Chương 10: A Ngư, Kim Ngư Thôn
«Thiên Hi Thế Giới»
Cổ lão mà t·ang t·hương, nơi tràn ngập những điều huyền bí, đầy rẫy những câu chuyện thần thoại.
Ở nơi này có hàng ngàn cái quốc gia lớn nhỏ, diện tích so với trái đất lớn nhiều lắm. Thiên Hi lấy tiên giả mà vi tôn, lấy nắm đấm mà nói chuyện, nắm đấm to người đó quyền lực. Có thể nói vinh hoa phú quý đều bắt đầu từ nắm đấm mà đoạt lên,...
«Đại Việt Quốc»
Thôn Kim Ngư.
"A Ngư, ra biển sao?"
"..."
"A Ngư, ăn sáng chưa? Tới, a di cho ngươi cái bánh bao."
"..."
Một đứa nhóc tám chín tuổi gì đó, gương mặt trái xoan, làn da trắng ngần thêm đôi mắt to tròn mười phần linh tính, tóc hai bên buộc bím cao nhìn giống tinh linh một dạng vô cùng đáng yêu.
Nàng trên tay cầm theo giỏ trúc, miệng anh đào ngân nga vài câu ca dao, chân nhảy lò cò trong tiếng hân hoan vui vẻ của mọi người tiến về phía bờ biển.
Đầu xuân ra biển thu hoạch bội thu, A Ngư sau mùa đông dài cuối cùng cũng đợi đến ngày này, ngày nàng có thể ăn hải sản tươi sống. Nàng cao hứng!
A Ngư đi ra bờ biển bắt đầu thu hoạch, dự hoạch một thoáng kiếm đầy giỏ trúc hải sản tối về cho gia gia nấu ăn. Nàng vui vẻ đi dạo quanh bờ, bỗng như có phát hiện điều gì đó, nàng ngồi trên bờ mở to đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào một con sò, gương mặt ngây thơ xoắn xuýt dường như đang gặp một vấn đề nan giải khó giải quyết nhất từ trước đến giờ.
Nàng không biết này là con gì.
"Mặc kệ, cứ mang về cho gia gia làm, hi hi..."
Nàng vui vẻ.
"A, viên đá này thật đẹp."
"..."
"A, vỏ này thật xinh."
"..."
Cứ vậy loanh quanh nàng bị biển cả hấp dẫn, A Ngư dường như quên mất ý đồ mình tới đây. Giỏ trúc trên tay nàng cũng dần trở lên nặng trĩu, bên trong ngoài con sò đầu tiên nàng thu hoạch có thể ăn được ra, toàn bộ đều là đá cùng vỏ.
"Nha... Có thuyền!" Nàng nhìn thấy gì đó bỗng cao hứng chạy lại.
Chỉ thấy ở một góc khuất trên bờ biển, một đống gỗ vỡ nát sập xệ bị sóng đánh vào đây, xung quanh không thiếu các mảnh gỗ vỡ to nhỏ vương vãi, nhìn thế nào đều không ra đây là một con thuyền.
Trẻ nhỏ trí tưởng tượng cao xa!
"A, còn có người?"
Trên đống gỗ sập xệ vậy mà có một người đang nằm, là nam nhân toàn thân đen nhám, gầy gò ôm yếu đang b·ất t·ỉnh nhân sự.
"Tỉnh! Ngươi không sao chứ?" Nàng quơ quơ cánh tay nhỏ lên người đàn ông kia ý đồ gọi hắn dậy.
Nàng rất kỳ quái, ngủ sao không về nhà lại ở trên bãi biển ngủ?
Ở đây ngủ mát hơn sao?
Hay ở đây ngủ ngon hơn ở nhà?
Hẳn là vậy!
Nàng hứng thú bừng bừng, như phát hiện ra một bí mật động trời. Nàng quyết tâm tối nay sẽ ra biển ngủ, thử một chút cảm giác ra sao.
"Hi hi, ta quả nhiên là thiên tài."
Trịnh Thiên: "..."
"Thế nào còn chưa tỉnh?" Thế là nàng ngồi xuống, lấy tay nhỏ từng chút đánh lên mặt nam nhân ý đồ gọi hắn dậy như cách gia gia hay gọi thúc thúc của nàng dậy vậy.
"Dậy a..."
"..."
"Dậy này..."
"..."
A Ngư giận, A Ngư không vui!
Nàng còn phải đi kiếm hải sản tối về cho gia gia nấu ăn, nàng không có thời gian ở đây, nàng rất bận bịu đâu.
...
Trịnh Thiên trong hôn mê dường như cảm nhận được có người gọi, từng chút một lật lên mi mắt. Hắn cảm thấy gương mặt có chút tê, mê mang mở mắt nhìn xung quanh.
Cảm giác yếu ớt vô lực truyền đến, giống như nhận thức được gì nhưng hắn cũng vô pháp ngồi dậy, chỉ có thể bất động nằm đấy mặc cho sóng biển đánh vào chân.
Bên cạnh tiểu cô nương dường như vẫn chưa nhận ra hắn đã tỉnh, vẫn ra sức đánh lên Trịnh Thiên, cũng may khí lực nhỏ không mấy ảnh hưởng đến hắn.
Trịnh Thiên: "..."
Bộp..Bộp..
"Tỉnh dậy đi."
Cmn, đủ rồi nha!
Trịnh Thiên có chút buồn bực.
Hắn ra khơi đã hơn sáu tháng, trong biển trời mênh mông không có phương hướng hắn cứ vậy lênh đênh, mãi nửa tháng trước hắn gặp bão lớn, thuyền dù tốt nhưng thời gian lâu cũng dần có dấu hiệu đi xuống, cuối cùng vỡ nát khi gặp cơn bão kia. Hắn bằng vào thể trạng hơn người cố định một ít gỗ nát đóng làm một tấm bè, hy vọng sớm một chút gặp đất liền. Đáng tiếc, mãi vẫn chưa thấy qua.
Túi trữ vật hắn nửa tháng trước đã sớm vứt, hắn là sợ lão cha nhờ ấn ký trên túi mà tìm tới hắn, đồ ăn rời túi sớm đã bị khí hậu biển cả làm cho hư thối, mười ngày rồi hắn đều chỉ uống nước cầm hơi, mãi đến đêm qua sức cùng lực kiệt, hắn cứ vậy ngất đi.
Cũng may hắn số to mạng lớn, trong vô định lại tới được đất liền, chỉ là quá độ mệt mỏi khiến hắn không có cách nào triệt để tỉnh dậy.
Ọc... Ọc!
Tiếng réo bụng vang lên.
"A, Ngươi tỉnh rồi?" A Ngư cũng nghe được vậy mừng rỡ hỏi ra, "Đói bụng sao?"
Nàng có chút xoắn xuýt, từ ngực lấy ra chiếc bánh bao buổi sáng a di cho có chút không nỡ buông tay, đây là buổi sáng của nàng nha.
"Cho ngươi!." Nàng quyết định.
Trịnh Thiên khí lực bằng không, ngửi thấy mùi bánh bao không do dự mở to miệng đợi tiểu cô nương kia đút qua, lại một ngụm ăn sạch.
Bánh bao khô cứng nhưng với Trịnh Thiên lúc này lại là mỹ vị nhân gian.
Ừng ục...
Nuốt bánh bao một lúc, lúc này Trịnh Thiên mới có chút khí lực, từng chút một cố gắng ngồi dậy.
"Đa tạ ngươi, tiểu cô nương." Trịnh Thiên trân thành nói.
"Không có gì, nhà ngươi ở đâu? Ngủ ở bãi biển rất thích sao? Vì sao ngươi lại ngủ ở nơi này?" A Ngư hỏi.
"Phải, rất thích!" Trịnh Thiên cười đùa.
"Hihi, ta biết mà."
A Ngư vui vẻ, quyết tâm tối ra bờ biển ngủ.
"Tiểu cô nương, đây là nơi nào?"
"Kim Ngư thôn nha, đây là nhà ta." A Ngư trả lời.
Trịnh Thiên không biết nơi này nhưng thâm tâm hắn vui vẻ, chỉ cần vào đến đất liền là được, trời cao đất rộng hắn sau này mặc sức có thể sống.
"Ca ca, nhà ngươi ở đâu?" A Ngư tò mò hỏi lại.
Trịnh Thiên trầm mặc một lúc, lúc này mới cười nhìn A Ngư nói: "Nhà ta ở rất xa nơi này."
"Tiểu muội muội còn vật gì ăn được sao?"
"Không có nhưng ở nhà gia gia có nha." A Ngư hí hửng đáp.
o0o
Thôn Kim Ngư thuộc về Đại Việt quốc, lấy đánh bắt hải sản làm nghề chính, quanh năm suốt tháng lênh đênh trên biển.
Thôn có gần trăm hộ dân nhưng đa phần trai tráng đều đã rời đi, người đi nhập ngũ để bảo vệ đất nước, người thì từ bỏ truyền thống tiến vào các thành trì lớn để tìm kiếm tương lai, số ít ở lại thì đã đi ra biển đánh bắt hải sản, giờ phút này ở thôn làng đều chỉ có người già và trẻ nhỏ.
So sánh với các vùng quê ở Việt Nam không khác bao nhiêu.
Đều vì tương lai mà rời xa quê hương, rời đi hết chỉ để lại hiu quanh thôn quê vắng vẻ.
Giờ phút này một căn nhà gỗ ở trong thôn, phía trước có một sân nhỏ.
A Ngư vui vẻ từ ngoài cửa đi vào sân hô vang: "Gia gia, ta về rồi."
Theo phía sau nàng là Trịnh Thiên.
"Haha, về rồi sao, đến đây cho gia gia xem hôm nay thu hoạch được gì nào." Một lão giả gần bảy, tám mươi tuổi từ căn nhà đi ra, tóc bạc trắng, gương mặt hòa ái phúc hậu.
"Gia gia..." A Ngư vui vẻ chạy đến bên lão giả ôm trầm lấy hắn.
"Ha ha, A Ngư, hôm nay thu hoạch thế nào?" Lão giả ôm lấy nàng vui vẻ hỏi.
"Hihi Gia gia, rất nhiều nha, đều ở trong giỏ kia." A Ngư trả lời, vừa chỉ về Trịnh Thiên đang cầm trong tay giỏ trúc.
Lúc này Trịnh Thiên cũng tiến đến.
"Lão nhân gia, người tốt." Hắn chắp tay chào hỏi.
"Thanh niên, ngươi khỏe." Lão giả cũng hiền hòa đáp lại, "Cảm ơn ngươi đã đưa A Ngư trở về."
Trịnh Thiên xua tay đáp: "Lão nhân gia đừng nói vậy, không có A Ngư có lẽ ta đ·ã c·hết ở bờ biển rồi. Có cảm ơn vẫn là ta nên nói mới phải lẽ." ;
"Phải đó gia gia, là ta cứu ca ca đó, hắc hắc." A Ngư khoe khoang.
"Ồ! A Ngư nhà ta là giỏi nhất." Lão giả khen nàng một câu, lại nhìn Trịnh Thiên hỏi ra: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi là con nhà ai, sao ta chưa thấy bao giờ?"
"Lão nhân gia, ta cũng không phải người ở đây, ta ở bên ngoài một hòn đảo, ra biển đánh bắt cá thì gặp bão sau đó trôi dạt đến nơi này, về sau được A Ngư cứu mạng." Trịnh Thiên giải thích trả lời.
Lão nhân gia nghe vậy cũng thở dài, dân đi biển nay này mai kia, cũng không biết lúc nào mệnh táng ngoài biển, "Đứa nhỏ nếu ngươi không chê có thể ở lại đây ít hôm, đợi A Từ về ta bảo hắn đưa ngươi trở về, có được không?."
Trịnh Thiên mừng rỡ: "Đa tạ lão gia."
Hắn bây giờ thực sự cần nơi để nghỉ ngơi, cũng lại cần nơi để tính toán tương lai sau này.
"Ừm, vậy cùng đi ăn cơm thôi." Lão nhân giả gật đầu bế theo A Ngư vui vẻ vào nhà.
"Hi hi, cơm thôi cơm thôi." A Ngư hô ứng.
Trịnh Thiên cũng không khách sáo theo sau. Cũng khâm phục độ hiếu khách của người cổ đại, đổi lại ở hiện đại không rõ lai lịch người muốn vào nhà cũng đừng nghĩ.
Cơm canh đạm bạc chỉ có rau dưa nhưng đối với Trịnh Thiên thực ngon cực kỳ, là bữa ăn ngon nhất trong mười năm trở lại đây.
Vì bữa ăn này hắn cảm nhận được hương vị gia đình, hơn nữa tâm không phiền khẩu vị cũng theo đó mà tăng lên.
Sáu tháng lênh đênh luôn trong lo toan tính toán, sợ hãi bị lão cha chưa gặp kia tìm thấy, đến nay an an ổn ổn đến được đất liền khiến hắn vơi bớt đi lo lắng rất nhiều.
"Cũng không biết đám dân làng kia có hay không may mắn thoát khỏi người kia a." Trịnh Thiên tự nghĩ một cái.