Chương 8: Rời đi
"Hai đứa nhỏ đó bọn ta ưa thích không kém gì ngươi nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhìn hắn mang người đi." Trưởng thôn nhìn Trịnh Thiên một cái nói ra, "Dù sao bọn ta cũng chỉ là phàm nhân mà thôi."
Trưởng thôn lôi tình cảm ra nói, sau đó lại nhìn về đám thanh niên trong làng ánh mắt như có lỗi một dạng đáng thương.
"Về sau dân số trong làng ngày một đông, bọn trẻ nhỏ của chúng ta cũng ngày một lớn, cũng bắt đầu tò mò về thế giới bên ngoài cùng sự biến mất kỳ lạ của hai đồng bạn. Bọn ta vì đã yêu thích cuộc sống ở nơi này, không muốn bị xáo trộn nên mới nói dối bọn chúng, tạo ra một nghi thức để tẩy não mọi người." Trưởng thôn vừa nói vừa nhìn đám nhóc của thôn, ánh mắt không dấu được hổ thẹn.
Vì ích kỷ của bản thân mà đánh mất tự do của người khác, vì tư lợi bản thân mà trói buộc thân nhân của mình vào một không gian trật hẹp, không cầu tiến bộ không mong phát triển, chỉ cầu sinh mong an ổn cho mình... Rác rưởi!
"Việc sau đó, ngươi chắc cũng đã biết..."
o0o
Theo lời trưởng thôn, mười năm trước kẻ được coi là cha hắn kia mang theo con của hắn rời đi mà sau đó một năm Trịnh Thiên ra đời. Chỉ là bọn hắn không biết, đứa bé vừa ra đời chưa lâu đã bị c·hết yểu, bị Trịnh Thiên xuyên không đoạt xá. Về sau mẫu thân hắn lập mưu bỏ trốn, cùng người cha g·iả m·ạo của hắn trốn đi hòn đảo này, sống c·hết từ đó không ai biết.
Đến đây Trịnh Thiên nhíu chặt lông mày suy nghĩ.
Vốn tưởng thân thế của mình bình thường, đợi hắn g·iết hết đám dân làng lại rời đi truy tìm tu tiên nhưng bây giờ sự tình lại vượt xa khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Đối với người làm mẹ kia của mình, hắn thực không quan tâm đến. Người đã bỏ rơi mình, mặc hắn sinh tử cần gì lại phải để ý?
Điều hắn lo lắng bây giờ chính là người cha tu tiên kia của mình.
Mười năm quay về mang đi một đứa trẻ, đ·ánh c·hết Trịnh Thiên cũng không tin người kia lại mang bọn hắn đi tu tiên, vì muốn đưa đi tu tiên cũng không cần thiết phải đợi mười năm.
Hơn hết nếu thực tốt đẹp, vậy mẹ của hắn cũng không cần thiết phải bỏ trốn.
Tóm lại tuyệt không thể để người cha kia dẫn hắn đi, đó chắc không phải thứ tốt lành gì.
Trịnh Thiên suy nghĩ chút nhớ đến cái gì, nhìn trưởng thôn hỏi ra: "Nàng bỏ trốn vì cái gì các ngươi không bỏ chạy?"
Nàng chỉ chính là mẫu thân của hắn, này để hắn nghi hoặc, theo lý mà nói nhiệm vụ của đám dân làng này hẳn là trông nom nàng, nàng bỏ trốn vậy đám người này hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ, hắn không tin đám người này lại không thể nghĩ ra đơn giản như vậy vấn đề.
"Trốn? Bọn ta thì trốn đi đâu, cha ngươi là tiên nhân a, trốn hay không đều có cùng một kết cục vậy trốn làm gì? Ở lại may ra còn có một cơ hội mà sống." Trưởng thôn đáp, chỉ là càng về cuối giọng nói càng yếu bớt đi ít nhiều.
Nếu không phải Trịnh Thiên thính lực hơn người cũng khó mà nghe ra.
"Hừ! Một đám rác rưởi!"
Trịnh Thiên nhả rãnh một câu.
Không cần nghe cũng biết, Bọn dân làng đem hết hy vọng đặt lên người hắn, đem hắn cho cha hắn để mong tiên nhân bớt giận mà thả bọn người này một con đường sống a.
Đám rác rưởi, đến ngay cả lòng cầu sinh cũng không có, đến ngay cả vận mệnh của mình cũng ký thác ở người khác, sống lại làm cái gì? Hy sinh người khác mong an ổn cho bản thân, c·hết chưa hết tội.
"Nói cho ta biết, bên ngoài biển là thế giới như thế nào?" Trịnh Thiên thầm tính một cái liền hỏi ra.
"Chuyện này..."
"Không muốn nói?" Trịnh Thiên không kiên nhẫn.
"Không phải Tiểu Thiên, chỉ là chính chúng ta cũng chỉ là thường dân, biết cũng không đến quá nhiều chuyện. Ta chỉ biết thế giới này gọi là «Thiên Hi Thế Giới» mà bọn ta đến từ Đại Minh quốc, nắm giữ bởi Minh Hoàng mà thôi." Trưởng thôn lúc này giải thích, lại kể một chút chuyện ở phàm nhân mà hắn biết.
"..."
Trịnh Thiên không có hứng nghe mấy cái hoàng triều, đế quốc phàm nhân cố sự nên cắt ngang hỏi ra: "Tu Tiên ngươi biết gì sao?"
Trưởng thôn lắc đầu.
Hắn thì biết cái chùy...
Trịnh Thiên nghe vậy không vui không buồn, chỉ có chút thất vọng đứng lên phủi đi lớp bụi trên người bắt đầu đi qua đi lại suy nghĩ.
"Trưởng thôn, có một vấn đề."
"Ta đã ở đây gần mười năm nhưng chưa bao giờ thấy thuyền của các ngươi, các ngươi giấu nó ở đâu?" Trịnh Thiên nghi vấn.
Hắn ở đây mười năm, vô số lần tính toán chạy trốn nhưng mỗi lần đều không tìm ra một chiếc thuyền nào, điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu. Dân làng ở đây cứ một tháng lại ra khơi một lần nhưng hết lần này đến lần khác đều là bí mật, chỉ có những người được chọn mới được ra khơi.
Hiện tại hắn cần rời đi, rời đi nơi này càng xa càng tốt, hắn cần thuyền.
Hắn vốn không tin vào may mắn cũng không tin vào vận mệnh.
«Mọi chuyện tùy duyên» hay «Mệnh ta do ta không do trời».
Hắn càng ưa thích câu nói sau hơn.
Hắn không mấy hy vọng người cha kia của mình là người tốt, đợi hắn quay về đưa mình đi tu tiên. Trước khi hắn về...
... Cần phải rời đi. Rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.
"Là ở hết trong này." Trưởng thôn cũng không giấu diếm, đưa đôi mắt ra hiệu cho Trịnh Thiên nhìn xuống hông của mình.
Ở nơi đó hắn treo một túi vải.
Trịnh Thiên nhìn xuống cũng thấy.
"Túi trữ vật?"
"A! Làm sao ngươi biết?" Trưởng thôn sửng sốt.
Trịnh Thiên cũng vậy, hắn vốn không biết vật này chỉ là đọc qua nhiều tiểu thuyết, nhìn thấy túi vật này vừa hay trong đầu hiện lên một cái tên.
"Cái này do cha ngươi đưa cho ta, là tiên vật, rất thần kỳ túi vải." Trưởng thôn ngay ngắn nói, "Chỉ cần ta nghĩ vào túi, ta có thể thấy được một không gian rộng lớn, hơn nữa ta còn có thể đưa nhét đồ vật tùy ý vào bên trong."
Hắn giải thích.
Trịnh Thiên không chút do dự đoạt lấy túi vải, hắn suy nghĩ một chút quả nhiên có thể cảm nhận được một không gian rộng lớn. Rộng khoảng hai trăm mét tả hữu, bên trong túi còn chứa năm chiếc thuyền buồm, bên cạnh còn có bao lớn bao nhỏ thịt tươi. Trịnh Thiên suy nghĩ một chút, quả nhiên một bịch thịt đã nằm trên tay hắn, lại nghĩ một chút bịch thịt đã biến mất.
Rất thần kỳ!
"Quả nhiên là túi trữ vật."
Trịnh Thiên yêu thích không lỡ rời xa túi vải.
Yêu thích thì yêu thích nhưng từ khi thấy túi trữ vật về sau, Trịnh Thiên cảm giác lo lắng càng tăng cao. Tất cả đều giống với các cuốn tiểu thuyết hắn đọc qua, có túi trữ vật cũng có tu tiên giả, vậy có hay không truy tìm huyết mạch pháp thuật loại hình kia? Hay các loại thần thông đánh dấu? Không biết! Bất quá hắn biết chắc chắn một điều, túi trữ vật này hẳn có thần niệm ấn ký.
Tất cả đều do hắn đọc truyện đem lại chắc chắn, đúng sai hay không còn phải để thời gian trả lời.
Dù biết cầm túi vải theo chả khác nào "Lậy ông tôi ở bụi này" hành động nhưng hắn hiện tại không ngu ngốc tới mức vứt bỏ, bét nhất là trong vòng sáu tháng tới đây, trước khi hắn tròn mười tuổi.
Hắn muốn rời đi, đi càng xa nơi này càng tốt, biển rộng mênh mông không biết năm nào tháng nào hắn mới có thể đến được đất liền, hắn cần túi vải này để bảo quản thực phẩm sinh hoạt cho mình.
...
Nghĩ là làm.
Trịnh Thiên xoay người rời đi, chỉ là đi được vài bước hắn quay người, tìm một đứa nhóc mới lớn đem theo bên mình.
"Tiểu Thiên, ngươi định làm gì?" Trưởng thôn quát lớn.
"Cầm thú! Nhanh thả A Tú ra."
"..."
"..."
Dân làng tức giận, Trịnh Thiên nói lời không giữ lời, hứa thả bọn hắn sau khi trả lời các vấn đề của mình, cuối cùng lại không làm. Đằng nào cũng c·hết, không bằng trước khi c·hết liều mạng chửi bới một phen cho sướng miệng.
Trịnh Thiên khinh bỉ liếc nhìn đám người, không để mấy lời mắng chửi ở trong lòng.
Buồn cười!
Ở thì hiện đại, trên đời không đáng tiền cùng không đáng để tin tưởng nhất là gì?
Haha...
Các chị em hẳn sẽ cười to mà trả lời rằng là lời hứa của đàn ông cho mà xem.
Trịnh Thiên cho dù trước đó có hứa qua hay không hắn chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho đám người này, mà hơn hết hắn lại chưa bao giờ hứa hẹn qua điều gì với đám người này.
Trịnh Thiên không quan tâm âm thanh chửi mắng sau lưng, mang theo nhóc con tên A Tú kia đi ra hướng biển.
Thuyền đã có, lương thực và nước ngọt đều đầy đủ, đây đều là toàn bộ lương thực chuẩn bị cho cả một đoàn người trong nửa tháng ra biển, nếu Trịnh Thiên dùng tiết kiệm hẳn đủ cho hắn không lo đói trong sáu tháng trời.
Thuyền có, lương thực có, nước ngọt có, hắn cũng không còn lý do gì để dừng lại trên hòn đảo này. Hắn cần tranh thủ thời gian rời đi...
Mặc khác hắn cũng không có g·iết đám dân làng, không phải hắn nhân từ hay không mà là bọn người này có chỗ còn dùng. Dù rằng cũng là người bị hại nhưng quy lại vẫn không đáng để sống, trước hết chưa g·iết vì hắn còn muốn lợi dụng đám người này làm một việc.
Trịnh Thiên có ý nghĩ riêng mình.
Hắn bắt đi đứa nhỏ này chính là cho đám dân làng kia một cơ hội, sống được thì càng tốt mà c·hết hết cũng chẳng sao, không ảnh hưởng đến Trịnh Thiên hắn.
Trịnh Thiên vứt xuống đứa bé bên ven biển để mặc nó tự đi bộ về làng, dân làng sống hay c·hết vậy phó mặc cho đứa nhỏ này đi, về được làng thì tốt còn không về được bị hung thú g·iết giữa đường vậy chỉ trách đám dân làng đen đủi, không liên can gì đến hắn. Coi như thỏa mãn sinh mệnh dựa dẫm đám người một lần cuối đi, không quan trọng.
Trịnh Thiên lấy ra túi trữ vật đem năm con thuyền lấy ra. Hắn chọn một con thuyền nhìn vừng chắc nhất, lại đục hỏng bốn thuyền còn lại, lại không chút do dự lên thuyền căng buồm rời đi.
« "Sóng yên biển lặng gió chiều.
Từng cơn gió nhẹ thổi thuyền ra khơi.
Mênh mông đại hải xa vời.
Tương lai mù mịt đất trời hư không." »
Thuyền dần trôi xa, hắn đã bắt đầu bước những bước chân đầu tiên cho chuyến phiêu lưu không có điểm đến của mình.