hắn bất đắc dĩ đành phải phó mặc mệnh cho trời. Trước đó còn nhờ mặt trời để mà định vị phương hướng, giờ đây ngày đêm như một đều không có ánh mặt trời, hắn chỉ đành vô định cho thuyền di chuyển, cũng may thuyền của đám dân làng này thực vững chắc, dù mưa to gió lớn thế nào vẫn không có dấu hiệu hư hao.
Trước đó theo kinh nghiệm lâu năm của mình, trưởng thôn nói cho hắn biết Đại Minh quốc rất có thể là ở hướng tây so với hòn đảo.
Trịnh Thiên nghe vậy quả quyết theo hướng ngược lại mà đi, mặt trời mọc thì căng buồm lướt gió, đêm muộn về lại cột buồm lênh đênh.
Tiến về Đại Minh quốc? Haha, hắn lại không có bị ngu như vậy!
Theo phán đoán của hắn, người cha của hắn kia hẳn là ở Đại Minh quốc hoặc phụ cận quốc gia nào gần đó, nếu không cũng không rảnh rỗi đến mức chạy tới biên giới của Đại Minh bắt đi đám dân làng này. Bây giờ lại bảo hắn đi Đại Minh quốc không khác nào tự đưa thân mình vào hang cọp.
Vậy là hắn quả quyết đi ngược lại với hướng phía tây, hướng đông thẳng tiến mặc cho thuyền vô định chạy.
Hắn đi về hướng đông nếu đám dân làng may mắn được đứa bé cứu thoát hẳn sẽ thấy được. Hắn đã tính qua điều này hơn nữa càng hy vọng bọn hắn có thể thấy được điều này.
Muốn truy đuổi hắn vào lúc đó là không thể nào, hắn sớm đục hỏng bốn thuyền còn lại, không có vài ba ngày sửa chữa đừng hòng ra biển.
Truy đuổi hắn không được vậy đám dân làng sẽ chỉ còn cách chạy trốn, chạy khỏi cha của hắn. Ba mươi năm qua bọn hắn không nghĩ đến chạy trốn nhưng giữa thời khắc sinh và tử, Trịnh Thiên tin bọn hắn sẽ liều mình mà chọn con đường cầu sinh.
Vì sao phải chạy ư?
Vì đã đánh mất Trịnh Thiên, đánh mất cọng rơm hy vọng của bọn hắn bấy lâu nay a.
Con người là vậy, luôn luôn suy nghĩ rất phức tạp, nhất là ở thời khắc sinh tử. Trịnh Thiên nghĩ ra sẽ chạy ngược lại phương hướng Đại Minh để cầu sinh, vậy chín mươi tư dân làng cũng hẳn sẽ nghĩ ra một điều.
Ai mới là người quan trọng hơn đối với cha hắn? Là Trịnh Thiên vẫn là đám dân làng?
Vì vậy Trịnh Thiên cược, cược dân làng sẽ suy nghĩ giống hắn mà chạy ngược chiều với mình, đám người đó sẽ tiến về quê hương của mình, Đại Minh quốc.
Tránh Trịnh Thiên càng xa càng tốt.
Để rồi Trịnh Thiên lại cược, cược lão cha của hắn chỉ là nhỏ bé tu tiên giả không có cách nào tìm ra hắn, cũng không có truy tìm huyết mạch loại vật kia. Lại cược lão cha của hắn ở trên đám dân làng gieo lên ấn ký giống các truyện tiên hiệp trên mạng.
Tóm lại hắn giữ mạng cho đám dân làng cốt lõi chỉ để làm mồi nhử, câu kéo thời gian cho Trịnh Thiên hắn bỏ chạy.
Dù sao cũng c·hết, sao không liều mạng cược một lần.
Nếu lão cha kia của hắn thần thông quảng đại vậy dù hắn chạy chân trời góc bể cũng là c·hết. Nhưng nếu không thần thông quảng đại vậy đám dân kia sẽ là vật tế, làm vật cản chân hoàn hảo cho Trịnh Thiên chạy thoát.
Kế hoạch là vậy!
Trịnh Thiên thu hồi dòng suy nghĩ, ngừng nhìn mây mưa, hắn cũng không tu luyện mà là tiến vào dưỡng thần trạng thái. Biển cả mênh mông không ai biết trước được điều gì sẽ ấp tới, nên hắn luôn luôn phải giữ mình ở trong trạng thái sung mãn nhất có thể, phòng tránh tai họa bất ngờ.
o0o
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt một cái đã sáu tháng qua đi. Hạ đi xuân lại đến...
Đảo Sơn Nam, thôn Phong Hà.
Cái nắng dễ chịu của mùa xuân khiến hoa cỏ ở đây mọc lên tươi tốt um tùm, giờ phút này khác với sáu tháng trước, bốn bể ở đây đâu đâu cũng có thể nhìn thấy động vật hoang dại, nếu không biết thực hư ai cũng có thể cho rằng đây là một đảo hoang, nhìn rất hoang tàn.
Lúc này trên bầu trời nắng đẹp lại xuất hiện một màn quỷ dị, trời đang xanh ngát chớp mắt bỗng tối sầm, mây đen đan xen ùn ùn kéo tới, ở giữa không trung nhìn thật kỹ lại thình lình xuất hiện một người, toàn thân hắn bao bọc bởi hắc sắc quang mang, nhìn mười phần tà dị.
Là một nam nhân!
Hắn lơ lửng giữa không trung mà đứng, hai tay chắp sau lưng quan sát phía dưới hòn đảo.
Vút...
Dưới mắt bình thường khó có thể nhận ra hắn đột nhiên lại biến mất, chẳng biết từ lúc nào nam nhân hắc sắc áo bào đã xuất hiện trên bãi biển, toàn thân bao bọc bởi hắc khí cũng đã mất đi.
Nếu Trịnh Thiên ở đây hẳn sẽ rất kinh ngạc khi nhìn thấy nam nhân này, vì có thể nói đây là hắn phiền bản trưởng thành trong tương lai... Chỉ là so về khí chất cùng cân đối, nam nhân này vứt Trịnh Thiên xa vài con phố cũng không hết.
Hắn tóc đen xõa dài, gương mặt đẹp thêm làn da trắng ngần không tì vết, thực so với con gái còn đẹp hơn, lại một thân cao gầy cực kỳ cân đối, thêm bộ hắc bào ôm người nhìn mười phần vương giả.
Băng lãnh kiệt ngạo, vương giả đế vương là từ để hình dung về nam tử này.
Là Trịnh Thiên trưởng thành phiên bản da trắng!
Khác biệt duy nhất với Trịnh Thiên chính là khí chất đôi mắt, đều là một loại dài hẹp mắt rồng nhưng Trịnh Thiên thiên về ấm áp còn kẻ này lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Nhìn không mảy may gì có tình người trong đôi mắt của hắn.
...
Giờ phút này đôi chân hắn cách không lơ lửng trên bãi biển, đôi mắt dài hẹp đánh giá tình hình bốn xung quanh. Lại cũng không nhìn ra hỉ nộ ái ố gì trên gương mặt của hắn.
"Đám ruồi nhặng kia thế nào không ra đón tiếp?" Âm thanh dễ nghe cất lên từ cổ họng của hắn.
Hắn lại phất tay một cái xóa đi mây đen còn ùn ùn kéo đến trên bầu trời.
Hắn nhìn một chút quanh bãi biển cặp lông mày lần đầu tiên có chút nhíu lại. Chỉ thấy bên bờ biển có bốn chiếc thuyền lớn, trên mang thuyền đã mọc đầy rêu phong, nhìn mười phần cũ kỹ mục nát.
Hắn nhắm mắt cảm nhận một cái, theo tốc độ khó tin biến mất tại chỗ.
Hô...
Hắn chẳng mấy chốc xuyên qua cánh rừng già đến tới bốn ngọn núi cao một con hẻm nhỏ. Hắn từng bước đi vào trong hẻm tiến đến trong thôn, gương mặt lạnh băng chẳng biết vì sao đã sớm biến mất, thay vào đó gân xanh trên trán của hắn toàn bộ đã lộ ra, hắn đây là tức giận, là phẫn nộ.
Tại vì hắn đến trong thôn một bước này, nào đâu còn sinh hoạt người sống, nào đâu còn đám ruồi nhặng hắn từng nuôi dưỡng, nào đâu còn người đàn bà hắn mất vài chục năm để bắt giữ, hay là con của hắn cũng đã theo gió mà bay.
À không! Còn ruồi nhặng, là chân chính ruồi nhặng chứ không phải đám người hắn nuôi dưỡng.
Ở bãi đất kia nằm ngổn ngang gần trăm cái xác, xương cùng thịt thối hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh kinh dị, bên trên còn không ít đám ruồi nhặng vì thịt thối mà đến.
Một trăm cái xác đều cùng một đặc điểm, đều là bị dây thừng quấn chặt sau lưng, mà dây thừng kia đều đã bị máu tươi sối mòn cũ nát, hẳn là đám người này đ·ã c·hết từ lâu.
Nam nhân hắc bào hai tay nắm chặt, đôi mắt vốn lạnh băng toát ra nồng đậm tức giận, cả thân khí thế không tự chủ bộc phát mà ra, hắc sắc vòng tròn lấy hắn làm trung tâm cấp tốc lan rộng, bất cứ vật gì dù sống hay đ·ã c·hết bị hắc sắc vòng tròn đụng tới đều sẽ như bọt biển một dạng vỡ nát, từ đó biến mất khỏi thế gian này, dù là đám dân thôn hay đám ruồi nhặng đều không ngoại lệ, đều đã bị xóa sổ như chưa bao giờ tồn tại.
Nam nhân hắc bào bộc phát tức giận về sau lấy lại bình tĩnh: "Không có con của ta trong đám này, cũng không có nàng tại đây."
"Không biết kẻ nào phá hư chuyện tốt của ta. Đáng giận! Chỉ cần một bước nữa, hẳn lần này sẽ thành công..." Nam nhân hắc bào nhắm mắt ngẩng lên cao như có điều suy nghĩ.
"Ở phía đông sao?"
Hắn bỗng mở mắt nhìn về phía đông lẩm nhẩm nói ra.
Không chút do dự hắn đạp không mà bay lên, định cái phía đông phương hướng cấp tốc mà phi hành, chỉ là được một đoạn đường hắn bỗng dừng lại, như có suy nghĩ gì đó hắn lại lưỡng lự nhìn ngược về sau.
"Hừ! Tự cho mình là thông minh." Nam nhân hắc bào cười lạnh một tiếng, không lại đắn đo quay người hướng tây xé gió mà bay đi.