Chương 7: Thân Thế?
"Trịnh Thiên, ngươi làm gì vậy? Nhanh trốn đi." Đại tế ti nhỏ giọng nói.
Ở bên cạnh trưởng thôn nghe vậy nhìn hắn như kẻ ngu đồng dạng, lười biếng nhắc nhở, hắn nhìn về phía Trịnh Thiên đang ngồi ở trước mặt mình hỏi ra: "Tiểu Thiên, ngươi tại sao làm vậy?"
"Trưởng thôn, đừng hỏi ta vì sao, có hỏi cũng là ta nên hỏi." Trịnh Thiên cười nói, bỗng nhiên khuôn mặt hắn thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn đám dân làng hỏi ra: "Các ngươi vì sao lại làm như vậy?"
Trưởng thôn: "..."
Có thể hay không đặt câu hỏi có chủ đề?
Trưởng thôn ủy khuất!
Hắn lại hỏi: "Tiểu Thiên, đám người Lý Húc đâu?"
Giờ phút này có kẻ ngu cũng biết toàn bộ đều do Trịnh Thiên làm, còn làm thế nào đánh ngất toàn bộ dân làng hắn cũng lười đi hỏi, vì không cần thiết. Điều hắn hy vọng bây giờ chỉ có thể đặt vào nhóm em trai của mình đang ở bên ngoài mà thôi. Hy vọng bọn hắn có thể cứu lấy dân làng.
"Bọn hắn sao? Đi trước các ngươi một bước, sớm đ·ã c·hết rồi." Trịnh Thiên bình thản trả lời, "Nhưng các ngươi cũng không cần nóng vội, đợi lát nữa xem tâm trạng của ta như thế nào, sớm hay không cho các ngươi cùng một chỗ đoàn tụ."
"Ngươi..." Trưởng thôn tức giận không nói lên lời, hắn cũng không nghi ngờ Trịnh Thiên nói lời giả vì hắn có thể nhẹ nhõm làm ngất toàn bộ dân làng lại g·iết Lý Húc không phải đơn giản?
Điều hắn không ngờ tới là tiểu tử này lại cứ như vậy g·iết c·hết em trai của mình. Đau khổ là có nhưng lấy đại cục làm trọng, trưởng thôn gượng gạo nhịn đau hướng Trịnh Thiên lộ ra hiền hòa hỏi rõ lý do: "Tiểu Thiên, vì sao lại làm thế này?"
Phập.
"Aaaaa..."
Câu hỏi vừa ra trưởng thôn chỉ nhìn thấy bên cạnh mình đại tế ti hét lên một tiếng đau đớn, một bên chân máu chảy không ngừng vì bị đao nhọn đâm vào.
Trịnh Thiên: "Trưởng thôn, hình như ngươi có chút nhầm lẫn, là ta ở đây nên đặt câu hỏi, không phải là ngươi."
"Ta hỏi ngươi trả lời, còn hỏi một câu lần sau ta cắt lỗ tai của hắn." Trịnh Thiên liếc nhìn con trai trưởng thôn một cái, đứng lên đi đến trước mặt Đại Tế ti, "Đại tế ti vẫn khỏe chứ?"
Vừa nói hắn vừa rút lên thanh đao nhọn đang cắm lên chân người.
"Aaaaa..." Đại tế ti hét thảm một tiếng, muốn ôm chân mà ngã bất quá không thành.
Trịnh Thiên nhìn thấy bộ dạng thảm thương của đại tế ti vội vàng lên tiếng: "A, xin lỗi, xin lỗi, có vẻ làm ngài b·ị đ·au mất rồi."
Vừa nói hắn vừa đâm con đao trở lại vị trí v·ết t·hương.
Đại tế ti: "..."
Trưởng thôn nhìn về phía đại tế ti kêu trong đau đớn cũng nghiêm túc hẳn lên, hắn nhìn Trịnh Thiên ánh mắt tin tưởng lời đối phương là thật, thật không phải dọa dẫm mà hẳn sẽ g·iết người.
"Không nên như vậy, hắn mới chín tuổi mà thôi, sao có thể..."
Trưởng thôn nuốt một ngụm nước bọt.
"Được, ngươi hỏi đi."
"Ta biết gì sẽ nói đó nhưng ngươi phải hứa với ta, sau khi ta nói xong không được g·iết bọn hắn."
Trưởng thôn nhìn đám dân làng yêu cầu.
"Trưởng thôn, không phải sợ uy h·iếp. Cứ mặc chúng ta, c·hết thì c·hết há có thể sợ."
Đám dân làng lớn tiếng la.
"Phải trưởng thôn, c·hết có gì sợ? Sao phải sợ kẻ ăn cháo đá bát, kẻ không bằng cầm thú này."
Phập!
Âm thanh im bắt, chỉ thấy phía xa kẻ vừa lớn tiếng hô đã gục ngã, trên đầu còn cắm ngay ngắn một thanh đao khác.
"Trịnh Thiên, ngươi..."
"..."
"Cầm thú..."
"..."
"Súc sinh..."
"..."
Dân làng đỏ mắt, vô số lời sỉ nhục hướng Trịnh Thiên vang lên.
Nếu không phải bọn hắn bị chói chặt, tin tưởng không chút do dự nào lao lên hướng Trịnh Thiên mà liều mạng, hiển nhiên bọn hắn không biết Trịnh Thiên vì cái gì làm một màn này.
"Tất cả câm miệng!" Trưởng thôn quát lớn.
Đứng trước kẻ nắm giữ sinh mạng của mình, cương ngạch không thể nào ngu ngốc hơn hành động. Hắn biết rõ điều đó.
Dân làng đang ồn ào phía sau nghe vậy cũng dừng lại, hiển nhiên trưởng thôn lời nói rất có trọng lượng, chỉ là vẫn không dấu đi cừu thị ánh mắt nhìn về Trịnh Thiên.
"Tiểu Thiên ngươi hỏi đi, ta biết gì sẽ nói."
"Ha ha, Tốt..."
"Vậy ta hỏi các ngươi, vì sao muốn g·iết ta? Vì sao muốn đem ta làm vật tế cho thần?" Trịnh Thiên cười lạnh, "Các ngươi chửi mắng ta, vậy không hỏi thử một cái các ngươi muốn làm gì? Một năm sau t·hiêu s·ống vẫn là chọc huyết của ta?"
Dân làng nghe vậy vốn đang bất mãn trợt khó tin im lặng trở lại, không ai ngửa mặt lên cao nhìn Trịnh Thiên trừ đám nhóc mới lớn hiểu kỳ.
"Ha ha ... Một đám cầm thú!" Trịnh Thiên nhìn thấy vậy cười dài một tiếng.
"Ngươi...Ngươi...Làm sao biết được việc này?" Trưởng thôn cũng ngây người, trong mắt hoảng sợ hỏi ra.
Phập!
Một tiếng hét thảm lại vang lên, không phải là đại tế ti mà lần này là con trai của trưởng thôn, thanh đao nhỏ giờ phút này đã cắt đứt một bên tai của hắn.
"Ta hỏi ngươi trả lời, lại không có lần sau!" Trịnh Thiên thiếu kiên nhẫn cảnh cáo nói, "Vì cái gì muốn g·iết ta?"
Trưởng thôn nhìn một màn này con ngươi co rút cũng không dám lòng vòng thêm nữa, "Tiểu Thiên, dù ngươi tin hay không nhưng bọn ta chưa bao giờ có ý định muốn g·iết ngươi."
"Chỉ là một số việc thân bất do kỷ, không thể không làm."
"Là do tập tục sao?" Trịnh Thiên hỏi.
"Không phải!"
Không đợi Trịnh Thiên suy nghĩ, trưởng thôn nhanh tiếng nói tiếp: "Là do thân phận của ngươi, sinh ra vốn là như vậy, bọn ta cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi."
Trịnh Thiên có chút nhíu mày, "Là ai ra lệnh?"
Sự tình có lẽ phức tạp hơn hắn nghĩ rất nhiều.
"Cha của ngươi" Trưởng thôn trả lời.
? ? ?
Trịnh Thiên: "Là người đ·ã c·hết mấy năm trước kia?"
"Không phải." Trưởng thôn lắc đầu, "Hắn và ngươi vốn không phải cha con."
!!!
Trịnh Thiên có chút hoang mang rồi, hắn trùng sinh chính là vào thời khắc cỗ thân thể này được sinh ra, vốn luôn nghĩ người ra biển trước kia vẫn luôn là thân sinh của mình, bây giờ lại nghe như vậy khiến hắn có chút chưa tiếp thu nổi.
Sự tình càng ngày càng phức tạp!
Không lẽ tình tiết máu chó? Trời sinh ma thể bị nguyền rủa?
Cha mẹ thân sinh vì đại nghĩa diệt thân nhưng vì mẫu thân mền lòng đem hắn đến nơi này để trốn, về sau phụ thân biết được dồn bỏ ép c·hết?
Vô số luồng não bổ hiện ra trong đầu của Trịnh Thiên.
Nhưng hắn cũng không để tâm bị vứt bỏ hay ép c·hết hay không, ngược lại hắn thực vui vẻ. Trời sinh bị gì đó không phải đều là dấu hiệu của các nhân vật chính trong các quyển tiểu thuyết kia sao?
Vậy chẳng phải đợi hắn khai giải bí ẩn về thân thể cùng huyết mạch, tu tiên sẽ một đường thẳng tắp, vấn đỉnh tiên giới chẳng phải nay mai?
Có chút chờ mong a!
Trường thôn không biết Trịnh Thiên ý nghĩ, hắn bắt đầu kể chuyện: "Chuyện kể ra dài dòng..."
"Vậy thì kể tóm tắt." Trịnh Thiên đánh gãy.
Trưởng thôn:"..."
Hắn thực muốn phun nước bọt đến tiểu tử này một trận, nhưng sinh tử trong tay người khác, hắn cũng không có cách nào khác ngoài ủy khuất.
"Bọn ta cũng không phải người dân ở đây mà thuộc về một ngôi làng ở Đại Minh quốc. Hơn ba mươi năm trước, một thôn của bọn ta bị cha của ngươi bắt sống đem đến nơi này sinh hoạt..."
"..."
"..."
"..."
"Nói như vậy các ngươi cũng là kẻ bị hại?" Trịnh Thiên hỏi ra.
"Phải!" Trưởng thôn gật đầu.
Qua lời kể của trưởng thôn Trịnh Thiên cũng dần hiểu ra đầu đuôi sự việc. Quả như Trịnh Thiên nghĩ, đám dân làng này không phải người bình thường, bọn hắn trước đây vốn là binh sĩ, về sau đào ngũ hợp lại thành một làng cùng nhau chung đụng sinh hoạt. Chỉ là thế sự vô thường, ba mươi năm trước cả thôn gần năm mười người, trai trai gái gái, già trẻ lớn bé đều bị cha của hắn bắt tới hòn đảo này, biến thành chim trong lồng cá trong chậu, làm vật nuôi cho người tùy ý.
"Bọn ta sau khi tới đây gặp một người con gái, nàng rất đẹp, là người mà ta thấy trên đời này đẹp nhất người. Nàng là mẹ của ngươi." Trưởng thôn tiếp tục nói, "Bọn ta lên đảo về sau cha ngươi liền rời đi, trước khi đi chỉ căn dặn bọn ta coi kỹ nàng, không để nàng nghĩ quẩn hay phá đi thai nhi đang mang trong người."
"Cha của ngươi là tiên nhân, bọn ta chỉ là phàm nhân, tiếc mệnh nên cũng chỉ có thể nhận mệnh. Bọn ta bắt đầu ở đảo hoang này một bên xây nhà dựng trại, một bên coi kỹ nàng."
"Thật có tiên nhân trên đời?!" Trịnh Thiên bất thốt lên, đánh gãy trưởng thôn lời nói.
Đây mới chính là điều hắn muốn biết lúc này, quản cái gì cha hắn, quản cái gì nuôi nhốt vấn đề.
"Tiên nhân cao cao tại thượng, sống ở tận chín tầng mây, dơ tay mà lật núi, lật tay mà chém trời, chân đạp gió mà cưỡi, đầu đỉnh thiên mà đi." Trưởng thôn trong đôi mắt không thể nào dấu đi ngưỡng mộ cùng kính sợ chi sắc nói ra, "Bọn ta trước đó cũng chỉ biết qua lời kể, mãi đến khi gặp cha ngươi bọn ta mới biết trên đời này thật có tiên."
Trịnh Thiên nghe vậy mừng rỡ không thôi, thế giới này có tiên là được rồi. Còn về cái gì tiên sau lại tính, theo tiểu thuyết tiên có nhiều loại lắm, có thể thật là tiên nhưng cũng có thể là tu tiên giả.
Trước sau hắn vẫn nghiêng vế sau hơn, mặc kệ là gì miễn có thể tu tiên vậy hắn đã mãn nguyện rồi.
Hắn hài lòng nhìn trưởng thôn hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
Trưởng thôn kể tiếp: "Vốn tưởng cha ngươi trong thời gian ngắn sẽ trở lại nhưng mãi đến mười năm sau hắn mới quay trở về."
"Mười năm, bọn ta tự thỏa mãn với cuộc sống nơi đây, có ăn có uống lại không phải chém chém g·iết g·iết trên sa trường, nơi này đối với bọn ta thực chả khác gì tiên cảnh nên bọn ta bắt đầu lập ra những tập tục, bắt đầu cuộc sống mới với tư cách thổ dân nơi đây. Đến một ngày cha ngươi bỗng trở lại, cũng may hắn không có can th·iếp vào cuộc sống mới của bọn ta. Hắn ở lại ít ngày sau đó mang theo đứa trẻ của mình rời đi, chỉ để lại cho bọn ta một ít đồ vật cùng trước đó lời dặn dò. Sau đó không lâu mẫu thân ngươi lại có dấu hiệu mang thai, bọn ta cũng trở lại sinh hoạt bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra... Cứ vậy mười năm trôi qua, cha ngươi lại quay trở về mà vẫn như lần đầu sẽ ở lại vài ngày sau đó mang theo đứa nhỏ của mình rời đi."